Chương 38
Lạc Tương Nguyệt
15/10/2023
Nhưng bây giờ nghe nói vậy thì hóa ra đó là chỉ là mẹ nuôi của lão tổ tông.
Cô ấp a ấp úng chưa biết trả lời sao, sợ nói lỡ lời thì bị nghi ngờ. Cũng may có cô bé Tiểu Lan miệng mồm lanh lẹ tại tò mò, quấn lấy cậu ba hỏi này hỏi nọ cây súng nên chuyện nhận mẹ nuôi của Lý Mai đã được bỏ qua.
Thì ra Nam Lĩnh dù là vùng đất hoang sơ nhưng lại có núi có nước, có thể khai thác đất đai làm ruộng, nếu vậy thì tất nhiên sẽ người vùng ngoài nhìn trúng chỗ đất đai màu mỡ này.
Cha mẹ nuôi của Lý Mai là cặp vợ chồng già sống ở sâu ở trong núi, tuy là không thiếu ăn thiếu uống nhưng mà đôi khi vẫn phải đi ra ngoài mua mắm muối các loại gia vị, rồi kim chỉ này kia. Nên hầu như năm nào cha nuôi của Lý Mai đều đi xuống núi mua đồ dùng. Có một lần gặp phải đợt mưa to, bị ngã bệnh, cũng may gặp phải cha mẹ Lý Mai tốt bụng đưa về chăm sóc thuốc thang. Lúc đó Lý Mai chắc cũng tầm Tiểu Lan bây giờ, nhiệt tình chạy tới chạy lui đưa nước đưa cơm, sau này khi cha nuôi Lý Mai khỏi bệnh thì nhận cô làm con gái nuôi, hai người không con không cái nên đối với Lý Mai cũng rất tốt, cho đến sau này cháu trai họ của hai người đến nhờ cậy, rồi ở đó phụng dưỡng hai người họ, khi mà làm tang sự Lý Mai cũng có đi đến Nam Lĩnh giúp đỡ... Chỉ là việc này xảy ra lúc Tiểu Lan tầm ba bốn tuổi.
Thì ra là thế!
Cuối cùng Lý Như cũng đã hiểu ra, cô nhìn con đường núi ngoằn ngoèo bị bụi cây che lấp gần hết kia bỗng nhiên muốn khóc.
Đời người đúng là chẳng dễ dàng gì!
Nhóm người sau khi ăn uống no nê thì bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Từ thôn Cốc Đôi đến suối nước ngọt là đã đi được hơn phân nửa đoạn đường, chỉ còn một ngọn núi nữa thôi, mọi người động viên nhau rồi tiếp tục hành trình.
Lý Xuyên Trụ đứng trên đỉnh núi, chỉ vào một ngôi nhà bằng đá nhỏ trong thung lũng: “Chị hai ơi đến rồi, đó là nhà của lão Đoàn! Là nhà của mẹ nuôi chị lúc trước!”
Mấy đứa nhỏ nghe thế chuẩn bị vui vẻ chạy về phía trước thì bị Lý Xuyên Trụ ngăn lại.
"Chị hai, chúng ta giấu lương thực trước đi."
Từ khi hai vợ chồng già của nhà họ Đoàn qua đời, Lý Mai và nhà họ Đoàn không qua lại, mặc dù không phải thân thiết gì, nhưng từ xa đến thì chắc phải đến đó chào hỏi. Lúc Lý Như chưa rõ mối quan hệ họ hàng này ra sao thì còn chuẩn bị trước một bịch muối, một bịch đường, hai cuộn vải xem như quà gặp mặt.
"Ừm, trước tiên giải quyết cho xong chuyện chính đã."
Lý Như gật gật đầu, ông cậu này đúng là người sáng suốt.
Cô ngước mắt quan sát địa hình xung quanh, nghĩ xem nên giấu ở đâu thì thích hợp. Lúc này Lý Xuyên Trụ lên tiếng nói: “Hay chúng ta để ở chỗ miếng đất chúng ta khai phá lúc trước đi?”
Cô ấp a ấp úng chưa biết trả lời sao, sợ nói lỡ lời thì bị nghi ngờ. Cũng may có cô bé Tiểu Lan miệng mồm lanh lẹ tại tò mò, quấn lấy cậu ba hỏi này hỏi nọ cây súng nên chuyện nhận mẹ nuôi của Lý Mai đã được bỏ qua.
Thì ra Nam Lĩnh dù là vùng đất hoang sơ nhưng lại có núi có nước, có thể khai thác đất đai làm ruộng, nếu vậy thì tất nhiên sẽ người vùng ngoài nhìn trúng chỗ đất đai màu mỡ này.
Cha mẹ nuôi của Lý Mai là cặp vợ chồng già sống ở sâu ở trong núi, tuy là không thiếu ăn thiếu uống nhưng mà đôi khi vẫn phải đi ra ngoài mua mắm muối các loại gia vị, rồi kim chỉ này kia. Nên hầu như năm nào cha nuôi của Lý Mai đều đi xuống núi mua đồ dùng. Có một lần gặp phải đợt mưa to, bị ngã bệnh, cũng may gặp phải cha mẹ Lý Mai tốt bụng đưa về chăm sóc thuốc thang. Lúc đó Lý Mai chắc cũng tầm Tiểu Lan bây giờ, nhiệt tình chạy tới chạy lui đưa nước đưa cơm, sau này khi cha nuôi Lý Mai khỏi bệnh thì nhận cô làm con gái nuôi, hai người không con không cái nên đối với Lý Mai cũng rất tốt, cho đến sau này cháu trai họ của hai người đến nhờ cậy, rồi ở đó phụng dưỡng hai người họ, khi mà làm tang sự Lý Mai cũng có đi đến Nam Lĩnh giúp đỡ... Chỉ là việc này xảy ra lúc Tiểu Lan tầm ba bốn tuổi.
Thì ra là thế!
Cuối cùng Lý Như cũng đã hiểu ra, cô nhìn con đường núi ngoằn ngoèo bị bụi cây che lấp gần hết kia bỗng nhiên muốn khóc.
Đời người đúng là chẳng dễ dàng gì!
Nhóm người sau khi ăn uống no nê thì bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Từ thôn Cốc Đôi đến suối nước ngọt là đã đi được hơn phân nửa đoạn đường, chỉ còn một ngọn núi nữa thôi, mọi người động viên nhau rồi tiếp tục hành trình.
Lý Xuyên Trụ đứng trên đỉnh núi, chỉ vào một ngôi nhà bằng đá nhỏ trong thung lũng: “Chị hai ơi đến rồi, đó là nhà của lão Đoàn! Là nhà của mẹ nuôi chị lúc trước!”
Mấy đứa nhỏ nghe thế chuẩn bị vui vẻ chạy về phía trước thì bị Lý Xuyên Trụ ngăn lại.
"Chị hai, chúng ta giấu lương thực trước đi."
Từ khi hai vợ chồng già của nhà họ Đoàn qua đời, Lý Mai và nhà họ Đoàn không qua lại, mặc dù không phải thân thiết gì, nhưng từ xa đến thì chắc phải đến đó chào hỏi. Lúc Lý Như chưa rõ mối quan hệ họ hàng này ra sao thì còn chuẩn bị trước một bịch muối, một bịch đường, hai cuộn vải xem như quà gặp mặt.
"Ừm, trước tiên giải quyết cho xong chuyện chính đã."
Lý Như gật gật đầu, ông cậu này đúng là người sáng suốt.
Cô ngước mắt quan sát địa hình xung quanh, nghĩ xem nên giấu ở đâu thì thích hợp. Lúc này Lý Xuyên Trụ lên tiếng nói: “Hay chúng ta để ở chỗ miếng đất chúng ta khai phá lúc trước đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.