Chương 6
Lạc Tương Nguyệt
09/10/2023
Kết quả cô còn chưa kịp làm gì đã bị mấy bà cô trong thôn nhìn thấy, họ kéo cô lại khuyên nhủ đủ điều rồi còn rảnh rỗi đồn khắp thôn là: góa phụ nhà họ Phương ở Đông Sơn bị con trai chọc tức đến nỗi muốn nhảy giếng tự tử... Lý Như còn có thể làm gì nữa bây giờ?
Chỉ có thể chấp nhận trở thành người góa phụ trung niên mang bên mình những đứa con thơ!
Qua vài hôm thì Lý Như ngày ngày đều gặp được Trương Hồng Hà lanh mồm lẹ miệng, chuyện lớn chuyện nhỏ chuyện gì cũng kể cho Lý Như nghe, Lý Như nghe xong mới biết được nguồn cội của mình.
Mà điều làm cô sợ hãi nhất đó chính là hóa ra cô đã xuyên đến thời tổ tiên của chính mình!
Ngôi làng hoang sơ này lại là chỗ tổ tiên của cô sống ngày xưa! Lý Như sinh ra ở huyện Thấm Thành, quê hương thôn Cốc Đôi cách huyện Thấm Thành bảy tám mươi dặm, nghe thì có vẻ cũng không quá xa vì dù gì thôn Cốc Đôi cũng nằm trong huyện Thấm Thành. Nhưng con đường đó dù đã được tu sửa thành đường quốc lộ nhưng cũng rất quanh co, đi qua ngọn núi này lại đến ngọn núi khác cao hơn, đi qua đi lại, núi xa ngàn dặm, nếu không phải là tài xế với tay lái cứng và gan dạ thì chắc chắn không dám chạy trên con đường này, vì vậy một người lái xe dày dặn kinh nghiệm cũng phải chạy hơn hai giờ! Gia đình Lý Như là vào thời của bà ngoại cô dọn vào huyện ở, lúc Lý Như còn nhỏ có cùng người lớn về thăm quê vài lần, mà mấy đứa nhỏ như cô thì rất thích thú tò mò với mấy vùng thôn quê hẻo lánh, xung quanh rừng rậm không người như này, cho nên mỗi lần đến Lý Như đều chơi vui đến quên trời quên đất, chỉ đáng tiếc do trong thôn không có người ở nên nhà cửa đều đã hư hại hết, vì thế họ thường đi về luôn trong ngày, mỗi lần sắp về là Lý Như đều không nhịn được mà khóc.
Mặc dù chưa từng được sống ở quê nhà ngày nào, nhưng bà ngoại thường kể lại không ít câu chuyện về quê hương cho Lý Như nghe.
Có một số câu chuyện rất ấn tượng nên Lý Như nhớ rất rõ.
Ví dụ như bà ngoại của bà ngoại, chính là lão tổ tông của cô, năm mất mùa ấy có nhận nuôi một đứa con trai và đứa con dâu nuôi từ bé, kết quả chuyện cũng chẳng đi tới đâu...
Cho nên nếu tính ra thì Lý Mai chính là lão tổ tông của cô còn Trương Tiểu Lan là bà cố... thật là loạn hết cả lên.
Nếu lỡ như cô thật sự tìm được cách trở lại thời đại của mình nhưng mà lão tổ tông của cô không quay lại thì mấy đứa trẻ kia phải làm sao, nhất là bà cố của cô biết phải làm sao? Người anh trai nuôi kia thì coi như không dựa dẫm gì được, dù vẫn còn có một người cậu nhưng trong năm mất mùa đói khổ như này thì ai có thể quan tâm đến ai?
Chỉ có thể chấp nhận trở thành người góa phụ trung niên mang bên mình những đứa con thơ!
Qua vài hôm thì Lý Như ngày ngày đều gặp được Trương Hồng Hà lanh mồm lẹ miệng, chuyện lớn chuyện nhỏ chuyện gì cũng kể cho Lý Như nghe, Lý Như nghe xong mới biết được nguồn cội của mình.
Mà điều làm cô sợ hãi nhất đó chính là hóa ra cô đã xuyên đến thời tổ tiên của chính mình!
Ngôi làng hoang sơ này lại là chỗ tổ tiên của cô sống ngày xưa! Lý Như sinh ra ở huyện Thấm Thành, quê hương thôn Cốc Đôi cách huyện Thấm Thành bảy tám mươi dặm, nghe thì có vẻ cũng không quá xa vì dù gì thôn Cốc Đôi cũng nằm trong huyện Thấm Thành. Nhưng con đường đó dù đã được tu sửa thành đường quốc lộ nhưng cũng rất quanh co, đi qua ngọn núi này lại đến ngọn núi khác cao hơn, đi qua đi lại, núi xa ngàn dặm, nếu không phải là tài xế với tay lái cứng và gan dạ thì chắc chắn không dám chạy trên con đường này, vì vậy một người lái xe dày dặn kinh nghiệm cũng phải chạy hơn hai giờ! Gia đình Lý Như là vào thời của bà ngoại cô dọn vào huyện ở, lúc Lý Như còn nhỏ có cùng người lớn về thăm quê vài lần, mà mấy đứa nhỏ như cô thì rất thích thú tò mò với mấy vùng thôn quê hẻo lánh, xung quanh rừng rậm không người như này, cho nên mỗi lần đến Lý Như đều chơi vui đến quên trời quên đất, chỉ đáng tiếc do trong thôn không có người ở nên nhà cửa đều đã hư hại hết, vì thế họ thường đi về luôn trong ngày, mỗi lần sắp về là Lý Như đều không nhịn được mà khóc.
Mặc dù chưa từng được sống ở quê nhà ngày nào, nhưng bà ngoại thường kể lại không ít câu chuyện về quê hương cho Lý Như nghe.
Có một số câu chuyện rất ấn tượng nên Lý Như nhớ rất rõ.
Ví dụ như bà ngoại của bà ngoại, chính là lão tổ tông của cô, năm mất mùa ấy có nhận nuôi một đứa con trai và đứa con dâu nuôi từ bé, kết quả chuyện cũng chẳng đi tới đâu...
Cho nên nếu tính ra thì Lý Mai chính là lão tổ tông của cô còn Trương Tiểu Lan là bà cố... thật là loạn hết cả lên.
Nếu lỡ như cô thật sự tìm được cách trở lại thời đại của mình nhưng mà lão tổ tông của cô không quay lại thì mấy đứa trẻ kia phải làm sao, nhất là bà cố của cô biết phải làm sao? Người anh trai nuôi kia thì coi như không dựa dẫm gì được, dù vẫn còn có một người cậu nhưng trong năm mất mùa đói khổ như này thì ai có thể quan tâm đến ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.