Chương 72
Tố Ảnh
31/12/2021
Đinh Kha chậm rãi thoát khỏi cái ôm ấm áp của hắn, rời xa nhiệt độ cơ thể của hắn, nhưng khoảnh khắc xoay người nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cô quả nhiên vừa si tình lại vừa tuyệt tình, chỉ vừa mới trở lại bên hắn đã phải rời khỏi hắn.
Viên Trần đứng lặng tại chỗ, để gió cuốn đi những bước chân tinh tế của cô……
“Cha đâu ạ?”
Tay đeo khuyên tai của Đinh Kha không khỏi run lên, cô quay đầu lại khẽ nhíu mày, “Ai dạy con gọi thế?”
Khoảng khắc cậu bé ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đập vào mắt, đôi mắt đen nhánh thâm thúy như hồ nước sâu không thấy đáy, nhấn chìm người ta khiến họ không thở nổi. Thật sự quá giống, mỗi lần Đinh Kha nhìn vào, đều cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên quá giống Viên Trần.
“Ông nội ạ!” Cậu bé nói chuyện lưu loát dứt khoát, sự trầm ổn không hợp tuổi khiến người ta sợ hãi.
Cậu bé là con trai út của Đinh Kha, nhưng không ngờ mới tới Bắc Bình một chuyến, sau khi trở về ngay cả tiếng Anh cũng không nói, cả ngày toàn nói mất từ cổ quái.
“Thì ra là lão thổ phỉ kia!” Đinh Kha vươn ngón tay mảnh khảnh ra nhéo khuôn mặt phấn nộn của thằng bé, mặt cậu bé bên dưới ánh đen tựa như cánh bướm phấn hồng, một chút sắc đỏ từ từ nhạt dần.
Cậu bé mím chặt hai cánh môi tươi tắn, xoay người chạy ra khỏi nhà, “Ông nội, mẹ cháu gọi ông là lão thổ phỉ!”
“Tiểu tử thúi, con đứng lại cho mẹ!” Đinh Kha giơ hộp trang điểm trong tay lên đuổi theo, nhưng lại bị chặn lại.
“Dì?” Uyển Như phu nhân mặc một bộ sườn xám mang theo vẻ mặt u buồn, dáng vẻ xinh đẹp như cắt bỏ thời gian, căn phòng lát sàn gỗ bày biện đầy những đồ nội thất phương Tây, ngẫu nhiên sẽ bài trí vài món đồ Trung Quốc, bà đứng trước tấm bình phong chạm rỗng bằng trúc Tương Phi, giọng nói đầy nôn nóng mang theo tang thương, “Đinh Kha, con phải biết rằng, quyền lực có thể tồn tại song song với tình yêu!”
Đinh Kha biết lại có người muốn tới giáo huấn cô.
“Nhưng dì à, con chỉ muốn có một thứ tình cảm đơn thuần mà thôi!” Đinh Kha nhíu mày, ánh mắt quật cường bướng bỉnh.
“Con thật hồ đồ!” Uyển Như phu nhân tức giận nắm chặt tay, bất lực quát.
Sống ở Mỹ, không ngày nào là cô không nhớ Viên Trần, ngược lại tình cảm dành cho hắn như loại rượu ngon càng ủ lâu càng nồng đậm.
Nhưng có ai biết được, cô đã chứng kiến sau khi Chung Ly Khâm có được quyền lực đã vứt bỏ Hành Tố như thế nào.
Nếu cô thật sự ở bên cạnh Viên Trần mãi mãi, cô sẽ nhận được cái gì?
Nhận được cái hư danh phu nhân thiếu soái, hay là giống mẹ cô nhận được một bộ trang phục lộng lẫy và một cỗ quan tài thủy tinh khi chết.
Cho dù hiện tại cô xinh đẹp tuyệt trần, nhưng rồi sẽ có một ngày già đi nhan sắc tàn phai, khó mà bảo đảm khi đó hắn sẽ không chán ghét cô.
Ngay cả khi Viên Trần có yêu cô từ đầu đến cuối, nhưng trong cái thời đại sóng gió này, hắn chắc chắn sẽ bị áp lực phải kết hôn với nhiều người mang lại quyền lực cho hắn.
Khi đó cô đã bị ngăn cách với hắn bởi thiên hà vô tận, ngay cả Ngưu Lang và Chức Nữ thượng có muốn lại nhau, thì giữa bọn họ cũng bị ngăn cách bởi những vì sao lóa mắt như mỹ nhân.
Hắn không còn là thiếu soái Viên Trần của Bắc Bình nữa, mà là người đàn ông xa lạ với cái danh hiệu đại tổng thống.
Đinh Kha không dám nghĩ tiếp nữa, cái loại ý nghĩ này giống như rắn độc, cuốn lấy làm cô không thở nổi.
Cô không muốn cả đời phải lục đục đấu đá với những người phụ nữ khác, cô chỉ muốn ích kỷ, ích kỷ cần một người thà phụ thiên hạ chứ không phụ cô!
Viên Trần chắp tay sau lưng, hắn nhìn đường chân trời xa xôi bên ngoài cửa sổ, những đám mây cầm rì rì lơ lửng trôi, hắn chợt cảm thấy trong lòng trống trải không còn gì cả.
Hắn bỗng nhớ tới bài thơ Đinh Kha từng viết: Thanh Hải trường vân ám tuyết sơn, cô thành nhìn xa Ngọc Môn Quan. Cát vàng trăm chiến xuyên kim giáp, không phá Lâu Lan chung không còn.
(Dịch nghĩa: Thanh Hải dải mây dài bao phủ núi tuyết, thành lũy chơ vơ thấy xa xa là núi Ngọc Môn Quan. Đánh hàng trăm trận trên sa mạc cát vàng mòn cả áo giáp, chưa dẹp tan giặc Lâu Lan thì chưa vê.)
Lúc đó cô đọc từng chữ một: “Bài thơ này có sự khí phách mang chút thê lương, một mình cô độc đứng ở Ngọc Môn Quan, chỉ thấy mây mù dày đặc trên mặt hồ Thanh Hải, núi tuyết cũng mất đi vẻ rực rỡ.”
Lẻ loi một mình, đây chẳng phải là chân dung hắn lúc này sao.
Viên Trần đứng trước cửa sổ, gió thổi khiến bộ quân phục của hắn lay động, không biết có phải do ánh đèn quá chói không, làm mắt hắn chua xót, hắn chớp mắt thì thấy Bùi Chi Ngôn.
“Thiếu soái, tìm tôi à?” Bùi Chi Ngôn không kiêu ngạo không siểm nịnh đi tới cạnh Viên Trần.
Viên Trần nao nao, hắn đưa một tờ giấu mỏng cho Bùi Chi Ngôn, Bùi Chi Ngôn nghi ngờ nhận lấy, nhưng hắn mới chỉ liếc qua, tầm mắt dừng lại ngay hàng chữ trên đó:
Trong giai đoạn chuyển hóa từ cũ sang mới, Viên Trần đã nhận được sự tương trợ lớn từ Bùi Chi Ngôn, giúp thống nhất lãnh thổ Trung Hoa, đức độ và tài năng thuộc về Bùi Chi Ngôn. Đặc cách Bùi Chi Ngôn toàn quyền tổ chức chính phủ lâm thời, đảm nhiệm chức tổng thống, cùng quân dân hiệp thương thống nhất……
Lòng bàn tay Bùi Chi Ngôn đổ đầy mồ hôi, dường như toàn bộ lỗ chân lông đều toát mồ hôi, ngứa ngáy như có hàng vạn con giun đang bò, “Sao lại thế này?”
Hiện giờ Viên Trần đã lãnh thổ cả nước, tiếng nói các nơi ngày càng lớn, đang muốn bầu hắn làm tổng thống, thì hắn lại bất ngờ đưa ra cái ý này. Viên Trần đút tay trong túi, hắn thản nhiên cười như quân lâm thiên hạ, “Cái này gánh nặng giao cho ngài vậy!”
Bùi Chi Ngôn chỉ cảm thấy từ khi Đinh Kha rời đi thì Viên Trần rất không thích hợp, hoảng sợ hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Viên Trần dường như hăng hái gấp trăm lần, đôi mắt cũng sáng rỡ, tư thái thanh tao lịch sự lại hiên ngang, “Đi tìm cô ấy!”
Bốn chữ này phát ra từ miệng hắn, lại kiên định như vậy.
Bùi Chi Ngôn tức giận nổi gân xanh, hắn ta phủi tay ném tờ giấy đã đóng dấu lên bàn làm việc của Viên Trần “Cậu điên rồi! Chỉ vì một người phụ nữ mà cậu từ bỏ giang sơn mà cậu đã tắm máu chiến đấu ư?”
“Anh dám không?” Cái liếc mắt của Đinh Kha lạnh thấu xương, ngoái đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Viên Trần, cô lại nhoẻn miệng cười, cười đến vạn hoa thất sắc, “Sinh tử tương tùy!*”
(*) Sinh tử tương tùy: Cùng sống cùng chết
Đôi mắt Viên Trần phủ kín sương mù, “Ông đã từng gặp cô gái nào mà ông muốn cùng sống cùng chết với người đó chưa?”
Bùi Chi Ngôn ngẩn ra lắc đầu, Viên Trần quay đầu lại cười với hắn ta, giống như ánh trăng lan tràn trên thềm đá, lại pha chút ưu thương, “Tôi gặp rồi!”
Lời nói của Viên Trần chứa đầy sự khoe khoang tự hào về hạnh phúc, khi còn nhỏ hắn phải sống khổ sở nên cho rằng chỉ có quyền lực mới là đỉnh cao của sự nỗ lực, nhưng khi hắn chân chính leo lên đỉnh núi kia, lại phát hiện không có cô bên cạnh, quả nhiên chỗ cao không thoát khỏi lạnh lẽo, lạnh đến mức trái tim hắn cũng đông lại thành băng.
Sinh tử tương tùy!
Đây là một từ rung động tâm can tới nhường nào, trước mắt Bùi Chi Ngôn mơ hồ hiện ra một gương mặt, hồi lâu sau mới cầm tờ giấy mỏng manh trên bàn lên, hắn ta siết chặt trong tay, như thể thứ gì đó nặng ngàn cân, “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy!”
Chỉ là cuộc đời hắn ta không còn chữ nếu nữa rồi.
Đinh Kha chải mái tóc quăn đen nhánh trước gương bạc kiểu châu Âu, gương mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng hiện lên trong gương, mái tóc đen mềm mại như tơ lụa xõa trên vai.
Bỗng bàn tay cầm lược gỗ khựng lại, nhịp tim chậm mất nửa nhịp, như thể tóc cô bị rối vào nhau.
Gương bạc đối diện với cửa phòng nên cô nhìn thấy hết sức rõ ràng, một hình bóng quen thuộc đẩy cửa bước vào.
Chiếc gương trang trí phù điêu phản chiếu ra dung mạo hắn: Mày mi như họa được gọt khắc bằng dao, đôi mắt đen nhánh sáng như đuốc trên khuôn mặt lạnh lẽo, khoảnh khắc nghiêm nghị sắc bén, tựa như loài cây quỳnh chi, sinh sống tại vùng núi Bạch Thủy..
“Đinh Kha!” Viên Trần một thân phong trần mệt mỏi, lại khó giấu được sự thâm tình giữa chân mày.
Đinh Kha đưa lưng về phía Viên Trần, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn trong gương bạc, nhưng tấm lưng gầy gò của cô không khỏi run lên.
Hắn thật sự bỏ lại mọi thứ vì cô!
Viên Trần cẩn thận nâng khuôn mặt Đinh Kha lên, đôi môi nóng rực lăn lên làn da trắng tuyết của cô, sự cưng chiều tràn ra từ trong mắt, bỗng hắn bế ngang Đinh Kha lên ngã xuống giường.
Uyển Như phu nhân đứng trước cửa, cửa khép hờ chỉ chừa một khe hở, bà ấy hoảng hốt đóng chặt cửa lại, khóe miệng khẽ cong lên.
Đinh Kha được ăn cả ngã về không, cuối cùng cũng thắng cược, thắng được một người đàn ông đáng giá để cô yêu cả đời!
Viên Trần xoay người thuận tay kéo màn lụa xuống, phòng trong tràn ngập cảnh xuân, triền miên lưu luyến vô tận!
Hoàn chính văn
Cô quả nhiên vừa si tình lại vừa tuyệt tình, chỉ vừa mới trở lại bên hắn đã phải rời khỏi hắn.
Viên Trần đứng lặng tại chỗ, để gió cuốn đi những bước chân tinh tế của cô……
“Cha đâu ạ?”
Tay đeo khuyên tai của Đinh Kha không khỏi run lên, cô quay đầu lại khẽ nhíu mày, “Ai dạy con gọi thế?”
Khoảng khắc cậu bé ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đập vào mắt, đôi mắt đen nhánh thâm thúy như hồ nước sâu không thấy đáy, nhấn chìm người ta khiến họ không thở nổi. Thật sự quá giống, mỗi lần Đinh Kha nhìn vào, đều cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên quá giống Viên Trần.
“Ông nội ạ!” Cậu bé nói chuyện lưu loát dứt khoát, sự trầm ổn không hợp tuổi khiến người ta sợ hãi.
Cậu bé là con trai út của Đinh Kha, nhưng không ngờ mới tới Bắc Bình một chuyến, sau khi trở về ngay cả tiếng Anh cũng không nói, cả ngày toàn nói mất từ cổ quái.
“Thì ra là lão thổ phỉ kia!” Đinh Kha vươn ngón tay mảnh khảnh ra nhéo khuôn mặt phấn nộn của thằng bé, mặt cậu bé bên dưới ánh đen tựa như cánh bướm phấn hồng, một chút sắc đỏ từ từ nhạt dần.
Cậu bé mím chặt hai cánh môi tươi tắn, xoay người chạy ra khỏi nhà, “Ông nội, mẹ cháu gọi ông là lão thổ phỉ!”
“Tiểu tử thúi, con đứng lại cho mẹ!” Đinh Kha giơ hộp trang điểm trong tay lên đuổi theo, nhưng lại bị chặn lại.
“Dì?” Uyển Như phu nhân mặc một bộ sườn xám mang theo vẻ mặt u buồn, dáng vẻ xinh đẹp như cắt bỏ thời gian, căn phòng lát sàn gỗ bày biện đầy những đồ nội thất phương Tây, ngẫu nhiên sẽ bài trí vài món đồ Trung Quốc, bà đứng trước tấm bình phong chạm rỗng bằng trúc Tương Phi, giọng nói đầy nôn nóng mang theo tang thương, “Đinh Kha, con phải biết rằng, quyền lực có thể tồn tại song song với tình yêu!”
Đinh Kha biết lại có người muốn tới giáo huấn cô.
“Nhưng dì à, con chỉ muốn có một thứ tình cảm đơn thuần mà thôi!” Đinh Kha nhíu mày, ánh mắt quật cường bướng bỉnh.
“Con thật hồ đồ!” Uyển Như phu nhân tức giận nắm chặt tay, bất lực quát.
Sống ở Mỹ, không ngày nào là cô không nhớ Viên Trần, ngược lại tình cảm dành cho hắn như loại rượu ngon càng ủ lâu càng nồng đậm.
Nhưng có ai biết được, cô đã chứng kiến sau khi Chung Ly Khâm có được quyền lực đã vứt bỏ Hành Tố như thế nào.
Nếu cô thật sự ở bên cạnh Viên Trần mãi mãi, cô sẽ nhận được cái gì?
Nhận được cái hư danh phu nhân thiếu soái, hay là giống mẹ cô nhận được một bộ trang phục lộng lẫy và một cỗ quan tài thủy tinh khi chết.
Cho dù hiện tại cô xinh đẹp tuyệt trần, nhưng rồi sẽ có một ngày già đi nhan sắc tàn phai, khó mà bảo đảm khi đó hắn sẽ không chán ghét cô.
Ngay cả khi Viên Trần có yêu cô từ đầu đến cuối, nhưng trong cái thời đại sóng gió này, hắn chắc chắn sẽ bị áp lực phải kết hôn với nhiều người mang lại quyền lực cho hắn.
Khi đó cô đã bị ngăn cách với hắn bởi thiên hà vô tận, ngay cả Ngưu Lang và Chức Nữ thượng có muốn lại nhau, thì giữa bọn họ cũng bị ngăn cách bởi những vì sao lóa mắt như mỹ nhân.
Hắn không còn là thiếu soái Viên Trần của Bắc Bình nữa, mà là người đàn ông xa lạ với cái danh hiệu đại tổng thống.
Đinh Kha không dám nghĩ tiếp nữa, cái loại ý nghĩ này giống như rắn độc, cuốn lấy làm cô không thở nổi.
Cô không muốn cả đời phải lục đục đấu đá với những người phụ nữ khác, cô chỉ muốn ích kỷ, ích kỷ cần một người thà phụ thiên hạ chứ không phụ cô!
Viên Trần chắp tay sau lưng, hắn nhìn đường chân trời xa xôi bên ngoài cửa sổ, những đám mây cầm rì rì lơ lửng trôi, hắn chợt cảm thấy trong lòng trống trải không còn gì cả.
Hắn bỗng nhớ tới bài thơ Đinh Kha từng viết: Thanh Hải trường vân ám tuyết sơn, cô thành nhìn xa Ngọc Môn Quan. Cát vàng trăm chiến xuyên kim giáp, không phá Lâu Lan chung không còn.
(Dịch nghĩa: Thanh Hải dải mây dài bao phủ núi tuyết, thành lũy chơ vơ thấy xa xa là núi Ngọc Môn Quan. Đánh hàng trăm trận trên sa mạc cát vàng mòn cả áo giáp, chưa dẹp tan giặc Lâu Lan thì chưa vê.)
Lúc đó cô đọc từng chữ một: “Bài thơ này có sự khí phách mang chút thê lương, một mình cô độc đứng ở Ngọc Môn Quan, chỉ thấy mây mù dày đặc trên mặt hồ Thanh Hải, núi tuyết cũng mất đi vẻ rực rỡ.”
Lẻ loi một mình, đây chẳng phải là chân dung hắn lúc này sao.
Viên Trần đứng trước cửa sổ, gió thổi khiến bộ quân phục của hắn lay động, không biết có phải do ánh đèn quá chói không, làm mắt hắn chua xót, hắn chớp mắt thì thấy Bùi Chi Ngôn.
“Thiếu soái, tìm tôi à?” Bùi Chi Ngôn không kiêu ngạo không siểm nịnh đi tới cạnh Viên Trần.
Viên Trần nao nao, hắn đưa một tờ giấu mỏng cho Bùi Chi Ngôn, Bùi Chi Ngôn nghi ngờ nhận lấy, nhưng hắn mới chỉ liếc qua, tầm mắt dừng lại ngay hàng chữ trên đó:
Trong giai đoạn chuyển hóa từ cũ sang mới, Viên Trần đã nhận được sự tương trợ lớn từ Bùi Chi Ngôn, giúp thống nhất lãnh thổ Trung Hoa, đức độ và tài năng thuộc về Bùi Chi Ngôn. Đặc cách Bùi Chi Ngôn toàn quyền tổ chức chính phủ lâm thời, đảm nhiệm chức tổng thống, cùng quân dân hiệp thương thống nhất……
Lòng bàn tay Bùi Chi Ngôn đổ đầy mồ hôi, dường như toàn bộ lỗ chân lông đều toát mồ hôi, ngứa ngáy như có hàng vạn con giun đang bò, “Sao lại thế này?”
Hiện giờ Viên Trần đã lãnh thổ cả nước, tiếng nói các nơi ngày càng lớn, đang muốn bầu hắn làm tổng thống, thì hắn lại bất ngờ đưa ra cái ý này. Viên Trần đút tay trong túi, hắn thản nhiên cười như quân lâm thiên hạ, “Cái này gánh nặng giao cho ngài vậy!”
Bùi Chi Ngôn chỉ cảm thấy từ khi Đinh Kha rời đi thì Viên Trần rất không thích hợp, hoảng sợ hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Viên Trần dường như hăng hái gấp trăm lần, đôi mắt cũng sáng rỡ, tư thái thanh tao lịch sự lại hiên ngang, “Đi tìm cô ấy!”
Bốn chữ này phát ra từ miệng hắn, lại kiên định như vậy.
Bùi Chi Ngôn tức giận nổi gân xanh, hắn ta phủi tay ném tờ giấy đã đóng dấu lên bàn làm việc của Viên Trần “Cậu điên rồi! Chỉ vì một người phụ nữ mà cậu từ bỏ giang sơn mà cậu đã tắm máu chiến đấu ư?”
“Anh dám không?” Cái liếc mắt của Đinh Kha lạnh thấu xương, ngoái đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Viên Trần, cô lại nhoẻn miệng cười, cười đến vạn hoa thất sắc, “Sinh tử tương tùy!*”
(*) Sinh tử tương tùy: Cùng sống cùng chết
Đôi mắt Viên Trần phủ kín sương mù, “Ông đã từng gặp cô gái nào mà ông muốn cùng sống cùng chết với người đó chưa?”
Bùi Chi Ngôn ngẩn ra lắc đầu, Viên Trần quay đầu lại cười với hắn ta, giống như ánh trăng lan tràn trên thềm đá, lại pha chút ưu thương, “Tôi gặp rồi!”
Lời nói của Viên Trần chứa đầy sự khoe khoang tự hào về hạnh phúc, khi còn nhỏ hắn phải sống khổ sở nên cho rằng chỉ có quyền lực mới là đỉnh cao của sự nỗ lực, nhưng khi hắn chân chính leo lên đỉnh núi kia, lại phát hiện không có cô bên cạnh, quả nhiên chỗ cao không thoát khỏi lạnh lẽo, lạnh đến mức trái tim hắn cũng đông lại thành băng.
Sinh tử tương tùy!
Đây là một từ rung động tâm can tới nhường nào, trước mắt Bùi Chi Ngôn mơ hồ hiện ra một gương mặt, hồi lâu sau mới cầm tờ giấy mỏng manh trên bàn lên, hắn ta siết chặt trong tay, như thể thứ gì đó nặng ngàn cân, “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy!”
Chỉ là cuộc đời hắn ta không còn chữ nếu nữa rồi.
Đinh Kha chải mái tóc quăn đen nhánh trước gương bạc kiểu châu Âu, gương mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng hiện lên trong gương, mái tóc đen mềm mại như tơ lụa xõa trên vai.
Bỗng bàn tay cầm lược gỗ khựng lại, nhịp tim chậm mất nửa nhịp, như thể tóc cô bị rối vào nhau.
Gương bạc đối diện với cửa phòng nên cô nhìn thấy hết sức rõ ràng, một hình bóng quen thuộc đẩy cửa bước vào.
Chiếc gương trang trí phù điêu phản chiếu ra dung mạo hắn: Mày mi như họa được gọt khắc bằng dao, đôi mắt đen nhánh sáng như đuốc trên khuôn mặt lạnh lẽo, khoảnh khắc nghiêm nghị sắc bén, tựa như loài cây quỳnh chi, sinh sống tại vùng núi Bạch Thủy..
“Đinh Kha!” Viên Trần một thân phong trần mệt mỏi, lại khó giấu được sự thâm tình giữa chân mày.
Đinh Kha đưa lưng về phía Viên Trần, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn trong gương bạc, nhưng tấm lưng gầy gò của cô không khỏi run lên.
Hắn thật sự bỏ lại mọi thứ vì cô!
Viên Trần cẩn thận nâng khuôn mặt Đinh Kha lên, đôi môi nóng rực lăn lên làn da trắng tuyết của cô, sự cưng chiều tràn ra từ trong mắt, bỗng hắn bế ngang Đinh Kha lên ngã xuống giường.
Uyển Như phu nhân đứng trước cửa, cửa khép hờ chỉ chừa một khe hở, bà ấy hoảng hốt đóng chặt cửa lại, khóe miệng khẽ cong lên.
Đinh Kha được ăn cả ngã về không, cuối cùng cũng thắng cược, thắng được một người đàn ông đáng giá để cô yêu cả đời!
Viên Trần xoay người thuận tay kéo màn lụa xuống, phòng trong tràn ngập cảnh xuân, triền miên lưu luyến vô tận!
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.