[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 11:
Bát Thiên Thiếu Nữ Tâm
09/10/2024
Trong lòng Lâm Vân thấp thỏm không yên, chưa bắt đầu mà đã muốn rút lui: "Trời tối thế này rồi, hay là để mai đi, trời tối bên ngoài lạnh lắm."
Bán rau có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Lâm Vân cảm thấy số tiền đó chẳng bõ bèn gì so với số tiền hơn một nghìn mà anh ta đã thua.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của em gái, anh ta không khỏi lo lắng liệu nếu không làm thì có bị chặt tay thật không?
Lâm Tĩnh dường như không nghe thấy lời càu nhàu của anh ta, khuôn mặt vẫn thản nhiên tiếp tục dặn dò: "Anh không phải biết lái máy cày sao? Nhớ nói với trưởng thôn, từ giờ cho đến trước Tết, máy cày đó nhà mình sẽ mượn."
Lâm Vân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói: "Mượn máy cày một ngày cũng mất ba đồng, nửa tháng là bốn mươi lăm đồng, nửa tháng còn chưa đến Tết, em bán rau kiếm được bao nhiêu chứ?!"
Điên rồi, em gái chắc chắn là điên rồi.
Máy cày ba đồng một ngày, ít nhất một ngày phải kiếm được bốn đồng mới đủ vốn? Một tháng ba mươi đồng, em gái tưởng tiền trên trời rơi xuống chắc?
Lâm Tĩnh khinh miệt nói: "Anh không biết mặc cả à? Giảm được chi phí thì sẽ kiếm được nhiều hơn."
Lâm Vân cảm thấy mình bị chèn ép nhưng không dám nói gì, dưới ánh mắt sắc như dao của cô em, anh ta chỉ biết ngoan ngoãn ra ngoài làm việc.
Bên ngoài trời lạnh như cắt, anh ta vừa làm vừa lẩm bẩm: "Mình là thanh niên tốt đã cải tà quy chính, không thể để mẹ và vợ chết oan, không thể để con chưa sinh ra đã chết yểu, cũng không thể để em gái thật sự chặt tay mình."
Lâm Vân đi tìm những người quen biết tốt trong thôn, thanh niên lầm đường lạc lối nhưng quyết tâm hoàn lương, thôn dân thấy vậy cũng hỗ trợ, chẳng phải chỉ là ít rau thôi sao? Thích thì cứ nhổ, nhiều cũng không sao, cho vài đồng là được.
Nhưng dọn hàng nông sản thì vất vả, vẫn phải có chút tiền công.
Nghe thấy tiếng máy cày ngoài sân, cả nhà đều chạy ra, Lâm Vân ngồi trên máy cày, toàn thân run lẩy bẩy vì lạnh, phía sau là một xe rau đầy ắp.
"Con trai, con chở nhiều rau như vậy làm gì?" Trương Thúy Anh ngạc nhiên hỏi.
Mới hôm nay nhà vừa làm xong tang lễ, còn lại không ít rau, đủ ăn đến Tết, vậy mà con trai còn mang về nhiều như vậy, đúng là càng ngày càng không biết điều.
Lưu Tuệ cũng khó hiểu: "Cái máy cày này là anh mượn hả? Trong thôn dùng máy cày không phải trả tiền sao?"
Con sắp sinh rồi, có quá nhiều khoản cần tiền, sao chồng không thể suy nghĩ bớt đi chút được nhỉ?
Lâm Vân đúng là oan uổng, anh ta bị ép mà.
Sáng nay chỉ bị rạch chút da đã đau thế, thật sự mà bị chặt đứt tay thì chẳng phải coi như xong sao?
Còn cả chuyện em gái nói mình trùng sinh, cô đã bảo không được nói với ai.
Bán rau có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Lâm Vân cảm thấy số tiền đó chẳng bõ bèn gì so với số tiền hơn một nghìn mà anh ta đã thua.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của em gái, anh ta không khỏi lo lắng liệu nếu không làm thì có bị chặt tay thật không?
Lâm Tĩnh dường như không nghe thấy lời càu nhàu của anh ta, khuôn mặt vẫn thản nhiên tiếp tục dặn dò: "Anh không phải biết lái máy cày sao? Nhớ nói với trưởng thôn, từ giờ cho đến trước Tết, máy cày đó nhà mình sẽ mượn."
Lâm Vân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói: "Mượn máy cày một ngày cũng mất ba đồng, nửa tháng là bốn mươi lăm đồng, nửa tháng còn chưa đến Tết, em bán rau kiếm được bao nhiêu chứ?!"
Điên rồi, em gái chắc chắn là điên rồi.
Máy cày ba đồng một ngày, ít nhất một ngày phải kiếm được bốn đồng mới đủ vốn? Một tháng ba mươi đồng, em gái tưởng tiền trên trời rơi xuống chắc?
Lâm Tĩnh khinh miệt nói: "Anh không biết mặc cả à? Giảm được chi phí thì sẽ kiếm được nhiều hơn."
Lâm Vân cảm thấy mình bị chèn ép nhưng không dám nói gì, dưới ánh mắt sắc như dao của cô em, anh ta chỉ biết ngoan ngoãn ra ngoài làm việc.
Bên ngoài trời lạnh như cắt, anh ta vừa làm vừa lẩm bẩm: "Mình là thanh niên tốt đã cải tà quy chính, không thể để mẹ và vợ chết oan, không thể để con chưa sinh ra đã chết yểu, cũng không thể để em gái thật sự chặt tay mình."
Lâm Vân đi tìm những người quen biết tốt trong thôn, thanh niên lầm đường lạc lối nhưng quyết tâm hoàn lương, thôn dân thấy vậy cũng hỗ trợ, chẳng phải chỉ là ít rau thôi sao? Thích thì cứ nhổ, nhiều cũng không sao, cho vài đồng là được.
Nhưng dọn hàng nông sản thì vất vả, vẫn phải có chút tiền công.
Nghe thấy tiếng máy cày ngoài sân, cả nhà đều chạy ra, Lâm Vân ngồi trên máy cày, toàn thân run lẩy bẩy vì lạnh, phía sau là một xe rau đầy ắp.
"Con trai, con chở nhiều rau như vậy làm gì?" Trương Thúy Anh ngạc nhiên hỏi.
Mới hôm nay nhà vừa làm xong tang lễ, còn lại không ít rau, đủ ăn đến Tết, vậy mà con trai còn mang về nhiều như vậy, đúng là càng ngày càng không biết điều.
Lưu Tuệ cũng khó hiểu: "Cái máy cày này là anh mượn hả? Trong thôn dùng máy cày không phải trả tiền sao?"
Con sắp sinh rồi, có quá nhiều khoản cần tiền, sao chồng không thể suy nghĩ bớt đi chút được nhỉ?
Lâm Vân đúng là oan uổng, anh ta bị ép mà.
Sáng nay chỉ bị rạch chút da đã đau thế, thật sự mà bị chặt đứt tay thì chẳng phải coi như xong sao?
Còn cả chuyện em gái nói mình trùng sinh, cô đã bảo không được nói với ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.