[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 10:
Bát Thiên Thiếu Nữ Tâm
07/10/2024
Lâm Vân định hỏi em gái có biết buôn bán không, nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của cô, nghĩ đến việc cô trùng sinh và biết nhiều hơn mình, anh ta đành im lặng tin tưởng.
“Vậy... da thú có nên thu gom không?” Trước đây, cha của Lâm Tĩnh là thợ săn giỏi nhất trong thôn nên nhà họ Lâm có khá nhiều da thú. Nhưng gần đây, các lái buôn không mua nữa, nên da thú bị tồn đọng nhiều.
Ánh mắt Lâm Tĩnh sáng lên, Lâm Vân đúng là vẫn có chút sáng dạ khi không vướng vào cờ bạc. Trong ký ức của cô, thời điểm này da thú chất lượng vẫn có giá cao.
“Có, nhưng phải thu lén lút thôi, giá cả anh tự xem xét, nhưng không được tiết lộ ra ngoài.”
“Được.” Lâm Vân cảm thấy việc này không khó, nhanh chóng đồng ý, rồi nhìn em gái với vẻ mặt mong chờ.
Lâm Tĩnh nhíu mày, “Sao vậy?”
Lâm Vân chìa tay ra, “Tiền đâu?”
“Không có.” Lâm Tĩnh không đời nào đưa tiền cho anh.
Học làm người tốt thì mất ba năm, học làm người xấu chỉ mất ba ngày. Đã hỏng thì phải mất thời gian mới sửa được.
Hơn nữa cô chỉ là linh hồn trùng sinh, không mang theo được tài sản gì của kiếp trước. Tiền tiết kiệm ít ỏi của cô cũng đã bị Lâm Vân lừa gạt, giờ cô là một kẻ nghèo kiết xác.
Lâm Vân xị mặt xuống, “Thế làm sao thu mua rau củ và da thú?”
“Ghi nợ.” Lâm Tĩnh cười tự tin.
Lâm Vân càng buồn bã hơn, mưu tính tay không bắt sói? “Anh... em nghĩ họ sẽ chịu cho anh nợ sao?”
Từ khi Lâm Vân bắt đầu đánh bạc, chuyện mượn tiền ngày càng khó, anh cũng hiểu điều đó.
“Vừa lo xong tang lễ của bà, mẹ còn nhiều tiền mừng của bà con lắm. Thu mua cả mấy ngày thì phiền phức, cứ ghi nợ rồi trả một lần.” Lâm Tĩnh nói một cách điềm nhiên.
Tiền mừng đó kiếp trước đều dùng để đền bù cho gia đình nạn nhân, lại còn phải vay thêm nợ nữa.
Kiếp này, cô không muốn sớm động đến số tiền đó.
Dù Lâm Vân gần đây không đáng tin, nhưng trước đây anh ta vẫn là thanh niên tốt trong thôn, hàng xóm láng giềng cũng có chút cảm tình. Cô muốn tạo công việc cho anh ta nhưng không thể quá dễ dàng.
Cô nghĩ kéo dài thời gian thu mua rau củ sẽ giúp giảm giá mua, bởi lẽ mỗi nhà đều trồng rất nhiều rau, chỉ có thể ăn hoặc cho heo ăn chứ không bán được nhiều tiền. Dù Lâm Vân có thật sự không trả tiền thì tổn thất cũng không lớn.
Còn về da thú, thu lén lút được càng tốt, mà không thì khi có tiền vốn rồi sẽ mua luôn.
“Vậy... da thú có nên thu gom không?” Trước đây, cha của Lâm Tĩnh là thợ săn giỏi nhất trong thôn nên nhà họ Lâm có khá nhiều da thú. Nhưng gần đây, các lái buôn không mua nữa, nên da thú bị tồn đọng nhiều.
Ánh mắt Lâm Tĩnh sáng lên, Lâm Vân đúng là vẫn có chút sáng dạ khi không vướng vào cờ bạc. Trong ký ức của cô, thời điểm này da thú chất lượng vẫn có giá cao.
“Có, nhưng phải thu lén lút thôi, giá cả anh tự xem xét, nhưng không được tiết lộ ra ngoài.”
“Được.” Lâm Vân cảm thấy việc này không khó, nhanh chóng đồng ý, rồi nhìn em gái với vẻ mặt mong chờ.
Lâm Tĩnh nhíu mày, “Sao vậy?”
Lâm Vân chìa tay ra, “Tiền đâu?”
“Không có.” Lâm Tĩnh không đời nào đưa tiền cho anh.
Học làm người tốt thì mất ba năm, học làm người xấu chỉ mất ba ngày. Đã hỏng thì phải mất thời gian mới sửa được.
Hơn nữa cô chỉ là linh hồn trùng sinh, không mang theo được tài sản gì của kiếp trước. Tiền tiết kiệm ít ỏi của cô cũng đã bị Lâm Vân lừa gạt, giờ cô là một kẻ nghèo kiết xác.
Lâm Vân xị mặt xuống, “Thế làm sao thu mua rau củ và da thú?”
“Ghi nợ.” Lâm Tĩnh cười tự tin.
Lâm Vân càng buồn bã hơn, mưu tính tay không bắt sói? “Anh... em nghĩ họ sẽ chịu cho anh nợ sao?”
Từ khi Lâm Vân bắt đầu đánh bạc, chuyện mượn tiền ngày càng khó, anh cũng hiểu điều đó.
“Vừa lo xong tang lễ của bà, mẹ còn nhiều tiền mừng của bà con lắm. Thu mua cả mấy ngày thì phiền phức, cứ ghi nợ rồi trả một lần.” Lâm Tĩnh nói một cách điềm nhiên.
Tiền mừng đó kiếp trước đều dùng để đền bù cho gia đình nạn nhân, lại còn phải vay thêm nợ nữa.
Kiếp này, cô không muốn sớm động đến số tiền đó.
Dù Lâm Vân gần đây không đáng tin, nhưng trước đây anh ta vẫn là thanh niên tốt trong thôn, hàng xóm láng giềng cũng có chút cảm tình. Cô muốn tạo công việc cho anh ta nhưng không thể quá dễ dàng.
Cô nghĩ kéo dài thời gian thu mua rau củ sẽ giúp giảm giá mua, bởi lẽ mỗi nhà đều trồng rất nhiều rau, chỉ có thể ăn hoặc cho heo ăn chứ không bán được nhiều tiền. Dù Lâm Vân có thật sự không trả tiền thì tổn thất cũng không lớn.
Còn về da thú, thu lén lút được càng tốt, mà không thì khi có tiền vốn rồi sẽ mua luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.