[Niên Đại] Phú Bà Trùng Sinh, Nhàn Nhã Kiếm Tiền
Chương 41:
Bát Thiên Thiếu Nữ Tâm
14/10/2024
“Không sao cả!” Lâm Tĩnh thản nhiên cười: “Hôm nay tôi chém chết anh cũng không phải chịu trách nhiệm!”
Cái quái gì!
Quá ngông cuồng!
Phó Tiểu Hổ giơ tay định bóp cò, nhưng đúng lúc đó, người đàn ông có vẻ vô hại nhất trong nhóm bất ngờ lao tới, không nói một lời, trực tiếp nắm lấy tay cầm súng của Phó Tiểu Hổ, xoay ngược lại. Tiếng hét của Phó Tiểu Hổ còn to hơn tiếng kêu của Lâm Nhị Sơn lúc nãy.
Người đàn ông di chuyển cực kỳ nhanh, sức lực cũng rất lớn, hành động không hề lề mề chút nào. Cánh tay phải của Phó Tiểu Hổ bị xoay một cách kỳ lạ, dường như chỉ cần anh ta dùng thêm chút lực, cánh tay này sẽ bị bẻ gãy và rời khỏi chủ nhân của nó.
Giống như cô gái kia, động thủ mà chẳng thèm báo trước!
“Ra tay đi, nhanh lên!” Phó Tiểu Hổ cố gắng chịu đựng cơn đau, hét lớn ra lệnh.
Vương Đại Trung cùng vài người khác tay chân lóng ngóng vung vũ khí xông về phía nhóm của họ.
Mấy người này không có súng, Lâm Vân và Lâm Nhị Sơn không hề sợ hãi. Bản năng sinh tồn khiến con người chẳng bao giờ chịu trận mà không đánh trả.
Huống hồ bọn họ cũng không phải loại yếu ớt, không có sức khỏe. Lợi thế lớn nhất của bọn họ chính là sức mạnh thừa thãi, nắm đấm đủ cứng, đánh người đủ đau!
Cuộc hỗn chiến này không kéo dài quá hai phút thì tiếng súng lại vang lên, khiến tất cả đều sững lại.
Lần này là cục công an tới. Mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lao tới, bao vây toàn bộ đám người. Người bước xuống đầu tiên chính là Bạch Khải Minh, mọi thứ giờ đã an bài.
Bắt tội phạm thì lập công.
Bắt cả một băng nhóm tội phạm thì càng lập đại công.
"Cảnh sát Bạch, người này có súng trong người, bên trong có đạn, các người nhất định phải điều tra rõ nguồn gốc khẩu súng, trả lại sự an toàn cho người dân!" Lâm Tĩnh có ý tốt lên tiếng nhắc nhở.
Kiếp trước tuy vụ án này cũng được phá, nhưng từ lúc bắt được người cho đến khi lôi ra kẻ đứng sau bảo kê cũng mất không ít thời gian. Lâm Tĩnh quyết định lần này sẽ giúp Bạch Khải Minh sớm thăng tiến, nhất là khi ông ta vừa cứu mình.
Bạch Khải Minh nhìn cô một cách sâu kiến rồi quay sang hỏi Tần Tử Xuyên: "Cậu không bị thương chứ?"
Tần Tử Xuyên đáp: "Không."
Vương Đại Trung và mấy người kia sau khi bị đánh nhừ tử cũng không dám chống trả nữa, tất cả đều bị còng tay đưa lên xe cảnh sát. Phó Tiểu Hổ muốn chống cự nhưng tiếc là sức không cho phép, hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh đầy căm hận trước khi bị lôi lên xe.
Không thể để kẻ này ra ngoài.
Lâm Tĩnh bèn nói với Bạch Khải Minh về một vụ án mạng mà cô biết sau này.
Vụ này không chỉ do mình Phó Tiểu Hổ gây ra. Lúc đó hắn ta đang thụ án trong tù, không biết thế nào lại nói muốn lập công chuộc tội, tự thú tội trạng cũ và khai thêm về đồng bọn.
Cái quái gì!
Quá ngông cuồng!
Phó Tiểu Hổ giơ tay định bóp cò, nhưng đúng lúc đó, người đàn ông có vẻ vô hại nhất trong nhóm bất ngờ lao tới, không nói một lời, trực tiếp nắm lấy tay cầm súng của Phó Tiểu Hổ, xoay ngược lại. Tiếng hét của Phó Tiểu Hổ còn to hơn tiếng kêu của Lâm Nhị Sơn lúc nãy.
Người đàn ông di chuyển cực kỳ nhanh, sức lực cũng rất lớn, hành động không hề lề mề chút nào. Cánh tay phải của Phó Tiểu Hổ bị xoay một cách kỳ lạ, dường như chỉ cần anh ta dùng thêm chút lực, cánh tay này sẽ bị bẻ gãy và rời khỏi chủ nhân của nó.
Giống như cô gái kia, động thủ mà chẳng thèm báo trước!
“Ra tay đi, nhanh lên!” Phó Tiểu Hổ cố gắng chịu đựng cơn đau, hét lớn ra lệnh.
Vương Đại Trung cùng vài người khác tay chân lóng ngóng vung vũ khí xông về phía nhóm của họ.
Mấy người này không có súng, Lâm Vân và Lâm Nhị Sơn không hề sợ hãi. Bản năng sinh tồn khiến con người chẳng bao giờ chịu trận mà không đánh trả.
Huống hồ bọn họ cũng không phải loại yếu ớt, không có sức khỏe. Lợi thế lớn nhất của bọn họ chính là sức mạnh thừa thãi, nắm đấm đủ cứng, đánh người đủ đau!
Cuộc hỗn chiến này không kéo dài quá hai phút thì tiếng súng lại vang lên, khiến tất cả đều sững lại.
Lần này là cục công an tới. Mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lao tới, bao vây toàn bộ đám người. Người bước xuống đầu tiên chính là Bạch Khải Minh, mọi thứ giờ đã an bài.
Bắt tội phạm thì lập công.
Bắt cả một băng nhóm tội phạm thì càng lập đại công.
"Cảnh sát Bạch, người này có súng trong người, bên trong có đạn, các người nhất định phải điều tra rõ nguồn gốc khẩu súng, trả lại sự an toàn cho người dân!" Lâm Tĩnh có ý tốt lên tiếng nhắc nhở.
Kiếp trước tuy vụ án này cũng được phá, nhưng từ lúc bắt được người cho đến khi lôi ra kẻ đứng sau bảo kê cũng mất không ít thời gian. Lâm Tĩnh quyết định lần này sẽ giúp Bạch Khải Minh sớm thăng tiến, nhất là khi ông ta vừa cứu mình.
Bạch Khải Minh nhìn cô một cách sâu kiến rồi quay sang hỏi Tần Tử Xuyên: "Cậu không bị thương chứ?"
Tần Tử Xuyên đáp: "Không."
Vương Đại Trung và mấy người kia sau khi bị đánh nhừ tử cũng không dám chống trả nữa, tất cả đều bị còng tay đưa lên xe cảnh sát. Phó Tiểu Hổ muốn chống cự nhưng tiếc là sức không cho phép, hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh đầy căm hận trước khi bị lôi lên xe.
Không thể để kẻ này ra ngoài.
Lâm Tĩnh bèn nói với Bạch Khải Minh về một vụ án mạng mà cô biết sau này.
Vụ này không chỉ do mình Phó Tiểu Hổ gây ra. Lúc đó hắn ta đang thụ án trong tù, không biết thế nào lại nói muốn lập công chuộc tội, tự thú tội trạng cũ và khai thêm về đồng bọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.