Chương 302: Đại Gia Yêu Say Đắm (14)
Ngận Thị Kiểu Tình
18/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Mạch Đoá Nhi bắt đầu quay phim. Cô ta dùng trạng thái tốt nhất của mình để diễn nhưng biểu cảm vẫn rất cứng nhắc, thường thì phải quay mấy lần mới qua.
Đạo diễn cố mà nhịn, còn các diễn viên cùng diễn với Mạch Đoá Nhi đều không thích cô ta. Họ nói xấu Mạch Đoá Nhi đủ điều, hầu hết ai ở đây cũng đều chê bai kỹ năng diễn của Mạch Đoá Nhi.
Mỗi lần Mạch Đoá Nhi nghe thấy là lại khóc lóc mách với Ninh Thư. Mạch Đoá Nhi tưởng là mình không đóng vai quần chúng nữa, được diễn nhiều hơn thì biểu cảm của cô sẽ tốt lên, thế mà ai ở đây cũng trách cô làm chậm tiến độ hết.
Cả đoàn làm phim đều nhìn cô bằng ánh mắt quái đản làm Mạch Đoá Nhi rất mất tự nhiên. Mạch Đoá Nhi càng đến chết hơn khi diễn viên nam cứ luôn cố tình hoặc cố ý sàm sỡ cô. Quá đáng hơn cả là còn chạm khuỷu tay vào ngực cô xong còn ra vẻ mình cũng chỉ vô ý thôi.
Mạch Đoá Nhi ấm ức lắm nhưng không biết nói lại kiểu gì. Lúc nào diễn viên nam cũng tiếp xúc cơ thể với cô, bàn tay cứ sờ soạng người cô thôi. Nhất là lúc quay phim ấy, cô vừa cố gắng không để mình NG, vừa phải cố chịu những cái sờ mó của đàn ông.
Mạch Đoá Nhi không chịu nổi nữa qua mách với Ninh Thư, nhưng Ninh Thư vẫn dỗ cô ta rằng: “Cô nhịn đi em, diễn viên nam làm vậy với em là đàn anh đấy.”
“Nhịn á? Nhưng mà anh ta quá đáng với em vậy mà?” Mạch Đoá Nhi không thể tin nổi Ninh Thư lại nói thế, “Rõ ràng là anh ta có suy nghĩ bậy bạ.”
Ninh Thư nói rất thẳng: “Thế em đi tố cáo anh ta đi. Em vẫn đang quay phim đấy, em gây gổ với anh ta thì được cái gì? Chị đã nhắc nhở em là cái nghề này nó khắc nghiệt cỡ nào mà, không có công danh thì sẽ không có nhân quyền, em chỉ là thứ tép riu mà thôi. Chị dám cá chắc rằng, giờ mà em đi tố cáo anh ta thì em cũng đừng mong ở lại cái đoàn làm phim này nữa.”
“Một câu nói của người ta là có thể quyết định số mệnh của em.”
Mạch Đoá Nhi đến chết mất thôi, cô khó chịu lắm. Mạch Đoá Nhi không muốn như thế chút nào, chẳng lẽ cô phải bạc bẽo mình đến vậy ư? Cô chỉ muốn đóng phim thôi mà, cớ sao lại đến nước này chứ? Cô tự dằn vặt giữa các nguyên tắc của mình và đã tự đổi mới nó để nó thích hợp với showbiz.
Ninh Thư đẩy Mạch Đoá Nhi đang nghệt mặt ra, “Đạo diễn gọi em kìa, đến lượt em diễn rồi đấy.”
Mạch Đoá Nhi mới suy tư nên trạng thái không tốt, quay lại mấy lần vẫn không được. Đạo diễn tức tối ném bụp cái mũ xuống đất rồi quát thẳng mặt Mạch Đoá Nhi: “Tóm lại là cô làm sao thế hả? Tôi bảo cô diễn vai người chứ có bảo cô diễn vai đá đâu? Cô phải quyến rũ người ta kia kìa, cô quyến rũ một chút đi được không hả?”
Mạch Đoá Nhi lặng người xin lỗi đạo diễn: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, xin lỗi đạo diễn.”
Diễn à? Nhìn ánh mắt đầy ngụ ý và mờ ám của người khác mà Mạch Đoá Nhi cứ thấy là lạ.
Ninh Thư đi qua nói với đạo diễn: “Đạo diễn, hôm nay trạng thái của Mạch Đoá Nhi không tốt lắm, em ấy hơi khó chịu, mặt em ấy cũng tái nữa.”
Đạo diễn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Mạch Đoá Nhi thì phẩy tay: “Thôi hôm nay coi như xong, tạm vậy đã, lúc khác quay tiếp.”
Mặt Mạch Đoá Nhi ngày càng tái, trời đã muộn và gió đêm phả vào người làm Mạch Đoá Nhi cảm thấy giá lạnh, cô chưa từng thấy lạnh lẽo đến vậy.
Cô mệt quá rồi.
Ninh Thư đưa Mạch Đoá Nhi về căn hộ. Mạch Đoá Nhi cứ lo sợ, mặt mũi tái mét trông như ma suốt cả đường về.
Về đến nhà là cô ta nằm bò ra sô pha ôm gối gào khóc vô cùng thảm thiết.
Mặc dù Mạch Đoá Nhi khóc đến thương là vậy nhưng trong lòng Ninh Thư lại trào ra cảm xúc sung sướng cực kỳ, đây là cảm xúc của nguyên chủ.
Trần Hy mất việc, không sống nổi ở showbiz Giang Thành vì Mạch Đoá Nhi. Sau đó lại bị côn đồ bắt cóc và cưỡng hiếp rồi bị đâm chết, vứt thẳng xuống sống làm thức ăn cho cá chứ cũng chẳng được có một nấm mồ.
Chắc là Mạch Đoá Nhi cũng không biết bởi vì vài câu nói của mình mà dẫn đến cái hoạ lớn này nhỉ. Có khi lúc ấy cô ta còn đang hạnh phúc với Mạc Tước Phong, sao mà biết được chuyện đó.
Ninh Thư ngồi bên cạnh chống cằm nhìn Mạch Đoá Nhi đang bị bào mòn sự thuần khiết và hoạt bát.
Mạch Đoá Nhi gặp Mạc Tước Phong và được thoải mái bơi lội trong thùng nhuộm. Không có Mạc Tước Phong thì Mạch Đoá Nhi chả là cái thá gì cả.
Ninh Thư phá hoại đêm đầu tiên của Mạc Tươc Tước Phong và Mạch Đoá Nhi. Không có nút thắt này, Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong không thể có đột phá.
Mạch Đoá Nhi khóc mệt thì lau nước nước mắt. Ngoảnh lại thấy quản lý đang nhìn mình chằm chằm làm Mạch Đoá Nhi ớn hết cả người.
Bỗng nhiên, Mạch Đoá Nhi bắt đầu thấy không đúng, thấy ái ngại quản lý, nhưng không biết không đúng ở đâu.
Ninh Thư dỗ Mạch Đoá Nhi: “Em đừng khóc nữa, em nhìn xem em đã khóc bao nhiêu kìa, trước đây em có thích khóc như vậy đâu sao giờ em cứ như đang bơi trong nước mắt ấy.”
Mạch Đoá Nhi sụt sịt, tại sao con đường diễn xuất của cô lại khó đi như vậy chứ? Hiện thực cứ thôi thúc con người chạy hết tốc lực về phía trước, và đã có lúc Mạch Đoá Nhi có nhận thức sai lệch như vậy đấy.
Ninh Thư bảo: “Lên tinh thần đi em, cố mà diễn hết phim này đi. Đây là vai diễn đầu tay của em đấy, diễn cho thật tốt vào.”
Mạch Đoá Nhi ậm ừ, xong hỏi Ninh Thư: “Chị sẽ giúp em chứ chị Hy? Giờ em chỉ biết nhờ vào chị thôi.”
Ninh Thư cười mỉm, “Đương nhiên là chị sẽ giúp em rồi.”
Mạch Đoá Nhi cứ nhìn Ninh Thư mãi. Dù chị ta đang cười rất hiền nhưng Mạch Đoá Nhi cứ thấy giá lạnh sao sao, cô nghĩ mình lại nghĩ linh tinh rồi.
Mạch Đoá Nhi đã nhận thấy mình khó mà bước đi trên con đường này nên muốn nịnh quản lý đó mà.
Đến tận lúc này đây, Mạch Đoá Nhi mới nhận ra số mạng của mình nằm trong tay người khác. Tương lai cô thế nào là phải tuỳ thuộc vào tâm trạng của người khác hết.
Mạch Đoá Nhi trải qua nhiều chuyện như thế nên đã xoá bớt một số nguyên tắc của mình, cứ làm một số chuyện theo bản năng mà có lợi cho mình là được.
Tóm lại là Mạch Đoá Nhi đã dần thích nghi được với showbiz, đã bắt đầu biết làm cách nào để mình được nhẹ nhõm hơn.
Dù rằng điều đó mâu thuẫn với quan điểm của cô, nhưng Mạch Đoá Nhi vẫn chọn làm điều ấy để mình bớt khổ.
Ninh Thư gật đầu đồng ý, “Em là nghệ sĩ của chị, tất nhiên là chị mong các em có tương lai rồi. Đó là chuyện đôi bên cùng có lợi, chị cũng được lợi từ các em thôi.”
“Em cảm ơn chị Hy.” Mạch Đoá Nhi cầm tay Ninh Thư và lắc như đang làm nũng.
Mạch Đoá Nhi của hiện giờ làm Ninh Thư cảm thấy giống một con chó muốn gặp xương, cô ta đang hành động để đạt được mục đích của mình.
Cô ta mất đi sự cố gắng, mọi thứ mà cô ta trải qua đã bào mòn sự ngây thơ của cô ta. Cô muốn xem cảnh Mạc Tước Phong nhìn thấy cô gái ngây thơ của đời mình đã trở thành thế nào thật đấy.
Người mà thấy quá nhiều sự hào nhoáng dơ dáy rồi thì sẽ lại càng hướng về ánh sáng của sự giản đơn, mà cũng vừa hay Mạch Đoá Nhi là chùm ánh sáng đó. Chẳng hay Mạch Đoá Nhi như thế này có còn hấp dẫn Mạc Tước Phong không nhỉ?
Mạch Đoá Nhi bắt đầu quay phim. Cô ta dùng trạng thái tốt nhất của mình để diễn nhưng biểu cảm vẫn rất cứng nhắc, thường thì phải quay mấy lần mới qua.
Đạo diễn cố mà nhịn, còn các diễn viên cùng diễn với Mạch Đoá Nhi đều không thích cô ta. Họ nói xấu Mạch Đoá Nhi đủ điều, hầu hết ai ở đây cũng đều chê bai kỹ năng diễn của Mạch Đoá Nhi.
Mỗi lần Mạch Đoá Nhi nghe thấy là lại khóc lóc mách với Ninh Thư. Mạch Đoá Nhi tưởng là mình không đóng vai quần chúng nữa, được diễn nhiều hơn thì biểu cảm của cô sẽ tốt lên, thế mà ai ở đây cũng trách cô làm chậm tiến độ hết.
Cả đoàn làm phim đều nhìn cô bằng ánh mắt quái đản làm Mạch Đoá Nhi rất mất tự nhiên. Mạch Đoá Nhi càng đến chết hơn khi diễn viên nam cứ luôn cố tình hoặc cố ý sàm sỡ cô. Quá đáng hơn cả là còn chạm khuỷu tay vào ngực cô xong còn ra vẻ mình cũng chỉ vô ý thôi.
Mạch Đoá Nhi ấm ức lắm nhưng không biết nói lại kiểu gì. Lúc nào diễn viên nam cũng tiếp xúc cơ thể với cô, bàn tay cứ sờ soạng người cô thôi. Nhất là lúc quay phim ấy, cô vừa cố gắng không để mình NG, vừa phải cố chịu những cái sờ mó của đàn ông.
Mạch Đoá Nhi không chịu nổi nữa qua mách với Ninh Thư, nhưng Ninh Thư vẫn dỗ cô ta rằng: “Cô nhịn đi em, diễn viên nam làm vậy với em là đàn anh đấy.”
“Nhịn á? Nhưng mà anh ta quá đáng với em vậy mà?” Mạch Đoá Nhi không thể tin nổi Ninh Thư lại nói thế, “Rõ ràng là anh ta có suy nghĩ bậy bạ.”
Ninh Thư nói rất thẳng: “Thế em đi tố cáo anh ta đi. Em vẫn đang quay phim đấy, em gây gổ với anh ta thì được cái gì? Chị đã nhắc nhở em là cái nghề này nó khắc nghiệt cỡ nào mà, không có công danh thì sẽ không có nhân quyền, em chỉ là thứ tép riu mà thôi. Chị dám cá chắc rằng, giờ mà em đi tố cáo anh ta thì em cũng đừng mong ở lại cái đoàn làm phim này nữa.”
“Một câu nói của người ta là có thể quyết định số mệnh của em.”
Mạch Đoá Nhi đến chết mất thôi, cô khó chịu lắm. Mạch Đoá Nhi không muốn như thế chút nào, chẳng lẽ cô phải bạc bẽo mình đến vậy ư? Cô chỉ muốn đóng phim thôi mà, cớ sao lại đến nước này chứ? Cô tự dằn vặt giữa các nguyên tắc của mình và đã tự đổi mới nó để nó thích hợp với showbiz.
Ninh Thư đẩy Mạch Đoá Nhi đang nghệt mặt ra, “Đạo diễn gọi em kìa, đến lượt em diễn rồi đấy.”
Mạch Đoá Nhi mới suy tư nên trạng thái không tốt, quay lại mấy lần vẫn không được. Đạo diễn tức tối ném bụp cái mũ xuống đất rồi quát thẳng mặt Mạch Đoá Nhi: “Tóm lại là cô làm sao thế hả? Tôi bảo cô diễn vai người chứ có bảo cô diễn vai đá đâu? Cô phải quyến rũ người ta kia kìa, cô quyến rũ một chút đi được không hả?”
Mạch Đoá Nhi lặng người xin lỗi đạo diễn: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, xin lỗi đạo diễn.”
Diễn à? Nhìn ánh mắt đầy ngụ ý và mờ ám của người khác mà Mạch Đoá Nhi cứ thấy là lạ.
Ninh Thư đi qua nói với đạo diễn: “Đạo diễn, hôm nay trạng thái của Mạch Đoá Nhi không tốt lắm, em ấy hơi khó chịu, mặt em ấy cũng tái nữa.”
Đạo diễn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Mạch Đoá Nhi thì phẩy tay: “Thôi hôm nay coi như xong, tạm vậy đã, lúc khác quay tiếp.”
Mặt Mạch Đoá Nhi ngày càng tái, trời đã muộn và gió đêm phả vào người làm Mạch Đoá Nhi cảm thấy giá lạnh, cô chưa từng thấy lạnh lẽo đến vậy.
Cô mệt quá rồi.
Ninh Thư đưa Mạch Đoá Nhi về căn hộ. Mạch Đoá Nhi cứ lo sợ, mặt mũi tái mét trông như ma suốt cả đường về.
Về đến nhà là cô ta nằm bò ra sô pha ôm gối gào khóc vô cùng thảm thiết.
Mặc dù Mạch Đoá Nhi khóc đến thương là vậy nhưng trong lòng Ninh Thư lại trào ra cảm xúc sung sướng cực kỳ, đây là cảm xúc của nguyên chủ.
Trần Hy mất việc, không sống nổi ở showbiz Giang Thành vì Mạch Đoá Nhi. Sau đó lại bị côn đồ bắt cóc và cưỡng hiếp rồi bị đâm chết, vứt thẳng xuống sống làm thức ăn cho cá chứ cũng chẳng được có một nấm mồ.
Chắc là Mạch Đoá Nhi cũng không biết bởi vì vài câu nói của mình mà dẫn đến cái hoạ lớn này nhỉ. Có khi lúc ấy cô ta còn đang hạnh phúc với Mạc Tước Phong, sao mà biết được chuyện đó.
Ninh Thư ngồi bên cạnh chống cằm nhìn Mạch Đoá Nhi đang bị bào mòn sự thuần khiết và hoạt bát.
Mạch Đoá Nhi gặp Mạc Tước Phong và được thoải mái bơi lội trong thùng nhuộm. Không có Mạc Tước Phong thì Mạch Đoá Nhi chả là cái thá gì cả.
Ninh Thư phá hoại đêm đầu tiên của Mạc Tươc Tước Phong và Mạch Đoá Nhi. Không có nút thắt này, Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong không thể có đột phá.
Mạch Đoá Nhi khóc mệt thì lau nước nước mắt. Ngoảnh lại thấy quản lý đang nhìn mình chằm chằm làm Mạch Đoá Nhi ớn hết cả người.
Bỗng nhiên, Mạch Đoá Nhi bắt đầu thấy không đúng, thấy ái ngại quản lý, nhưng không biết không đúng ở đâu.
Ninh Thư dỗ Mạch Đoá Nhi: “Em đừng khóc nữa, em nhìn xem em đã khóc bao nhiêu kìa, trước đây em có thích khóc như vậy đâu sao giờ em cứ như đang bơi trong nước mắt ấy.”
Mạch Đoá Nhi sụt sịt, tại sao con đường diễn xuất của cô lại khó đi như vậy chứ? Hiện thực cứ thôi thúc con người chạy hết tốc lực về phía trước, và đã có lúc Mạch Đoá Nhi có nhận thức sai lệch như vậy đấy.
Ninh Thư bảo: “Lên tinh thần đi em, cố mà diễn hết phim này đi. Đây là vai diễn đầu tay của em đấy, diễn cho thật tốt vào.”
Mạch Đoá Nhi ậm ừ, xong hỏi Ninh Thư: “Chị sẽ giúp em chứ chị Hy? Giờ em chỉ biết nhờ vào chị thôi.”
Ninh Thư cười mỉm, “Đương nhiên là chị sẽ giúp em rồi.”
Mạch Đoá Nhi cứ nhìn Ninh Thư mãi. Dù chị ta đang cười rất hiền nhưng Mạch Đoá Nhi cứ thấy giá lạnh sao sao, cô nghĩ mình lại nghĩ linh tinh rồi.
Mạch Đoá Nhi đã nhận thấy mình khó mà bước đi trên con đường này nên muốn nịnh quản lý đó mà.
Đến tận lúc này đây, Mạch Đoá Nhi mới nhận ra số mạng của mình nằm trong tay người khác. Tương lai cô thế nào là phải tuỳ thuộc vào tâm trạng của người khác hết.
Mạch Đoá Nhi trải qua nhiều chuyện như thế nên đã xoá bớt một số nguyên tắc của mình, cứ làm một số chuyện theo bản năng mà có lợi cho mình là được.
Tóm lại là Mạch Đoá Nhi đã dần thích nghi được với showbiz, đã bắt đầu biết làm cách nào để mình được nhẹ nhõm hơn.
Dù rằng điều đó mâu thuẫn với quan điểm của cô, nhưng Mạch Đoá Nhi vẫn chọn làm điều ấy để mình bớt khổ.
Ninh Thư gật đầu đồng ý, “Em là nghệ sĩ của chị, tất nhiên là chị mong các em có tương lai rồi. Đó là chuyện đôi bên cùng có lợi, chị cũng được lợi từ các em thôi.”
“Em cảm ơn chị Hy.” Mạch Đoá Nhi cầm tay Ninh Thư và lắc như đang làm nũng.
Mạch Đoá Nhi của hiện giờ làm Ninh Thư cảm thấy giống một con chó muốn gặp xương, cô ta đang hành động để đạt được mục đích của mình.
Cô ta mất đi sự cố gắng, mọi thứ mà cô ta trải qua đã bào mòn sự ngây thơ của cô ta. Cô muốn xem cảnh Mạc Tước Phong nhìn thấy cô gái ngây thơ của đời mình đã trở thành thế nào thật đấy.
Người mà thấy quá nhiều sự hào nhoáng dơ dáy rồi thì sẽ lại càng hướng về ánh sáng của sự giản đơn, mà cũng vừa hay Mạch Đoá Nhi là chùm ánh sáng đó. Chẳng hay Mạch Đoá Nhi như thế này có còn hấp dẫn Mạc Tước Phong không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.