Chương 7
Lạc Tương Nguyệt
09/10/2023
Trong những chuyện mà Lý Như nhớ thì năm mất mùa này chỉ mới bắt đầu... sau này còn khó khăn tàn khốc hơn!
Vì người bà cố của mình cô phải cố gắng, nuốt nước mắt vào trong mà vượt qua giai đoạn này!
Mấy ngày này cô cẩn thận quan sát ba đứa trẻ, trong lòng cô cũng đã có tính toán, cô cũng suy nghĩ tìm cách để giải quyết vấn đề này.
Nhưng dù cô có muốn giải quyết vấn đề này như nào thì cũng không thể nói với người phụ nữ mồm miệng lanh lẹ này.
Lý Như nhìn Trương Hồng Hà, lạnh nhạt nói:
"Ồ đi Tây Vương Trang à? Chắc nó đi thăm dì tư của nó ấy mà." Nói dứt lời, cô gánh hai thùng đựng nước đi, bước chân của cô rất nhanh, cô sợ chỉ cần mình ngoái đầu lại thì Trương Hồng Hà lại bắt đầu tuôn ra một tràng.
Cô đi nhanh như gió làm Trương Hồng Hà không kịp ngăn lại, cô ta tiếc nuối dậm chân, vừa nhìn lên thì thấy chị Tiên Cần nhà ở phía tây đầu thôn đang đi đến, hai con mắt cô ta sáng lên, vội vàng lớn tiếng chào hỏi: "Chị Tiên Cần! Tiểu Xuân nhà chị đi mò cá rồi hả? Đứa nhỏ đã về chưa?"
Nhà Trương Đồng Tài ở đầu phía tây của thôn, là người nghèo có tiếng trong thôn, cha Trương Đồng Tài chết sớm, mọi chuyện trong nhà đều dựa vào mẹ anh ta chống đỡ, cuộc sống mỗi ngày đều rất khó khăn. Gia đình như thế thì nghĩ gì đến việc có con dâu, sau này cũng là nhờ mẹ Trương Đồng Tài khôn
khéo, kiếm được một người phụ nữ chỉ cần có miếng cơm ở Hà Đông, đem về làm vợ cho anh ta, chưa đến hai năm thì sinh ra Tiểu Xuân, Tiêu Xuân bây giờ cũng mười tuổi rồi.
Người phụ nữ Hà Đông này tên là Cát Tiên Cần, Cát Tiên Cần ở Hà Đông là một góa phụ, con gái trước của cô ấy ở với nhà chồng trước. Cô ấy lớn hơn người chồng bây giờ năm tuổi, da hơi đen, mặt hơi dài, trên mặt còn có vẻ hơi khắc khổ, nhưng mà làm việc thì lại rất giỏi... Chỉ là có giỏi đến đâu cũng chẳng giúp được bao, nhà của Trương Đồng Tài quá nghèo, có được mấy mẫu ruộng thì đều nằm ở phía tây của thôn nơi đất đai rất xấu, trong nhà cũng không có của cải gì, lại gặp năm mất mùa, cả nhà họ mỗi lần ăn cơm đều phải tính theo hạt. Cũng như mọi khi, Trương Hồng Hà chưa bao giờ xem trọng chị Tiên Cần. Chuyện như hôm nay cũng chẳng có gì mới lạ, cô ta chỉ muốn nghe ngóng thử vài thứ ví như con cá thật sự rất to hả? Rồi Tiểu Xuân nhà bọn không kêu Song Quý đi cũng sao? Tiểu Xuân nhà bọn họ tính ăn con cá kia như nào?
Thịt cá cũng chẳng phải đồ ăn quý hiếm gì, đa số mọi người đều có ăn, cách làm thì cũng chỉ làm sạch bỏ vào nồi hấp, nhưng mà ăn rồi thì trong miệng mấy ngày đều cảm thấy được mùi tanh của cá. Nghe nói ngoài thôn họ làm cá ăn rất ngon, nhưng mà trong thôn Cốc Đôi thì chưa thấy ai làm được.
Vì người bà cố của mình cô phải cố gắng, nuốt nước mắt vào trong mà vượt qua giai đoạn này!
Mấy ngày này cô cẩn thận quan sát ba đứa trẻ, trong lòng cô cũng đã có tính toán, cô cũng suy nghĩ tìm cách để giải quyết vấn đề này.
Nhưng dù cô có muốn giải quyết vấn đề này như nào thì cũng không thể nói với người phụ nữ mồm miệng lanh lẹ này.
Lý Như nhìn Trương Hồng Hà, lạnh nhạt nói:
"Ồ đi Tây Vương Trang à? Chắc nó đi thăm dì tư của nó ấy mà." Nói dứt lời, cô gánh hai thùng đựng nước đi, bước chân của cô rất nhanh, cô sợ chỉ cần mình ngoái đầu lại thì Trương Hồng Hà lại bắt đầu tuôn ra một tràng.
Cô đi nhanh như gió làm Trương Hồng Hà không kịp ngăn lại, cô ta tiếc nuối dậm chân, vừa nhìn lên thì thấy chị Tiên Cần nhà ở phía tây đầu thôn đang đi đến, hai con mắt cô ta sáng lên, vội vàng lớn tiếng chào hỏi: "Chị Tiên Cần! Tiểu Xuân nhà chị đi mò cá rồi hả? Đứa nhỏ đã về chưa?"
Nhà Trương Đồng Tài ở đầu phía tây của thôn, là người nghèo có tiếng trong thôn, cha Trương Đồng Tài chết sớm, mọi chuyện trong nhà đều dựa vào mẹ anh ta chống đỡ, cuộc sống mỗi ngày đều rất khó khăn. Gia đình như thế thì nghĩ gì đến việc có con dâu, sau này cũng là nhờ mẹ Trương Đồng Tài khôn
khéo, kiếm được một người phụ nữ chỉ cần có miếng cơm ở Hà Đông, đem về làm vợ cho anh ta, chưa đến hai năm thì sinh ra Tiểu Xuân, Tiêu Xuân bây giờ cũng mười tuổi rồi.
Người phụ nữ Hà Đông này tên là Cát Tiên Cần, Cát Tiên Cần ở Hà Đông là một góa phụ, con gái trước của cô ấy ở với nhà chồng trước. Cô ấy lớn hơn người chồng bây giờ năm tuổi, da hơi đen, mặt hơi dài, trên mặt còn có vẻ hơi khắc khổ, nhưng mà làm việc thì lại rất giỏi... Chỉ là có giỏi đến đâu cũng chẳng giúp được bao, nhà của Trương Đồng Tài quá nghèo, có được mấy mẫu ruộng thì đều nằm ở phía tây của thôn nơi đất đai rất xấu, trong nhà cũng không có của cải gì, lại gặp năm mất mùa, cả nhà họ mỗi lần ăn cơm đều phải tính theo hạt. Cũng như mọi khi, Trương Hồng Hà chưa bao giờ xem trọng chị Tiên Cần. Chuyện như hôm nay cũng chẳng có gì mới lạ, cô ta chỉ muốn nghe ngóng thử vài thứ ví như con cá thật sự rất to hả? Rồi Tiểu Xuân nhà bọn không kêu Song Quý đi cũng sao? Tiểu Xuân nhà bọn họ tính ăn con cá kia như nào?
Thịt cá cũng chẳng phải đồ ăn quý hiếm gì, đa số mọi người đều có ăn, cách làm thì cũng chỉ làm sạch bỏ vào nồi hấp, nhưng mà ăn rồi thì trong miệng mấy ngày đều cảm thấy được mùi tanh của cá. Nghe nói ngoài thôn họ làm cá ăn rất ngon, nhưng mà trong thôn Cốc Đôi thì chưa thấy ai làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.