Niên Đại Văn: Hàng Ngày Nuôi Bé Con Ở Đại Viện
Chương 14:
Thất Tinh Trà
09/09/2024
Tạ Vân Vận không hiểu Cố Trọng Sơn định làm gì, bà lên tiếng hỏi: “Ông già này, ông…”
Hứa Thảo Nha cũng ngạc nhiên trước phản ứng của ông nội, cô cứ tưởng ông nội sẽ tức giận giống như bà nội, sau đó mắng cô một trận, phạt cô mấy ngày không được ra khỏi nhà.
“Cá ở trong nhà, con cá to kia, buổi tối ông muốn mang đi, Thảo Nha, con có đồng ý không?” Cố Trọng Sơn nói tiếp.
Hứa Thảo Nha vội vàng gật đầu, cô đi câu cá cũng chỉ là muốn cho Cố Hi Lệ thèm cá được ăn mà thôi, dù sao không có con to, thì vẫn còn con nhỏ, đủ cho mấy người bọn họ ăn rồi.
“Tối nay, quán cơm nhà nước chúng ta có khách quý, phải có vài món đặc biệt để tiếp đãi, nấm và rau dại mà Thảo Nha mang từ quê lên cộng thêm con cá to kia, là đủ để đổi nửa tháng lương thực cho nhà chúng ta rồi.”
Tạ Vân Vận còn muốn nói gì đó.
“Vân Vận, nếu bà không yên tâm, thì chúng ta cùng đi với con bé.” Cố Trọng Sơn an ủi.
“Tôi không phải là không yên tâm, trong bụng con bé đang mang thai ba đứa, tuổi còn nhỏ, lại không biết nặng nhẹ, trời lạnh như vậy mà còn phải ra ngoài chịu tội…” Tạ Vân Vận lo lắng nói, có những chuyện chỉ cần xảy ra một lần là đủ rồi.
“Ông nội, bà nội, thật sự không sao đâu ạ, con đi câu cá chỉ mất một tiếng đồng hồ, dù có câu được hay không, thì đến giờ con sẽ về, được không ạ?” Hứa Thảo Nha không muốn ở nhà ăn không ngồi rồi, cô ăn rất nhiều, ngày nào cũng ăn lương thực của bọn họ, trong lòng cũng rất áy náy.
Hứa Thảo Nha thành khẩn đảm bảo.
“Ông già, ông đi với tôi đến nhà đoàn trưởng Vương một chuyến, vợ anh ta đã cướp con cá mà Thảo Nha câu được. Chúng ta phải đến đó nói chuyện phải trái, tác phong như vậy phải bị phê bình nghiêm khắc, nếu không lần sau cô ta còn dám giựt đồ của người khác nữa.”
Chuyện câu cá, bà không muốn nhắc đến nữa. Nhưng trong lòng lại nghĩ: Lần sau Thảo Nha ra ngoài, nhất định bà phải đi theo, nếu không bà không yên tâm.
Cố Trọng Sơn nghe vậy cũng có chút tức giận, ngay cạnh đại viện mà dám ngang nhiên cướp đồ, vợ của đoàn trưởng Vương là loại người gì vậy? Hai ông bà xách đường đỏ đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò Hứa Thảo Nha, uống canh xong thì ngoan ngoãn lên giường nằm nghỉ ngơi, đừng có chạy lung tung.
Lần này, Hứa Thảo Nha bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của Cố Hi Lệ tan học về, cô ấy gõ cửa “cốc cốc”, ồn ào đến mức cô muốn ngủ cũng không ngủ được, vừa mở cửa phòng đã nghe thấy Cố Hi Lệ kích động nói: “Chị lợi hại thật đấy, vậy mà câu được cá.”
Khen một câu, sau đó lại là một câu: “Chị xem trời tối rồi kìa, ngủ nữa là bị đau đầu đấy.”
Hứa Thảo Nha ngáp một cái, thay quần áo rồi cùng Cố Hi Lệ xuống lầu, Tạ Vân Vận đang bận rộn nấu cá trong bếp, bà bảo bọn họ đợi Trương Mỹ Lan về rồi hẵng ăn cơm.
Hôm nay có cá, nên không có thịt, nhưng Tạ Vân Vận có xào một đĩa trứng nấm và khoai tây.
Tối nay Cố Trọng Sơn không ăn cơm ở nhà, bà hấp một nồi cơm trắng to, Tạ Vân Vận nói, mấy thứ này đều là do hai đứa nhóc này kiếm được, phải khao bọn cô ấy một bữa thật ngon mới được.
Đợi thêm một lát, Trương Mỹ Lan xách một túi gạo nhỏ đi tới, nhìn có vẻ nặng khoảng bốn năm cân, bà nói đây là do đồng nghiệp hôm nay giúp bà đi mua ở cửa hàng bách hóa.
Tạ Vân Vận cũng nhân cơ hội kể cho bà nghe chuyện Hứa Thảo Nha và Cố Hi Lệ nửa đêm nửa hôm chạy đến cửa hàng bách hóa tranh giành đồ đạc, còn kể cả chuyện vợ đoàn trưởng Vương cướp cá của Hứa Thảo Nha nữa.
Trương Mỹ Lan hừ lạnh một tiếng: “Nhìn là biết ngay là loại người hẹp hòi.”
Trương Mỹ Lan lại nói với Tạ Vân Vận, vợ trước của đoàn trưởng Vương là người tốt, haiz… Vừa mới sinh con cho anh ta được nửa năm, anh ta đã cưới người phụ nữ này về rồi.
Hứa Thảo Nha cũng ngạc nhiên trước phản ứng của ông nội, cô cứ tưởng ông nội sẽ tức giận giống như bà nội, sau đó mắng cô một trận, phạt cô mấy ngày không được ra khỏi nhà.
“Cá ở trong nhà, con cá to kia, buổi tối ông muốn mang đi, Thảo Nha, con có đồng ý không?” Cố Trọng Sơn nói tiếp.
Hứa Thảo Nha vội vàng gật đầu, cô đi câu cá cũng chỉ là muốn cho Cố Hi Lệ thèm cá được ăn mà thôi, dù sao không có con to, thì vẫn còn con nhỏ, đủ cho mấy người bọn họ ăn rồi.
“Tối nay, quán cơm nhà nước chúng ta có khách quý, phải có vài món đặc biệt để tiếp đãi, nấm và rau dại mà Thảo Nha mang từ quê lên cộng thêm con cá to kia, là đủ để đổi nửa tháng lương thực cho nhà chúng ta rồi.”
Tạ Vân Vận còn muốn nói gì đó.
“Vân Vận, nếu bà không yên tâm, thì chúng ta cùng đi với con bé.” Cố Trọng Sơn an ủi.
“Tôi không phải là không yên tâm, trong bụng con bé đang mang thai ba đứa, tuổi còn nhỏ, lại không biết nặng nhẹ, trời lạnh như vậy mà còn phải ra ngoài chịu tội…” Tạ Vân Vận lo lắng nói, có những chuyện chỉ cần xảy ra một lần là đủ rồi.
“Ông nội, bà nội, thật sự không sao đâu ạ, con đi câu cá chỉ mất một tiếng đồng hồ, dù có câu được hay không, thì đến giờ con sẽ về, được không ạ?” Hứa Thảo Nha không muốn ở nhà ăn không ngồi rồi, cô ăn rất nhiều, ngày nào cũng ăn lương thực của bọn họ, trong lòng cũng rất áy náy.
Hứa Thảo Nha thành khẩn đảm bảo.
“Ông già, ông đi với tôi đến nhà đoàn trưởng Vương một chuyến, vợ anh ta đã cướp con cá mà Thảo Nha câu được. Chúng ta phải đến đó nói chuyện phải trái, tác phong như vậy phải bị phê bình nghiêm khắc, nếu không lần sau cô ta còn dám giựt đồ của người khác nữa.”
Chuyện câu cá, bà không muốn nhắc đến nữa. Nhưng trong lòng lại nghĩ: Lần sau Thảo Nha ra ngoài, nhất định bà phải đi theo, nếu không bà không yên tâm.
Cố Trọng Sơn nghe vậy cũng có chút tức giận, ngay cạnh đại viện mà dám ngang nhiên cướp đồ, vợ của đoàn trưởng Vương là loại người gì vậy? Hai ông bà xách đường đỏ đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò Hứa Thảo Nha, uống canh xong thì ngoan ngoãn lên giường nằm nghỉ ngơi, đừng có chạy lung tung.
Lần này, Hứa Thảo Nha bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của Cố Hi Lệ tan học về, cô ấy gõ cửa “cốc cốc”, ồn ào đến mức cô muốn ngủ cũng không ngủ được, vừa mở cửa phòng đã nghe thấy Cố Hi Lệ kích động nói: “Chị lợi hại thật đấy, vậy mà câu được cá.”
Khen một câu, sau đó lại là một câu: “Chị xem trời tối rồi kìa, ngủ nữa là bị đau đầu đấy.”
Hứa Thảo Nha ngáp một cái, thay quần áo rồi cùng Cố Hi Lệ xuống lầu, Tạ Vân Vận đang bận rộn nấu cá trong bếp, bà bảo bọn họ đợi Trương Mỹ Lan về rồi hẵng ăn cơm.
Hôm nay có cá, nên không có thịt, nhưng Tạ Vân Vận có xào một đĩa trứng nấm và khoai tây.
Tối nay Cố Trọng Sơn không ăn cơm ở nhà, bà hấp một nồi cơm trắng to, Tạ Vân Vận nói, mấy thứ này đều là do hai đứa nhóc này kiếm được, phải khao bọn cô ấy một bữa thật ngon mới được.
Đợi thêm một lát, Trương Mỹ Lan xách một túi gạo nhỏ đi tới, nhìn có vẻ nặng khoảng bốn năm cân, bà nói đây là do đồng nghiệp hôm nay giúp bà đi mua ở cửa hàng bách hóa.
Tạ Vân Vận cũng nhân cơ hội kể cho bà nghe chuyện Hứa Thảo Nha và Cố Hi Lệ nửa đêm nửa hôm chạy đến cửa hàng bách hóa tranh giành đồ đạc, còn kể cả chuyện vợ đoàn trưởng Vương cướp cá của Hứa Thảo Nha nữa.
Trương Mỹ Lan hừ lạnh một tiếng: “Nhìn là biết ngay là loại người hẹp hòi.”
Trương Mỹ Lan lại nói với Tạ Vân Vận, vợ trước của đoàn trưởng Vương là người tốt, haiz… Vừa mới sinh con cho anh ta được nửa năm, anh ta đã cưới người phụ nữ này về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.