Chương 42
Lạc Tương Nguyệt
17/10/2023
Chỉ cần không phải là tất cả mọi người lũ lượt kéo tới, thì cô ta không sợ, hơn nữa một nhà ba người nhà cô ta lẻ loi ở chỗ này, bình thường hai vợ chồng cãi nhau, đến người khuyên can cũng không có, càng không cần kể đến chuyện đám cưới đám ma mọi người tụ tập lại giúp đỡ.
Bởi vậy cô ta rất vui vẻ chiêu đãi những người thân từ xa đến này. Trong lúc nói chuyện thì mì đã làm xong, mì là bột mì trắng trộn với bột đậu và bột ngô, trứng gà xào với rau, mùi thơm nức mũi, tuy rằng Lý Như và mấy đứa nhỏ cũng có lương khô ăn đi đường, nhưng lại chưa từng ăn một bữa nóng hổi tử tế, huống chi là trứng gà!
Năm ngoái trời hạn hán, nhà nào cũng không có lương thực dư thừa, gà nuôi trong thôn đã bị giết một nửa, năm nay lại hạn tiếp, số gà còn lại cũng bị giết vãn, hiện giờ cả thôn Cốc Đôi cộng lại cũng không có nổi năm con. Tiểu Lan, Miên Hoa và Tiểu Chiêm gần cả năm chưa từng ngửi thấy mùi trứng gà, bây giờ vừa tới nơi đã thấy một bát mì đầy trứng gà thơm phức, mắt sáng rực lên, chẳng qua là đang trước mặt người lớn, nên không dám lộ ra vẻ mặt thèm thuồng. Sau khi mỗi người được chia một bát to, ba đứa trẻ đều cắm cúi ăn đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên, Lý Như thấy dáng vẻ tàn tạ đó cũng có chút đau lòng.
Nếu như ở hiện đại, bữa cơm như vậy là rẻ nhất, con trai con gái lớn nhà nào mà không ăn ngán thịt ngán cá, lúc Lý Như mười mấy tuổi, điều kiện gia đình cũng tốt, có đồ gì ngon mà chưa từng ăn đâu? Có một thời gian, cô còn bị thừa cân!
Nhưng lúc này bọn họ chỉ là khách xa mấy năm không gặp, mà chủ nhà lại đón tiếp nồng hậu như vậy.
Có mì có trứng, quả nhiên là bữa cơm đãi khách.
Anh trai chị dâu nhà họ Đoàn chiêu đãi bọn họ rộng rãi như vậy, trong Lý Như cũng cảm thấy có chút băn khoăn.
Nhìn mọi người ăn cơm, Đoàn Lai Phú và Tịch Hoa đang nói chuyện cùng nhau, Lý Như suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng.
"Anh Lai Phú, chị Tịch Hoa, hạn hán cũng đã gần hai năm, đất ở làng em không thu hoạch được thóc, nhà nào nhà nấy đều không có lương thực dư thừa, toàn ăn cám…”
Đoàn Lai Phú và Tịch Hoa nhìn nhau, trong lòng đều có chút buồn bực. Ơ? Không phải cô em gái nuôi này muốn mượn lương thực đó chứ? Lý Xuyên Trụ cũng sững sờ, không hiểu sao chị hai lại nói tới chuyện này. “Chúng em sống trên núi còn có thể đào rau dại, săn bắt thú rừng, lấp đầy miệng. Người bên ngoài sống còn khó khăn hơn.”
Đoàn Lai Phú cẩn thận gật đầu: "À? Ừm, đúng vậy.”
"Nghe các ông lão bà lão nói, bây giờ thế giới bên ngoài không yên ổn, rất nhiều người làm chuyện phạm pháp. Khoảng thời gian này anh chị phải cẩn thận một chút, có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài, đợi tình hình ổn hơn, mọi thứ yên bình lại, chúng ta lại ra ngoài cũng không muộn.”
Bởi vậy cô ta rất vui vẻ chiêu đãi những người thân từ xa đến này. Trong lúc nói chuyện thì mì đã làm xong, mì là bột mì trắng trộn với bột đậu và bột ngô, trứng gà xào với rau, mùi thơm nức mũi, tuy rằng Lý Như và mấy đứa nhỏ cũng có lương khô ăn đi đường, nhưng lại chưa từng ăn một bữa nóng hổi tử tế, huống chi là trứng gà!
Năm ngoái trời hạn hán, nhà nào cũng không có lương thực dư thừa, gà nuôi trong thôn đã bị giết một nửa, năm nay lại hạn tiếp, số gà còn lại cũng bị giết vãn, hiện giờ cả thôn Cốc Đôi cộng lại cũng không có nổi năm con. Tiểu Lan, Miên Hoa và Tiểu Chiêm gần cả năm chưa từng ngửi thấy mùi trứng gà, bây giờ vừa tới nơi đã thấy một bát mì đầy trứng gà thơm phức, mắt sáng rực lên, chẳng qua là đang trước mặt người lớn, nên không dám lộ ra vẻ mặt thèm thuồng. Sau khi mỗi người được chia một bát to, ba đứa trẻ đều cắm cúi ăn đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên, Lý Như thấy dáng vẻ tàn tạ đó cũng có chút đau lòng.
Nếu như ở hiện đại, bữa cơm như vậy là rẻ nhất, con trai con gái lớn nhà nào mà không ăn ngán thịt ngán cá, lúc Lý Như mười mấy tuổi, điều kiện gia đình cũng tốt, có đồ gì ngon mà chưa từng ăn đâu? Có một thời gian, cô còn bị thừa cân!
Nhưng lúc này bọn họ chỉ là khách xa mấy năm không gặp, mà chủ nhà lại đón tiếp nồng hậu như vậy.
Có mì có trứng, quả nhiên là bữa cơm đãi khách.
Anh trai chị dâu nhà họ Đoàn chiêu đãi bọn họ rộng rãi như vậy, trong Lý Như cũng cảm thấy có chút băn khoăn.
Nhìn mọi người ăn cơm, Đoàn Lai Phú và Tịch Hoa đang nói chuyện cùng nhau, Lý Như suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng.
"Anh Lai Phú, chị Tịch Hoa, hạn hán cũng đã gần hai năm, đất ở làng em không thu hoạch được thóc, nhà nào nhà nấy đều không có lương thực dư thừa, toàn ăn cám…”
Đoàn Lai Phú và Tịch Hoa nhìn nhau, trong lòng đều có chút buồn bực. Ơ? Không phải cô em gái nuôi này muốn mượn lương thực đó chứ? Lý Xuyên Trụ cũng sững sờ, không hiểu sao chị hai lại nói tới chuyện này. “Chúng em sống trên núi còn có thể đào rau dại, săn bắt thú rừng, lấp đầy miệng. Người bên ngoài sống còn khó khăn hơn.”
Đoàn Lai Phú cẩn thận gật đầu: "À? Ừm, đúng vậy.”
"Nghe các ông lão bà lão nói, bây giờ thế giới bên ngoài không yên ổn, rất nhiều người làm chuyện phạm pháp. Khoảng thời gian này anh chị phải cẩn thận một chút, có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài, đợi tình hình ổn hơn, mọi thứ yên bình lại, chúng ta lại ra ngoài cũng không muộn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.