Chương 39
Lạc Tương Nguyệt
16/10/2023
Mấy năm đó lúc Lý Mai và Xuyên Trụ còn lên Nam Lĩnh thăm mẹ nuôi, hai chị em đến đây chơi đùa, mỗi người khai phá một mẩu đất hoang nhỏ. Ở nơi núi cao rừng sâu của Nam Lĩnh ngoài trừ nhà của lão Đoàn ra thì cũng chẳng có ai nữa, cho nên dù có thiếu cái gì chứ không bao giờ thiếu đất đặc biệt là đất hoang. Hai người họ còn dỗ dành giúp bọn họ gieo hạt trồng cây. Sau này chị em họ về lại thôn Cốc Đôi thì mảnh đất hoang ấy mọc ra hoa quả, cha nuôi còn nhân dịp xuống núi đổi muối mà đến cho hai chị em họ.
Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, những đứa trẻ năm đó giờ đây đều đã trở thành cha mẹ và có những đứa con của mình.
Chỗ đất hai chị em họ khai hoang bây giờ cỏ mọc um tùm, có cây còn cao gần bằng một người, nếu không phải nhìn kỹ thấy có mấy cục đá kê thành vòng xung quanh thì không thể nào nhìn ra đây là một mảnh đất đã được khai hoang.
Tuy bây giờ là hạn hán, hoa màu ở ruộng đất của thôn Cốc Đôi đều sống dở chết dở, nhằm cây còn khô cằn tới nổi sắp bốc cháy đến nơi. Nhưng cây cỏ ở Nam Lĩnh này hình như vẫn còn rất tốt, vẫn đâm chồi xanh tươi, gạt đám cỏ ra sờ vào mặt đất còn cảm nhận được độ ẩm.
Xuyên Trụ phủi lớp đất trên tay nói: “Nam Lĩnh cũng bị hạn hán nhưng đỡ hơn thôn chúng ta. Em nhớ lúc trước có dòng suối chạy ngang đây, nên không cần tưới tiêu gì, nhưng bây giờ không thấy nữa, chắc do hạn hán mà cạn rồi.”
Lý Như gật gật đầu: "Trí nhớ của em tốt thật chứ chị đa số đều quên hết rồi."
Đất đai mà có dòng suối chạy ngang qua thì thật sự quá tuyệt vời, bớt được biết bao nhiêu chuyện. Nhưng cũng may dòng suối kia cạn rồi, nếu không nhà họ Đoàn trồng trọt trên mảnh đất này thì Lý Như bọn họ đến chỗ để giấu đồ cũng chả có.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa, bí đỏ kìa!"
Ba đứa trẻ đi đến mảnh đất này thì liền tay liền chân, tay chân chúng lanh lẹ tò mò, trong lúc Lý Như và Xuyên Trụ còn đang chìm đắm trong hồi ức thì bọn chúng đã gạt đám cỏ dại ra mà ra chạy vào mảnh ruộng, thậm chí còn phát hiện điều mới lạ.
Bọn nhóc thật sự ôm một quả bí đỏ, chỉ là vỏ của nó hơi sần, chỉ to hơn nắm tay một chút, nhìn là biết thiếu phân thiếu sáng, nghĩ lại chắc có lẽ là mấy hạt giống năm xưa còn sót lại, cứ ở trên mảnh đất này, qua năm qua tháng mà sinh ra lớn lên, rồi dần trở thành quả dại.
“Mảnh đất này thật sự rất tốt!”
Xuyên Trụ cầm quả bí mà cảm thán, không làm mà vẫn có để ăn, đây thực sự một chuyện chỉ trong mơ mới dám nghĩ đến!
Nhưng mảnh đất dù có đất này có tốt đến đâu đi chăng nữa thì Nam Lĩnh này cũng quá xa xôi, chỗ nhà họ Đoàn có sinh sống thì cũng chỉ có thể nhét được hai hộ, những chỗ khác đều là cây rừng cao chọc trời nhìn thấy mà sợ, người làm sao dám ở?
"Ừm, cũng là một nơi tốt để giấu lương thực."
Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, những đứa trẻ năm đó giờ đây đều đã trở thành cha mẹ và có những đứa con của mình.
Chỗ đất hai chị em họ khai hoang bây giờ cỏ mọc um tùm, có cây còn cao gần bằng một người, nếu không phải nhìn kỹ thấy có mấy cục đá kê thành vòng xung quanh thì không thể nào nhìn ra đây là một mảnh đất đã được khai hoang.
Tuy bây giờ là hạn hán, hoa màu ở ruộng đất của thôn Cốc Đôi đều sống dở chết dở, nhằm cây còn khô cằn tới nổi sắp bốc cháy đến nơi. Nhưng cây cỏ ở Nam Lĩnh này hình như vẫn còn rất tốt, vẫn đâm chồi xanh tươi, gạt đám cỏ ra sờ vào mặt đất còn cảm nhận được độ ẩm.
Xuyên Trụ phủi lớp đất trên tay nói: “Nam Lĩnh cũng bị hạn hán nhưng đỡ hơn thôn chúng ta. Em nhớ lúc trước có dòng suối chạy ngang đây, nên không cần tưới tiêu gì, nhưng bây giờ không thấy nữa, chắc do hạn hán mà cạn rồi.”
Lý Như gật gật đầu: "Trí nhớ của em tốt thật chứ chị đa số đều quên hết rồi."
Đất đai mà có dòng suối chạy ngang qua thì thật sự quá tuyệt vời, bớt được biết bao nhiêu chuyện. Nhưng cũng may dòng suối kia cạn rồi, nếu không nhà họ Đoàn trồng trọt trên mảnh đất này thì Lý Như bọn họ đến chỗ để giấu đồ cũng chả có.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa, bí đỏ kìa!"
Ba đứa trẻ đi đến mảnh đất này thì liền tay liền chân, tay chân chúng lanh lẹ tò mò, trong lúc Lý Như và Xuyên Trụ còn đang chìm đắm trong hồi ức thì bọn chúng đã gạt đám cỏ dại ra mà ra chạy vào mảnh ruộng, thậm chí còn phát hiện điều mới lạ.
Bọn nhóc thật sự ôm một quả bí đỏ, chỉ là vỏ của nó hơi sần, chỉ to hơn nắm tay một chút, nhìn là biết thiếu phân thiếu sáng, nghĩ lại chắc có lẽ là mấy hạt giống năm xưa còn sót lại, cứ ở trên mảnh đất này, qua năm qua tháng mà sinh ra lớn lên, rồi dần trở thành quả dại.
“Mảnh đất này thật sự rất tốt!”
Xuyên Trụ cầm quả bí mà cảm thán, không làm mà vẫn có để ăn, đây thực sự một chuyện chỉ trong mơ mới dám nghĩ đến!
Nhưng mảnh đất dù có đất này có tốt đến đâu đi chăng nữa thì Nam Lĩnh này cũng quá xa xôi, chỗ nhà họ Đoàn có sinh sống thì cũng chỉ có thể nhét được hai hộ, những chỗ khác đều là cây rừng cao chọc trời nhìn thấy mà sợ, người làm sao dám ở?
"Ừm, cũng là một nơi tốt để giấu lương thực."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.