[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 25:
Bát Thiên Thiếu Nữ Tâm
14/10/2024
Lâm Vân chỉ cười đáp: "Chị Thất, lúc trước chị tin tưởng tôi, không nói lời nào mà còn đưa cả một đống nấm cùng măng khô. Chỉ vì niềm tin đó, tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng phải mời bọn trẻ con ăn vài viên kẹo."
"Chị Thất, đây là số tiền của bảy ngày trước, chị đếm lại đi, còn số tiền của hôm nay thì bảy ngày sau tôi sẽ thanh toán."
"Được rồi, được rồi." Chị Thất nhìn đống tiền lẻ trên bàn mà mặt mày rạng rỡ. Nếu nhà Lâm Vân tiếp tục thu mua rau của nhà cô ấy thì Tết này chắc chắn sẽ thoải mái hơn.
Tiếc là những loại nông sản đắt tiền như nấm và thịt khô cũng không có nhiều, rau cải trắng và củ cải thì không bán được bao nhiêu.
Nhờ chuyện này mà danh tiếng của Lâm Vân trong thôn Lâm Gia càng được nâng cao, chẳng cần phải đi từng nhà nữa mà hàng ngày đã có người mang rau sạch đến tận nhà để nộp.
Thôn dân ai cũng khen ngợi Lâm Tĩnh hôm đó đã quyết đoán dọa anh trai mình như vậy. Đến cả người có con hư trong nhà cũng mong Lâm Tĩnh có thể đến "ra tay giúp đỡ", dao thì nhà bọn họ cung cấp sẵn cũng được.
Sau khi thanh toán xong nợ cũ, số tiền còn lại chính là phần lời.
Lâm Vân ngồi đếm tiền, từng tờ một xếp thành đống, từ tờ giấy lớn, giấy nhỏ đến cả đống đồng xu cao ngất, cảm giác như đang mơ: "Em gái, trước giờ sao anh không nhận ra kiếm tiền lại dễ đến vậy chứ? Sao người khác không biết làm thế nhỉ?"
Nhìn vẻ mặt tự mãn của anh trai, Lâm Tĩnh mỉm cười đáp: "Biết thì có làm được không? Người trong thôn không phải không biết làm ăn buôn bán có thể kiếm tiền, nhưng kinh doanh không phải ai cũng làm được. Như lúc trước em hỏi anh đấy, sao em không bán rau ở chợ mà lại chọn bán ở cổng mấy nhà máy, làm sao để tạo mối quan hệ với bảo vệ mà tặng thuốc lá, làm sao giao tiếp với khách hàng để bán hàng. Anh thấy dễ nhưng trước đây anh có nghĩ đến không?"
"Còn nữa, lúc em mua hàng ở chợ đầu mối, biết chọn loại hàng nào dễ bán, rõ ràng tiền kiếm ở trấn nhiều hơn ở thành phố, nhưng mình vẫn đi xa đến thành phố để bán rau, anh có hiểu tại sao không?"
"Chẳng phải vì để kiếm hai đợt tiền sao?" Lâm Vân thật sự chưa từng nghĩ sâu hơn, đối với anh ta, chỉ cần theo sau em gái làm việc, chắc chắn không sai.
Mọi tính toán của anh ta chỉ xoay quanh việc bao giờ có thể trở thành triệu phú.
Thời kỳ từ những năm 1980 đến 1990, đây là giai đoạn đầu tiên các doanh nghiệp nhà nước tiến hành cải cách nhưng lại chưa hoàn thiện, ai cũng muốn có chỗ đứng trong hệ thống nhà nước, nhưng ngoài thị trường lại có đầy cơ hội.
Đến cuối cùng, những người trở thành triệu phú chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả những người được coi là triệu phú cũng rất hiếm hoi.
"Chị Thất, đây là số tiền của bảy ngày trước, chị đếm lại đi, còn số tiền của hôm nay thì bảy ngày sau tôi sẽ thanh toán."
"Được rồi, được rồi." Chị Thất nhìn đống tiền lẻ trên bàn mà mặt mày rạng rỡ. Nếu nhà Lâm Vân tiếp tục thu mua rau của nhà cô ấy thì Tết này chắc chắn sẽ thoải mái hơn.
Tiếc là những loại nông sản đắt tiền như nấm và thịt khô cũng không có nhiều, rau cải trắng và củ cải thì không bán được bao nhiêu.
Nhờ chuyện này mà danh tiếng của Lâm Vân trong thôn Lâm Gia càng được nâng cao, chẳng cần phải đi từng nhà nữa mà hàng ngày đã có người mang rau sạch đến tận nhà để nộp.
Thôn dân ai cũng khen ngợi Lâm Tĩnh hôm đó đã quyết đoán dọa anh trai mình như vậy. Đến cả người có con hư trong nhà cũng mong Lâm Tĩnh có thể đến "ra tay giúp đỡ", dao thì nhà bọn họ cung cấp sẵn cũng được.
Sau khi thanh toán xong nợ cũ, số tiền còn lại chính là phần lời.
Lâm Vân ngồi đếm tiền, từng tờ một xếp thành đống, từ tờ giấy lớn, giấy nhỏ đến cả đống đồng xu cao ngất, cảm giác như đang mơ: "Em gái, trước giờ sao anh không nhận ra kiếm tiền lại dễ đến vậy chứ? Sao người khác không biết làm thế nhỉ?"
Nhìn vẻ mặt tự mãn của anh trai, Lâm Tĩnh mỉm cười đáp: "Biết thì có làm được không? Người trong thôn không phải không biết làm ăn buôn bán có thể kiếm tiền, nhưng kinh doanh không phải ai cũng làm được. Như lúc trước em hỏi anh đấy, sao em không bán rau ở chợ mà lại chọn bán ở cổng mấy nhà máy, làm sao để tạo mối quan hệ với bảo vệ mà tặng thuốc lá, làm sao giao tiếp với khách hàng để bán hàng. Anh thấy dễ nhưng trước đây anh có nghĩ đến không?"
"Còn nữa, lúc em mua hàng ở chợ đầu mối, biết chọn loại hàng nào dễ bán, rõ ràng tiền kiếm ở trấn nhiều hơn ở thành phố, nhưng mình vẫn đi xa đến thành phố để bán rau, anh có hiểu tại sao không?"
"Chẳng phải vì để kiếm hai đợt tiền sao?" Lâm Vân thật sự chưa từng nghĩ sâu hơn, đối với anh ta, chỉ cần theo sau em gái làm việc, chắc chắn không sai.
Mọi tính toán của anh ta chỉ xoay quanh việc bao giờ có thể trở thành triệu phú.
Thời kỳ từ những năm 1980 đến 1990, đây là giai đoạn đầu tiên các doanh nghiệp nhà nước tiến hành cải cách nhưng lại chưa hoàn thiện, ai cũng muốn có chỗ đứng trong hệ thống nhà nước, nhưng ngoài thị trường lại có đầy cơ hội.
Đến cuối cùng, những người trở thành triệu phú chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả những người được coi là triệu phú cũng rất hiếm hoi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.