Niên Đại Văn: Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trí Thức
Chương 2:
Nguyệt Bán Tường Vi
06/11/2023
Trần Tư không biết tại sao cô lại xuyên vào người cô gái cùng tên cùng họ với mình, cô còn có thể trở về sao? Hoặc có lẽ cô của thời hiện đại đã chết rồi?
Cô của thế kỷ 21, phấn đấu rất nhiều năm, vất vả lắm mới có nhà có xe, sắp bước vào cuộc sống của gia đình bậc trung, lại khó hiểu đi tới thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này. Đối mặt cơ thể gầy gò yếu ớt, đầu óc choáng váng và dạ dày sục sôi vì đói bụng, cô trước nay luôn bình tĩnh cũng không thể nào an ủi mình rằng đã đến rồi thì yên tâm sinh sống được.
Điều đáng an ủi duy nhất chính là trẻ hơn chục tuổi, Trần Tư sắp bước vào ngưỡng cửa quá lứa hơi cảm thấy vui vẻ yên tâm!
Trong trí nhớ thì ngọn núi này rất lớn, trên núi mọc rất nhiều cây bách, thậm chí có vài cái cây tuổi tác đã vượt quá trăm năm, bởi vậy được đặt tên là núi Bách.
Trần Tư từ từ đi xuống dưới núi, đường núi rất gập ghềnh, cũng không dễ đi, có thể bởi vì hai ngày trước trời mưa, bùn và lá khô dọc theo đường đi trộn chung một chỗ, rất trơn, dễ dàng bị té ngã.
Trần Tư đỡ thân cây to khỏe không đồng nhất, kéo đôi chân yếu đuối, lảo đảo đi xuống dưới núi. Lúc này một cơn gió lạnh tấn công tới, Trần Tư mới phản ứng được, bây giờ đã vào mùa đông, thời tiết phía Bắc đã rất lạnh, bọc áo quần ít ỏi không thể cản được sự giá lạnh thấu xương.
Khi đi ngang qua một mảnh cỏ khô, một con gà rừng bay ra hấp dẫn sự chú ý của cô. Trần Tư nuốt nước miếng, cả người cô không có sức, ngay cả sức lực đứng vững cũng sắp không còn, chỉ có thể thèm thuồng nhìn gà rừng tiêu sái chạy trước mắt cô.
Trần Tư cảm thấy cô là một người xuyên việt quá thê thảm, có thể cũng là người xuyên việt đến đã chết ngay ngày đầu tiên vì đói trong lịch sử.
Ngay lúc cô khóc không ra nước mắt muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, thì liếc thấy chỗ bụi cổ mà con gà rừng vừa bay qua lộ ra trứng gà nho nhỏ, trong mắt cô nhất thời tóe ra ánh sáng không có gì sánh kịp.
Cô của thế kỷ 21, phấn đấu rất nhiều năm, vất vả lắm mới có nhà có xe, sắp bước vào cuộc sống của gia đình bậc trung, lại khó hiểu đi tới thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này. Đối mặt cơ thể gầy gò yếu ớt, đầu óc choáng váng và dạ dày sục sôi vì đói bụng, cô trước nay luôn bình tĩnh cũng không thể nào an ủi mình rằng đã đến rồi thì yên tâm sinh sống được.
Điều đáng an ủi duy nhất chính là trẻ hơn chục tuổi, Trần Tư sắp bước vào ngưỡng cửa quá lứa hơi cảm thấy vui vẻ yên tâm!
Trong trí nhớ thì ngọn núi này rất lớn, trên núi mọc rất nhiều cây bách, thậm chí có vài cái cây tuổi tác đã vượt quá trăm năm, bởi vậy được đặt tên là núi Bách.
Trần Tư từ từ đi xuống dưới núi, đường núi rất gập ghềnh, cũng không dễ đi, có thể bởi vì hai ngày trước trời mưa, bùn và lá khô dọc theo đường đi trộn chung một chỗ, rất trơn, dễ dàng bị té ngã.
Trần Tư đỡ thân cây to khỏe không đồng nhất, kéo đôi chân yếu đuối, lảo đảo đi xuống dưới núi. Lúc này một cơn gió lạnh tấn công tới, Trần Tư mới phản ứng được, bây giờ đã vào mùa đông, thời tiết phía Bắc đã rất lạnh, bọc áo quần ít ỏi không thể cản được sự giá lạnh thấu xương.
Khi đi ngang qua một mảnh cỏ khô, một con gà rừng bay ra hấp dẫn sự chú ý của cô. Trần Tư nuốt nước miếng, cả người cô không có sức, ngay cả sức lực đứng vững cũng sắp không còn, chỉ có thể thèm thuồng nhìn gà rừng tiêu sái chạy trước mắt cô.
Trần Tư cảm thấy cô là một người xuyên việt quá thê thảm, có thể cũng là người xuyên việt đến đã chết ngay ngày đầu tiên vì đói trong lịch sử.
Ngay lúc cô khóc không ra nước mắt muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, thì liếc thấy chỗ bụi cổ mà con gà rừng vừa bay qua lộ ra trứng gà nho nhỏ, trong mắt cô nhất thời tóe ra ánh sáng không có gì sánh kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.