Niên Đại: Mỹ Nhân Xuyên Sách, Tán Tỉnh Nhầm Người
Chương 2:
Đương Niên Minh Ương
29/10/2024
"Cháu làm gì ở đây?"
"Ăn cơm, không thì tới nhà hàng làm gì?" Lục Thiếu Vũ lẩm bẩm.
“Gần đây nhiệm vụ huấn luyện căng thẳng như vậy mà cháu còn có thể chạy ra ngoài ăn cơm cơ à?” Người đàn ông mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Xem ra chú phải bảo liên trưởng của cháu tăng thêm cường cường độ huấn luyện mới được.”
"A, đừng mà chú nhỏ, ngày nào cháu cũng mệt như chó luôn rồi. Hôm nay là do mẹ cháu..." Lục Thiếu Vũ nhăn mặt cố gắng giải thích, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô tình của người đàn ông đối diện, anh ta liền có nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể thành thật nói: “Cháu sai rồi, cháu sẽ về bộ đội ngay, xin chú đừng nói với liên đội trưởng.”
"Lăn về đi." Người đàn ông cau mày.
Lục Thiếu Vũ như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.
Người đàn ông mắt nhìn thẳng, bước tới một bàn trống cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
*
Hôm nay là một ngày trời đầy mây.
Tháng chín, thời tiết ở Kinh Thị cũng chuyển lạnh, đã liên tục mưa trong nhiều ngày, một tầng mây đen như sương mù nặng nè mà bao phủ thành phố.
Từ cửa sổ của nhà hàng nhìn ra, người đi bộ trên đường đều mặc áo khoác, xách theo túi, vội vã cúi đầu bước đi.
Đột nhiên, một chiếc ô bằng giấy dầu màu xanh nhạt xông vào tầm mắt anh.
Giống như là trong một mảng mênh mông mù sương của một bức tranh thủy mặc lại chợt hiện một nét xanh tươi tắn rực rỡ, khiến lòng người bỗng thấy sảng khoái.
Người đàn ông liếc mắt nhìn qua.
Chiếc ô giấy dầu che đi một nửa người cô gái, dưới chiếc ô che nghiêng là vòng eo thon thả, chiếc xường xám màu xanh lục chậm rãi lay động theo từng bước đi của cô, phác họa nên một nét còn thanh nhã hơn cả những đường nét chấm phá trong một bức tranh thủy mặc nữa.
Cả bàn tay đặt trên hông kia nữa, đầu ngón tay vô thức mà nhịp nhịp, lộ ra tâm tình nhàn nhã của chủ nhân nó lúc này.
Tất cả như tạo thành một vách ngăn với những người đi bộ vội vã chết lặng trên phố. Cứ như thể chỉ có một mình cô là bước ra từ bức họa mà đến thế giới phàm trần này một chuyến, rồi sau đó sẽ quay trở lại thế giới trong tranh.
Cô gái cầm ô đi đến trước nhà hàng, dừng lại rồi xoay người. Chiếc ô giấy dầu khẽ xoay, nửa chiếc cằm trắng như sứ từ từ lộ ra, khi chiếc ô giấy dầu màu xanh lá cây bay lên, thứ hiện ra trong tầm mắt chính là một đôi môi đỏ mọng gợn lên một độ cung lười biếng.
Lục Yến Lĩnh rũ mắt xuống, mặt không biểu cảm mà nhìn đi chỗ khác.
"Ăn cơm, không thì tới nhà hàng làm gì?" Lục Thiếu Vũ lẩm bẩm.
“Gần đây nhiệm vụ huấn luyện căng thẳng như vậy mà cháu còn có thể chạy ra ngoài ăn cơm cơ à?” Người đàn ông mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Xem ra chú phải bảo liên trưởng của cháu tăng thêm cường cường độ huấn luyện mới được.”
"A, đừng mà chú nhỏ, ngày nào cháu cũng mệt như chó luôn rồi. Hôm nay là do mẹ cháu..." Lục Thiếu Vũ nhăn mặt cố gắng giải thích, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô tình của người đàn ông đối diện, anh ta liền có nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể thành thật nói: “Cháu sai rồi, cháu sẽ về bộ đội ngay, xin chú đừng nói với liên đội trưởng.”
"Lăn về đi." Người đàn ông cau mày.
Lục Thiếu Vũ như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.
Người đàn ông mắt nhìn thẳng, bước tới một bàn trống cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
*
Hôm nay là một ngày trời đầy mây.
Tháng chín, thời tiết ở Kinh Thị cũng chuyển lạnh, đã liên tục mưa trong nhiều ngày, một tầng mây đen như sương mù nặng nè mà bao phủ thành phố.
Từ cửa sổ của nhà hàng nhìn ra, người đi bộ trên đường đều mặc áo khoác, xách theo túi, vội vã cúi đầu bước đi.
Đột nhiên, một chiếc ô bằng giấy dầu màu xanh nhạt xông vào tầm mắt anh.
Giống như là trong một mảng mênh mông mù sương của một bức tranh thủy mặc lại chợt hiện một nét xanh tươi tắn rực rỡ, khiến lòng người bỗng thấy sảng khoái.
Người đàn ông liếc mắt nhìn qua.
Chiếc ô giấy dầu che đi một nửa người cô gái, dưới chiếc ô che nghiêng là vòng eo thon thả, chiếc xường xám màu xanh lục chậm rãi lay động theo từng bước đi của cô, phác họa nên một nét còn thanh nhã hơn cả những đường nét chấm phá trong một bức tranh thủy mặc nữa.
Cả bàn tay đặt trên hông kia nữa, đầu ngón tay vô thức mà nhịp nhịp, lộ ra tâm tình nhàn nhã của chủ nhân nó lúc này.
Tất cả như tạo thành một vách ngăn với những người đi bộ vội vã chết lặng trên phố. Cứ như thể chỉ có một mình cô là bước ra từ bức họa mà đến thế giới phàm trần này một chuyến, rồi sau đó sẽ quay trở lại thế giới trong tranh.
Cô gái cầm ô đi đến trước nhà hàng, dừng lại rồi xoay người. Chiếc ô giấy dầu khẽ xoay, nửa chiếc cằm trắng như sứ từ từ lộ ra, khi chiếc ô giấy dầu màu xanh lá cây bay lên, thứ hiện ra trong tầm mắt chính là một đôi môi đỏ mọng gợn lên một độ cung lười biếng.
Lục Yến Lĩnh rũ mắt xuống, mặt không biểu cảm mà nhìn đi chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.