Niên Đại 80: Ba Ba Phản Diện Đọc Tâm Tôi, Cực Phẩm Đều Tránh Ra
Chương 45: Ba, Con Rẻ Tiền Đến Thế Sao? 1
Tiểu Tiểu Bạch Qua
23/07/2024
Không cần nghĩ ngợi, Lý Lão Thái không thể nào đồng ý, Lý Phúc Y là tim gan của bà ta.
"Lão Đại, mày đưa Phúc Bảo đến đó, có từng nghĩ đến sau này con bé sẽ thế nào không? Vào đó rồi ra, danh tiếng đều bị hủy hoại hết, làm sao mà tìm được chồng tốt?"
"Liên quan gì đến tôi, nó cũng đâu phải là con gái của tôi."
Khắp người Lý Lão Đại đều là gai, không có một cái gai nào là xuôi.
"Mẹ, hay là mẹ muốn gả Vương Nhất Đình cho tôi, để tôi làm ba của Lý Phúc Y. Như vậy không được, ngoại trừ vợ của tôi ra, tôi không cần ai hết, tốt nhất mẹ nên từ bỏ suy nghĩ này đi."
Lý Lão Thái giận không thể dùng chổi đánh chết Lý Lão Đại, nói gì thế không biết, Vương Nhất Đình là người vợ tốt mà bà ta cất công chọn cho Lý Lão Tam, trong nhà được cưng chiều sẽ không kéo chân sau của Lý Lão Tam.
Tức đến nỗi mặt xanh như tàu lá, Lý Lão Thái không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ miệng Lý Lão Đại nữa.
"Lão Đại, mày nói xem mày muốn gì."
Dáng vẻ bất cần đời, giống y như trước, muốn lấy đồ từ tay bà ta đây mà.
"Mẹ, vẫn là mẹ hiểu tôi, năm tờ Đại Đoàn Kết và một phiếu vải."
[Năm tờ Đại Đoàn Kết, năm mươi đồng? Ba, con rẻ tiền như vậy sao?]
Lý Nhất Nhất không chịu, Lý Phúc Y muốn lấy mạng của cô, chỉ lấy năm mươi đồng, có phải là quá lỗ rồi không.
Người không chịu còn có Lý Lão Thái và Lý Lão Tam.
"Không được, năm tờ Đại Đoàn Kết sao mày không đi ăn cướp đi."
Thấy vẻ mặt Lý Lão Đại không thay đổi, Lý Lão Thái dùng chiêu bài tình cảm.
"Lão Đại, tình hình trong nhà mày cũng biết rồi đấy, Lão Tứ học ở thành phố, sau này tìm việc làm cưới vợ đều tốn tiền, trong nhà nhiều con trai, nuôi con trai ăn mòn gia đình, năm tờ Đại Đoàn Kết là nửa năm tiền tiết kiệm của cả nhà đấy, mày xem có bớt được không."
Lý Lão Thái sầu não lắm, nếu có thể làm lại từ đầu, bà ta hận không thể không sinh ra đứa con trai như Lý Lão Đại.
Từ nhỏ bị mẹ chồng đưa đi thì cũng thôi đi, sau khi trưởng thành còn không gần gũi với bà ta, cũng không phải bà ta không muốn nuôi, mà là cơ thể nó khiến người ta thất vọng, thảo nào lại sinh được một đứa bệnh tật.
"Anh cả, mẹ nói đúng, mọi người đều là người một nhà, có chút xích mích là chuyện bình thường, hơn nữa không phải con gái của anh không sao hay sao, bỏ qua chuyện này đi, sau này em sẽ trông chừng Phúc Bảo cẩn thận."
"Lão Đại, mày đưa Phúc Bảo đến đó, có từng nghĩ đến sau này con bé sẽ thế nào không? Vào đó rồi ra, danh tiếng đều bị hủy hoại hết, làm sao mà tìm được chồng tốt?"
"Liên quan gì đến tôi, nó cũng đâu phải là con gái của tôi."
Khắp người Lý Lão Đại đều là gai, không có một cái gai nào là xuôi.
"Mẹ, hay là mẹ muốn gả Vương Nhất Đình cho tôi, để tôi làm ba của Lý Phúc Y. Như vậy không được, ngoại trừ vợ của tôi ra, tôi không cần ai hết, tốt nhất mẹ nên từ bỏ suy nghĩ này đi."
Lý Lão Thái giận không thể dùng chổi đánh chết Lý Lão Đại, nói gì thế không biết, Vương Nhất Đình là người vợ tốt mà bà ta cất công chọn cho Lý Lão Tam, trong nhà được cưng chiều sẽ không kéo chân sau của Lý Lão Tam.
Tức đến nỗi mặt xanh như tàu lá, Lý Lão Thái không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ miệng Lý Lão Đại nữa.
"Lão Đại, mày nói xem mày muốn gì."
Dáng vẻ bất cần đời, giống y như trước, muốn lấy đồ từ tay bà ta đây mà.
"Mẹ, vẫn là mẹ hiểu tôi, năm tờ Đại Đoàn Kết và một phiếu vải."
[Năm tờ Đại Đoàn Kết, năm mươi đồng? Ba, con rẻ tiền như vậy sao?]
Lý Nhất Nhất không chịu, Lý Phúc Y muốn lấy mạng của cô, chỉ lấy năm mươi đồng, có phải là quá lỗ rồi không.
Người không chịu còn có Lý Lão Thái và Lý Lão Tam.
"Không được, năm tờ Đại Đoàn Kết sao mày không đi ăn cướp đi."
Thấy vẻ mặt Lý Lão Đại không thay đổi, Lý Lão Thái dùng chiêu bài tình cảm.
"Lão Đại, tình hình trong nhà mày cũng biết rồi đấy, Lão Tứ học ở thành phố, sau này tìm việc làm cưới vợ đều tốn tiền, trong nhà nhiều con trai, nuôi con trai ăn mòn gia đình, năm tờ Đại Đoàn Kết là nửa năm tiền tiết kiệm của cả nhà đấy, mày xem có bớt được không."
Lý Lão Thái sầu não lắm, nếu có thể làm lại từ đầu, bà ta hận không thể không sinh ra đứa con trai như Lý Lão Đại.
Từ nhỏ bị mẹ chồng đưa đi thì cũng thôi đi, sau khi trưởng thành còn không gần gũi với bà ta, cũng không phải bà ta không muốn nuôi, mà là cơ thể nó khiến người ta thất vọng, thảo nào lại sinh được một đứa bệnh tật.
"Anh cả, mẹ nói đúng, mọi người đều là người một nhà, có chút xích mích là chuyện bình thường, hơn nữa không phải con gái của anh không sao hay sao, bỏ qua chuyện này đi, sau này em sẽ trông chừng Phúc Bảo cẩn thận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.