Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 13:
Thất Tinh Trà
09/09/2024
"Đáng ghét!"
Hứa Thảo Nha chửi thầm một tiếng, ném cần câu trong tay xuống, ôm hai con cá bên cạnh rồi đuổi theo, giữa ban ngày ban mặt mà dám giựt đồ của cô, cô sống đến ngần này tuổi còn chưa từng bị ai cướp đồ bao giờ.
"Trời ơi là trời, Thảo Nha, con mau dừng lại cho bà." Tạ Vân Vận sau khi ngủ dậy, không thấy Hứa Thảo Nha đâu, nhìn thấy tờ giấy cô để lại, vội vàng chạy ra ngoài tìm người.
Vừa rồi bà nhận ra người phụ nữ chạy vụt qua như một cơn gió kia, là vợ của đoàn trưởng Vương trong đại viện, ngày thường trông cô ta có vẻ ít nói, làm việc gì cũng chậm chạp, rất ít khi thấy cô ta nhanh nhẹn như vậy.
“Bà nội, người phụ nữ kia cướp cá của con.” Hứa Thảo Nha chỉ vào người phụ nữ đang chạy xa, tức giận nói.
“Dừng lại, dừng lại ngay, cẩn thận cái bụng của con.” Tạ Vân Vận kéo Hứa Thảo Nha lại, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Hứa Thảo Nha cảm thấy rất ấm ức, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tạ Vân Vận không tốt, nên ngoan ngoãn đứng yên. Lúc này cô cũng hiểu ra vì sao Tạ Vân Vận lại tức giận như vậy, đôi mắt to tròn ngấn nước, cô sờ sờ bụng mình, nhỏ giọng nói: "Bà nội, con sai rồi.”
“Con sai chỗ nào?” Tạ Vân Vận lạnh lùng hỏi.
“Con không nên chạy lung tung.” Hứa Thảo Nha tiếp tục nhỏ giọng nói.
Tạ Vân Vận không nói gì, lấy từ trong túi ra một miếng vải thô màu nâu đưa cho cô.
Hứa Thảo Nha hiểu ý dùng miếng vải bọc hai con cá lại, ôm vào lòng, đi theo sau Tạ Vân Vận về phía đại viện.
Về đến nhà, Tạ Vân Vận bảo Hứa Thảo Nha lên lầu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi hãy xuống nhà.
Hứa Thảo Nha lo lắng bất an đi lên lầu, trong lòng cũng không biết phải dỗ dành bà nội như thế nào, giá như Cố Hi Lệ ở nhà thì tốt rồi, chắc chắn cô ấy sẽ có cách, haiz…
Tạ Vân Vận cho hai con cá mà Hứa Thảo Nha mang về vào chậu trong bếp, sau đó lấy từ trong tủ ra một gói đường đỏ, ngồi trên ghế sô pha đợi Cố Trọng Sơn.
Bà vừa tức giận vì Hứa Thảo Nha không biết nặng nhẹ, vừa tức giận chính mình đã không trông chừng cô cẩn thận.
Nếu như bụng cháu dâu có gì bất trắc, thì cháu trai bà có giống như con trai bà, không chịu tha thứ cho bà không?
Khoảng mười phút sau, Hứa Thảo Nha thay quần áo xong, run rẩy đi xuống lầu, thì nhìn thấy Cố Trọng Sơn bưng một nồi đất về, nhìn thấy cô, ông vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần, cười nói: "Thảo Nha, lại đây nào.”
Hôm nay là canh móng giò, bên trong có cho thêm đậu nành, ninh nhừ, nước dùng trắng sữa còn cho thêm một ít nấm mà cô thích, Hứa Thảo Nha cảm động đến suýt khóc, trong lòng rất áy náy vì hành động tự ý hôm nay của mình.
“Vừa rồi tôi mới tìm thấy Thảo Nha ở hồ Minh Thảo về đấy, ông vào bếp xem con bé giỏi giang như thế nào đi.” Tạ Vân Vận lạnh lùng nhìn Cố Trọng Sơn, nói.
Hứa Thảo Nha lo lắng đứng bật dậy, hu hu hu… bà nội mách với ông nội rồi.
Cố Trọng Sơn cau mày đi vào bếp, nhìn thấy hai con cá trong chậu, ông hít một hơi thật sâu, ai ở thành phố Bắc Kinh này mà không biết trong hồ Minh Thảo có cá, nhưng mà chẳng có mấy ai câu được.
Huống chi là vào mùa đông, lúc mặt hồ đóng băng.
“Con câu bằng cách nào vậy?” Cố Trọng Sơn ngồi xuống đối diện Hứa Thảo Nha, ra hiệu cho cô ngồi xuống tiếp tục uống canh.
“Con lấy kim thêu và dây thừng trong nhà, đào một ít giun đất, sau đó dùng đá đập một cái hố trên mặt hồ…” Hứa Thảo Nha hồi hộp, không biết ông nội hỏi như vậy là có ý gì.
“Hết rồi à?” Cố Trọng Sơn nghi ngờ hỏi.
“Hết rồi ạ.” Hứa Thảo Nha suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc đáp.
Cô không hiểu ý của ông nội là gì, câu cá thì không phải là móc mồi câu, sau đó ném cần câu xuống sao?
“Lần sau đi câu cá thì dẫn ông theo với.” Cố Trọng Sơn thở dài một hơi, nói tiếp.
Hứa Thảo Nha chửi thầm một tiếng, ném cần câu trong tay xuống, ôm hai con cá bên cạnh rồi đuổi theo, giữa ban ngày ban mặt mà dám giựt đồ của cô, cô sống đến ngần này tuổi còn chưa từng bị ai cướp đồ bao giờ.
"Trời ơi là trời, Thảo Nha, con mau dừng lại cho bà." Tạ Vân Vận sau khi ngủ dậy, không thấy Hứa Thảo Nha đâu, nhìn thấy tờ giấy cô để lại, vội vàng chạy ra ngoài tìm người.
Vừa rồi bà nhận ra người phụ nữ chạy vụt qua như một cơn gió kia, là vợ của đoàn trưởng Vương trong đại viện, ngày thường trông cô ta có vẻ ít nói, làm việc gì cũng chậm chạp, rất ít khi thấy cô ta nhanh nhẹn như vậy.
“Bà nội, người phụ nữ kia cướp cá của con.” Hứa Thảo Nha chỉ vào người phụ nữ đang chạy xa, tức giận nói.
“Dừng lại, dừng lại ngay, cẩn thận cái bụng của con.” Tạ Vân Vận kéo Hứa Thảo Nha lại, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Hứa Thảo Nha cảm thấy rất ấm ức, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tạ Vân Vận không tốt, nên ngoan ngoãn đứng yên. Lúc này cô cũng hiểu ra vì sao Tạ Vân Vận lại tức giận như vậy, đôi mắt to tròn ngấn nước, cô sờ sờ bụng mình, nhỏ giọng nói: "Bà nội, con sai rồi.”
“Con sai chỗ nào?” Tạ Vân Vận lạnh lùng hỏi.
“Con không nên chạy lung tung.” Hứa Thảo Nha tiếp tục nhỏ giọng nói.
Tạ Vân Vận không nói gì, lấy từ trong túi ra một miếng vải thô màu nâu đưa cho cô.
Hứa Thảo Nha hiểu ý dùng miếng vải bọc hai con cá lại, ôm vào lòng, đi theo sau Tạ Vân Vận về phía đại viện.
Về đến nhà, Tạ Vân Vận bảo Hứa Thảo Nha lên lầu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi hãy xuống nhà.
Hứa Thảo Nha lo lắng bất an đi lên lầu, trong lòng cũng không biết phải dỗ dành bà nội như thế nào, giá như Cố Hi Lệ ở nhà thì tốt rồi, chắc chắn cô ấy sẽ có cách, haiz…
Tạ Vân Vận cho hai con cá mà Hứa Thảo Nha mang về vào chậu trong bếp, sau đó lấy từ trong tủ ra một gói đường đỏ, ngồi trên ghế sô pha đợi Cố Trọng Sơn.
Bà vừa tức giận vì Hứa Thảo Nha không biết nặng nhẹ, vừa tức giận chính mình đã không trông chừng cô cẩn thận.
Nếu như bụng cháu dâu có gì bất trắc, thì cháu trai bà có giống như con trai bà, không chịu tha thứ cho bà không?
Khoảng mười phút sau, Hứa Thảo Nha thay quần áo xong, run rẩy đi xuống lầu, thì nhìn thấy Cố Trọng Sơn bưng một nồi đất về, nhìn thấy cô, ông vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần, cười nói: "Thảo Nha, lại đây nào.”
Hôm nay là canh móng giò, bên trong có cho thêm đậu nành, ninh nhừ, nước dùng trắng sữa còn cho thêm một ít nấm mà cô thích, Hứa Thảo Nha cảm động đến suýt khóc, trong lòng rất áy náy vì hành động tự ý hôm nay của mình.
“Vừa rồi tôi mới tìm thấy Thảo Nha ở hồ Minh Thảo về đấy, ông vào bếp xem con bé giỏi giang như thế nào đi.” Tạ Vân Vận lạnh lùng nhìn Cố Trọng Sơn, nói.
Hứa Thảo Nha lo lắng đứng bật dậy, hu hu hu… bà nội mách với ông nội rồi.
Cố Trọng Sơn cau mày đi vào bếp, nhìn thấy hai con cá trong chậu, ông hít một hơi thật sâu, ai ở thành phố Bắc Kinh này mà không biết trong hồ Minh Thảo có cá, nhưng mà chẳng có mấy ai câu được.
Huống chi là vào mùa đông, lúc mặt hồ đóng băng.
“Con câu bằng cách nào vậy?” Cố Trọng Sơn ngồi xuống đối diện Hứa Thảo Nha, ra hiệu cho cô ngồi xuống tiếp tục uống canh.
“Con lấy kim thêu và dây thừng trong nhà, đào một ít giun đất, sau đó dùng đá đập một cái hố trên mặt hồ…” Hứa Thảo Nha hồi hộp, không biết ông nội hỏi như vậy là có ý gì.
“Hết rồi à?” Cố Trọng Sơn nghi ngờ hỏi.
“Hết rồi ạ.” Hứa Thảo Nha suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc đáp.
Cô không hiểu ý của ông nội là gì, câu cá thì không phải là móc mồi câu, sau đó ném cần câu xuống sao?
“Lần sau đi câu cá thì dẫn ông theo với.” Cố Trọng Sơn thở dài một hơi, nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.