[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 40:
Bát Thiên Thiếu Nữ Tâm
14/10/2024
Lúc nãy, Lâm Tĩnh còn cảm thấy Lâm Nhị Sơn cầm súng thật oai, người dân có súng để tự bảo vệ mình cũng không tệ, nhưng bây giờ suy nghĩ đó hoàn toàn thay đổi.
Nếu ai cũng có súng, thì bọn cướp tàn nhẫn như hắn còn có thể kiếm được vũ khí tốt hơn, với tính cách điên cuồng đó, giết người sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Vậy nên tốt nhất là cấm súng càng sớm càng tốt, cấm ngay lập tức thì càng tốt!
“Hôm nay tao chỉ định kiếm chút thịt, nhưng mày không biết điều nên tao phải cho mày đổ máu thôi!” Phó Tiểu Hổ giơ súng nhắm thẳng vào Lâm Tĩnh.
Hắn vốn chỉ thích đứng sau thao túng tình thế, nhưng hôm nay bị cô gái này chọc tức, nếu không ra tay thì sau này làm sao hắn dọa được người khác?
Lâm Tĩnh cũng cảm thấy mình đã đi quá xa. Lúc đầu Lâm Trung có thể chỉ gặp phải nhóm Vương Đại Trung đã ngã xuống rồi, không cần Phó Tiểu Hổ ra tay nên hắn không biết tên này có súng.
Chẳng lẽ sau khi sống lại một vòng đời, mình lại chết dễ dàng như vậy?
Không cam lòng! Lâm Tĩnh siết chặt con dao trong tay, dù có chết cũng phải khiến đối phương trả giá.
“Giết người sẽ bị xử tử.” Lâm Tĩnh nghiến răng đe dọa, “Tôi chết rồi, anh cũng phải chết.”
“Hoá ra mày cũng sợ chết à.” Phó Tiểu Hổ cười khoái trá, “Lúc nãy tao còn tưởng mày không sợ chết chứ.”
Cái súng mà hắn lấy từ chỗ người cậu quả thật hữu dụng, chỉ cần rút ra, dù có mạnh mẽ đến đâu, người ta cũng phải sợ.
“Hôm nay tao rộng lượng, để lại tiền bán heo rừng rồi bỏ lại một cánh tay hoặc một chân rồi đi!” Đã ra tay, hắn phải cho bọn họ biết ai mới là kẻ mạnh nhất.
Lâm Vân lo lắng, giờ phải làm gì đây?
Lâm Nhị Sơn cũng không biết làm gì, phát đạn vừa rồi xượt qua cánh tay anh ta tuy không trúng vào thịt, nhưng áo và da đã bị rách, cơn đau khi đó rất thật, suýt chút nữa anh ta đã nghĩ cánh tay mình bị phế rồi, bây giờ chỗ đó đã đỏ cả một mảng lớn.
“Được rồi, các người chọn đi, là ai sẽ để lại tay hoặc chân?” Phó Tiểu Hổ từng chơi trò này rồi, hắn ta thấy biểu cảm sợ hãi của những người kia chính là trò chơi thú vị nhất.
Lâm Tĩnh không hề muốn chọn, nhưng với tâm lý thử nghiệm, cô hỏi Tần Tử Xuyên: “Anh trai, chú của anh có tới không vậy?”
Gì cơ, "anh ơi"? Mặt Tần Tử Xuyên lập tức đỏ bừng.
Lâm Tĩnh rất thông minh, không hỏi đội trưởng Bạch của cục công an, mà lại hỏi là chú của Tần Tử Xuyên.
Tần Tử Xuyên gật đầu, “Ở phía sau.”
Lâm Tĩnh gật đầu, “Vậy tôi yên tâm rồi.” Có cục công an phía sau vẫn thấy an toàn hơn.
“Yên tâm gì cơ?!” Phó Tiểu Hổ cảm thấy hai người này nói chuyện thật kỳ lạ, hơn nữa bọn họ cũng không có vẻ gì sợ hãi mình, điều này khiến hắn ta rất tức giận, “Có tin là hôm nay tao sẽ phế bọn mày hay không?!”
Nếu ai cũng có súng, thì bọn cướp tàn nhẫn như hắn còn có thể kiếm được vũ khí tốt hơn, với tính cách điên cuồng đó, giết người sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Vậy nên tốt nhất là cấm súng càng sớm càng tốt, cấm ngay lập tức thì càng tốt!
“Hôm nay tao chỉ định kiếm chút thịt, nhưng mày không biết điều nên tao phải cho mày đổ máu thôi!” Phó Tiểu Hổ giơ súng nhắm thẳng vào Lâm Tĩnh.
Hắn vốn chỉ thích đứng sau thao túng tình thế, nhưng hôm nay bị cô gái này chọc tức, nếu không ra tay thì sau này làm sao hắn dọa được người khác?
Lâm Tĩnh cũng cảm thấy mình đã đi quá xa. Lúc đầu Lâm Trung có thể chỉ gặp phải nhóm Vương Đại Trung đã ngã xuống rồi, không cần Phó Tiểu Hổ ra tay nên hắn không biết tên này có súng.
Chẳng lẽ sau khi sống lại một vòng đời, mình lại chết dễ dàng như vậy?
Không cam lòng! Lâm Tĩnh siết chặt con dao trong tay, dù có chết cũng phải khiến đối phương trả giá.
“Giết người sẽ bị xử tử.” Lâm Tĩnh nghiến răng đe dọa, “Tôi chết rồi, anh cũng phải chết.”
“Hoá ra mày cũng sợ chết à.” Phó Tiểu Hổ cười khoái trá, “Lúc nãy tao còn tưởng mày không sợ chết chứ.”
Cái súng mà hắn lấy từ chỗ người cậu quả thật hữu dụng, chỉ cần rút ra, dù có mạnh mẽ đến đâu, người ta cũng phải sợ.
“Hôm nay tao rộng lượng, để lại tiền bán heo rừng rồi bỏ lại một cánh tay hoặc một chân rồi đi!” Đã ra tay, hắn phải cho bọn họ biết ai mới là kẻ mạnh nhất.
Lâm Vân lo lắng, giờ phải làm gì đây?
Lâm Nhị Sơn cũng không biết làm gì, phát đạn vừa rồi xượt qua cánh tay anh ta tuy không trúng vào thịt, nhưng áo và da đã bị rách, cơn đau khi đó rất thật, suýt chút nữa anh ta đã nghĩ cánh tay mình bị phế rồi, bây giờ chỗ đó đã đỏ cả một mảng lớn.
“Được rồi, các người chọn đi, là ai sẽ để lại tay hoặc chân?” Phó Tiểu Hổ từng chơi trò này rồi, hắn ta thấy biểu cảm sợ hãi của những người kia chính là trò chơi thú vị nhất.
Lâm Tĩnh không hề muốn chọn, nhưng với tâm lý thử nghiệm, cô hỏi Tần Tử Xuyên: “Anh trai, chú của anh có tới không vậy?”
Gì cơ, "anh ơi"? Mặt Tần Tử Xuyên lập tức đỏ bừng.
Lâm Tĩnh rất thông minh, không hỏi đội trưởng Bạch của cục công an, mà lại hỏi là chú của Tần Tử Xuyên.
Tần Tử Xuyên gật đầu, “Ở phía sau.”
Lâm Tĩnh gật đầu, “Vậy tôi yên tâm rồi.” Có cục công an phía sau vẫn thấy an toàn hơn.
“Yên tâm gì cơ?!” Phó Tiểu Hổ cảm thấy hai người này nói chuyện thật kỳ lạ, hơn nữa bọn họ cũng không có vẻ gì sợ hãi mình, điều này khiến hắn ta rất tức giận, “Có tin là hôm nay tao sẽ phế bọn mày hay không?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.