[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 21: Hạt Rau Diếp (2)
Hồng Thứ Bắc
11/03/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ấy không muốn đi sâu vào đề tài này, có lẽ bà ấy sợ ảnh hưởng đến tiến độ chương trình học.
Triệu Ly Nùng sau khi suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống, Hà Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh lập tức nghiêng đầu qua hỏi: “Cậu chỉ nói là ‘điềm báo gì đó’ thôi chứ cũng không nói rằng ‘có điềm báo gì hay không’ giống như cậu biết trước rằng thực vật biến dị chắc chắc sẽ thay đổi.”
Tiền giả định của hai cụm “có gì đó” và “có hay không” hoàn toàn khác nhau, cụm trước là biết rằng có nhưng không biết đấy là gì, còn cụm phía sau là không biết rằng là có hay không.
Triệu Ly Nùng sửng sốt, cô không ngờ Hà Nguyệt Sinh lại nhạy bén như vậy.
Cô thuận miệng nói: “Mọi thứ đều có dấu hiệu cả, tôi đoán là thực vậy biến dị cũng có.”
Triệu Ly Nùng chỉ xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, cho rằng biến dị có điềm báo.
Giống như thực vật sinh bệnh, đôi lúc nhìn bên ngoài không rõ nguyên nhân là do đâu, chỉ có sau khi nhổ lên mới có thể phát hiện được gốc rễ đã có vấn đề.
“Thế thì…” Hà Nguyệt Sinh như có điều suy nghĩ: “Tôi cảm giác cậu hiểu rất rõ.”
“Không hẳn là hiểu.” Triệu Ly Nùng không cảm thấy là mình hiểu, có quá nhiều loại thực vật trên thế giới này. Cô cũng đi khắp nơi cùng đạo sư, cũng thường xuyên bị các loại thực vật khác nhau làm ngạc nhiên, cảm thán rằng thiên nhiên thật thần kì.
“Bạn học Tiểu Triệu, chúng ta là hàng xóm đó.” Hà Nguyệt Sinh bỗng lên tiếng.
Triệu Ly Nùng quay đầu nhìn anh: “?”
“Đợi lát nữa sau khi nhận được hạt giống, mỗi người chúng ta sẽ được phân phát một mảnh đất.” Hà Nguyệt Sinh nhấp vào bản đồ rồi phóng to khu vực phía Tây của căn cứ: “Mảnh đất mới nằm ở hướng này, dài hai mét rộng một mét.”
“Tự chọn à?” Triệu Ly Nùng hỏi anh.
Hà Nguyệt Sinh gật đầu: “Chính xác, tới trước thì được chọn trước.”
Lúc này Khang An Như đã rời khỏi lớp học. Có hai học sinh cuối cấp bước vào, trên tay mỗi người cầm một cái thùng bắt đầu đi phát túi gieo trồng. Người kia mở máy tính lượng tử ra ghi chép, vừa lúc đi tới trước mặt bọn họ thả hai túi gieo trồng xuống.
Túi gieo trồng là một cái túi zip bằng nhựa dài hai thốn [*], có nhãn giấy và bên trong có chứa mười hạt giống.
[*] 1 thốn = 10 phân = 3,33 cm
Triệu Ly Nùng giương mắt nhìn hạt giống trong túi. Chúng hình dẹp và có lông mịn ở rìa hạt, là hạt giống cà chua.
Hà Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh đã đưa tay lật qua lật lại hai cái túi trên bàn, lộ ra nhãn giấy phía trước, trên đó biết mấy chữ “cà chua móng ngựa”.
“Lại là hạt giống cà chua.” Hà Nguyệt Sinh cầm túi lên quan sát kĩ: “Cà chua đắt lắm, tôi chỉ nếm qua được một lần thôi.”
Trong đầu Triệu Ly Nùng đột nhiên xuất hiện nhiều loại bệnh cà chua, chẳng qua là cô không biết nạn sâu bệnh ở thực vật tới mức độ nào mới có thể sinh ra biến dị.
Ở thế giới ban đầu, sâu bệnh ở cà chua có thể sử dụng thuốc, cứu không được có thể nhổ bỏ. Nhưng tại thế giới này, cà chua bị bệnh lại có thể giết được người…
Một học sinh cuối cấp khác nâng vòng tay lên, quét qua mặt Hà Nguyệt Sinh và Triệu Ly Nùng, sau đó hỏi: “Muốn chọn hạt giống gì?”
Anh nói rất đúng, mỗi người được tự do lựa chọn hạt giống.
Triệu Ly Nùng suy nghĩ một chút: “Hạt giống tự chọn sau khi trồng có thể bán được không?”
Học sinh cuối cấp kia cũng không quá kinh ngạc với câu hỏi này, gật đầu: “Tuỳ mọi người tự mình xử lý.”
“Tôi muốn hạt giống rau diếp.” Triệu Ly Nùng chọn.
Rau diếp sinh trưởng nhanh và tương đối dễ trồng. Phúc lợi thời gian của học sinh mới có hạn, cô phải sớm thu được điểm tích luỹ.
Bà ấy không muốn đi sâu vào đề tài này, có lẽ bà ấy sợ ảnh hưởng đến tiến độ chương trình học.
Triệu Ly Nùng sau khi suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống, Hà Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh lập tức nghiêng đầu qua hỏi: “Cậu chỉ nói là ‘điềm báo gì đó’ thôi chứ cũng không nói rằng ‘có điềm báo gì hay không’ giống như cậu biết trước rằng thực vật biến dị chắc chắc sẽ thay đổi.”
Tiền giả định của hai cụm “có gì đó” và “có hay không” hoàn toàn khác nhau, cụm trước là biết rằng có nhưng không biết đấy là gì, còn cụm phía sau là không biết rằng là có hay không.
Triệu Ly Nùng sửng sốt, cô không ngờ Hà Nguyệt Sinh lại nhạy bén như vậy.
Cô thuận miệng nói: “Mọi thứ đều có dấu hiệu cả, tôi đoán là thực vậy biến dị cũng có.”
Triệu Ly Nùng chỉ xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, cho rằng biến dị có điềm báo.
Giống như thực vật sinh bệnh, đôi lúc nhìn bên ngoài không rõ nguyên nhân là do đâu, chỉ có sau khi nhổ lên mới có thể phát hiện được gốc rễ đã có vấn đề.
“Thế thì…” Hà Nguyệt Sinh như có điều suy nghĩ: “Tôi cảm giác cậu hiểu rất rõ.”
“Không hẳn là hiểu.” Triệu Ly Nùng không cảm thấy là mình hiểu, có quá nhiều loại thực vật trên thế giới này. Cô cũng đi khắp nơi cùng đạo sư, cũng thường xuyên bị các loại thực vật khác nhau làm ngạc nhiên, cảm thán rằng thiên nhiên thật thần kì.
“Bạn học Tiểu Triệu, chúng ta là hàng xóm đó.” Hà Nguyệt Sinh bỗng lên tiếng.
Triệu Ly Nùng quay đầu nhìn anh: “?”
“Đợi lát nữa sau khi nhận được hạt giống, mỗi người chúng ta sẽ được phân phát một mảnh đất.” Hà Nguyệt Sinh nhấp vào bản đồ rồi phóng to khu vực phía Tây của căn cứ: “Mảnh đất mới nằm ở hướng này, dài hai mét rộng một mét.”
“Tự chọn à?” Triệu Ly Nùng hỏi anh.
Hà Nguyệt Sinh gật đầu: “Chính xác, tới trước thì được chọn trước.”
Lúc này Khang An Như đã rời khỏi lớp học. Có hai học sinh cuối cấp bước vào, trên tay mỗi người cầm một cái thùng bắt đầu đi phát túi gieo trồng. Người kia mở máy tính lượng tử ra ghi chép, vừa lúc đi tới trước mặt bọn họ thả hai túi gieo trồng xuống.
Túi gieo trồng là một cái túi zip bằng nhựa dài hai thốn [*], có nhãn giấy và bên trong có chứa mười hạt giống.
[*] 1 thốn = 10 phân = 3,33 cm
Triệu Ly Nùng giương mắt nhìn hạt giống trong túi. Chúng hình dẹp và có lông mịn ở rìa hạt, là hạt giống cà chua.
Hà Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh đã đưa tay lật qua lật lại hai cái túi trên bàn, lộ ra nhãn giấy phía trước, trên đó biết mấy chữ “cà chua móng ngựa”.
“Lại là hạt giống cà chua.” Hà Nguyệt Sinh cầm túi lên quan sát kĩ: “Cà chua đắt lắm, tôi chỉ nếm qua được một lần thôi.”
Trong đầu Triệu Ly Nùng đột nhiên xuất hiện nhiều loại bệnh cà chua, chẳng qua là cô không biết nạn sâu bệnh ở thực vật tới mức độ nào mới có thể sinh ra biến dị.
Ở thế giới ban đầu, sâu bệnh ở cà chua có thể sử dụng thuốc, cứu không được có thể nhổ bỏ. Nhưng tại thế giới này, cà chua bị bệnh lại có thể giết được người…
Một học sinh cuối cấp khác nâng vòng tay lên, quét qua mặt Hà Nguyệt Sinh và Triệu Ly Nùng, sau đó hỏi: “Muốn chọn hạt giống gì?”
Anh nói rất đúng, mỗi người được tự do lựa chọn hạt giống.
Triệu Ly Nùng suy nghĩ một chút: “Hạt giống tự chọn sau khi trồng có thể bán được không?”
Học sinh cuối cấp kia cũng không quá kinh ngạc với câu hỏi này, gật đầu: “Tuỳ mọi người tự mình xử lý.”
“Tôi muốn hạt giống rau diếp.” Triệu Ly Nùng chọn.
Rau diếp sinh trưởng nhanh và tương đối dễ trồng. Phúc lợi thời gian của học sinh mới có hạn, cô phải sớm thu được điểm tích luỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.