Chương 71
Tố Ảnh
31/12/2021
Từ Nhược Ngu dùng đầu lưỡi liếm đôi môi hơi khô của mình, nhìn núi
non trung điệp ở phía xa, có lẽ đêm nay Viên Trần sẽ biết tin hắn rời
khỏi Bắc Bình, chỉ là lúc đó hắn đã có được Đinh Kha rồi.
Nghĩ vậy, bên môi xẹt qua nụ cười nhạt.
Nhưng Từ Nhược Ngu vừa mới nhếch khóe miệng, thì chợt rũ xuống. Hắn sợ hãi nhìn phía trước, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của xe quân sự, Đinh Kha cũng cuống quít ngẩng đầu nhìn phía trước, không biết từ khi nào đã nhảy ra một đội ngũ giữa dãy núi mênh mông, cuồn cuộn tấn công họ.
Bụi đất nổi lên tứ phía từ xa, mấy chục chiếc xe quân sự di chuyển khiến mặt đất chấn động, “Tại sao lại có xe quân sự?” Đinh Kha vừa mới hỏi thì thấy yết hầu của Từ Nhược Ngu di chuyển lên xuống, hắn trợn mắt không thể tưởng tượng nổi, không ngờ Viên Trần đã sớm mai phục sẵn ở phía trước chờ hắn, ôm cây đợi thỏ dễ như trở bàn tay.
Hắn nên sớm biết thủ đoạn của Viên Trần mới phải!
Là hắn đã quá xem thường anh ta!
Từ Nhược Ngu sửng sốt không tới nửa khắc, bỗng nắm lấy bộ nam trang của Đinh Kha kéo cô xuống xe, nhét vào một chiếc xe khác, “Cậu mau hộ tống tiểu thư rời đi!”
“Sao lại thế này?” Đinh Kha còn chưa kịp phản ứng lại, Thị Quan đã hoảng hốt cho xe quay đầu lại, Từ Nhược Ngu rút súng ở thắt lưng ra, quyết biệt nhìn Đinh Kha một cái, “Em chờ anh!” Gương mặt tái nhợt của hắn vặn vẹo dữ tợn, dường như đã quyết tâm sống chết, hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, hắn nhẫn tâm liều mạng đến cùng, dù có chết cũng phải giữ cô lại bên mình.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đinh Kha nghi hoặc quay đầu lại, nhưng không thể nhìn rõ qua tấm kính màu trà, bụi đất mù mịt khắp nơi, mọi thứ đều mờ ảo không rõ, chỉ có một chiếc Rolls-Royce màu đen biến mất trong đám xe quân sự, như ẩn như hiện.
Đôi mắt Đinh Kha đăm đăm, trống rỗng nhìn màu xanh lá cọ trong chiếc xe Rolls-Royce quân sự màu đen kia, giống như một con báo đen trong rừng rậm, hung ác lao tới.
Khoảng khắc đó, đôi mắt Đinh Kha mất đi màu sắc, cả khuôn mặt cô cũng biến thành màu xanh lá, giống như màu xanh lá của một bóng người trong sương sớm.
“Viên Trần!”
Bởi vì lệnh của Từ Nhược Ngu, Thị Quan càng cho xe phóng nhanh hơn, cơ thể Đinh Kha không ngừng run rẩy, “Viên Trần!”
“Dừng xe, mau dừng xe!” Thị Quan giống như không nghe thấy cô nói, chỉ liều mạng lái xe, Đinh Kha ở ghế sau hét khản cả tiếng, chiếc xe không giảm tốc mà xông thẳng vào rừng cây.
“Tiểu thư, đây là mệnh lệnh của tham mưu trưởng, tôi không thể dừng xe được!”
“Phó sĩ quan, đuổi kịp chiếc xe phía trước kia!” Viên Trần nắm chặt súng lục, hai tròng mắt lạnh băng khóa chặt vào chiếc ô tô vọt vào rừng cây, phó sĩ quan xoay tay lái thoát khỏi đoàn xe quân sự đang bao vây lấy xe Từ Nhược Ngu, đáy lòng Viên Trần tràn ngập nóng nảy và bồn chồn.
Tài xế phóng nhanh trên con đường mòn xóc nảy, bất chấp Đinh Kha la hét, “Thả tôi xuống!” Đinh Kha phát điên đưa tay mở cửa xe, tài xế không ngờ cô dám nhảy khỏi xe nên hoảng hốt định phanh lại, nhưng Đinh Kha đã từ ghế sau nhảy xuống.
Cô bị quăng khỏi xe trong chớp mắt, cả người ngã xuống mặt đất cứng rắn, bụi gai trong rừng cây đâm vào khuôn mặt kiều nộn của cô, dù cách một bộ quân phục dày nhưng đất đá vẫn khiến cô đau đớn không thôi.
Đinh Kha hơi thở hổn, cố gắng đứng lên, nhưng cổ tay cô giống như bị trật nên không còn sức lực, phía sau có chiếc xe dừng lại, cả người cô vẫn không thể nhúc nhích.
Đôi ủng quân đội màu đen mạnh mẽ đạp lên bùn đất đi về phía cô, Đinh Kha đau đớn cúi đầu không rên lấy một tiếng nằm im trên mặt đất, chợt nghe thấy tiếng nạp đạn ở sau lưng, kim loại cọ sát giữa nòng súng, giống như máy lồng tiếng cho phim điện ảnh bị rỉ sắt.
Cô bàng hoàng không thôi, chẳng lẽ có người muốn giết cô?
Đinh Kha giãy giụa muốn bò dậy, nhưng toàn thân không có chỗ nào là không đau đớn, ngay cả một chút khí lực cũng không có.
“Đinh Kha tiểu thư ở đâu?” Trong rừng cây vốn đã yên tĩnh không tiếng động, nhưng trong không gian yên tĩnh này, giọng nói của hắn no đủ mà ẩm ướt, trầm thấp khàn khàn nhưng giàu âm sắc, như thể bay bổng từ trên trời xuống, tiến thẳng vào lỗ tai, cưa vào đáy lòng cô.
Chính văn vĩnh sinh chí ái
Đinh Kha nằm rạp trên mặt đất không dám thở, tất cả thống khổ đè nén trong ngực cô, giọng nói này, giọng nói này quen thuộc như vậy! Giọng nói mà cả đời này cô không bao giờ quên được!
Tim cô đập loạn xạ, cả người run rẩy không ngừng, khụt khịt không nói nên lời, quá nhiều lời đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Đinh Kha tiểu thư ở đâu? Nếu không nói tao sẽ bắt chết mày!” Viên Trần chậm rãi bóp cò súng.
Lúc này, nhịp tim và hơi thở xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, cổ họng Đinh Kha như bị vật gì đó chặn lại, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng cô chỉ cảm thấy mí mắt sưng vù không nhấc lên được, cuối cùng thì bật khóc nức nở, chỉ còn lại hai chữ,: “Viên Trần!”
Giọng nói mềm mại của Đinh Kha tựa như mưa phùn ở Giang Nam, tí tách tí tách bay lất phất, tưới tắm cho hoa cỏ, tình cảm của cô dành cho hắn đã sớm dung nhập máu, không ngừng chảy xuôi lắng đọng lại càng nhiều tưởng niệm.
Những chiếc lá đung đưa như những chiếc chuông mạ vàng dưới ánh mặt trời, hai chữ này nhỏ bé mà mềm mại giống như một tiếng sét, súng trong tay Viên Trần bang một tiếng, rơi xuống cạnh đôi ủng quân đội của hắn.
Hắn đã từng tưởng tượng ra vô số lần gặp lại cô, có lẽ là vào sáng sớm nào đó, hắn xoay người ngồi dậy chuẩn bị tới quân bộ, màn lụa Châu La buông thõng bên giường, cô đang gối đầu trên chiếc gối hoa cúc mềm mại, an tĩnh ngủ say bên cạnh hắn.
Hoặc có lẽ ở trên cầu Nại Hà cô ngoảnh đầu lại cười với hắn, “Viên Trần, cuối cùng anh cũng tới rồi.” Cô vẫn xinh đẹp bức người như thế, khi đó hai bên tóc mai hắn đã hoa râm, nhưng hắn vẫn là quan phu của một mình cô.
Hay giọng nói này cũng chỉ là một trong vô số giấc mơ của hắn, giây lát lướt qua, chỉ còn nỗi đau xé lòng sau khi tỉnh lại.
Viên Trần lại đưa tay đè lại ngực trái đau đớn, miệng vết thương lại phát tác, hắn vẫn đang giằng co ở phía sau cô, hắn thật sự sợ, hắn sợ vừa lại gần thì cô sẽ giống như bọt biển, chớp mắt một cái đã bốc hơi vào không khí.
Qua một lúc lâu, một đôi tay nóng bỏng dịu dàng khẽ nâng khuôn mặt nhỏ xinh của cô lên, chiếc mũ quân đội trên đầu Đinh Kha rơi xuống đất, vài sợi tóc rũ xuống như thác nước, bộ quân phục dính đầy đất cát, nhưng đôi mắt lại sáng rỡ như làn thu thủy làm lay động lòng người.
Đinh Kha ngẩng đầu nhìn hắn, trước mắt lại là bóng tối không rõ thực hư, như mưa rào bất ngờ ập đến, nước mắt tức khắc rơi đầy mặt.
“Là em ư?” Viên Trần kích động, ngay cả vai cũng khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ bừng lóe lên vạn loại mê mang, Đinh Kha nức nở vuốt ve khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, làn da ấy chân thật y hệt như trong giấc mơ.
“Thật sự là em ư?” Viên Trần không đợi cô trả lời, không chút do dự ôm chặt cô vào lòng, như muốn khắc nhập vào cơ thể mình, “Là em, là em, em đã trở về rồi!” Tất cả mọi đau đớn và hạnh phúc bùng nổ trong phút chốc, những giọt nước mắt nóng hổi của Viên Trần nhiệt rơi lên tóc cô.
Phó sĩ quan nhịn không được lấy mu bàn tay lau khóe mắt, hắn khịt mũi, rồi mỉm cười xoay người rời đi.
Bàn tay của Viên Trần luồn qua tóc cô, đôi môi nóng rực ấp đến như vũ bão, vầng trán, gương mặt, mũi, môi, hắn cẩn thận hôn từng li thừng tí một……
Đinh Kha khoác chiếc áo màu tím dài chấm đất, vải lụa màu tím sẫm nhét cả người cô vào trong như cái bao tải, lần đầu tiên cai ngục nhìn thấy loại trận thế này, hắn ta run run rẩy rẩy mở cửa cho Đinh Kha.
Đinh Kha liếc qua chiếc Rolls-Royce phía sau, rồi không chút do dự bước vào ngục giam quân bộ tối tăm, mỗi một bước đi cô đều cảm thấy đáy lòng chua xót, dưới ánh sáng của Microsoft, ngục giam quân bộ đều là những tiếng kêu ai oán, giống như cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi.
“Từ Nhược Ngu?”
Đinh Kha dừng chân bên ngoài một gian ngục cũ nát, ngục thất chỉ có bốn vách tường nứt vỡ, vài cái bát sứ vỡ đựng cơm nguội nhưng chưa đụng vào, một đống rơm rạ vàng khô ở góc làm thành cái giường giản dị.
Người đang cuộn tròn trong góc dường như không nghe rõ tiếng Đinh Kha, mái tóc bù xù không che được khuôn mặt trong sáng, quần áo tả tơi đã mất đi vẻ nho nhã ban đầu.
Đinh Kha không khỏi hít một hơi lạnh, gian nan gọi hắn lần nữa, “Từ Nhược Ngu?”
Đôi mắt sáng ngời từ từ nâng lên, nhưng vẫn có thể nhìn rõ qua mái tóc bù xù, “Đinh Kha!” Giọng hắn vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại rất kiềm chế mang theo hoảng loạn, giống như chim ưng bị nhốt trong lồng, nhưng lại không cam lòng bị nhốt.
Từ Nhược Ngu nắm chặt song sắt, mặc cho gỉ sắt dính vào lòng bàn tay, “Đinh Kha, anh biết nhất định em sẽ đến thăm anh mà!”
Đinh Kha lấy chùm chìa khóa từ trong áo choàng ra, “Từ Nhược Ngu, đây là để trả ơn anh, từ nay trở đi, chúng ta coi như không quen biết!”
Cô buông lỏng tay, cả chùm chìa khóa kim loại đập mạnh vào song sắt, hắn chỉ cần vươn tay ra là với tới, nhưng cô lại hờ hững xoay người rời đi.
Từ nay trở đi, chúng ta coi như không quen biết!
Lời nói của cô giống như từng mũi tên xuyên qua da thịt đâm vào tim hắn, Từ Nhược Ngu siết chặt song sắt, bất chợt máu tươi trào ra, biến song sắt gỉ sắt biến thành màu đỏ quỷ dị.
“Đinh Kha!”
Từ Nhược Ngu điên cuồng gào lên, gương mặt vặn vẹo cực độ nhuốm đầy nước mắt, chỉ còn lại tiếng gào thét của hắn vang vọng bên trong ngục giam trống trải.
Cô từng ngưỡng mộ hắn khi hắn còn là sinh viên yêu nước đại học Hối Văn, hắn từng bỏ bút tòng quân cùng cô trải qua hoạn nạn.
Nhưng sau tất cả hắn đã phản bội lại tình bạn này, phản bội sự tín nhiệm của cô.
Đinh Kha vội vàng lên xe, Viên Trần duỗi tay ôm chặt lấy cô, “Tại sao muốn thả hắn ra?” Hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai cô, Đinh Kha thấp giọng nỉ non, “Anh ta có thể không tử tế, nhưng em không thể bất nghĩa.”
“Được, không sao cả, về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!” Nụ cười nở trên môi Viên Trần, hắn tì mặt lên tóc cô, lòng bàn tay ấm áp đặt trên eo cô, cũng ngửi được mùi hương hoa Lan thoang thoảng trên người cô.
Đinh Kha ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nóng rực của hắn, “Viên Trần, anh có biết không? Những ngày qua em vẫn luôn cho rằng anh đã chết rồi, em tưởng rằng sẽ không bao giờ ở bên anh được nữa, cái loại đau thấu tim này thực sự rất đáng sợ!”
Cô mở to đôi mắt chứa đầy đau thương, con ngươi đen nhánh của Viên Trần khắc sâu dung nhan xinh đẹp của cô, đầu ngón tay ấm áp của hắn lướt qua má cô, phác họa ra đường nét của cô.
Cuối cùng hắn cũng tìm được cô rồi!
“Sau này không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa!” Viên Trần nhẹ nhàng đặt lên trán Đinh Kha một nụ hôn.
Đinh Kha chậm rãi đẩy hắn ra, “Không, em phải rời khỏi anh!”
“Tại sao?” Viên Trần như bị lửa thiêu đốt, cả khuôn mặt chợt biến sắc, hắn nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, vì quá mức khẩn trương, hắn siết chặt khiến cổ tay trắng nõn của cô đỏ lên.
“Có phải em……” Viên Trần thống khổ không dám hỏi, hắn không thể chịu đựng được, càng không thể tin được chuyện cô thay lòng.
Đinh Kha nâng đôi mắt sáng trong như nước lên, những gợn sóng hơi lăn tăn, “Viên Trần, tình cảm em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi!”
Cô lại nhìn về phương xa, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi, “Hiện tại em biết anh vẫn còn sống, vậy là đủ rồi, anh đã có được tất cả quyền lực và quốc thổ rồi, nhưng có một số ký ức sẽ không bao giờ thay đổi được!”
Chính văn được ăn cả ngã về không
Cảnh còn người mất, thời gian đã tàn nhẫn thay đổi tất cả.
Quyền lực khiến con người trở nên đáng sợ, từ Ân Mộ Tiêu, Chung Ly Khâm cho đến Từ Nhược Ngu, cô đều thấy được sự thật này, cô không muốn các con mình sống trong môi trường như vậy, cô càng không muốn nhìn thấy Viên Trần dần dần biến thành một con người khác.
Đinh Kha chậm rãi gỡ tay Viên Trần ra, nhưng hắn không chịu mà càng siết chặt hơn, “Viên Trần, buông tay ra đi, em muốn mang các con rời khỏi đây.”
Nghĩ vậy, bên môi xẹt qua nụ cười nhạt.
Nhưng Từ Nhược Ngu vừa mới nhếch khóe miệng, thì chợt rũ xuống. Hắn sợ hãi nhìn phía trước, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của xe quân sự, Đinh Kha cũng cuống quít ngẩng đầu nhìn phía trước, không biết từ khi nào đã nhảy ra một đội ngũ giữa dãy núi mênh mông, cuồn cuộn tấn công họ.
Bụi đất nổi lên tứ phía từ xa, mấy chục chiếc xe quân sự di chuyển khiến mặt đất chấn động, “Tại sao lại có xe quân sự?” Đinh Kha vừa mới hỏi thì thấy yết hầu của Từ Nhược Ngu di chuyển lên xuống, hắn trợn mắt không thể tưởng tượng nổi, không ngờ Viên Trần đã sớm mai phục sẵn ở phía trước chờ hắn, ôm cây đợi thỏ dễ như trở bàn tay.
Hắn nên sớm biết thủ đoạn của Viên Trần mới phải!
Là hắn đã quá xem thường anh ta!
Từ Nhược Ngu sửng sốt không tới nửa khắc, bỗng nắm lấy bộ nam trang của Đinh Kha kéo cô xuống xe, nhét vào một chiếc xe khác, “Cậu mau hộ tống tiểu thư rời đi!”
“Sao lại thế này?” Đinh Kha còn chưa kịp phản ứng lại, Thị Quan đã hoảng hốt cho xe quay đầu lại, Từ Nhược Ngu rút súng ở thắt lưng ra, quyết biệt nhìn Đinh Kha một cái, “Em chờ anh!” Gương mặt tái nhợt của hắn vặn vẹo dữ tợn, dường như đã quyết tâm sống chết, hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, hắn nhẫn tâm liều mạng đến cùng, dù có chết cũng phải giữ cô lại bên mình.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đinh Kha nghi hoặc quay đầu lại, nhưng không thể nhìn rõ qua tấm kính màu trà, bụi đất mù mịt khắp nơi, mọi thứ đều mờ ảo không rõ, chỉ có một chiếc Rolls-Royce màu đen biến mất trong đám xe quân sự, như ẩn như hiện.
Đôi mắt Đinh Kha đăm đăm, trống rỗng nhìn màu xanh lá cọ trong chiếc xe Rolls-Royce quân sự màu đen kia, giống như một con báo đen trong rừng rậm, hung ác lao tới.
Khoảng khắc đó, đôi mắt Đinh Kha mất đi màu sắc, cả khuôn mặt cô cũng biến thành màu xanh lá, giống như màu xanh lá của một bóng người trong sương sớm.
“Viên Trần!”
Bởi vì lệnh của Từ Nhược Ngu, Thị Quan càng cho xe phóng nhanh hơn, cơ thể Đinh Kha không ngừng run rẩy, “Viên Trần!”
“Dừng xe, mau dừng xe!” Thị Quan giống như không nghe thấy cô nói, chỉ liều mạng lái xe, Đinh Kha ở ghế sau hét khản cả tiếng, chiếc xe không giảm tốc mà xông thẳng vào rừng cây.
“Tiểu thư, đây là mệnh lệnh của tham mưu trưởng, tôi không thể dừng xe được!”
“Phó sĩ quan, đuổi kịp chiếc xe phía trước kia!” Viên Trần nắm chặt súng lục, hai tròng mắt lạnh băng khóa chặt vào chiếc ô tô vọt vào rừng cây, phó sĩ quan xoay tay lái thoát khỏi đoàn xe quân sự đang bao vây lấy xe Từ Nhược Ngu, đáy lòng Viên Trần tràn ngập nóng nảy và bồn chồn.
Tài xế phóng nhanh trên con đường mòn xóc nảy, bất chấp Đinh Kha la hét, “Thả tôi xuống!” Đinh Kha phát điên đưa tay mở cửa xe, tài xế không ngờ cô dám nhảy khỏi xe nên hoảng hốt định phanh lại, nhưng Đinh Kha đã từ ghế sau nhảy xuống.
Cô bị quăng khỏi xe trong chớp mắt, cả người ngã xuống mặt đất cứng rắn, bụi gai trong rừng cây đâm vào khuôn mặt kiều nộn của cô, dù cách một bộ quân phục dày nhưng đất đá vẫn khiến cô đau đớn không thôi.
Đinh Kha hơi thở hổn, cố gắng đứng lên, nhưng cổ tay cô giống như bị trật nên không còn sức lực, phía sau có chiếc xe dừng lại, cả người cô vẫn không thể nhúc nhích.
Đôi ủng quân đội màu đen mạnh mẽ đạp lên bùn đất đi về phía cô, Đinh Kha đau đớn cúi đầu không rên lấy một tiếng nằm im trên mặt đất, chợt nghe thấy tiếng nạp đạn ở sau lưng, kim loại cọ sát giữa nòng súng, giống như máy lồng tiếng cho phim điện ảnh bị rỉ sắt.
Cô bàng hoàng không thôi, chẳng lẽ có người muốn giết cô?
Đinh Kha giãy giụa muốn bò dậy, nhưng toàn thân không có chỗ nào là không đau đớn, ngay cả một chút khí lực cũng không có.
“Đinh Kha tiểu thư ở đâu?” Trong rừng cây vốn đã yên tĩnh không tiếng động, nhưng trong không gian yên tĩnh này, giọng nói của hắn no đủ mà ẩm ướt, trầm thấp khàn khàn nhưng giàu âm sắc, như thể bay bổng từ trên trời xuống, tiến thẳng vào lỗ tai, cưa vào đáy lòng cô.
Chính văn vĩnh sinh chí ái
Đinh Kha nằm rạp trên mặt đất không dám thở, tất cả thống khổ đè nén trong ngực cô, giọng nói này, giọng nói này quen thuộc như vậy! Giọng nói mà cả đời này cô không bao giờ quên được!
Tim cô đập loạn xạ, cả người run rẩy không ngừng, khụt khịt không nói nên lời, quá nhiều lời đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Đinh Kha tiểu thư ở đâu? Nếu không nói tao sẽ bắt chết mày!” Viên Trần chậm rãi bóp cò súng.
Lúc này, nhịp tim và hơi thở xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, cổ họng Đinh Kha như bị vật gì đó chặn lại, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng cô chỉ cảm thấy mí mắt sưng vù không nhấc lên được, cuối cùng thì bật khóc nức nở, chỉ còn lại hai chữ,: “Viên Trần!”
Giọng nói mềm mại của Đinh Kha tựa như mưa phùn ở Giang Nam, tí tách tí tách bay lất phất, tưới tắm cho hoa cỏ, tình cảm của cô dành cho hắn đã sớm dung nhập máu, không ngừng chảy xuôi lắng đọng lại càng nhiều tưởng niệm.
Những chiếc lá đung đưa như những chiếc chuông mạ vàng dưới ánh mặt trời, hai chữ này nhỏ bé mà mềm mại giống như một tiếng sét, súng trong tay Viên Trần bang một tiếng, rơi xuống cạnh đôi ủng quân đội của hắn.
Hắn đã từng tưởng tượng ra vô số lần gặp lại cô, có lẽ là vào sáng sớm nào đó, hắn xoay người ngồi dậy chuẩn bị tới quân bộ, màn lụa Châu La buông thõng bên giường, cô đang gối đầu trên chiếc gối hoa cúc mềm mại, an tĩnh ngủ say bên cạnh hắn.
Hoặc có lẽ ở trên cầu Nại Hà cô ngoảnh đầu lại cười với hắn, “Viên Trần, cuối cùng anh cũng tới rồi.” Cô vẫn xinh đẹp bức người như thế, khi đó hai bên tóc mai hắn đã hoa râm, nhưng hắn vẫn là quan phu của một mình cô.
Hay giọng nói này cũng chỉ là một trong vô số giấc mơ của hắn, giây lát lướt qua, chỉ còn nỗi đau xé lòng sau khi tỉnh lại.
Viên Trần lại đưa tay đè lại ngực trái đau đớn, miệng vết thương lại phát tác, hắn vẫn đang giằng co ở phía sau cô, hắn thật sự sợ, hắn sợ vừa lại gần thì cô sẽ giống như bọt biển, chớp mắt một cái đã bốc hơi vào không khí.
Qua một lúc lâu, một đôi tay nóng bỏng dịu dàng khẽ nâng khuôn mặt nhỏ xinh của cô lên, chiếc mũ quân đội trên đầu Đinh Kha rơi xuống đất, vài sợi tóc rũ xuống như thác nước, bộ quân phục dính đầy đất cát, nhưng đôi mắt lại sáng rỡ như làn thu thủy làm lay động lòng người.
Đinh Kha ngẩng đầu nhìn hắn, trước mắt lại là bóng tối không rõ thực hư, như mưa rào bất ngờ ập đến, nước mắt tức khắc rơi đầy mặt.
“Là em ư?” Viên Trần kích động, ngay cả vai cũng khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ bừng lóe lên vạn loại mê mang, Đinh Kha nức nở vuốt ve khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, làn da ấy chân thật y hệt như trong giấc mơ.
“Thật sự là em ư?” Viên Trần không đợi cô trả lời, không chút do dự ôm chặt cô vào lòng, như muốn khắc nhập vào cơ thể mình, “Là em, là em, em đã trở về rồi!” Tất cả mọi đau đớn và hạnh phúc bùng nổ trong phút chốc, những giọt nước mắt nóng hổi của Viên Trần nhiệt rơi lên tóc cô.
Phó sĩ quan nhịn không được lấy mu bàn tay lau khóe mắt, hắn khịt mũi, rồi mỉm cười xoay người rời đi.
Bàn tay của Viên Trần luồn qua tóc cô, đôi môi nóng rực ấp đến như vũ bão, vầng trán, gương mặt, mũi, môi, hắn cẩn thận hôn từng li thừng tí một……
Đinh Kha khoác chiếc áo màu tím dài chấm đất, vải lụa màu tím sẫm nhét cả người cô vào trong như cái bao tải, lần đầu tiên cai ngục nhìn thấy loại trận thế này, hắn ta run run rẩy rẩy mở cửa cho Đinh Kha.
Đinh Kha liếc qua chiếc Rolls-Royce phía sau, rồi không chút do dự bước vào ngục giam quân bộ tối tăm, mỗi một bước đi cô đều cảm thấy đáy lòng chua xót, dưới ánh sáng của Microsoft, ngục giam quân bộ đều là những tiếng kêu ai oán, giống như cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi.
“Từ Nhược Ngu?”
Đinh Kha dừng chân bên ngoài một gian ngục cũ nát, ngục thất chỉ có bốn vách tường nứt vỡ, vài cái bát sứ vỡ đựng cơm nguội nhưng chưa đụng vào, một đống rơm rạ vàng khô ở góc làm thành cái giường giản dị.
Người đang cuộn tròn trong góc dường như không nghe rõ tiếng Đinh Kha, mái tóc bù xù không che được khuôn mặt trong sáng, quần áo tả tơi đã mất đi vẻ nho nhã ban đầu.
Đinh Kha không khỏi hít một hơi lạnh, gian nan gọi hắn lần nữa, “Từ Nhược Ngu?”
Đôi mắt sáng ngời từ từ nâng lên, nhưng vẫn có thể nhìn rõ qua mái tóc bù xù, “Đinh Kha!” Giọng hắn vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại rất kiềm chế mang theo hoảng loạn, giống như chim ưng bị nhốt trong lồng, nhưng lại không cam lòng bị nhốt.
Từ Nhược Ngu nắm chặt song sắt, mặc cho gỉ sắt dính vào lòng bàn tay, “Đinh Kha, anh biết nhất định em sẽ đến thăm anh mà!”
Đinh Kha lấy chùm chìa khóa từ trong áo choàng ra, “Từ Nhược Ngu, đây là để trả ơn anh, từ nay trở đi, chúng ta coi như không quen biết!”
Cô buông lỏng tay, cả chùm chìa khóa kim loại đập mạnh vào song sắt, hắn chỉ cần vươn tay ra là với tới, nhưng cô lại hờ hững xoay người rời đi.
Từ nay trở đi, chúng ta coi như không quen biết!
Lời nói của cô giống như từng mũi tên xuyên qua da thịt đâm vào tim hắn, Từ Nhược Ngu siết chặt song sắt, bất chợt máu tươi trào ra, biến song sắt gỉ sắt biến thành màu đỏ quỷ dị.
“Đinh Kha!”
Từ Nhược Ngu điên cuồng gào lên, gương mặt vặn vẹo cực độ nhuốm đầy nước mắt, chỉ còn lại tiếng gào thét của hắn vang vọng bên trong ngục giam trống trải.
Cô từng ngưỡng mộ hắn khi hắn còn là sinh viên yêu nước đại học Hối Văn, hắn từng bỏ bút tòng quân cùng cô trải qua hoạn nạn.
Nhưng sau tất cả hắn đã phản bội lại tình bạn này, phản bội sự tín nhiệm của cô.
Đinh Kha vội vàng lên xe, Viên Trần duỗi tay ôm chặt lấy cô, “Tại sao muốn thả hắn ra?” Hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai cô, Đinh Kha thấp giọng nỉ non, “Anh ta có thể không tử tế, nhưng em không thể bất nghĩa.”
“Được, không sao cả, về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!” Nụ cười nở trên môi Viên Trần, hắn tì mặt lên tóc cô, lòng bàn tay ấm áp đặt trên eo cô, cũng ngửi được mùi hương hoa Lan thoang thoảng trên người cô.
Đinh Kha ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nóng rực của hắn, “Viên Trần, anh có biết không? Những ngày qua em vẫn luôn cho rằng anh đã chết rồi, em tưởng rằng sẽ không bao giờ ở bên anh được nữa, cái loại đau thấu tim này thực sự rất đáng sợ!”
Cô mở to đôi mắt chứa đầy đau thương, con ngươi đen nhánh của Viên Trần khắc sâu dung nhan xinh đẹp của cô, đầu ngón tay ấm áp của hắn lướt qua má cô, phác họa ra đường nét của cô.
Cuối cùng hắn cũng tìm được cô rồi!
“Sau này không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa!” Viên Trần nhẹ nhàng đặt lên trán Đinh Kha một nụ hôn.
Đinh Kha chậm rãi đẩy hắn ra, “Không, em phải rời khỏi anh!”
“Tại sao?” Viên Trần như bị lửa thiêu đốt, cả khuôn mặt chợt biến sắc, hắn nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, vì quá mức khẩn trương, hắn siết chặt khiến cổ tay trắng nõn của cô đỏ lên.
“Có phải em……” Viên Trần thống khổ không dám hỏi, hắn không thể chịu đựng được, càng không thể tin được chuyện cô thay lòng.
Đinh Kha nâng đôi mắt sáng trong như nước lên, những gợn sóng hơi lăn tăn, “Viên Trần, tình cảm em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi!”
Cô lại nhìn về phương xa, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi, “Hiện tại em biết anh vẫn còn sống, vậy là đủ rồi, anh đã có được tất cả quyền lực và quốc thổ rồi, nhưng có một số ký ức sẽ không bao giờ thay đổi được!”
Chính văn được ăn cả ngã về không
Cảnh còn người mất, thời gian đã tàn nhẫn thay đổi tất cả.
Quyền lực khiến con người trở nên đáng sợ, từ Ân Mộ Tiêu, Chung Ly Khâm cho đến Từ Nhược Ngu, cô đều thấy được sự thật này, cô không muốn các con mình sống trong môi trường như vậy, cô càng không muốn nhìn thấy Viên Trần dần dần biến thành một con người khác.
Đinh Kha chậm rãi gỡ tay Viên Trần ra, nhưng hắn không chịu mà càng siết chặt hơn, “Viên Trần, buông tay ra đi, em muốn mang các con rời khỏi đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.