Chương 101: Thái hậu triệu kiến
Mặc Thập Tứ
27/11/2017
Editor: Luna Huang
Ôn Nhu ngồi ở sau bàn sách, trong tay nắm long ngọc bạch bích phản phản phục phục chuyển, trong lòng nghĩ rất nhiều.
Ngày sau Trấn Quốc Công phủ ai chấp trưởng? Vương Như Mẫn xử trí như thế nào? Thế cục của triều đình đến tột cùng thế nào? Long ngọc bạch bích nắm trong tay đến tột cùng có bao nhiêu lực lượng?
" Vương phi, Túc Dạ đại quản sự cầu kiến." Ôn Nhu đang suy nghĩ, Duẫn nhi đi tới, nhỏ giọng bẩm báo.
" Có nói là chuyện gì không?" Ôn Nhu bỗng dưng mở mắt ra, Túc Dạ? Trễ như thế cầu kiến, Bạch vương thì thế nào?
"Cũng không có nói, chỉ là phía sau đại quản sự còn có một nam tử, ban đêm nô tỳ xem dung mạo của hắn, Vương phi, muốn gặp sao?" Lời nói của Duẫn nhi có nhiều hơn một tia đề phòng, đã trải qua việc của Lý An Âm cùng Vương Như Mẫn, nàng luôn cảm thấy mặc kệ là ai, đều phải đề phòng.
" Đại quản sự đến đây, tự nhiên muốn gặp." Tuy rằng nàng không biết nam tử cùng Túc Dạ đến đây là người gì, nhưng nàng tin tưởng Túc Dạ sẽ không có hại nàng, "Để đại quản sự ở thính tử chờ một chút, sau đó ta liền đến."
"Vâng." Duẫn nhi khom người xin cáo lui.
Chốc lát, Ôn Nhu đi tới thính tử, nhìn người tới trong nháy mắt, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy Lãnh Triệt ngồi ở ghế thái sư quý vị, nhấp nhẹ trà chén trong tay, nhìn Ôn Nhu đến đây, đem cái chén bỏ xuống bàn nhỏ bên cạnh, chậm rãi đứng lên, lễ phép thản nhiên nói: "Đêm khuya đến đây quấy rầy Vương phi, còn xin Vương phi thứ lỗi."
Bạch vương? Cư nhiên đến Yên Thủy các của nàng? Thực tại để cho nàng giật mình, trong ấn tượng của nàng, Bạch vương cơ hồ là không Ngõa Phủ Lôi Minh một bước, trừ phi là bất đắc dĩ.
" Vương gia tự mình đến thăm Yên Thủy các này của Ôn Nhu, trái lại để Ôn Nhu không chịu nổi đại lễ này của vương gia." Ôn Nhu cười đến bình thản, không chút khiêm nhượng nào ngồi xuống chủ vị, "Thứ lỗi chi thoại Ôn Nhu không dám, nơi này cũng là Bạch vương phủ, vương gia chỉ để ý ngồi là tốt rồi, vương gia đứng để Ôn Nhu không kham nổi, chỉ là Ôn Nhu không biết vương gia tại sao lại đột nhiên muốn đến chỗ này của Ôn Nhu? Nếu là vương gia cần, có thể gọi Ôn Nhu đến Ngõa Phủ Lôi Minh."
" Có việc cầu người, tất tự mình đến mới thể hiện thành ý." Lãnh Triệt một lần nữa ngồi xuống ghế, cũng không quanh co lòng vòng, nhìn Ôn Nhu, trực tiếp đem chuyện bản thân cần nàng hỗ trợ nói xong, chỉ là hắn chán ghét nữ nhân, cư nhiên có thể nói ra lời cầu cạnh nàng, xem ra thực sự là một người co được dãn được, cũng không phải là là loại người ngư xuẩn lấy thân phận đè người.
" Vương gia muốn nhờ Ôn Nhu càng không dám nhận." Hắn lại còn có chuyện cầu nàng? Thật là làm cho nàng lại lần nữa thấy lấy làm kinh hãi nho nhỏ. "Vương gia có việc chỉ cần nói là được, trong phạm vi năng lực của Ôn Nhu tất nhiên sẽ giúp vương gia."
" Ngày mai ta cần vào triều sớm, tối nay đến đây một là báo cho Vương phi biết, để tránh Vương phi nổi giận, cũng tốt để Vương phi sớm chú ý giúp ta." Lãnh Triệt nhàn nhạt nói, hắn nhớ kỹ hôm qua ánh mắt tức giận của nàng, cũng biết nàng cứu hắn không dễ, vẫn là báo cho nàng biết trước một tiếng mới tốt.
(Luna: Triệt ca ngoan dễ sợ, đi thưa về trình là tấm gương sáng cho nam nhân trong thiên hạ noi theo.)
" Vương gia muốn vào triều sớm?" Vì thân thể mà hắn chưa bao giờ vào triều sớm, đột nhiên muốn lâm triều, chẳng lẽ là có chuyện gì phát sinh?
"Đúng vậy."
" Vương gia yên tâm, Ôn Nhu chắc chắn để vương gia đi tốt về tốt." Hắn tốt chẳng khác nào là nàng tốt, nàng cũng không muốn bản thân phải mất thêm nhiều máu nữa mà thôi, cứ cho là không ai giết nàng nàng cũng vì mất máu quá nhiều mà chết, chỉ là, "Vương gia tự mình đến đây chuyện muốn nói, chỉ là chuyuện nhỏ này thôi sao?"
Nếu chỉ là một việc đơn giản như vậy, phiền hắn tự mình đến gặp nàng sao?
" Tự nhiên không phải." Lãnh Triệt tuyệt không hàm hồ, nói trắng ra, "Cũng muốn sớm thông báo Vương phi một tiếng, từ sau ngày mai, thân thể này của ta, sợ là Vương phi phải lãng phí nhiều tâm tư." Ngày trước bình thường hắn không có thời gian nghỉ ngơi, sau ngày mai, càng không thể nào, mạng của hắn hiện nay vẫn không thể ném đi được, phải sống, xem ra không có nàng thì không được.
" Ngày mai lâm triều sẽ phát sinh đại sự gì?" Nàng có trực giác, ngày mai lâm triều tất sẽ có đại sự phát sinh, là chuyện gì? Nàng nhất thời đoán không ra.
" Ngày mai Vương phi thấy sẽ biết." Lãnh Triệt cũng không muốn nhiều lời.
" Vương gia cứ yên tâm, nếu Ôn Nhu giúp đỡ vương gia, tất nhiên sẽ không để cho vương gia lại bị phát độc xâm hại thân thể." Nếu hắn nói ngày sau nàng phải tốn nhiều tâm tư, xem ra ngày sau nàng cần phải chú ý một chút rồi.
Ôn Nhu nói xong, đem một lọ sứ trắng trong tay áo ra, đưa cho Lãnh Triệt, dặn dò: "Ngày mai trước khi xuất phủ dùng một viên, có thể tạm hoãn tốc độ độc tố chạy loạn bên trong cơ thể của vương gia, sau khi vương gia trở về cần lập tức tắm, đến lúc đó dùng thêm một viên nữa, đem ba viên hòa trong nước."
" Ta nhớ kỹ, đa tạ vương phi tặng thuốc." Lãnh Triệt tiếp nhận bình sứ trắng nhỏ, đứng lên hướng Ôn Nhu thở dài, "Ngày sau nhờ, ở đây đi đầu tạ qua Vương phi."
Lãnh Triệt nói xong, xoay người đi, Ôn Nhu nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ việc ngày mai lâm triều.
Ban đêm nằm ở trên giường hẹp, Ôn Nhu vẫn như cũ đoán, bỗng nhiên, đáy lòng sáng ngời, nàng hình như đoán được chuyện sắp xảy ra.
Trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện, Ôn Nhu một đêm không chợp mắt, ngày thứ hai liền thức dậy, gọi Duẫn nhi nói với Túc Dạ nói một tiếng, là sau khi vương gia lâm triều trở về nói với nàng một tiếng, Duẫn nhi ứng tiếng đi.
Nếu hôm nay lâm triều như nàng suy nghĩ, nàng nhất định phải tìm Bạch vương hảo hảo tìm hiểu triều cục một chút, để cho nàng vì mình định vị, ngày sau mới có thể giúp đỡ hắn.
Lúc ăn sáng, Duẫn nhi ở một bên hầu hạ, nhìn Ôn Nhu, dáng dấp muốn nói lại thôi.
" Duẫn nhi, muốn nói cái gì liền nói, muốn hỏi cái gì liền hỏi liền hỏi." Ôn Nhu dùng bữa, nhắm rượu, mới nhìn Duẫn nhi hỏi. "Vương phi... Nếu là nô tỳ hỏi, người...sẽ khong giận?" Duẫn nhi cẩn thận hỏi, dù sao loại chuyện này không phải bọn hạ nhân như nàng có thể đề cập, cứ cho là Vương phi hiền hoà như thế nào đi nữa, nàng cũng cẩn thận chút cho thỏa đáng.
" Không cần phải để ý như vậy." Dáng dấp thận trọng của Duẫn nhi để Ôn Nhu cảm thấy buồn cười, "Ngươi bất quá chỉ là muốn hỏi bạch y nam tử đêm qua có phải là Bạch vương gia hay không, có đúng không?"
Bởi vì đêm qua Duẫn nhi không được ở trong phòng hầu hạ, không có nghe được đối thoại của Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt, tự nhiên không biết đó chính là Bạch vương Lãnh Triệt, nhưng từ y phục áo bào trắng cùng thái độ của Túc Dạ, Duẫn nhi mơ hồ đoán được đó chính là Bạch vương, chỉ bất quá khi nhìn đến khuôn mặt Bạch vương sợ choáng váng mà thôi.
" Vương phi làm sao sẽ biết trong lòng nô tỳ nghĩ cái gì?" Duẫn nhi không nghĩ tới Ôn Nhu có thể một lời đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, mở to mắt nhìn Ôn Nhu.
Chỉ cần là người trong Bạch vương phủ, tự nhiên đều muốn biết Bạch vương gia dáng dấp trưởng thành thế nào, huống hồ đêm qua Duẫn nhi thấy được Túc Dạ đối với Bạch vương thái độ cung kính như vậy, còn có nam tử đêm khuya còn dám đến đây Yên Thủy các, tự nhiên đoán vậy có phải hay không là Bạch vương gia.
" Nếu đó là Bạch vương gia, thì như thế nào?" Ôn Nhu cười khẽ vấn, Duẫn nhi này, không biết trong lòng lại nghĩ đến gì.
" Nếu đó là Bạch vương gia, nô tỳ liền thay Vương phi cao hứng a!" Duẫn nhi bỗng nhiên cười đến rất là hưng phấn, "Vương gia cùng Vương phi vốn là phu thê, thế nhưng từ lúc Vương phi đến vương phủ này, người cùng vương gia cũng chưa gặp qua bao nhiêu lần, đêm qua là vương gia đích thân tìm đến người! Không phải là nói, người cùng vương gia nhất định phải có điều tốt! Hơn nữa Bạch vương gia sinh mỹ như vậy, cùng Vương phi quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi!"
"..." Ôn Nhu có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, không có phát biểu kiến giải gì, cũng không ngăn cản Duẫn nhi nói, Duẫn nhi liền cười nói liên miên, đều là vì Ôn Nhu cao hứng.
Đáy lòng, ấm áp.
Khoảng chừng sắp đến giữa trưa, Túc Dạ đến Yên Thủy các, Duẫn nhi mời đem hắn vào thính tử.
" Túc Dạ gặp qua Vương phi." Vừa thấy được Ôn Nhu, Túc Dạ tức khắc khom mình hành lễ.
" Đại quản sự không cần đa lễ, vương gia lâm triều đã trở về?"
"Đúng vậy." Túc Dạ đáp, sau đó đem cuộn minh hoàng cầm trong tay hai tay hướng đến Ôn Nhu, cung kính nói, "Vương gia lệnh cho Túc Dạ đem cuộn minh hoàng này giao cho Vương phi."
Cuộn minh hoàng, chính là thánh chỉ, xem ra, suy đoán của mình là * không rời mười.
(Luna: ý là chuẩn xác)
Ôn Nhu cũng hai tay tiếp nhận thánh chỉ, khóe miệng cong lên một tiếu ý như có như không, quả nhiên như nàng dự liệu.
" Đại quản sự, hiện nay có tiện để gặp vương gia không?" Ôn Nhu nhìn thánh chỉ, khép lại hướng Túc Dạ hỏi.
" Tự nhiên có thể, Vương phi thỉnh." Gia sớm đã biết Vương phi nhìn xong thánh chỉ nhất định muốn gặp hắn.
Ở chỗ sâu trong Ngõa Phủ Lôi Minh.
Hắc y hầu hạ Lãnh Triệt cởi quan bào, lộ ra bạch y mà ngày thường hắn thích mặc, sau đó liền lui xuống chuẩn bị nước nóng để hắn tắm, hắc y vừa lui ra, Ôn Nhu liền đến.
Vẫn là mang theo một vị thuốc đông y nhàn nhạt, Ôn Nhu vừa thấy được Lãnh Triệt, liền cười hướng hắn nói: "Ôn Nhu chúc mừng vương gia trở thành thừa tướng Di quốc, tổng lĩnh quốc chính!"
" Vương phi cho rằng đây là chuyện tốt?" Lãnh Triệt đối với Ôn Nhu làm động tác "Mời ngồi", đợi sau khi Ôn Nhu ngồi xuống, bản thân mới ngồi xuống, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, không có vẻ vui sướng.
" Tự nhiên là chuyện tốt, một vị thừa tướng này, vương gia quang minh chính đại vì Vương Thượng mưu sự." Không chỉ làm mưu sự ngầm như trước.
" Vương phi thực sự là nhìn thấy rõ ràng." Kể từ hôm nay, hắn quanh minh chính đại vì triều đình, vì Đại Di mưu sự, bọn họ căn cơ dĩ ổn, không cần che giấu nữa, nên phản kích.
" Nếu như Ôn Nhu không có một ánh mắt *, còn nói thế nào giúp đỡ vương gia?" Huống hồ là việc quan sát như vậy, "Chỉ là, hôm nay vương gia leo lên tướng vị, có hay không nên cùng Ôn Nhu nói một chút về triều cục?"
" Nói tự nhiên muốn nói, bất quá trước khi nói, ta muốn biết, Vương phi đối với triều cục Đại Di hiện nay hiểu bao nhiêu?" Trong lúc đó hai người không có bất luận cái kiêng kị bằng khoăn gì nữa, lúc này có thể nói trắng ra.
" Thái hậu nắm giữ triều chính, Vương Thượng gần như một hình nộm, ngoại thích thế lực cường đại, quan viên *, triều đình đen tối." Ôn Nhu đem những thứ bản thân biết nói ra hết.
" Vậy Vương phi đối với toàn bộ thế cục Đại Di lại hiểu bao nhiêu?" Mâu quang của Lãnh Triệt nặng nề, nàng phân tích không sai, bất quá chỉ là mặt ngoài.
" Bang giao coi như bình ổn, biên thành coi nhỉ an bình, chỉ có cùng Hải quốc lúc phát sinh tiểu chiến, quốc khố mấy năm liên tục mấy năm liên tục trống không, thuế má trầm trọng, bách tính khổ không thể tả, cùng việc buôn bán giao dịch với bên ngoài đình trệ, không khác tự đoạn tài nguyên, trừ đế đô, thành trì giàu có và đông đúc thì cũng có tình hình tai nạn phát sinh, đê điều hư hổng không được sửa chữa, tài phú hàng năm có thất."
" Vương phi thực sự là đem toàn bộ thế cục Đại Di nhìn thấu triệt." Tự đáy lòng của Lãnh Triệt tán thưởng một câu, tuy rằng nàng nói cũng không phải là hoàn toàn chính xác, nhưng trên dưới Đại Di, có thể tìm ra được bao nhiêu nữ tử giống nàu thực sự thất rõ thực lực của quốc gia, "Đại Di hôm nay, như năm bè bảy mảng, tùy thời đều có thể bị cơn lốc chiến tranh thổi tan nghiền nát, đến lúc đó muốn bảo vệ Đại Di, tựa như muốn phúc sào chi hạ một dạng, cho nên muốn trước khi chuyện như vậy phát sinh, đem Đại Di tán sa xây công sự Trường Thành, vĩnh viễn lưu truyền!"
" Vương gia có đối sách?" Nghe xong lời nói của Lãnh Triệt, Ôn Nhu phảng phất có thể trong con ngươi của hắn nhìn thấy hắn liệt hùng tâm. "Vương phi không phải muốn biết triều cục triều cục? Ta đây liền cùng Vương phi phân tích." Lãnh Triệt không trả lời lời nói của Ôn Nhu, nhưng mà nhìn ánh mắt của nàng sáng quắc như hỏa diễm, phảng phất quốc mạng của Đại Di, cả người hắn đều đang thiêu đốt.
Đây là một nam nhân đem gia quốc xem trọng hơn hết thảy, Ôn Nhu nhìn thấy trong ánh mắt của hắn, thật sâu cảm nhận được nội tâm của hắn.
Nhưng mà, hắn nói cho nàng biết, chỉ là thế cục phân tích, thân phận chân chính của những người đó, hắn vẫn chưa dự định nói cho nàng biết, bởi vì thời cơ chưa đến.
" Gõ gõ..." Lúc nói chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, tiện đà vang lên thanh âm của Túc Dạ, "Gia, Lý công công trong cung tự mình đến vương phủ truyền lời, là thái hậu muốn gặp Vương phi, thỉnh Vương phi ngày mai tiến cung một chuyến."
Thái hậu muốn gặp nàng? Ôn Nhu hơi trứu khởi mi.
" Vương phi muốn đi?" Lãnh Triệt khẽ cười nói.
" Thái hậu chi mệnh, làm sao có thể không đi?" Ôn Nhu cũng cười trả lời, mặc dù biết thái hậu cũng không phải là hiền lành, hiện nay dù sao cũng là thái hậu nắm quyền, nàng không có bất kỳ lý do gì không đi, huống hồ cứ cho là nàng không phải hiền lành, nàng cũng có khi có biện pháp ứng đối.
" Đã như vậy, Túc Dạ, trở về báo Lý công công, ngày mai ta cùng với Vương phi một đạo gặp mặt thái hậu." Lãnh Triệt hướng Túc Dạ phân phó xong, sau đó mới nhìn Ôn Nhu đang ngẩn người nói, "Vương phi vào cung, ta có chút không yên lòng."
Thái hậu triệu nàng tiến cung, tuyệt không thiện ý, hắn nhất thiết phải đề phòng, huống hồ thái hậu cũng không phải là người dễ đối phó, vẫn có hắn mới tốt, để tránh nàng ứng phó không được.
Bản thân Lãnh Triệt chẳng biết tại sao đáy lòng sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy.
Mà Ôn Nhu, tâm bỗng dưng run lên, lời nói của Lãnh Triệt, để cho nàng cảm thấy có chút ôn nhu không rõ.
Ôn Nhu ngồi ở sau bàn sách, trong tay nắm long ngọc bạch bích phản phản phục phục chuyển, trong lòng nghĩ rất nhiều.
Ngày sau Trấn Quốc Công phủ ai chấp trưởng? Vương Như Mẫn xử trí như thế nào? Thế cục của triều đình đến tột cùng thế nào? Long ngọc bạch bích nắm trong tay đến tột cùng có bao nhiêu lực lượng?
" Vương phi, Túc Dạ đại quản sự cầu kiến." Ôn Nhu đang suy nghĩ, Duẫn nhi đi tới, nhỏ giọng bẩm báo.
" Có nói là chuyện gì không?" Ôn Nhu bỗng dưng mở mắt ra, Túc Dạ? Trễ như thế cầu kiến, Bạch vương thì thế nào?
"Cũng không có nói, chỉ là phía sau đại quản sự còn có một nam tử, ban đêm nô tỳ xem dung mạo của hắn, Vương phi, muốn gặp sao?" Lời nói của Duẫn nhi có nhiều hơn một tia đề phòng, đã trải qua việc của Lý An Âm cùng Vương Như Mẫn, nàng luôn cảm thấy mặc kệ là ai, đều phải đề phòng.
" Đại quản sự đến đây, tự nhiên muốn gặp." Tuy rằng nàng không biết nam tử cùng Túc Dạ đến đây là người gì, nhưng nàng tin tưởng Túc Dạ sẽ không có hại nàng, "Để đại quản sự ở thính tử chờ một chút, sau đó ta liền đến."
"Vâng." Duẫn nhi khom người xin cáo lui.
Chốc lát, Ôn Nhu đi tới thính tử, nhìn người tới trong nháy mắt, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy Lãnh Triệt ngồi ở ghế thái sư quý vị, nhấp nhẹ trà chén trong tay, nhìn Ôn Nhu đến đây, đem cái chén bỏ xuống bàn nhỏ bên cạnh, chậm rãi đứng lên, lễ phép thản nhiên nói: "Đêm khuya đến đây quấy rầy Vương phi, còn xin Vương phi thứ lỗi."
Bạch vương? Cư nhiên đến Yên Thủy các của nàng? Thực tại để cho nàng giật mình, trong ấn tượng của nàng, Bạch vương cơ hồ là không Ngõa Phủ Lôi Minh một bước, trừ phi là bất đắc dĩ.
" Vương gia tự mình đến thăm Yên Thủy các này của Ôn Nhu, trái lại để Ôn Nhu không chịu nổi đại lễ này của vương gia." Ôn Nhu cười đến bình thản, không chút khiêm nhượng nào ngồi xuống chủ vị, "Thứ lỗi chi thoại Ôn Nhu không dám, nơi này cũng là Bạch vương phủ, vương gia chỉ để ý ngồi là tốt rồi, vương gia đứng để Ôn Nhu không kham nổi, chỉ là Ôn Nhu không biết vương gia tại sao lại đột nhiên muốn đến chỗ này của Ôn Nhu? Nếu là vương gia cần, có thể gọi Ôn Nhu đến Ngõa Phủ Lôi Minh."
" Có việc cầu người, tất tự mình đến mới thể hiện thành ý." Lãnh Triệt một lần nữa ngồi xuống ghế, cũng không quanh co lòng vòng, nhìn Ôn Nhu, trực tiếp đem chuyện bản thân cần nàng hỗ trợ nói xong, chỉ là hắn chán ghét nữ nhân, cư nhiên có thể nói ra lời cầu cạnh nàng, xem ra thực sự là một người co được dãn được, cũng không phải là là loại người ngư xuẩn lấy thân phận đè người.
" Vương gia muốn nhờ Ôn Nhu càng không dám nhận." Hắn lại còn có chuyện cầu nàng? Thật là làm cho nàng lại lần nữa thấy lấy làm kinh hãi nho nhỏ. "Vương gia có việc chỉ cần nói là được, trong phạm vi năng lực của Ôn Nhu tất nhiên sẽ giúp vương gia."
" Ngày mai ta cần vào triều sớm, tối nay đến đây một là báo cho Vương phi biết, để tránh Vương phi nổi giận, cũng tốt để Vương phi sớm chú ý giúp ta." Lãnh Triệt nhàn nhạt nói, hắn nhớ kỹ hôm qua ánh mắt tức giận của nàng, cũng biết nàng cứu hắn không dễ, vẫn là báo cho nàng biết trước một tiếng mới tốt.
(Luna: Triệt ca ngoan dễ sợ, đi thưa về trình là tấm gương sáng cho nam nhân trong thiên hạ noi theo.)
" Vương gia muốn vào triều sớm?" Vì thân thể mà hắn chưa bao giờ vào triều sớm, đột nhiên muốn lâm triều, chẳng lẽ là có chuyện gì phát sinh?
"Đúng vậy."
" Vương gia yên tâm, Ôn Nhu chắc chắn để vương gia đi tốt về tốt." Hắn tốt chẳng khác nào là nàng tốt, nàng cũng không muốn bản thân phải mất thêm nhiều máu nữa mà thôi, cứ cho là không ai giết nàng nàng cũng vì mất máu quá nhiều mà chết, chỉ là, "Vương gia tự mình đến đây chuyện muốn nói, chỉ là chuyuện nhỏ này thôi sao?"
Nếu chỉ là một việc đơn giản như vậy, phiền hắn tự mình đến gặp nàng sao?
" Tự nhiên không phải." Lãnh Triệt tuyệt không hàm hồ, nói trắng ra, "Cũng muốn sớm thông báo Vương phi một tiếng, từ sau ngày mai, thân thể này của ta, sợ là Vương phi phải lãng phí nhiều tâm tư." Ngày trước bình thường hắn không có thời gian nghỉ ngơi, sau ngày mai, càng không thể nào, mạng của hắn hiện nay vẫn không thể ném đi được, phải sống, xem ra không có nàng thì không được.
" Ngày mai lâm triều sẽ phát sinh đại sự gì?" Nàng có trực giác, ngày mai lâm triều tất sẽ có đại sự phát sinh, là chuyện gì? Nàng nhất thời đoán không ra.
" Ngày mai Vương phi thấy sẽ biết." Lãnh Triệt cũng không muốn nhiều lời.
" Vương gia cứ yên tâm, nếu Ôn Nhu giúp đỡ vương gia, tất nhiên sẽ không để cho vương gia lại bị phát độc xâm hại thân thể." Nếu hắn nói ngày sau nàng phải tốn nhiều tâm tư, xem ra ngày sau nàng cần phải chú ý một chút rồi.
Ôn Nhu nói xong, đem một lọ sứ trắng trong tay áo ra, đưa cho Lãnh Triệt, dặn dò: "Ngày mai trước khi xuất phủ dùng một viên, có thể tạm hoãn tốc độ độc tố chạy loạn bên trong cơ thể của vương gia, sau khi vương gia trở về cần lập tức tắm, đến lúc đó dùng thêm một viên nữa, đem ba viên hòa trong nước."
" Ta nhớ kỹ, đa tạ vương phi tặng thuốc." Lãnh Triệt tiếp nhận bình sứ trắng nhỏ, đứng lên hướng Ôn Nhu thở dài, "Ngày sau nhờ, ở đây đi đầu tạ qua Vương phi."
Lãnh Triệt nói xong, xoay người đi, Ôn Nhu nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ việc ngày mai lâm triều.
Ban đêm nằm ở trên giường hẹp, Ôn Nhu vẫn như cũ đoán, bỗng nhiên, đáy lòng sáng ngời, nàng hình như đoán được chuyện sắp xảy ra.
Trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện, Ôn Nhu một đêm không chợp mắt, ngày thứ hai liền thức dậy, gọi Duẫn nhi nói với Túc Dạ nói một tiếng, là sau khi vương gia lâm triều trở về nói với nàng một tiếng, Duẫn nhi ứng tiếng đi.
Nếu hôm nay lâm triều như nàng suy nghĩ, nàng nhất định phải tìm Bạch vương hảo hảo tìm hiểu triều cục một chút, để cho nàng vì mình định vị, ngày sau mới có thể giúp đỡ hắn.
Lúc ăn sáng, Duẫn nhi ở một bên hầu hạ, nhìn Ôn Nhu, dáng dấp muốn nói lại thôi.
" Duẫn nhi, muốn nói cái gì liền nói, muốn hỏi cái gì liền hỏi liền hỏi." Ôn Nhu dùng bữa, nhắm rượu, mới nhìn Duẫn nhi hỏi. "Vương phi... Nếu là nô tỳ hỏi, người...sẽ khong giận?" Duẫn nhi cẩn thận hỏi, dù sao loại chuyện này không phải bọn hạ nhân như nàng có thể đề cập, cứ cho là Vương phi hiền hoà như thế nào đi nữa, nàng cũng cẩn thận chút cho thỏa đáng.
" Không cần phải để ý như vậy." Dáng dấp thận trọng của Duẫn nhi để Ôn Nhu cảm thấy buồn cười, "Ngươi bất quá chỉ là muốn hỏi bạch y nam tử đêm qua có phải là Bạch vương gia hay không, có đúng không?"
Bởi vì đêm qua Duẫn nhi không được ở trong phòng hầu hạ, không có nghe được đối thoại của Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt, tự nhiên không biết đó chính là Bạch vương Lãnh Triệt, nhưng từ y phục áo bào trắng cùng thái độ của Túc Dạ, Duẫn nhi mơ hồ đoán được đó chính là Bạch vương, chỉ bất quá khi nhìn đến khuôn mặt Bạch vương sợ choáng váng mà thôi.
" Vương phi làm sao sẽ biết trong lòng nô tỳ nghĩ cái gì?" Duẫn nhi không nghĩ tới Ôn Nhu có thể một lời đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, mở to mắt nhìn Ôn Nhu.
Chỉ cần là người trong Bạch vương phủ, tự nhiên đều muốn biết Bạch vương gia dáng dấp trưởng thành thế nào, huống hồ đêm qua Duẫn nhi thấy được Túc Dạ đối với Bạch vương thái độ cung kính như vậy, còn có nam tử đêm khuya còn dám đến đây Yên Thủy các, tự nhiên đoán vậy có phải hay không là Bạch vương gia.
" Nếu đó là Bạch vương gia, thì như thế nào?" Ôn Nhu cười khẽ vấn, Duẫn nhi này, không biết trong lòng lại nghĩ đến gì.
" Nếu đó là Bạch vương gia, nô tỳ liền thay Vương phi cao hứng a!" Duẫn nhi bỗng nhiên cười đến rất là hưng phấn, "Vương gia cùng Vương phi vốn là phu thê, thế nhưng từ lúc Vương phi đến vương phủ này, người cùng vương gia cũng chưa gặp qua bao nhiêu lần, đêm qua là vương gia đích thân tìm đến người! Không phải là nói, người cùng vương gia nhất định phải có điều tốt! Hơn nữa Bạch vương gia sinh mỹ như vậy, cùng Vương phi quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi!"
"..." Ôn Nhu có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, không có phát biểu kiến giải gì, cũng không ngăn cản Duẫn nhi nói, Duẫn nhi liền cười nói liên miên, đều là vì Ôn Nhu cao hứng.
Đáy lòng, ấm áp.
Khoảng chừng sắp đến giữa trưa, Túc Dạ đến Yên Thủy các, Duẫn nhi mời đem hắn vào thính tử.
" Túc Dạ gặp qua Vương phi." Vừa thấy được Ôn Nhu, Túc Dạ tức khắc khom mình hành lễ.
" Đại quản sự không cần đa lễ, vương gia lâm triều đã trở về?"
"Đúng vậy." Túc Dạ đáp, sau đó đem cuộn minh hoàng cầm trong tay hai tay hướng đến Ôn Nhu, cung kính nói, "Vương gia lệnh cho Túc Dạ đem cuộn minh hoàng này giao cho Vương phi."
Cuộn minh hoàng, chính là thánh chỉ, xem ra, suy đoán của mình là * không rời mười.
(Luna: ý là chuẩn xác)
Ôn Nhu cũng hai tay tiếp nhận thánh chỉ, khóe miệng cong lên một tiếu ý như có như không, quả nhiên như nàng dự liệu.
" Đại quản sự, hiện nay có tiện để gặp vương gia không?" Ôn Nhu nhìn thánh chỉ, khép lại hướng Túc Dạ hỏi.
" Tự nhiên có thể, Vương phi thỉnh." Gia sớm đã biết Vương phi nhìn xong thánh chỉ nhất định muốn gặp hắn.
Ở chỗ sâu trong Ngõa Phủ Lôi Minh.
Hắc y hầu hạ Lãnh Triệt cởi quan bào, lộ ra bạch y mà ngày thường hắn thích mặc, sau đó liền lui xuống chuẩn bị nước nóng để hắn tắm, hắc y vừa lui ra, Ôn Nhu liền đến.
Vẫn là mang theo một vị thuốc đông y nhàn nhạt, Ôn Nhu vừa thấy được Lãnh Triệt, liền cười hướng hắn nói: "Ôn Nhu chúc mừng vương gia trở thành thừa tướng Di quốc, tổng lĩnh quốc chính!"
" Vương phi cho rằng đây là chuyện tốt?" Lãnh Triệt đối với Ôn Nhu làm động tác "Mời ngồi", đợi sau khi Ôn Nhu ngồi xuống, bản thân mới ngồi xuống, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, không có vẻ vui sướng.
" Tự nhiên là chuyện tốt, một vị thừa tướng này, vương gia quang minh chính đại vì Vương Thượng mưu sự." Không chỉ làm mưu sự ngầm như trước.
" Vương phi thực sự là nhìn thấy rõ ràng." Kể từ hôm nay, hắn quanh minh chính đại vì triều đình, vì Đại Di mưu sự, bọn họ căn cơ dĩ ổn, không cần che giấu nữa, nên phản kích.
" Nếu như Ôn Nhu không có một ánh mắt *, còn nói thế nào giúp đỡ vương gia?" Huống hồ là việc quan sát như vậy, "Chỉ là, hôm nay vương gia leo lên tướng vị, có hay không nên cùng Ôn Nhu nói một chút về triều cục?"
" Nói tự nhiên muốn nói, bất quá trước khi nói, ta muốn biết, Vương phi đối với triều cục Đại Di hiện nay hiểu bao nhiêu?" Trong lúc đó hai người không có bất luận cái kiêng kị bằng khoăn gì nữa, lúc này có thể nói trắng ra.
" Thái hậu nắm giữ triều chính, Vương Thượng gần như một hình nộm, ngoại thích thế lực cường đại, quan viên *, triều đình đen tối." Ôn Nhu đem những thứ bản thân biết nói ra hết.
" Vậy Vương phi đối với toàn bộ thế cục Đại Di lại hiểu bao nhiêu?" Mâu quang của Lãnh Triệt nặng nề, nàng phân tích không sai, bất quá chỉ là mặt ngoài.
" Bang giao coi như bình ổn, biên thành coi nhỉ an bình, chỉ có cùng Hải quốc lúc phát sinh tiểu chiến, quốc khố mấy năm liên tục mấy năm liên tục trống không, thuế má trầm trọng, bách tính khổ không thể tả, cùng việc buôn bán giao dịch với bên ngoài đình trệ, không khác tự đoạn tài nguyên, trừ đế đô, thành trì giàu có và đông đúc thì cũng có tình hình tai nạn phát sinh, đê điều hư hổng không được sửa chữa, tài phú hàng năm có thất."
" Vương phi thực sự là đem toàn bộ thế cục Đại Di nhìn thấu triệt." Tự đáy lòng của Lãnh Triệt tán thưởng một câu, tuy rằng nàng nói cũng không phải là hoàn toàn chính xác, nhưng trên dưới Đại Di, có thể tìm ra được bao nhiêu nữ tử giống nàu thực sự thất rõ thực lực của quốc gia, "Đại Di hôm nay, như năm bè bảy mảng, tùy thời đều có thể bị cơn lốc chiến tranh thổi tan nghiền nát, đến lúc đó muốn bảo vệ Đại Di, tựa như muốn phúc sào chi hạ một dạng, cho nên muốn trước khi chuyện như vậy phát sinh, đem Đại Di tán sa xây công sự Trường Thành, vĩnh viễn lưu truyền!"
" Vương gia có đối sách?" Nghe xong lời nói của Lãnh Triệt, Ôn Nhu phảng phất có thể trong con ngươi của hắn nhìn thấy hắn liệt hùng tâm. "Vương phi không phải muốn biết triều cục triều cục? Ta đây liền cùng Vương phi phân tích." Lãnh Triệt không trả lời lời nói của Ôn Nhu, nhưng mà nhìn ánh mắt của nàng sáng quắc như hỏa diễm, phảng phất quốc mạng của Đại Di, cả người hắn đều đang thiêu đốt.
Đây là một nam nhân đem gia quốc xem trọng hơn hết thảy, Ôn Nhu nhìn thấy trong ánh mắt của hắn, thật sâu cảm nhận được nội tâm của hắn.
Nhưng mà, hắn nói cho nàng biết, chỉ là thế cục phân tích, thân phận chân chính của những người đó, hắn vẫn chưa dự định nói cho nàng biết, bởi vì thời cơ chưa đến.
" Gõ gõ..." Lúc nói chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, tiện đà vang lên thanh âm của Túc Dạ, "Gia, Lý công công trong cung tự mình đến vương phủ truyền lời, là thái hậu muốn gặp Vương phi, thỉnh Vương phi ngày mai tiến cung một chuyến."
Thái hậu muốn gặp nàng? Ôn Nhu hơi trứu khởi mi.
" Vương phi muốn đi?" Lãnh Triệt khẽ cười nói.
" Thái hậu chi mệnh, làm sao có thể không đi?" Ôn Nhu cũng cười trả lời, mặc dù biết thái hậu cũng không phải là hiền lành, hiện nay dù sao cũng là thái hậu nắm quyền, nàng không có bất kỳ lý do gì không đi, huống hồ cứ cho là nàng không phải hiền lành, nàng cũng có khi có biện pháp ứng đối.
" Đã như vậy, Túc Dạ, trở về báo Lý công công, ngày mai ta cùng với Vương phi một đạo gặp mặt thái hậu." Lãnh Triệt hướng Túc Dạ phân phó xong, sau đó mới nhìn Ôn Nhu đang ngẩn người nói, "Vương phi vào cung, ta có chút không yên lòng."
Thái hậu triệu nàng tiến cung, tuyệt không thiện ý, hắn nhất thiết phải đề phòng, huống hồ thái hậu cũng không phải là người dễ đối phó, vẫn có hắn mới tốt, để tránh nàng ứng phó không được.
Bản thân Lãnh Triệt chẳng biết tại sao đáy lòng sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy.
Mà Ôn Nhu, tâm bỗng dưng run lên, lời nói của Lãnh Triệt, để cho nàng cảm thấy có chút ôn nhu không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.