Chương 38: NGƯƠI NGUYỆN Ý KHÔNG?…
Lâm Sơ Ước
30/12/2013
EDIT: TỬ SA
Mọi người náo loạn trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện ra là Nam đại thần đang xướng độc giác hí*, vì thế kẻ nhận thức thì gửi tin, kẻ không nhận thức thì ở trên thế giới mà điên cuồng gào thét, loạn thành một đám.
*Độc giác hí: là thể loại kịch chỉ có 1 ng` diễn….
Lạc Thủy nắm lấy cái muỗng nhỏ, tim đập thình thịch không ngừng, nhìn kênh tán gẫu riêng mà hoa cả mắt, phần lớn đều kêu nàng lên thế giới lên tiếng trả lời. Tây Môn Trái Chủ gửi tin riêng nói: Tẩu tử, cầu ngươi hồi lại một câu ta nguyện ý a. Nam Cửu Khanh gửi tin riêng hỏi nàng: Lạc Thủy, ngươi nguyện ý không?
Tiết Diễm Yến quay về phòng nhìn thấy Lạc Thủy đang một bộ chứng si ngốc của người già mà nhìn chằm chằm vào máy tính, khó hiểu liền tiến lên trước nhìn, mãnh liệt vỗ bàn, đẩy đẩy Lạc Thủy: “Biết bao nhiêu cảnh rung động lòng người, bà mẹ nó, đáp ứng rồi nói sau, tỷ tỷ sớm biết phương tâm ngươi đã ngầm đáp ứng rồi, rụt rè cái gì, bày đặt đứng đắn, mau trả lời đi.”
Tiết Diễm Yến nói xong, vẫn nhìn thấy Lạc Thủy đang si ngốc, nhìn không được vươn tay chen đến, ngón tay duỗi ra, gõ ra ba chữ:
[Thế giới] Nhược Thủy Tam Thiên: Ta nguyện ý.
Thời điểm Lạc Thủy hồi phục lại tinh thần mà cản trở, thì trên thế giới ba chữ “ta nguyện ý” đã dị thường bắt mắt.
Nàng không có mở miệng, chỉ múc lấy miếng đậu hũ bỏ vào miệng ăn, đậu hủ ấm mềm ở đầu lưỡi chậm rãi tan ra, hương vị tràn đầy cả khoang miệng, vị ngọt nhẹ dịu dần kéo đến.
Nàng nguyện ý, đúng vậy.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Lạc Thủy, ta rất vui.
[Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Ta cũng vậy.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Ta cùng thân gia đang chọn ngày tốt.
Thân gia o[╯□╰]o.
Lạc Thủy vội vàng ngăn cản: “Chúng ta đi đến miếu Nguyệt Lão là được rồi.”
Vừa rồi đã đủ chấn động, nàng thực sự không muốn làm chấn động thêm nữa. Hệ thống kết hôn vốn là phải mất tiền, nếu muốn mời khách còn phải tiêu tốn một đống nữa.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Cưới hỏi đàng hoàng, rất quan trọng, quyết không thể ủy khuất phu nhân.
Lạc Thủy hoàn toàn bại trận.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Tám giờ tối mai.
Thế là hôn sự đã được quyết định như thế đó.
[Bang hội] Tiểu Diệp: Vú em, vú em, Nam bang chủ tự mình đưa sính lễ đến đấy.
[Bang hội] Cỏ non: Làm sao bây giờ, ta ghen tỵ, Lão Ngưu ngươi xem Nam bang chủ người ta kìa!
[Bang hội] Lão Ngưu: Ta nhận tội tử hình.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: Nam bang chủ lấy Nhược Thủy còn cấp cho bang chúng ta sính lễ. Tiền a tiền.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Quét dọn cửa ngõ đón sính lễ, nếu người ta đã đưa sính lễ đến, chúng ta tự nhiên phải chuẩn bị tốt đồ cưới.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Nhược Thủy tìm được một nam nhân thật không dễ dàng gì, đập nồi bán sắt cũng phải cấp cho một bộ đồ cưới tốt.
Lạc Thủy thực sự là không thể không biết xấu hổ mà lên tiếng, vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là ồn ào đùa giỡn một chút liền qua, không nghĩ đến hắn còn tự mình đưa sính lễ đến, bên này thì lại đang chuẩn bị hồi lễ.
Nàng lúc này thật sự có chút tâm tình của người đang ở khuê phòng đợi tân lang, lo lắng, e lệ, bất an, lại có điểm háo hức.
Vú em dẫn vài người ra ra vào vào nhận lấy sính lễ.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Cùng mọi người thông báo về toàn bộ sính lễ: Mỗi người một bộ kim trang các đại môn phái, năm tổ dược thủy phục sinh, mười lăm tổ tài liệu kiến trúc cấp mười, hai tổ Luyện Kim Thạch, mười tổ Cường Hóa Thạch.
[Bang hội] Tinh Thần Bị Chà Đạp: Ta bị nhân dân tệ nện cho hôn mê rồi.
[Bang hội] Tiểu Diệp: Ta vô sỉ mà nuốt nước miếng.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Đồ đã nhận, bỏ vào trong thương khố, kim trang phân mỗi người một bộ. Sau đó hảo hảo mà thương lượng về đồ cưới, Bỉ Niên Phù Hoa chúng ta tuy rằng không bằng Tuyệt Diễm Phần Thiên nhưng cái nên cho liền cho được.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Danh tác như vậy, ta cũng thật không nghĩ đến, xem ra phải đem mớ tài liệu mà ta nhét xuống dưới đáy rương ngồi đợi tăng giá lôi lên rồi.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Lão bà, ta giấu riêng được rất nhiều dược thuộc tính.
[Bang hội] Quân Lâm Thiên Hạ: Mang cho ta mấy tổ tài liệu kiến trúc cấp chín, cái mà Tuyệt Diễm Phần Thiên có thể dùng đến tương đối nhiều ấy.
…
Lạc Thủy từ kênh bang hội chuyển đến họa diện game.
Tiểu nhân trên màn hình an tĩnh mà đứng dưới táng cây, lá liễu nhòn nhọt mềm mại lướt qua đỉnh đầu, lướt qua gò má, Trong cổ họng Lạc Thủy hiện lên ý ngứa nhè nhẹ, mũi hơi xót, lá liễu càng ngày càng nhiều đến hàng ngàn hàng vạn, cảnh vật trước mắt cũng ngày càng mơ hồ.
Nàng đúng thật là vô dụng mà.
Nàng cư nhiên muốn gả đi, cư nhiên liền cứ như vậy mà gả đi, cư nhiên muốn gả cho đại thần.
Nhà trai đã đưa sính lễ đến, nhà gái đang chuẩn bị đồ cưới, nàng đứng tại vị trí yên tĩnh nhất đường lớn Vương Thành mà đợi chờ hoa nở.
Trong đầu hình ảnh mũ phượng khăn hồng thêu hình uyên ương nghịch nước chợt thoáng qua.
Trời ạ, cái thứ lung tung gì vậy, nàng nhào lên trên giường, rên rỉ một tiếng rồi dùng gối che đầu.
“Tiểu Thủy Thủy, nếu có một nam nhân nguyện ý vì ta như thế, mặc cho hắn có là đại thúc bỉ ổi mặt đầy răng vàng hay đầu heo người đầy thịt mỡ, ta đều lấy tất.” Tiết Diễm Yến xem bát quái trên thế giới, đại khái đã hiểu rõ hết tiền căn hậu quả của sự tình, cảm khái nói.
Liễu Oanh mãnh liệt bung màn, nhô đầu ra: “Cái gì cái gì? Thủy muốn lấy chồng?”
Tiết Diễm Yến bổ qua thô lỗ đem màn kéo về: “Quay về với thế giới của ngươi, về với Chu Công của ngươi đi.”
Liễu Oanh tức giận mắng: “Đám các ngươi không phải là thích đồng học người ngoài hành tinh chứ!”
Tiếng của Lạc Thủy từ trong gối truyền ra: “Trong game.”
Liễu Oanh: “Tiết Diễm Yến ta khinh bỉ ngươi, lần trước còn nói cái gì mà một đống đại thúc bỉ ổi cùng một đống sh*t, lúc này lại lấy tất hả, thật ghê tởm.”
Tiết Diễm Yến lắc đầu, ra vẻ cụ non nói: “Ngươi hiểu cái chim.”
Liễu Oanh hoàn toàn nổi giận, không để ý gì đến hình tượng mà nhảy xuống giường, nắm lấy cổ áo Tiết Diễm Yến, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ: “Ngươi nói cái gì?”
Tiết Diễm Yến: “Ngươi hiểu cái P.”
Liễu Oanh: “Ngươi là cái đồ nữ nhân xấu xa, lẵng lơ, tam tâm nhị ý, đứng núi này trong núi nọ, tam phu tứ thụ u mê.”
Tiết Diễm Yến nhảy dựng lên: “Cái gì, ngươi dám nói ta xấu xa? Cái đức hạnh kia của ngươi, sao cũng không ngâm nước tiểu mà soi gương nhìn thử đi.”
Lạc Thủy vội vàng dùng vũ lực kéo hai người ra, đem Tiết Diễm Yến giữ chặt: “Được rồi được rồi, đừng cáu.”
Liễu Oanh: “Chẳng thèm cùng loại người như thế so đo, hừ.”
Tiết Diễm Yến: “Nhìn qua ngươi chính là đứa một năm đoản mệnh.”
Liễu Oanh liếc nhìn khinh thường, lỗ mũi hướng lên trời dùng một cái ánh mắt sắc bén như tiểu lý phi đao kéo lấy Lạc Thủy chất vấn tình huống cụ thể.
Lạc Thủy: “Chính là một đống số liệu muốn cùng một đống khác kết hôn.”
Liễu Oanh đã hiểu, nhưng nghe thế nào thì cũng giống như hai đống sh*t phải kết hôn với nhau vậy: “Ngươi cùng đống kia? Cho ta nhìn một cái.”
Lạc Thủy chỉ vào Nam Cửu Khanh trong cột hão hữu: “Đây, chính là người này.”
Liễu Oanh xem xét một chút, không có kết quả gì, bò trở lại giường: “Khi nào các ngươi chuẩn bị gặp mặt thì báo cho ta biết.”
Bọn nàng đã gặp mặt rồi…
Lạc Thủy không có can đảm nói, đành phải tạm ậm ự cho qua.
Quay đầu nhìn game, phát hiện có một đám người đang vây quanh “Nhược Thủy Tam Thiên”.
Trong kênh phụ cận líu ra líu ríu không ngừng, phần lớn đều đòi nàng kẹo cưới, nàng nhấp chuột một cái, triệu ra Nhất Biều, chạy trối chết rời khỏi hiện trường.
Kênh tán gẫu riêng nhảy ra tin của Nam Cửu Khanh: Phu nhân, ở đâu?
Phu nhân phu nhân phu nhân.
Từ mỹ nhân biến thành phu nhân rồi.
Không cẩn thận động chuột một cái liền nhấn vào dấu chéo ở góc phải phía trên, tắt game.
Thở dài một hơi, khụ khụ, đây là việc ngoài ý muốn!
Tắt game rồi, nàng lười mở lại, nhưng lại cảm thấy hẳn là nên chúc đại thần ngủ ngon, vạn nhất đại thần tưởng nàng rớt mạng, mà đợi nàng thì sao. Không được, nàng quyết định onl lần nữa.
[Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Vừa rồi rớt mạng.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Sau đó?
Sau đó? Hài tử này đã quên mất vừa nãy người ta hỏi nàng ở đâu rồi, đây còn chưa vào thời kỳ mãn kinh mà.
[Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Ngủ ngon.
Lam Khanh ý vị thâm trường nở nụ cười, gõ ra bốn chữ đáp lại vị hôn thê của hắn.
Mọi người náo loạn trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện ra là Nam đại thần đang xướng độc giác hí*, vì thế kẻ nhận thức thì gửi tin, kẻ không nhận thức thì ở trên thế giới mà điên cuồng gào thét, loạn thành một đám.
*Độc giác hí: là thể loại kịch chỉ có 1 ng` diễn….
Lạc Thủy nắm lấy cái muỗng nhỏ, tim đập thình thịch không ngừng, nhìn kênh tán gẫu riêng mà hoa cả mắt, phần lớn đều kêu nàng lên thế giới lên tiếng trả lời. Tây Môn Trái Chủ gửi tin riêng nói: Tẩu tử, cầu ngươi hồi lại một câu ta nguyện ý a. Nam Cửu Khanh gửi tin riêng hỏi nàng: Lạc Thủy, ngươi nguyện ý không?
Tiết Diễm Yến quay về phòng nhìn thấy Lạc Thủy đang một bộ chứng si ngốc của người già mà nhìn chằm chằm vào máy tính, khó hiểu liền tiến lên trước nhìn, mãnh liệt vỗ bàn, đẩy đẩy Lạc Thủy: “Biết bao nhiêu cảnh rung động lòng người, bà mẹ nó, đáp ứng rồi nói sau, tỷ tỷ sớm biết phương tâm ngươi đã ngầm đáp ứng rồi, rụt rè cái gì, bày đặt đứng đắn, mau trả lời đi.”
Tiết Diễm Yến nói xong, vẫn nhìn thấy Lạc Thủy đang si ngốc, nhìn không được vươn tay chen đến, ngón tay duỗi ra, gõ ra ba chữ:
[Thế giới] Nhược Thủy Tam Thiên: Ta nguyện ý.
Thời điểm Lạc Thủy hồi phục lại tinh thần mà cản trở, thì trên thế giới ba chữ “ta nguyện ý” đã dị thường bắt mắt.
Nàng không có mở miệng, chỉ múc lấy miếng đậu hũ bỏ vào miệng ăn, đậu hủ ấm mềm ở đầu lưỡi chậm rãi tan ra, hương vị tràn đầy cả khoang miệng, vị ngọt nhẹ dịu dần kéo đến.
Nàng nguyện ý, đúng vậy.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Lạc Thủy, ta rất vui.
[Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Ta cũng vậy.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Ta cùng thân gia đang chọn ngày tốt.
Thân gia o[╯□╰]o.
Lạc Thủy vội vàng ngăn cản: “Chúng ta đi đến miếu Nguyệt Lão là được rồi.”
Vừa rồi đã đủ chấn động, nàng thực sự không muốn làm chấn động thêm nữa. Hệ thống kết hôn vốn là phải mất tiền, nếu muốn mời khách còn phải tiêu tốn một đống nữa.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Cưới hỏi đàng hoàng, rất quan trọng, quyết không thể ủy khuất phu nhân.
Lạc Thủy hoàn toàn bại trận.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Tám giờ tối mai.
Thế là hôn sự đã được quyết định như thế đó.
[Bang hội] Tiểu Diệp: Vú em, vú em, Nam bang chủ tự mình đưa sính lễ đến đấy.
[Bang hội] Cỏ non: Làm sao bây giờ, ta ghen tỵ, Lão Ngưu ngươi xem Nam bang chủ người ta kìa!
[Bang hội] Lão Ngưu: Ta nhận tội tử hình.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: Nam bang chủ lấy Nhược Thủy còn cấp cho bang chúng ta sính lễ. Tiền a tiền.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Quét dọn cửa ngõ đón sính lễ, nếu người ta đã đưa sính lễ đến, chúng ta tự nhiên phải chuẩn bị tốt đồ cưới.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Nhược Thủy tìm được một nam nhân thật không dễ dàng gì, đập nồi bán sắt cũng phải cấp cho một bộ đồ cưới tốt.
Lạc Thủy thực sự là không thể không biết xấu hổ mà lên tiếng, vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là ồn ào đùa giỡn một chút liền qua, không nghĩ đến hắn còn tự mình đưa sính lễ đến, bên này thì lại đang chuẩn bị hồi lễ.
Nàng lúc này thật sự có chút tâm tình của người đang ở khuê phòng đợi tân lang, lo lắng, e lệ, bất an, lại có điểm háo hức.
Vú em dẫn vài người ra ra vào vào nhận lấy sính lễ.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Cùng mọi người thông báo về toàn bộ sính lễ: Mỗi người một bộ kim trang các đại môn phái, năm tổ dược thủy phục sinh, mười lăm tổ tài liệu kiến trúc cấp mười, hai tổ Luyện Kim Thạch, mười tổ Cường Hóa Thạch.
[Bang hội] Tinh Thần Bị Chà Đạp: Ta bị nhân dân tệ nện cho hôn mê rồi.
[Bang hội] Tiểu Diệp: Ta vô sỉ mà nuốt nước miếng.
[Bang hội] Hiên Viên Đế: Đồ đã nhận, bỏ vào trong thương khố, kim trang phân mỗi người một bộ. Sau đó hảo hảo mà thương lượng về đồ cưới, Bỉ Niên Phù Hoa chúng ta tuy rằng không bằng Tuyệt Diễm Phần Thiên nhưng cái nên cho liền cho được.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Danh tác như vậy, ta cũng thật không nghĩ đến, xem ra phải đem mớ tài liệu mà ta nhét xuống dưới đáy rương ngồi đợi tăng giá lôi lên rồi.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Lão bà, ta giấu riêng được rất nhiều dược thuộc tính.
[Bang hội] Quân Lâm Thiên Hạ: Mang cho ta mấy tổ tài liệu kiến trúc cấp chín, cái mà Tuyệt Diễm Phần Thiên có thể dùng đến tương đối nhiều ấy.
…
Lạc Thủy từ kênh bang hội chuyển đến họa diện game.
Tiểu nhân trên màn hình an tĩnh mà đứng dưới táng cây, lá liễu nhòn nhọt mềm mại lướt qua đỉnh đầu, lướt qua gò má, Trong cổ họng Lạc Thủy hiện lên ý ngứa nhè nhẹ, mũi hơi xót, lá liễu càng ngày càng nhiều đến hàng ngàn hàng vạn, cảnh vật trước mắt cũng ngày càng mơ hồ.
Nàng đúng thật là vô dụng mà.
Nàng cư nhiên muốn gả đi, cư nhiên liền cứ như vậy mà gả đi, cư nhiên muốn gả cho đại thần.
Nhà trai đã đưa sính lễ đến, nhà gái đang chuẩn bị đồ cưới, nàng đứng tại vị trí yên tĩnh nhất đường lớn Vương Thành mà đợi chờ hoa nở.
Trong đầu hình ảnh mũ phượng khăn hồng thêu hình uyên ương nghịch nước chợt thoáng qua.
Trời ạ, cái thứ lung tung gì vậy, nàng nhào lên trên giường, rên rỉ một tiếng rồi dùng gối che đầu.
“Tiểu Thủy Thủy, nếu có một nam nhân nguyện ý vì ta như thế, mặc cho hắn có là đại thúc bỉ ổi mặt đầy răng vàng hay đầu heo người đầy thịt mỡ, ta đều lấy tất.” Tiết Diễm Yến xem bát quái trên thế giới, đại khái đã hiểu rõ hết tiền căn hậu quả của sự tình, cảm khái nói.
Liễu Oanh mãnh liệt bung màn, nhô đầu ra: “Cái gì cái gì? Thủy muốn lấy chồng?”
Tiết Diễm Yến bổ qua thô lỗ đem màn kéo về: “Quay về với thế giới của ngươi, về với Chu Công của ngươi đi.”
Liễu Oanh tức giận mắng: “Đám các ngươi không phải là thích đồng học người ngoài hành tinh chứ!”
Tiếng của Lạc Thủy từ trong gối truyền ra: “Trong game.”
Liễu Oanh: “Tiết Diễm Yến ta khinh bỉ ngươi, lần trước còn nói cái gì mà một đống đại thúc bỉ ổi cùng một đống sh*t, lúc này lại lấy tất hả, thật ghê tởm.”
Tiết Diễm Yến lắc đầu, ra vẻ cụ non nói: “Ngươi hiểu cái chim.”
Liễu Oanh hoàn toàn nổi giận, không để ý gì đến hình tượng mà nhảy xuống giường, nắm lấy cổ áo Tiết Diễm Yến, từ trong kẽ răng nghiến ra mấy chữ: “Ngươi nói cái gì?”
Tiết Diễm Yến: “Ngươi hiểu cái P.”
Liễu Oanh: “Ngươi là cái đồ nữ nhân xấu xa, lẵng lơ, tam tâm nhị ý, đứng núi này trong núi nọ, tam phu tứ thụ u mê.”
Tiết Diễm Yến nhảy dựng lên: “Cái gì, ngươi dám nói ta xấu xa? Cái đức hạnh kia của ngươi, sao cũng không ngâm nước tiểu mà soi gương nhìn thử đi.”
Lạc Thủy vội vàng dùng vũ lực kéo hai người ra, đem Tiết Diễm Yến giữ chặt: “Được rồi được rồi, đừng cáu.”
Liễu Oanh: “Chẳng thèm cùng loại người như thế so đo, hừ.”
Tiết Diễm Yến: “Nhìn qua ngươi chính là đứa một năm đoản mệnh.”
Liễu Oanh liếc nhìn khinh thường, lỗ mũi hướng lên trời dùng một cái ánh mắt sắc bén như tiểu lý phi đao kéo lấy Lạc Thủy chất vấn tình huống cụ thể.
Lạc Thủy: “Chính là một đống số liệu muốn cùng một đống khác kết hôn.”
Liễu Oanh đã hiểu, nhưng nghe thế nào thì cũng giống như hai đống sh*t phải kết hôn với nhau vậy: “Ngươi cùng đống kia? Cho ta nhìn một cái.”
Lạc Thủy chỉ vào Nam Cửu Khanh trong cột hão hữu: “Đây, chính là người này.”
Liễu Oanh xem xét một chút, không có kết quả gì, bò trở lại giường: “Khi nào các ngươi chuẩn bị gặp mặt thì báo cho ta biết.”
Bọn nàng đã gặp mặt rồi…
Lạc Thủy không có can đảm nói, đành phải tạm ậm ự cho qua.
Quay đầu nhìn game, phát hiện có một đám người đang vây quanh “Nhược Thủy Tam Thiên”.
Trong kênh phụ cận líu ra líu ríu không ngừng, phần lớn đều đòi nàng kẹo cưới, nàng nhấp chuột một cái, triệu ra Nhất Biều, chạy trối chết rời khỏi hiện trường.
Kênh tán gẫu riêng nhảy ra tin của Nam Cửu Khanh: Phu nhân, ở đâu?
Phu nhân phu nhân phu nhân.
Từ mỹ nhân biến thành phu nhân rồi.
Không cẩn thận động chuột một cái liền nhấn vào dấu chéo ở góc phải phía trên, tắt game.
Thở dài một hơi, khụ khụ, đây là việc ngoài ý muốn!
Tắt game rồi, nàng lười mở lại, nhưng lại cảm thấy hẳn là nên chúc đại thần ngủ ngon, vạn nhất đại thần tưởng nàng rớt mạng, mà đợi nàng thì sao. Không được, nàng quyết định onl lần nữa.
[Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Vừa rồi rớt mạng.
[Tán gẫu riêng] Nam Cửu Khanh: Sau đó?
Sau đó? Hài tử này đã quên mất vừa nãy người ta hỏi nàng ở đâu rồi, đây còn chưa vào thời kỳ mãn kinh mà.
[Tán gẫu riêng] Nhược Thủy Tam Thiên: Ngủ ngon.
Lam Khanh ý vị thâm trường nở nụ cười, gõ ra bốn chữ đáp lại vị hôn thê của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.