Niên Đại: Mỹ Nhân Xuyên Sách, Tán Tỉnh Nhầm Người
Chương 1:
Đương Niên Minh Ương
29/10/2024
Chương 1
Phía trước chính là nhà hàng Thiên Nga - nơi mà Triệu Nỉ Ca đến xem mắt hôm nay.
Đối tượng xem mắt của cô là cháu trai cả của nhà họ Lục, xuất thân từ một gia đình có truyền thống quân nhân, hiện đang tại ngũ trong một đơn vị bộ đội đặc chủng. Ông nội anh ta là một vị tướng đã về hưu, cha là giám đốc ngân hàng, anh rể là một nhà ngoại giao – vô số loại buff điệp hết lên người như vậy, đã khiến vị thiếu gia nhà họ Lục này trở thành người được săn đón nhất nhì ở Kinh Thị.
Triệu Nỉ Ca nhất định phải thu phục anh ta cho bằng được.
Ba ngày trước, cô xuyên qua đến đây.
Thay thế cô con gái ruột vừa được tìm về từ nông thôn của nhà họ Triệu, trên đường trở về thành phố thì bị rơi xuống nước mà chết.
Rồi tranh được xuất đi xem mắt này từ tay cô con gái giả đã tu hú chiếm ổ suốt hai mươi năm nay – mục đích là để một phát túm được luôn vị đại thiếu gia nhà họ Lục này.
——Hoặc là chinh phục được nam chính và trở thành nữ chính, hoặc là bị xóa xổ khỏi thế giới.
Sau khi hệ thống nói cho cô biết nhiệm vụ, nó liền biến mất luôn, chỉ để lại cho cô một 'giao diện đổi điểm'.
Trong 'giao diện đổi điểm' có mọi thứ mà Triệu Nỉ Ca cần. Nếu muốn nhận được điểm, cô phải lấy được giá trị rung động của nam chính.
Mà đại thiếu gia nhà họ Lục lại chính là vị nam chính mà cô muốn chinh phục.
*
Lục Thiếu Vũ đến đúng giờ, ở nhà hàng Thiên Nga đợi nửa tiếng, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
Mẹ anh ta bắt anh ta phải đi xem mắt cho bằng được, ngày nào cũng càm ràm bên tai, anh ta cũng là bị lải nhải đến phát phiền nên mới đồng ý đến đây để đối phó một chút.
Không ngờ là một người bận rộn như anh ta còn có thể dành ra được chút thời gian, thế mà bên nhà gái lại đến trễ cơ đấy?
Lục Thiếu Vũ vốn dĩ đã không muốn đi xem mắt, bây giờ lại càng khó chịu vì lãng phí mấy một buổi trưa.
Đang định gọi người phục vụ đến tính tiền thì anh ta liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang bước vào từ cửa xoay của nhà hàng. Lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người nọ, Lục Thiếu Vũ có chút luống cuống.
Chú út?!
Sao chú ấy lại tới đây?
Lục Thiếu Vũ nhặt chiếc áo khoác vắt trên ghế, ném tờ tiền lên trên bàn, cúi người chuẩn bị lẻn đi.
"Lục Thiếu Vũ."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong nhà hàng.
Cả người Lục Thiếu Vũ run lên, anh ta cứng ngắc mà ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn người đàn ông mặc quân phục đang đứng cách đó vài bước, không tình nguyện mà lên tiếng: "Chú, chú út..."
"Cháu làm gì ở đây?"
"Ăn cơm, không thì tới nhà hàng làm gì?" Lục Thiếu Vũ lẩm bẩm.
“Gần đây nhiệm vụ huấn luyện căng thẳng như vậy mà cháu còn có thể chạy ra ngoài ăn cơm cơ à?” Người đàn ông mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Xem ra chú phải bảo liên trưởng của cháu tăng thêm cường cường độ huấn luyện mới được.”
"A, đừng mà chú nhỏ, ngày nào cháu cũng mệt như chó luôn rồi. Hôm nay là do mẹ cháu..." Lục Thiếu Vũ nhăn mặt cố gắng giải thích, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô tình của người đàn ông đối diện, anh ta liền có nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể thành thật nói: “Cháu sai rồi, cháu sẽ về bộ đội ngay, xin chú đừng nói với liên đội trưởng.”
"Lăn về đi." Người đàn ông cau mày.
Lục Thiếu Vũ như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.
Người đàn ông mắt nhìn thẳng, bước tới một bàn trống cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
*
Phía trước chính là nhà hàng Thiên Nga - nơi mà Triệu Nỉ Ca đến xem mắt hôm nay.
Đối tượng xem mắt của cô là cháu trai cả của nhà họ Lục, xuất thân từ một gia đình có truyền thống quân nhân, hiện đang tại ngũ trong một đơn vị bộ đội đặc chủng. Ông nội anh ta là một vị tướng đã về hưu, cha là giám đốc ngân hàng, anh rể là một nhà ngoại giao – vô số loại buff điệp hết lên người như vậy, đã khiến vị thiếu gia nhà họ Lục này trở thành người được săn đón nhất nhì ở Kinh Thị.
Triệu Nỉ Ca nhất định phải thu phục anh ta cho bằng được.
Ba ngày trước, cô xuyên qua đến đây.
Thay thế cô con gái ruột vừa được tìm về từ nông thôn của nhà họ Triệu, trên đường trở về thành phố thì bị rơi xuống nước mà chết.
Rồi tranh được xuất đi xem mắt này từ tay cô con gái giả đã tu hú chiếm ổ suốt hai mươi năm nay – mục đích là để một phát túm được luôn vị đại thiếu gia nhà họ Lục này.
——Hoặc là chinh phục được nam chính và trở thành nữ chính, hoặc là bị xóa xổ khỏi thế giới.
Sau khi hệ thống nói cho cô biết nhiệm vụ, nó liền biến mất luôn, chỉ để lại cho cô một 'giao diện đổi điểm'.
Trong 'giao diện đổi điểm' có mọi thứ mà Triệu Nỉ Ca cần. Nếu muốn nhận được điểm, cô phải lấy được giá trị rung động của nam chính.
Mà đại thiếu gia nhà họ Lục lại chính là vị nam chính mà cô muốn chinh phục.
*
Lục Thiếu Vũ đến đúng giờ, ở nhà hàng Thiên Nga đợi nửa tiếng, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
Mẹ anh ta bắt anh ta phải đi xem mắt cho bằng được, ngày nào cũng càm ràm bên tai, anh ta cũng là bị lải nhải đến phát phiền nên mới đồng ý đến đây để đối phó một chút.
Không ngờ là một người bận rộn như anh ta còn có thể dành ra được chút thời gian, thế mà bên nhà gái lại đến trễ cơ đấy?
Lục Thiếu Vũ vốn dĩ đã không muốn đi xem mắt, bây giờ lại càng khó chịu vì lãng phí mấy một buổi trưa.
Đang định gọi người phục vụ đến tính tiền thì anh ta liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang bước vào từ cửa xoay của nhà hàng. Lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người nọ, Lục Thiếu Vũ có chút luống cuống.
Chú út?!
Sao chú ấy lại tới đây?
Lục Thiếu Vũ nhặt chiếc áo khoác vắt trên ghế, ném tờ tiền lên trên bàn, cúi người chuẩn bị lẻn đi.
"Lục Thiếu Vũ."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong nhà hàng.
Cả người Lục Thiếu Vũ run lên, anh ta cứng ngắc mà ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn người đàn ông mặc quân phục đang đứng cách đó vài bước, không tình nguyện mà lên tiếng: "Chú, chú út..."
"Cháu làm gì ở đây?"
"Ăn cơm, không thì tới nhà hàng làm gì?" Lục Thiếu Vũ lẩm bẩm.
“Gần đây nhiệm vụ huấn luyện căng thẳng như vậy mà cháu còn có thể chạy ra ngoài ăn cơm cơ à?” Người đàn ông mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Xem ra chú phải bảo liên trưởng của cháu tăng thêm cường cường độ huấn luyện mới được.”
"A, đừng mà chú nhỏ, ngày nào cháu cũng mệt như chó luôn rồi. Hôm nay là do mẹ cháu..." Lục Thiếu Vũ nhăn mặt cố gắng giải thích, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô tình của người đàn ông đối diện, anh ta liền có nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể thành thật nói: “Cháu sai rồi, cháu sẽ về bộ đội ngay, xin chú đừng nói với liên đội trưởng.”
"Lăn về đi." Người đàn ông cau mày.
Lục Thiếu Vũ như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.
Người đàn ông mắt nhìn thẳng, bước tới một bàn trống cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.