[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 22: Hạt Rau Diếp (3)
Hồng Thứ Bắc
11/03/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hà Nguyệt Sinh thấy thế cũng nhanh chóng nói: “Tôi cũng chọn hạt giống rau diếp.”
Sau khi học sinh cuối cấp kia đăng kí xong bèn quay trở về với học sinh còn lại. Sau khi phát hết các gói gieo trồng và đăng kí hạt giống tự chọn xong, họ thông báo cho các học sinh mới về việc giao đất và đưa bọn họ đến khu đất trồng.
Không chỉ mỗi lớp C nông nghiệp mà toàn bộ học sinh mới tại tầng mười tám đều lần lượt đi xuống cầu thang, dưới sự dẫn dắt của các học sinh cuối cấp bước ra khỏi toà nhà tròn và lên xe buýt.
“Ly Nùng!” Đông Đồng vừa đi ra thì thấy Triệu Ly Nùng phía trước, lập tức kêu cô một tiếng.
Triệu Ly Nùng quay đầu lại nhìn bạn cùng phòng, vô ý thức đi chậm lại chờ Đông Đồng lách qua đám đông bước tới. Hà Nguyệt Sinh đi cạnh thấy thế cũng dừng bước.
“Tớ có hỏi một chị gái, chị ấy bảo ở căn cứ có hạt giống hoa hồng cầu vòng [*] đấy.” Đông Đồng chen tới phía trước, hào hứng nói với hai người bọn họ: “Tuy chỉ có một hạt duy nhất nhưng chị ấy đã kiểm tra qua rồi, nói rằng hoạt tính của hạt giống không tệ.”
[*] Tên gọi chính xác là Rosa Asagumo, ở nước ta gọi là hoa hồng đổi màu.
“Hoa hồng cầu vòng rất dễ nuôi trồng.” Đôi khi Triệu Ly Nùng thấy được bóng dáng đạo sư của mình trên người Đông Đồng, luôn có tình yêu mãnh liệt đối với thực vật, mặc dù Đông Đồng chỉ đang quan tâm đến hoa hồng đổi màu.
“Tớ lên xe đây, khi nào về chúng ta nói chuyện tiếp.” Đông Đồng nhìn thấy xe của lớp mình bèn vội vàng vẫy tay từ biệt với hai người Triệu Ly Nùng và Hà Nguyệt Sinh.
Căn cứ nông học số chín được chia thành hai khu vực là nội thành và khu đất trồng. Ở nội thành là ba vòng kiến trúc lớn của các căn cứ phục vụ cho việc sinh hoạt học tập của các học sinh. Khu đất trồng là nơi các học sinh nông nghiệp trồng trọt, có những cánh đồng trống, khu nhà kính và còn có rất nhiều khu đất chưa được khai hoang.
Đất cấp cho các học sinh mới là một bãi đất trống, cấp cho 3000 học sinh cũng không phải diện tích nhỏ. Mỗi chuyên ngành có khu vực cố định, đất trồng bên trong đều có thể tranh đoạt. Mọi người sau khi xuống xe liền bắt đầu tản ra, lựa chọn khu đất mà mình muốn rồi cắm cờ của mình lên.
Cờ được phát lúc trên xe, mỗi người tự viết tên của mình lên lá cờ.
Triệu Ly Nùng cúi đầu nhìn hạt giống cà chua trên tay rồi cầm lá cờ đi lên phía cánh đồng ở vị trí cao hơn. Hà Nguyệt Sinh do dự một chút rồi vẫn quyết định theo sau.
“Quá xa.” Hà Nguyệt Sinh không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Nơi này còn có hơn một nửa đất hoang chưa được khai khẩn, càng đến gần càng cằn cỗi, bình thường chỉ có thể phun chất lỏng để bảo vệ mà thôi. Có khả năng có cỏ dại biến dị, rất nguy hiểm."
Triệu Ly Nùng quay đầu lại nhìn, quả nhiên hầu hết các học sinh mới đều chọn khu trung tâm.
Phía tây không phải là đất bằng mà là nơi địa hình nhấp nhô. Chỉ có đất căn cứ khai hoang cho học sinh mới là tương đối bằng phẳng, ở giữa là nơi bình thường nhất, nhìn qua rất thích hợp để trồng trọt.
Triệu Ly Nùng lắc đầu: “Nền đất ở giữa quá thấp, gặp trời mưa rất dễ bị tích nước.”
Nếu thời tiết ở thế giới này giống với thế giới ban đầu của cô thì trời sẽ mưa vào khoảng tháng năm hoặc tháng sáu. Đến lúc đấy nước bị tích trữ lại, cộng thêm môi trường nhiệt độ tăng cao thì cà chua sẽ rất dễ sinh ra bệnh hại.
Triệu Ly Nùng nói chuyện cũng không tránh mặt ai, lớp học bên cạnh cũng có người nghe thấy lời của cô nhưng không ai mảy may để ý đến.
Hà Nguyệt Sinh thấy thế cũng nhanh chóng nói: “Tôi cũng chọn hạt giống rau diếp.”
Sau khi học sinh cuối cấp kia đăng kí xong bèn quay trở về với học sinh còn lại. Sau khi phát hết các gói gieo trồng và đăng kí hạt giống tự chọn xong, họ thông báo cho các học sinh mới về việc giao đất và đưa bọn họ đến khu đất trồng.
Không chỉ mỗi lớp C nông nghiệp mà toàn bộ học sinh mới tại tầng mười tám đều lần lượt đi xuống cầu thang, dưới sự dẫn dắt của các học sinh cuối cấp bước ra khỏi toà nhà tròn và lên xe buýt.
“Ly Nùng!” Đông Đồng vừa đi ra thì thấy Triệu Ly Nùng phía trước, lập tức kêu cô một tiếng.
Triệu Ly Nùng quay đầu lại nhìn bạn cùng phòng, vô ý thức đi chậm lại chờ Đông Đồng lách qua đám đông bước tới. Hà Nguyệt Sinh đi cạnh thấy thế cũng dừng bước.
“Tớ có hỏi một chị gái, chị ấy bảo ở căn cứ có hạt giống hoa hồng cầu vòng [*] đấy.” Đông Đồng chen tới phía trước, hào hứng nói với hai người bọn họ: “Tuy chỉ có một hạt duy nhất nhưng chị ấy đã kiểm tra qua rồi, nói rằng hoạt tính của hạt giống không tệ.”
[*] Tên gọi chính xác là Rosa Asagumo, ở nước ta gọi là hoa hồng đổi màu.
“Hoa hồng cầu vòng rất dễ nuôi trồng.” Đôi khi Triệu Ly Nùng thấy được bóng dáng đạo sư của mình trên người Đông Đồng, luôn có tình yêu mãnh liệt đối với thực vật, mặc dù Đông Đồng chỉ đang quan tâm đến hoa hồng đổi màu.
“Tớ lên xe đây, khi nào về chúng ta nói chuyện tiếp.” Đông Đồng nhìn thấy xe của lớp mình bèn vội vàng vẫy tay từ biệt với hai người Triệu Ly Nùng và Hà Nguyệt Sinh.
Căn cứ nông học số chín được chia thành hai khu vực là nội thành và khu đất trồng. Ở nội thành là ba vòng kiến trúc lớn của các căn cứ phục vụ cho việc sinh hoạt học tập của các học sinh. Khu đất trồng là nơi các học sinh nông nghiệp trồng trọt, có những cánh đồng trống, khu nhà kính và còn có rất nhiều khu đất chưa được khai hoang.
Đất cấp cho các học sinh mới là một bãi đất trống, cấp cho 3000 học sinh cũng không phải diện tích nhỏ. Mỗi chuyên ngành có khu vực cố định, đất trồng bên trong đều có thể tranh đoạt. Mọi người sau khi xuống xe liền bắt đầu tản ra, lựa chọn khu đất mà mình muốn rồi cắm cờ của mình lên.
Cờ được phát lúc trên xe, mỗi người tự viết tên của mình lên lá cờ.
Triệu Ly Nùng cúi đầu nhìn hạt giống cà chua trên tay rồi cầm lá cờ đi lên phía cánh đồng ở vị trí cao hơn. Hà Nguyệt Sinh do dự một chút rồi vẫn quyết định theo sau.
“Quá xa.” Hà Nguyệt Sinh không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Nơi này còn có hơn một nửa đất hoang chưa được khai khẩn, càng đến gần càng cằn cỗi, bình thường chỉ có thể phun chất lỏng để bảo vệ mà thôi. Có khả năng có cỏ dại biến dị, rất nguy hiểm."
Triệu Ly Nùng quay đầu lại nhìn, quả nhiên hầu hết các học sinh mới đều chọn khu trung tâm.
Phía tây không phải là đất bằng mà là nơi địa hình nhấp nhô. Chỉ có đất căn cứ khai hoang cho học sinh mới là tương đối bằng phẳng, ở giữa là nơi bình thường nhất, nhìn qua rất thích hợp để trồng trọt.
Triệu Ly Nùng lắc đầu: “Nền đất ở giữa quá thấp, gặp trời mưa rất dễ bị tích nước.”
Nếu thời tiết ở thế giới này giống với thế giới ban đầu của cô thì trời sẽ mưa vào khoảng tháng năm hoặc tháng sáu. Đến lúc đấy nước bị tích trữ lại, cộng thêm môi trường nhiệt độ tăng cao thì cà chua sẽ rất dễ sinh ra bệnh hại.
Triệu Ly Nùng nói chuyện cũng không tránh mặt ai, lớp học bên cạnh cũng có người nghe thấy lời của cô nhưng không ai mảy may để ý đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.