Chương 41
Lạc Tương Nguyệt
16/10/2023
Vợ của anh ta đang ở dưới bếp rửa bát, nghe thế dẫn con gái ra chào hỏi khách khứa, hỏi thăm vài câu qua lại rồi nhanh chóng dẫn con gái xuống bếp làm cơm.
Lý Như cũng nhân dịp nhanh chóng tặng quà gặp mặt rồi đi theo vợ của anh ta xuống bếp trò chuyện.
Đoàn Lai Phú và vợ lớn hơn Lý Như hai ba tuổi, lúc họ mới từ bên ngoài đến nhờ cậy chú của mình thì có gặp qua Lý Mai và Lý Xuyên Trụ. Mỗi năm Đoàn Lai Phú cũng đi khỏi Nam Lĩnh một lần, nhưng mà nơi anh ta đến là chỗ khác, anh ta thường đến vùng thuộc thôn Hà Đông, cho nên hầu như không đi qua thôn Cốc Đôi.
Muối và Đường mà Lý Như đem đến vừa hay là thứ mà nhà họ Đoàn cần nên nụ cười của cô vợ càng nhiệt tình hơn. Cô ta vừa lau dọn vừa trò chuyện với Lý Như, cô ta làm việc rất nhanh lẹ, làm cho Lý Như tính lại giúp đỡ giờ chỉ có thể ngồi bên bếp giúp cô ta nhóm lửa.
“Năm ngoái với năm nay đều hạn hán, đất đai ở đây không thu hoạch được bao nhiêu, bên thôn bọn em thì sao?”
“Cũng hạn hán chị ạ! Trên đường đi đến đây cảm thấy bên Nam Lĩnh còn đỡ hơn tí!”
“Ôi, bọn chị cũng chỉ vì miếng ăn thôi, có đỡ hơn một chút cũng chả được là bao.”
“Chị Tịch Hoa, đất đai trong thôn của em và em trai em đều khô cằn hết rồi, bỗng nhiên nhớ đến ở Nam Lĩnh có mảnh đất mà tụi em khai hoang, tụi em định lên xem thử coi có trồng được gì không...”
Cô vợ nghe thế liền hiểu, động tay của tay hơi ngừng lại.
Cô ta còn đang thắc mắc mấy năm rồi đều không qua lại, sao bỗng nhiên bây giờ đứa con nuôi này lại đến đây.
“À, miếng đất trên sườn núi ấy à? Chị có nghe Lai Phúc nhắc đến, nhưng mà miếng đất ấy cũng bỏ hoang vài năm rồi, bây giờ chắc hên xui mọc lên mấy cây xanh to rồi đấy!”
Cô ta không sợ đứa con nuôi này đến giành đất với nhà họ Đoàn, ở vùng Nam Lĩnh này chỉ mỗi nhà bọn họ, bọn họ làm sao không sợ chứ? Nếu có thêm một hộ gia đình nữa đến ở thì ít nhiều cũng có người qua lại giúp đỡ, nhưng nhiều năm nay mọi người đều chê bảo đường đến Nam Lĩnh xa xôi, trên đường còn có nhiều thú hoang...
“Tụi em cũng mới đi qua xem rồi, tụi em tính chút nữa đến chặt bớt chút cây cối cho đất thông thoáng.”
Lý Như còn định vào lúc khó khăn nhất sẽ chạy đến Nam Lĩnh để lánh nạn nên tốt nhất vẫn là nên hòa thuận với nhà họ Đoàn.
"Ăn cơm xong anh Lai Phú đi hỗ trợ một chút..."
Vợ Đoàn Lai Phú lúc đầu còn lo lắng, lỡ như người dân thôn Cốc Đôi nghe nói đất Nam Lĩnh không khô hạn, lũ lượt kéo tới đây thì sao? Nhưng ngẫm lại, Nam Lĩnh nghe có vẻ tốt hơn các nơi khác một chút, nhưng vẫn hạn hán, Lý Mai và Lý Xuyên Trụ năm đó ở đây cũng mới biết đến nơi này, những người khác sợ là còn không biết cả đường đi, đòi họ bỏ nhà bỏ cửa, bỏ sản nghiệp đến đây khai hoang ư? Nghe có vẻ không hợp lý lắm.
Lý Như cũng nhân dịp nhanh chóng tặng quà gặp mặt rồi đi theo vợ của anh ta xuống bếp trò chuyện.
Đoàn Lai Phú và vợ lớn hơn Lý Như hai ba tuổi, lúc họ mới từ bên ngoài đến nhờ cậy chú của mình thì có gặp qua Lý Mai và Lý Xuyên Trụ. Mỗi năm Đoàn Lai Phú cũng đi khỏi Nam Lĩnh một lần, nhưng mà nơi anh ta đến là chỗ khác, anh ta thường đến vùng thuộc thôn Hà Đông, cho nên hầu như không đi qua thôn Cốc Đôi.
Muối và Đường mà Lý Như đem đến vừa hay là thứ mà nhà họ Đoàn cần nên nụ cười của cô vợ càng nhiệt tình hơn. Cô ta vừa lau dọn vừa trò chuyện với Lý Như, cô ta làm việc rất nhanh lẹ, làm cho Lý Như tính lại giúp đỡ giờ chỉ có thể ngồi bên bếp giúp cô ta nhóm lửa.
“Năm ngoái với năm nay đều hạn hán, đất đai ở đây không thu hoạch được bao nhiêu, bên thôn bọn em thì sao?”
“Cũng hạn hán chị ạ! Trên đường đi đến đây cảm thấy bên Nam Lĩnh còn đỡ hơn tí!”
“Ôi, bọn chị cũng chỉ vì miếng ăn thôi, có đỡ hơn một chút cũng chả được là bao.”
“Chị Tịch Hoa, đất đai trong thôn của em và em trai em đều khô cằn hết rồi, bỗng nhiên nhớ đến ở Nam Lĩnh có mảnh đất mà tụi em khai hoang, tụi em định lên xem thử coi có trồng được gì không...”
Cô vợ nghe thế liền hiểu, động tay của tay hơi ngừng lại.
Cô ta còn đang thắc mắc mấy năm rồi đều không qua lại, sao bỗng nhiên bây giờ đứa con nuôi này lại đến đây.
“À, miếng đất trên sườn núi ấy à? Chị có nghe Lai Phúc nhắc đến, nhưng mà miếng đất ấy cũng bỏ hoang vài năm rồi, bây giờ chắc hên xui mọc lên mấy cây xanh to rồi đấy!”
Cô ta không sợ đứa con nuôi này đến giành đất với nhà họ Đoàn, ở vùng Nam Lĩnh này chỉ mỗi nhà bọn họ, bọn họ làm sao không sợ chứ? Nếu có thêm một hộ gia đình nữa đến ở thì ít nhiều cũng có người qua lại giúp đỡ, nhưng nhiều năm nay mọi người đều chê bảo đường đến Nam Lĩnh xa xôi, trên đường còn có nhiều thú hoang...
“Tụi em cũng mới đi qua xem rồi, tụi em tính chút nữa đến chặt bớt chút cây cối cho đất thông thoáng.”
Lý Như còn định vào lúc khó khăn nhất sẽ chạy đến Nam Lĩnh để lánh nạn nên tốt nhất vẫn là nên hòa thuận với nhà họ Đoàn.
"Ăn cơm xong anh Lai Phú đi hỗ trợ một chút..."
Vợ Đoàn Lai Phú lúc đầu còn lo lắng, lỡ như người dân thôn Cốc Đôi nghe nói đất Nam Lĩnh không khô hạn, lũ lượt kéo tới đây thì sao? Nhưng ngẫm lại, Nam Lĩnh nghe có vẻ tốt hơn các nơi khác một chút, nhưng vẫn hạn hán, Lý Mai và Lý Xuyên Trụ năm đó ở đây cũng mới biết đến nơi này, những người khác sợ là còn không biết cả đường đi, đòi họ bỏ nhà bỏ cửa, bỏ sản nghiệp đến đây khai hoang ư? Nghe có vẻ không hợp lý lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.