Chương 102: Đột lai chi sự
Mặc Thập Tứ
27/11/2017
Editor: Luna Huang
Ôn Nhu thật không ngờ, thái hậu triệu kiến nàng bất quá là cùng nàng hàn huyên vài câu, hỏi tình huống nàng cùng Bạch vương chung sống, sau đó lưu nàng cùng Bạch vương tại Loan Hoàng cung dùng bữa tối, liền để cho bọn họ ly khai, thân thiện thiện đến như là một nhi tức tự nhiên vui mừng thấy bà bà, Ôn Nhu thấy trên mặt nàng không chút biểu tình bất thiện nào.
Trực giác nói cho nàng biết, thái hậu cũng không phải là người cùng bọn họ lập trường đồng nhất, tại đây ám vân dũng động trong hoàng cung, tuyệt không có bằng hữu vĩnh viễn, huống chi thái hậu cũng không phải là bằng hữu, mà thái hậu hôm nay đem cho đòi, cũng không là vẻn vẹn cùng nàng dùng một bữa cơm đơn giản như vậy, tất nhiên là muốn đối với nàng làm chút gì đó, bất quá Bạch vương xuất hiện phá hủy kế hoạch của nàng.
Thái hậu, có thể đem tim của mình che giấu để kẻ khác nhìn không thấy, cũng không là một người dễ đối phó.
Đợi Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt rời khỏi, tiểu Lý tử khom người đi tới bên cạnh thái hậu.
" Thái hậu, cứ như vậy để Bạch vương phi đi?" Tiểu Lý tử không nghĩ ra, nếu có thể lừa đến bên cạnh rồi, thế nào còn có thể để cho nàng đi?
" Không cho nàng đi có thể thế nào? Bên người nàng có Bạch vương theo." Thái hậu tự giễu hộ giáp của mình, nhãn thần bỗng nhiên trở nên hung ác độc địa.
Nàng phái người thẩm tra, Thanh vương lý do ngay lúc đó mà rơi đài, chính là bởi vì Vương Như Mẫn đột nhiên xuất hiện, mà Vương Như Mẫn xuất hiện, chính là Ôn Nhu thiết kế!
Vào ngày sinh thần của Lãnh Hạo nàng liền nhìn ra Ôn Nhu tuy rằng mang một cái bêu danh, lại không các nữ tử kác, nếu nàng trở thành phe của Lãnh Triệt, tất phải nhanh một chút diệt trừ, để ngừa để ngừa hậu hoạn không cần thiết, hôm nay chuyện của Thanh vương, càng làm cho nàng cảm thấy nữ tử này không thể lưu lại.
Vốn tưởng rằng Lãnh Triệt chưa bao giờ cận nữ sắc sẽ đối với nữ nhân mang tiếng đầy người không có hứng thú, còn muốn mượn cớ này để diệt trừ nàng, cứ cho là Lãnh Triệt biết Ôn Nhu là nàng làm hại, hắn cũng tuyệt không vì một nữ nhân mà dám có hành động gì, ai biết hắn lại theo nàng đến gặp nàng, đây để cho nàng phải loại bỏ kế hoạch lúc trước của bản thân.
Cứ cho là nàng cảm thấy Lãnh Triệt tuyệt sẽ không phải là đối thủ của nàng, thế nhưng hôm nay hắn là thừa tướng Đại Di, trên tay chấp chưởng tỳ ấn cao nhất của Di quốc, cứ cho là nàng nghĩ như thế nào đem Ôn Nhu xử lý, hiện nay cũng không khỏi không cố kỵ Lãnh Triệt ba phần, cho nên việc này nàng không thể vội.
" Cứ cho là Bạch vương phi thực sự chết ở trong Loan Phượng cung, Bạch vương chỉ sợ một hơi cũng không dám phóng." Tiểu Lý tử khinh thường nói, nhìn con bệnh Bạch vương Lãnh Triệt, hắn cảm thấy hắn đến một tên thái giám cũng không bằng, không cần cố kỵ cái gì.
" Lúc này không giống ngày xưa, sau này nói chút chủ ý, Vương Thượng hôm nay có thể không còn là Vương Thượng lúc trước nữa." Tuy rằng tại Lãnh Triệt trước mặt nàng vẫn là biểu hiện hèn mọn trước sau như một, thế nhưng Vương Thượng cũng không lại như trước chuyện gì cũng theo ý nàng, nàng liền Vương Thượng cũng không chịu để nàng nắm trong tay, mặc cho xử trí triều chính.
Huống hồ, nàng còn không phát hiện ra sáu năm qua Vương Thượng đều là giả bộ, đây càng để cho nàng ngày sau nhất thiết phải cẩn thận gấp bội, nhất thiết phải kiến chủ thượng có hành động.
" Tiểu Lý tử." Thái hậu mắt nhìn tiểu Lý tử, tiểu Lý tử hiểu ý, trước mặt thái hậu cung hạ thân, chờ phân phó.
" Nô tài tại."
Thái hậu bám vào bên tai tiểu Lý tử thấp giọng phân phó vài câu, tiểu Lý tử nói "Nô tài liền đi làm", liền khom người lui ra ngoài, lúc sau, một chiếc xe bố bồng từ Loan Hoàng cung chạy tới, lái ra khỏi đại môn hoàng cung, hướng vào trong thành.
Đáy mắt thái hậu nổi lên tiếu ý, lần này, nàng xem bọn hắn xem bọn hắn phải làm sao, Di quốc, không qua hai năm, tất sẽ khôgn còn tồn tại nữa.
Bạch vương phủ.
Lãnh Triệt lần đầu tiên không một bước tiến đại môn vương phủ liền trực tiếp đến Ngõa Phủ Lôi Minh, mà là trực tiếp tiến vào chính sảnh, Ôn Nhu cũng là theo chân hắn một lượt đến chính sảnh, đợi Lãnh Triệt ngồi xuống, Ôn Nhu nhìn sắc mặt khó có được chút huyết sắc của hắn lúc này lại trở nên tái nhợt, tâm trạng thở dài, hỏi: "Vương gia tội gì cùng Ôn Nhu chuyến này, không tin Ôn Nhu có thể còn sống sống thêm một hồi sao?"
" Bất quá là không hy vọng Vương phi chịu nguy hiểm không cần thiết mà thôi." Lãnh Triệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Túc Dạ bưng trà nòng đến đặt vào bên tay của hắn.
" Vương gia làm sao không trở về Ngõa Phủ Lôi Minh đi?" Hắn đem bản thân giấu ở chỗ sâu trong Ngõa Phủ Lôi Minh, bất quá là sợ tánh mạng của mình bị thương tổn, hôm nay vừa tiến cùng vừa theo nàng hồi Trấn Quốc Công phủ, hiện nay vừa đường hoàng ngồi ở chính sảnh, lẽ nào hôm nay sẽ không sợ mạng của mình gặp nguy hiểm? Tuy rằng nàng không biết hắn phòng đến tột cùng là người phương nào, nhưng lại có chút xíu tò mò muốn biết.
" Ta hôm nay đã thừa tướng Đại Di, ngày sau công sự cần phải xử lý tất nhiên rất nhiều, nếu là vẫn như trước ở Ngõa Phủ Lôi Minh, chẳng lẽ không phải muốn trì hoãn chính sự sao?" Lãnh Triệt nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt giải thích, "Mặc dù Vương Thượng cho phép mang công vụ trở về vương phủ, Ngõa Phủ Lôi Minh cũng không tích hợp xử sự, ngày sau, ta quyết định ở Tây Uyển."
Tây Uyển là một khu viện lớn nhất trong Bạch vương phủ, ngoại trừ gia đinh mỗi ngày quét dọn thì không có người ở, nhưng người khác cũng không thể đi vào nửa bước.
Tây Uyển? Trong lúc bất chợt đem nơi ở dời đến Tây Uyển, lẽ nào sẽ không sợ ngày sau có người đối với hắn bất lợi sao? Tỷ như, thái hậu.
" Kể từ đó, Vương phi khám và chữa bệnh cho ta cũng dễ dàng một chút." Lãnh Triệt lại bổ sung thêm một câu, Ôn Nhu không nói gì, cho rằng từ chối cho ý kiến." Vương gia hôm nay thụ hàn, cần dùng thuốc Ôn Nhu giao cho vương gia pha vào nước tắm cho thỏa đáng." Ôn Nhu vô pháp ngăn cản hắn vì nước làm lụng vất vả, chỉ có thể sớm dặn dò, "Ngày sau nếu có vương gia cảm thấy thân thể không khỏe, có thể thông báo Ôn Nhu trước tiên."
Xem ra chuyện khiến nàng bận rộn nhất, chính là chiếu cố hắn.
Hai ngày kế tiếp, tiền viện Bạch vương phủ có thể nói là người đến người đi, người đến đưa công văn nối liền không dứt, Ôn Nhu đến Tây Uyển một hồi, thấy công văn xếp như núi nhỏ, nàng thật hoài nghi Thanh vương trước đây có xử lý công văn hay không, bằng không thế nào có nhiều công văn đọng lại như vậy.
Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt vùi đầu trong trong công văn cũng không ngẩng đầu, dặn dò hai câu, liền rời đi.
Tiền viện mặc dù bận rộn, hậu viện cũng trước sau như một thanh nhàn, Ôn Nhu nghĩ ngợi không dùng đến địa phương của nàng, liền dẫn Duẫn nhi đến Trấn Quốc Công phủ, tạm thời đem Trấn Quốc Công phủ giao cho tam di nương Cố Vãn Tình xử lý, tiện đà đến Thanh vương phủ đi xem Ôn Nhan xử lý Thanh vương phủ như thế nào.
Quả nhiên Ôn Nhan không để cho nàng thất vọng, bất quá ba ngày ngắn ngủi, Ôn Nhan dĩ nhiên đem Thanh vương phủ xử lý ngay ngắn rõ ràng, các thị thiếp này ngoan ngoãn vâng lời, bọn hạ nhân càng cung kính.
" Tam muội muội, cũng biết thế giới này cho tới bây giờ đều không phải thiên hạ của nữ nhân?" Chí ít ở thời cổ hậu thì là như vậy.
" Muội muội biết." Ôn Nhan biết vâng lời, mặc dù nàng không biết Ôn Nhu hỏi cái này là vì lý do gì, nàng lại biết nàng chỉ cần nghe là tốt rồi.
" Thanh Vương gia hôm nay thân ở lao ngục, mà Thanh Vương gia lại không có con nối dòng, ngay cả hiện nay Thanh vương phủ vì tam muội muội sở quản, cũng đảm bảo không cho phép ngày sau sẽ có người lấy việc này làm văn, đoạt lại quyền của tam muội muội."
" Thỉnh đại tỷ tỷ dạy ta." Một lời thất tỉnh người trong mộng, không có con nối dòng, bất luận nữ nhân gì cũng sẽ không lâu dài.
" Chuyện nào có đáng gì, việc này tỷ tỷ tới giúp ngươi." Ôn Nhu mỉm cười, chỗ của nàng, thế nhưng có hài tử lợi dụng vô cùng tốt, cho rằng chi mạch của hoàng tộc cho làm con thừa tự tặng đến Thanh vương phủ, là đảm bảo được Thanh vương vĩnh viễn cho mình sử dụng.
Lúc mặt trời sắp lặn, Ôn Nhu trở lại Bạch vương phủ, đột nhiên này nghĩ ngày rãnh rỗi nên làm thế nào cho tốt, hai đời đời làm người, nàng thật đúng là chưa từng rảnh rỗi.
Bỗng nhiên nàng lại có cảm giác mình mình thiếu nợ, lúc trước muốn xử trí Ôn Tâm xong liền được trải qua những ngày nhàn nhã, hôm nay trước mắt của nàng sạch sẽ, nàng lại cảm thấy những ngày rỗi rãnh thực sự gian nan, thực sự là mâu thuẫn mình.
" Vương phi, xin dừng bước." Ôn Nhu đang muốn bước vào Yên Thủy các, phía sau liền vang lên thanh âm của Túc Dạ.
" Đại quản sự, chuyện gì?" Ôn Nhu xoay người, trong con ngươi Túc Dạ thấy được hai chữ "Khẩn cấp". "Vương gia thỉnh Vương phi đến Tây Uyển xem một chút."
" Hảo, ta đây liền liền theo ngươi đến đó." Chuyện gì xảy ra?
Đến Tây Uyển, chỉ thấy Tây Uyển đầu tiên là trong đại sảnh có quan viên đem công văn phân loại cất xong, thứ hai chính là tiến đến kho điển tịchm, cũng có quan viên chỉnh lý, Túc Dạ dẫn Ôn Nhu trực tiếp đến phòng thứ tứ bên phải gian phòng, khẽ cửa phòng đóng chặt hai tiếng, liền đẩy cửa mà vào.
Vừa vào cửa, Ôn Nhu liền thấy được một hắc y nhân nằm ở trên giường hẹp, Lãnh Triệt đang ngồi ở mép giường vẻ mặt chìm, nhìn Ôn Nhu tiến đến, Lãnh Triệt lập tức đứng lên, hướng Ôn Nhu khẽ vuốt cằm, khẽ nói: "Đặc biệt thỉnh Vương phi đến, là cần Vương phi thay ta xem một chút, hắn đến tột cùng là mắc bệnh gì, tại sao lại đột nhiên phát nhiệt rồi ngã xuống?"
Lãnh Triệt lách người đến Ôn Nhu nhìn đến hắc y nhân nằm ở trên giường, đây là mật viên của Hắc Băng lâu từ Tào thành tới, có việc cực kỳ quan trọng mới đích thân rời Tào thành tới đây, trong ngày thường thông báo tình huống của Tào thành đều do âm phù phát sinh, hắn vừa mới nhìn thấy mật viên, hắn đã vô hình ngất đi rồi, điều này làm cho hắn càng lo lắng Tào thành có phải là hay không xảy ra đại sự gì, mới bất chấp gọi Ôn Nhu đến đây.
Ôn Nhu nghe vậy, ngồi xuống mép giường, đặt ngón tay lên cổ tay của hắc y nhân, xúc tua cực kỳ nóng hổi, mạch tượng để Ôn Nhu nhướng mày, sau đó lập tức trở mình hắn xem vành tai, chỉ thấy vành tay sưng đỏ kết hạch như lỗi lịch, nghe được hắn, bỗng nhiên kinh hãi, lập tức ly khai giường.
" Vương gia, đại quản sự, thỉnh lập tức rời khỏi gian này!" Ôn Nhu dùng giọng ra lệnh nghiêm túc nói, nếu còn lưu lại lâu hơn nữa tức sẽ đem mạng của mình cột luôn vào.
" Vương phi, mạch tượng thế nào? Cớ gì? Khẩn trương?" Thần tình của Ôn Nhu để tâm trạng của Lãnh Triệt mơ hồ bất an, trong ấn tượng của tại hắn, nàng không phải là người xử sự kinh hãi như vậy, như vậy làm sao lúc bắt mạch sẽ đột nhiên có phản ứng như vậy? Bệnh của mật viên, đến tột cùng là bệnh gì để nàng khẩn trương như vậy?
" Thỉnh vương gia trước nhanh rời khỏi, sau đó Ôn Nhu lại hướng ngươi giải thích!" Hiện tại không phải thời gian không có thể giải thích, Ôn Nhu nói xong, không nói lời nào kéo Lãnh Triệt đi ra, lúc rời phòng mới phát hiện mình cư nhiên lôi kéo tay của Lãnh Triệt, liền mạnh bương o tay, trong ánh mắt của Lãnh Triệt hơi rét, hướng Túc Dạ phân phó nói, "Đại quản sự, xin mau sớm đi chuẩn bị mọt chậu nước nóng, thêm vào bên trong một chút lưu hoàng mạt, nhanh, càng nhanh càng tốt!"
Thanh âm của Ôn Nhu cấp thiết để Túc Dạ không dám có chút dây dưa, lập tức rời khỏi chiếu theo lời nói của Ôn Nhu mà làm.
Trong con ngươi của Ôn Nhu từ lúc sống lại lần đầu tiên nổi lên khẩn trương, hy vọng hắn cùng với Túc Dạ đều vô sự mới tốt!
Ôn Nhu thật không ngờ, thái hậu triệu kiến nàng bất quá là cùng nàng hàn huyên vài câu, hỏi tình huống nàng cùng Bạch vương chung sống, sau đó lưu nàng cùng Bạch vương tại Loan Hoàng cung dùng bữa tối, liền để cho bọn họ ly khai, thân thiện thiện đến như là một nhi tức tự nhiên vui mừng thấy bà bà, Ôn Nhu thấy trên mặt nàng không chút biểu tình bất thiện nào.
Trực giác nói cho nàng biết, thái hậu cũng không phải là người cùng bọn họ lập trường đồng nhất, tại đây ám vân dũng động trong hoàng cung, tuyệt không có bằng hữu vĩnh viễn, huống chi thái hậu cũng không phải là bằng hữu, mà thái hậu hôm nay đem cho đòi, cũng không là vẻn vẹn cùng nàng dùng một bữa cơm đơn giản như vậy, tất nhiên là muốn đối với nàng làm chút gì đó, bất quá Bạch vương xuất hiện phá hủy kế hoạch của nàng.
Thái hậu, có thể đem tim của mình che giấu để kẻ khác nhìn không thấy, cũng không là một người dễ đối phó.
Đợi Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt rời khỏi, tiểu Lý tử khom người đi tới bên cạnh thái hậu.
" Thái hậu, cứ như vậy để Bạch vương phi đi?" Tiểu Lý tử không nghĩ ra, nếu có thể lừa đến bên cạnh rồi, thế nào còn có thể để cho nàng đi?
" Không cho nàng đi có thể thế nào? Bên người nàng có Bạch vương theo." Thái hậu tự giễu hộ giáp của mình, nhãn thần bỗng nhiên trở nên hung ác độc địa.
Nàng phái người thẩm tra, Thanh vương lý do ngay lúc đó mà rơi đài, chính là bởi vì Vương Như Mẫn đột nhiên xuất hiện, mà Vương Như Mẫn xuất hiện, chính là Ôn Nhu thiết kế!
Vào ngày sinh thần của Lãnh Hạo nàng liền nhìn ra Ôn Nhu tuy rằng mang một cái bêu danh, lại không các nữ tử kác, nếu nàng trở thành phe của Lãnh Triệt, tất phải nhanh một chút diệt trừ, để ngừa để ngừa hậu hoạn không cần thiết, hôm nay chuyện của Thanh vương, càng làm cho nàng cảm thấy nữ tử này không thể lưu lại.
Vốn tưởng rằng Lãnh Triệt chưa bao giờ cận nữ sắc sẽ đối với nữ nhân mang tiếng đầy người không có hứng thú, còn muốn mượn cớ này để diệt trừ nàng, cứ cho là Lãnh Triệt biết Ôn Nhu là nàng làm hại, hắn cũng tuyệt không vì một nữ nhân mà dám có hành động gì, ai biết hắn lại theo nàng đến gặp nàng, đây để cho nàng phải loại bỏ kế hoạch lúc trước của bản thân.
Cứ cho là nàng cảm thấy Lãnh Triệt tuyệt sẽ không phải là đối thủ của nàng, thế nhưng hôm nay hắn là thừa tướng Đại Di, trên tay chấp chưởng tỳ ấn cao nhất của Di quốc, cứ cho là nàng nghĩ như thế nào đem Ôn Nhu xử lý, hiện nay cũng không khỏi không cố kỵ Lãnh Triệt ba phần, cho nên việc này nàng không thể vội.
" Cứ cho là Bạch vương phi thực sự chết ở trong Loan Phượng cung, Bạch vương chỉ sợ một hơi cũng không dám phóng." Tiểu Lý tử khinh thường nói, nhìn con bệnh Bạch vương Lãnh Triệt, hắn cảm thấy hắn đến một tên thái giám cũng không bằng, không cần cố kỵ cái gì.
" Lúc này không giống ngày xưa, sau này nói chút chủ ý, Vương Thượng hôm nay có thể không còn là Vương Thượng lúc trước nữa." Tuy rằng tại Lãnh Triệt trước mặt nàng vẫn là biểu hiện hèn mọn trước sau như một, thế nhưng Vương Thượng cũng không lại như trước chuyện gì cũng theo ý nàng, nàng liền Vương Thượng cũng không chịu để nàng nắm trong tay, mặc cho xử trí triều chính.
Huống hồ, nàng còn không phát hiện ra sáu năm qua Vương Thượng đều là giả bộ, đây càng để cho nàng ngày sau nhất thiết phải cẩn thận gấp bội, nhất thiết phải kiến chủ thượng có hành động.
" Tiểu Lý tử." Thái hậu mắt nhìn tiểu Lý tử, tiểu Lý tử hiểu ý, trước mặt thái hậu cung hạ thân, chờ phân phó.
" Nô tài tại."
Thái hậu bám vào bên tai tiểu Lý tử thấp giọng phân phó vài câu, tiểu Lý tử nói "Nô tài liền đi làm", liền khom người lui ra ngoài, lúc sau, một chiếc xe bố bồng từ Loan Hoàng cung chạy tới, lái ra khỏi đại môn hoàng cung, hướng vào trong thành.
Đáy mắt thái hậu nổi lên tiếu ý, lần này, nàng xem bọn hắn xem bọn hắn phải làm sao, Di quốc, không qua hai năm, tất sẽ khôgn còn tồn tại nữa.
Bạch vương phủ.
Lãnh Triệt lần đầu tiên không một bước tiến đại môn vương phủ liền trực tiếp đến Ngõa Phủ Lôi Minh, mà là trực tiếp tiến vào chính sảnh, Ôn Nhu cũng là theo chân hắn một lượt đến chính sảnh, đợi Lãnh Triệt ngồi xuống, Ôn Nhu nhìn sắc mặt khó có được chút huyết sắc của hắn lúc này lại trở nên tái nhợt, tâm trạng thở dài, hỏi: "Vương gia tội gì cùng Ôn Nhu chuyến này, không tin Ôn Nhu có thể còn sống sống thêm một hồi sao?"
" Bất quá là không hy vọng Vương phi chịu nguy hiểm không cần thiết mà thôi." Lãnh Triệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Túc Dạ bưng trà nòng đến đặt vào bên tay của hắn.
" Vương gia làm sao không trở về Ngõa Phủ Lôi Minh đi?" Hắn đem bản thân giấu ở chỗ sâu trong Ngõa Phủ Lôi Minh, bất quá là sợ tánh mạng của mình bị thương tổn, hôm nay vừa tiến cùng vừa theo nàng hồi Trấn Quốc Công phủ, hiện nay vừa đường hoàng ngồi ở chính sảnh, lẽ nào hôm nay sẽ không sợ mạng của mình gặp nguy hiểm? Tuy rằng nàng không biết hắn phòng đến tột cùng là người phương nào, nhưng lại có chút xíu tò mò muốn biết.
" Ta hôm nay đã thừa tướng Đại Di, ngày sau công sự cần phải xử lý tất nhiên rất nhiều, nếu là vẫn như trước ở Ngõa Phủ Lôi Minh, chẳng lẽ không phải muốn trì hoãn chính sự sao?" Lãnh Triệt nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt giải thích, "Mặc dù Vương Thượng cho phép mang công vụ trở về vương phủ, Ngõa Phủ Lôi Minh cũng không tích hợp xử sự, ngày sau, ta quyết định ở Tây Uyển."
Tây Uyển là một khu viện lớn nhất trong Bạch vương phủ, ngoại trừ gia đinh mỗi ngày quét dọn thì không có người ở, nhưng người khác cũng không thể đi vào nửa bước.
Tây Uyển? Trong lúc bất chợt đem nơi ở dời đến Tây Uyển, lẽ nào sẽ không sợ ngày sau có người đối với hắn bất lợi sao? Tỷ như, thái hậu.
" Kể từ đó, Vương phi khám và chữa bệnh cho ta cũng dễ dàng một chút." Lãnh Triệt lại bổ sung thêm một câu, Ôn Nhu không nói gì, cho rằng từ chối cho ý kiến." Vương gia hôm nay thụ hàn, cần dùng thuốc Ôn Nhu giao cho vương gia pha vào nước tắm cho thỏa đáng." Ôn Nhu vô pháp ngăn cản hắn vì nước làm lụng vất vả, chỉ có thể sớm dặn dò, "Ngày sau nếu có vương gia cảm thấy thân thể không khỏe, có thể thông báo Ôn Nhu trước tiên."
Xem ra chuyện khiến nàng bận rộn nhất, chính là chiếu cố hắn.
Hai ngày kế tiếp, tiền viện Bạch vương phủ có thể nói là người đến người đi, người đến đưa công văn nối liền không dứt, Ôn Nhu đến Tây Uyển một hồi, thấy công văn xếp như núi nhỏ, nàng thật hoài nghi Thanh vương trước đây có xử lý công văn hay không, bằng không thế nào có nhiều công văn đọng lại như vậy.
Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt vùi đầu trong trong công văn cũng không ngẩng đầu, dặn dò hai câu, liền rời đi.
Tiền viện mặc dù bận rộn, hậu viện cũng trước sau như một thanh nhàn, Ôn Nhu nghĩ ngợi không dùng đến địa phương của nàng, liền dẫn Duẫn nhi đến Trấn Quốc Công phủ, tạm thời đem Trấn Quốc Công phủ giao cho tam di nương Cố Vãn Tình xử lý, tiện đà đến Thanh vương phủ đi xem Ôn Nhan xử lý Thanh vương phủ như thế nào.
Quả nhiên Ôn Nhan không để cho nàng thất vọng, bất quá ba ngày ngắn ngủi, Ôn Nhan dĩ nhiên đem Thanh vương phủ xử lý ngay ngắn rõ ràng, các thị thiếp này ngoan ngoãn vâng lời, bọn hạ nhân càng cung kính.
" Tam muội muội, cũng biết thế giới này cho tới bây giờ đều không phải thiên hạ của nữ nhân?" Chí ít ở thời cổ hậu thì là như vậy.
" Muội muội biết." Ôn Nhan biết vâng lời, mặc dù nàng không biết Ôn Nhu hỏi cái này là vì lý do gì, nàng lại biết nàng chỉ cần nghe là tốt rồi.
" Thanh Vương gia hôm nay thân ở lao ngục, mà Thanh Vương gia lại không có con nối dòng, ngay cả hiện nay Thanh vương phủ vì tam muội muội sở quản, cũng đảm bảo không cho phép ngày sau sẽ có người lấy việc này làm văn, đoạt lại quyền của tam muội muội."
" Thỉnh đại tỷ tỷ dạy ta." Một lời thất tỉnh người trong mộng, không có con nối dòng, bất luận nữ nhân gì cũng sẽ không lâu dài.
" Chuyện nào có đáng gì, việc này tỷ tỷ tới giúp ngươi." Ôn Nhu mỉm cười, chỗ của nàng, thế nhưng có hài tử lợi dụng vô cùng tốt, cho rằng chi mạch của hoàng tộc cho làm con thừa tự tặng đến Thanh vương phủ, là đảm bảo được Thanh vương vĩnh viễn cho mình sử dụng.
Lúc mặt trời sắp lặn, Ôn Nhu trở lại Bạch vương phủ, đột nhiên này nghĩ ngày rãnh rỗi nên làm thế nào cho tốt, hai đời đời làm người, nàng thật đúng là chưa từng rảnh rỗi.
Bỗng nhiên nàng lại có cảm giác mình mình thiếu nợ, lúc trước muốn xử trí Ôn Tâm xong liền được trải qua những ngày nhàn nhã, hôm nay trước mắt của nàng sạch sẽ, nàng lại cảm thấy những ngày rỗi rãnh thực sự gian nan, thực sự là mâu thuẫn mình.
" Vương phi, xin dừng bước." Ôn Nhu đang muốn bước vào Yên Thủy các, phía sau liền vang lên thanh âm của Túc Dạ.
" Đại quản sự, chuyện gì?" Ôn Nhu xoay người, trong con ngươi Túc Dạ thấy được hai chữ "Khẩn cấp". "Vương gia thỉnh Vương phi đến Tây Uyển xem một chút."
" Hảo, ta đây liền liền theo ngươi đến đó." Chuyện gì xảy ra?
Đến Tây Uyển, chỉ thấy Tây Uyển đầu tiên là trong đại sảnh có quan viên đem công văn phân loại cất xong, thứ hai chính là tiến đến kho điển tịchm, cũng có quan viên chỉnh lý, Túc Dạ dẫn Ôn Nhu trực tiếp đến phòng thứ tứ bên phải gian phòng, khẽ cửa phòng đóng chặt hai tiếng, liền đẩy cửa mà vào.
Vừa vào cửa, Ôn Nhu liền thấy được một hắc y nhân nằm ở trên giường hẹp, Lãnh Triệt đang ngồi ở mép giường vẻ mặt chìm, nhìn Ôn Nhu tiến đến, Lãnh Triệt lập tức đứng lên, hướng Ôn Nhu khẽ vuốt cằm, khẽ nói: "Đặc biệt thỉnh Vương phi đến, là cần Vương phi thay ta xem một chút, hắn đến tột cùng là mắc bệnh gì, tại sao lại đột nhiên phát nhiệt rồi ngã xuống?"
Lãnh Triệt lách người đến Ôn Nhu nhìn đến hắc y nhân nằm ở trên giường, đây là mật viên của Hắc Băng lâu từ Tào thành tới, có việc cực kỳ quan trọng mới đích thân rời Tào thành tới đây, trong ngày thường thông báo tình huống của Tào thành đều do âm phù phát sinh, hắn vừa mới nhìn thấy mật viên, hắn đã vô hình ngất đi rồi, điều này làm cho hắn càng lo lắng Tào thành có phải là hay không xảy ra đại sự gì, mới bất chấp gọi Ôn Nhu đến đây.
Ôn Nhu nghe vậy, ngồi xuống mép giường, đặt ngón tay lên cổ tay của hắc y nhân, xúc tua cực kỳ nóng hổi, mạch tượng để Ôn Nhu nhướng mày, sau đó lập tức trở mình hắn xem vành tai, chỉ thấy vành tay sưng đỏ kết hạch như lỗi lịch, nghe được hắn, bỗng nhiên kinh hãi, lập tức ly khai giường.
" Vương gia, đại quản sự, thỉnh lập tức rời khỏi gian này!" Ôn Nhu dùng giọng ra lệnh nghiêm túc nói, nếu còn lưu lại lâu hơn nữa tức sẽ đem mạng của mình cột luôn vào.
" Vương phi, mạch tượng thế nào? Cớ gì? Khẩn trương?" Thần tình của Ôn Nhu để tâm trạng của Lãnh Triệt mơ hồ bất an, trong ấn tượng của tại hắn, nàng không phải là người xử sự kinh hãi như vậy, như vậy làm sao lúc bắt mạch sẽ đột nhiên có phản ứng như vậy? Bệnh của mật viên, đến tột cùng là bệnh gì để nàng khẩn trương như vậy?
" Thỉnh vương gia trước nhanh rời khỏi, sau đó Ôn Nhu lại hướng ngươi giải thích!" Hiện tại không phải thời gian không có thể giải thích, Ôn Nhu nói xong, không nói lời nào kéo Lãnh Triệt đi ra, lúc rời phòng mới phát hiện mình cư nhiên lôi kéo tay của Lãnh Triệt, liền mạnh bương o tay, trong ánh mắt của Lãnh Triệt hơi rét, hướng Túc Dạ phân phó nói, "Đại quản sự, xin mau sớm đi chuẩn bị mọt chậu nước nóng, thêm vào bên trong một chút lưu hoàng mạt, nhanh, càng nhanh càng tốt!"
Thanh âm của Ôn Nhu cấp thiết để Túc Dạ không dám có chút dây dưa, lập tức rời khỏi chiếu theo lời nói của Ôn Nhu mà làm.
Trong con ngươi của Ôn Nhu từ lúc sống lại lần đầu tiên nổi lên khẩn trương, hy vọng hắn cùng với Túc Dạ đều vô sự mới tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.