Chương 306: Đại Gia Yêu Say Đắm (18)
Ngận Thị Kiểu Tình
18/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư an ủi Mạch Đoá Nhi đang suy sụp tinh thần: “Em yên tâm đi, rồi sau chị khác lấy cho em mấy vai diễn tốt. Công ty mà có lịch trình gì là chị sẽ cố mà kiếm vai diễn cho em.”
Mạch Đoá Nhi gật đầu, day trán, Ninh Thư nói tiếp: “Dạo này em cứ nghỉ khoẻ đi, chị thấy em mệt quá rồi. Đâu phải cứ diễn một lần là xong cả cuộc đời đâu, diễn viên nào cũng phải khổ rồi tự mài dũa kỹ năng của mình cả, em đừng nóng ruột quá thế.”
Mạch Đoá Nhi thở dài, đây cũng là quãng thời gian mà Mạch Đoá Nhi đã cảm nhận được sâu sắc sự tàn khốc, phân cấp rõ rệt, càng thấp cổ bé họng càng khổ trong giới nghệ sĩ. Chẳng ai coi cô là con người cả. Cô muốn nổi tiếng lắm rồi, cô không muốn phải khổ nữa.
Mạch Đoá Nhi nếm đủ khổ như vậy nên giờ cô muốn trèo lên thật cao dù cho có phải trả cái giá nào đi chăng nữa. Cô không muốn khổ thế này nữa, cô không muốn bị người khác châm biếm, bị miệt thị, sống mà không có lòng tự trọng như vậy nữa.
Ninh Thư không nói nữa và ra về.
Mạch Đoá Nhi sốt ruột vô cùng, cộng với thời gian trước cũng nếm đủ khổ đã khiến cô ta sáng mắt ra với cái showbiz hào nhoáng nhưng ngập trong tiền tài và địa vị làm người khác say mê này.
Ninh Thư lấy cái danh tốt bụng là để cho Mạch Đoá Nhi nghỉ ngơi cho khoẻ, để cô ta rảnh thì ra ngoài dạo phố gì đó nên trước mắt sẽ không nhận vai cho Mạch Đoá Nhi.
Để cho Mạch Đoá Nhi càng sốt ruột càng có lợi cho nhiệm vụ của cô mà.
Vậy mà chẳng được mấy hôm, Mạch Đoá Nhi đã chạy đến khoe với Ninh Thư rằng cô ta được nhận vai diễn rồi mà còn là vai nữ phụ nữa.
Ninh Thư hơi sốc, Mạch Đoá Nhi mà lại giỏi giang đến mức được nhận vai nữ phụ cơ à?
Cô đi điều tra ngay thì biết được rằng, vai diễn mà Mạch Đoá Nhi được nhận nằm trong bộ phim truyền hình mà MS Entertainment đầu tư. Cũng tức là Mạc Tước Phong đầu tư vào bộ phim này và để cho Mạch Đoá Nhi diễn vai nữ phụ.
Ninh Thư nghi Mạch Đoá Nhi lắm nhé, phải chăng Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong đã có cú hích nào rồi chăng?
“Công ty không có lịch trình này, em đang nhận việc riêng và vi phạm hợp đồng đấy.” Ninh Thư bảo, “Em không được diễn vai này đâu.”
Niềm vui trong mắt Mạch Đoá Nhi vụt tắt, “Tại sao em không nhận cái vai này được chứ? Khó khăn lắm em mới qua thử vai mà.”
Ninh Thư hời hợt: “Vai diễn đó của em trái với quy định của công ty.”
Mạch Đoá Nhi xin xỏ Ninh Thư: “Em muốn diễn vai này lắm chị Hy ơi, em xin chị đó.”
Ninh Thư nhếch lông mày, hỏi vặn lại: “Em muốn diễn đến vậy à?”
Đôi mắt xin xỏ của Mạch Đoá Nhi long lanh: “Em xin chị đấy chị Hy, đây là cơ hội duy nhất của em rồi, em xin chị đấy.”
“Diễn thì cũng được.” Ninh Thư ngắt lấy hơi, “Nhưng sẽ phải chia thù lao đóng phim của em cho cả công ty để coi đó là lịch trình của công ty nữa.”
Mạch Đoá Nhi cảm kích cực kỳ, suýt thì rớm nước mắt: “Em cảm ơn chị Hy, em cảm ơn chị Hy nhiều lắm.” Ninh Thư cứ mặc kệ Mạch Đoá Nhi tự vui.
Nguyên chủ lo lắng cho Mạch Đoá Nhi đủ đường, nhưng đó giờ nào có được nghe một câu cảm ơn của Mạch Đoá Nhi, đã vậy cô ta còn cay Trần Hy.
Và rồi Trần Hy đã chấm dứt cuộc đời, chết vất vưởng nơi nào chỉ vì một câu nói của Mạch Đoá Nhi. Trần Hy ôm nỗi hận thù, trả giá bằng linh hồn của mình chỉ để Mạch Đoá Nhi vùng vẫy trong đống bùn lầy của showbiz.
Ninh Thư có đi theo khi Mạch Đoá Nhi đi quay phim. Vào đoàn rồi Ninh Thư còn thấy chính Mạc Tước Phong tự đến giám sát tiến độ quay phim.
Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: “Vai nữ phụ của em là được Mạc Tước Phong chỉ định à?”
Mạch Đoá Nhi đã thấy Mạc Tước Phong ngồi sải chân dài thẳng tắp dưới ô che nắng, trông anh ta cực đẹp trai lai láng và cao quý vô cùng.
Trái tim của Mạch Đoá Nhi có hơi không nghe lời, nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư thì cô ta có vẻ ngại, bảo: “Đúng là lúc em thử vai thì Mạc Tước Phong đã cho em làm nữ phụ.”
“Ồ...” Ninh Thư cười đầy ngụ ý, “Sao chị lại thấy Mạc Tước Phong hơi khác với em nhỉ? Nhưng mà được thái tử bảo kê thì em cứ đợi mà một bước lên mây, đứng ở vị trí sáng giá nhất của showbiz này đi.”
Mắt Mạch Đoá Nhi sáng lấp lánh, cô ta không cho là vậy: “Chắc không đâu chị Hy, người ta là thái tử kiêu ngạo, sao lại để ý em được chứ. Chị đừng đoán mò thế, lỡ mà lại bị đồn linh tinh thì em không ngóc nổi cái mặt trong nghề nữa đâu.”
Dù Mạch Đoá Nhi nói như thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn về hướng Mạc Tước Phong. Không chỉ Mạch Đoá Nhi, mà các ngôi sao nữ đều vô tình hoặc cố ý nhìn Mạc Tước Phong đến ngẩn ngơ.
Mạc Tước Phong đeo kính râm nằm trên ghế, anh ta giả vờ không thấy những ánh mắt xung quanh.
Mạch Đoá Nhi lấy hơi rồi đi ngang qua chỗ Mạc Tước Phong. Không biết là cố tình hay sao mà Mạc Tước Phong lại giơ cái chân dài làm Mạch Đoá Nhi vấp ngã.
Mạch Đoá Nhi ngã vồ ra đất trông đến thảm, cô đứng vội lên ngay. Mạc Tước Phong tháo cặp kính ra và ngắm Mạch Đoá Nhi, “Sao lúc nào gặp cô, cô cũng như thế này được nhỉ? Cô không thấy mình giả tạo quá à?”
Mạch Đoá Nhi chưa từng gặp kẻ nào lại mặt dày như anh ta, “Anh ngáng chân tôi mà, lần trước cũng là anh tông vào tôi nữa. Là anh chọc tôi mà anh lại bảo tôi giả tạo?”
Mạch Đoá Nhi nói rồi bặm môi bỏ đi, Mạc Tước Phong nhìn theo dáng Mạch Đoá Nhi thì mỉm cười.
Ninh Thư: ...
Nhìn cái cảnh này ngứa mắt thật đấy, chẳng thể nào cắt phéng mối quan hệ giữa nam nữ chính được.
Ninh Thư ngồi trong xe đợi Mạch Đoá Nhi quay xong. Thỉnh thoảng cô cũng để ý bên Mạc Tước Phong thế nào, và cũng nhận ra đôi lúc Mạc Tước Phong cũng nhìn Mạch Đoá Nhi.
Lúc Mạch Đoá Nhi quay phim, cô cứ cảm thấy có ánh mắt nóng rực nhìn mình như hình với bóng làm cô rất mất tự nhiên. Lúc quay phim cũng cứ đơ ra, làm cô NG liên tục.
Mạc Tước Phong đứng dậy sải cẳng chân dài qua chỗ Mạch Đoá Nhi.
Mạc Tước Phong đi về phía mình, người anh ta toả ra áp lực khủng bố và cả mùi hormone mạnh mẽ quyến rũ, làm Mạch Đoá Nhi phải tự động nín thở khi Mạc Tước Phong đứng trước mặt mình.
Mạc Tước Phong nhìn Mạch Đoá Nhi với cái nhìn hách dịch và chê bai cô ta: “Cô có phải diễn viên không đấy? Mỗi việc diễn cũng không diễn được hẳn hoi, tôi bắt đầu nghi ngờ quyết định cho cô làm nữ phụ của mình rồi.”
Mạch Đoá Nhi không bắt kịp sóng: “Cái... cái gì cơ?”
Mạc Tước Phong cười khẩy, “Đúng là ngu ngốc, tiếng người mà cũng không hiểu à?”
“Tôi, tôi diễn được chứ.” Mạch Đoá Nhi cố ép mặt mình trông vô tư một chút, bình thường một chút, biểu cảm tự nhiên một chút.
Nhưng có những lúc, ánh mắt đã nói lên tất cả. Mạc Tước Phong đã thấy rất nhiều luồng cảm xúc xen lẫn bên trong ánh mắt của Mạch Đoá Nhi rồi.
Thú vị thật!
Ninh Thư an ủi Mạch Đoá Nhi đang suy sụp tinh thần: “Em yên tâm đi, rồi sau chị khác lấy cho em mấy vai diễn tốt. Công ty mà có lịch trình gì là chị sẽ cố mà kiếm vai diễn cho em.”
Mạch Đoá Nhi gật đầu, day trán, Ninh Thư nói tiếp: “Dạo này em cứ nghỉ khoẻ đi, chị thấy em mệt quá rồi. Đâu phải cứ diễn một lần là xong cả cuộc đời đâu, diễn viên nào cũng phải khổ rồi tự mài dũa kỹ năng của mình cả, em đừng nóng ruột quá thế.”
Mạch Đoá Nhi thở dài, đây cũng là quãng thời gian mà Mạch Đoá Nhi đã cảm nhận được sâu sắc sự tàn khốc, phân cấp rõ rệt, càng thấp cổ bé họng càng khổ trong giới nghệ sĩ. Chẳng ai coi cô là con người cả. Cô muốn nổi tiếng lắm rồi, cô không muốn phải khổ nữa.
Mạch Đoá Nhi nếm đủ khổ như vậy nên giờ cô muốn trèo lên thật cao dù cho có phải trả cái giá nào đi chăng nữa. Cô không muốn khổ thế này nữa, cô không muốn bị người khác châm biếm, bị miệt thị, sống mà không có lòng tự trọng như vậy nữa.
Ninh Thư không nói nữa và ra về.
Mạch Đoá Nhi sốt ruột vô cùng, cộng với thời gian trước cũng nếm đủ khổ đã khiến cô ta sáng mắt ra với cái showbiz hào nhoáng nhưng ngập trong tiền tài và địa vị làm người khác say mê này.
Ninh Thư lấy cái danh tốt bụng là để cho Mạch Đoá Nhi nghỉ ngơi cho khoẻ, để cô ta rảnh thì ra ngoài dạo phố gì đó nên trước mắt sẽ không nhận vai cho Mạch Đoá Nhi.
Để cho Mạch Đoá Nhi càng sốt ruột càng có lợi cho nhiệm vụ của cô mà.
Vậy mà chẳng được mấy hôm, Mạch Đoá Nhi đã chạy đến khoe với Ninh Thư rằng cô ta được nhận vai diễn rồi mà còn là vai nữ phụ nữa.
Ninh Thư hơi sốc, Mạch Đoá Nhi mà lại giỏi giang đến mức được nhận vai nữ phụ cơ à?
Cô đi điều tra ngay thì biết được rằng, vai diễn mà Mạch Đoá Nhi được nhận nằm trong bộ phim truyền hình mà MS Entertainment đầu tư. Cũng tức là Mạc Tước Phong đầu tư vào bộ phim này và để cho Mạch Đoá Nhi diễn vai nữ phụ.
Ninh Thư nghi Mạch Đoá Nhi lắm nhé, phải chăng Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong đã có cú hích nào rồi chăng?
“Công ty không có lịch trình này, em đang nhận việc riêng và vi phạm hợp đồng đấy.” Ninh Thư bảo, “Em không được diễn vai này đâu.”
Niềm vui trong mắt Mạch Đoá Nhi vụt tắt, “Tại sao em không nhận cái vai này được chứ? Khó khăn lắm em mới qua thử vai mà.”
Ninh Thư hời hợt: “Vai diễn đó của em trái với quy định của công ty.”
Mạch Đoá Nhi xin xỏ Ninh Thư: “Em muốn diễn vai này lắm chị Hy ơi, em xin chị đó.”
Ninh Thư nhếch lông mày, hỏi vặn lại: “Em muốn diễn đến vậy à?”
Đôi mắt xin xỏ của Mạch Đoá Nhi long lanh: “Em xin chị đấy chị Hy, đây là cơ hội duy nhất của em rồi, em xin chị đấy.”
“Diễn thì cũng được.” Ninh Thư ngắt lấy hơi, “Nhưng sẽ phải chia thù lao đóng phim của em cho cả công ty để coi đó là lịch trình của công ty nữa.”
Mạch Đoá Nhi cảm kích cực kỳ, suýt thì rớm nước mắt: “Em cảm ơn chị Hy, em cảm ơn chị Hy nhiều lắm.” Ninh Thư cứ mặc kệ Mạch Đoá Nhi tự vui.
Nguyên chủ lo lắng cho Mạch Đoá Nhi đủ đường, nhưng đó giờ nào có được nghe một câu cảm ơn của Mạch Đoá Nhi, đã vậy cô ta còn cay Trần Hy.
Và rồi Trần Hy đã chấm dứt cuộc đời, chết vất vưởng nơi nào chỉ vì một câu nói của Mạch Đoá Nhi. Trần Hy ôm nỗi hận thù, trả giá bằng linh hồn của mình chỉ để Mạch Đoá Nhi vùng vẫy trong đống bùn lầy của showbiz.
Ninh Thư có đi theo khi Mạch Đoá Nhi đi quay phim. Vào đoàn rồi Ninh Thư còn thấy chính Mạc Tước Phong tự đến giám sát tiến độ quay phim.
Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: “Vai nữ phụ của em là được Mạc Tước Phong chỉ định à?”
Mạch Đoá Nhi đã thấy Mạc Tước Phong ngồi sải chân dài thẳng tắp dưới ô che nắng, trông anh ta cực đẹp trai lai láng và cao quý vô cùng.
Trái tim của Mạch Đoá Nhi có hơi không nghe lời, nghe thấy câu hỏi của Ninh Thư thì cô ta có vẻ ngại, bảo: “Đúng là lúc em thử vai thì Mạc Tước Phong đã cho em làm nữ phụ.”
“Ồ...” Ninh Thư cười đầy ngụ ý, “Sao chị lại thấy Mạc Tước Phong hơi khác với em nhỉ? Nhưng mà được thái tử bảo kê thì em cứ đợi mà một bước lên mây, đứng ở vị trí sáng giá nhất của showbiz này đi.”
Mắt Mạch Đoá Nhi sáng lấp lánh, cô ta không cho là vậy: “Chắc không đâu chị Hy, người ta là thái tử kiêu ngạo, sao lại để ý em được chứ. Chị đừng đoán mò thế, lỡ mà lại bị đồn linh tinh thì em không ngóc nổi cái mặt trong nghề nữa đâu.”
Dù Mạch Đoá Nhi nói như thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn về hướng Mạc Tước Phong. Không chỉ Mạch Đoá Nhi, mà các ngôi sao nữ đều vô tình hoặc cố ý nhìn Mạc Tước Phong đến ngẩn ngơ.
Mạc Tước Phong đeo kính râm nằm trên ghế, anh ta giả vờ không thấy những ánh mắt xung quanh.
Mạch Đoá Nhi lấy hơi rồi đi ngang qua chỗ Mạc Tước Phong. Không biết là cố tình hay sao mà Mạc Tước Phong lại giơ cái chân dài làm Mạch Đoá Nhi vấp ngã.
Mạch Đoá Nhi ngã vồ ra đất trông đến thảm, cô đứng vội lên ngay. Mạc Tước Phong tháo cặp kính ra và ngắm Mạch Đoá Nhi, “Sao lúc nào gặp cô, cô cũng như thế này được nhỉ? Cô không thấy mình giả tạo quá à?”
Mạch Đoá Nhi chưa từng gặp kẻ nào lại mặt dày như anh ta, “Anh ngáng chân tôi mà, lần trước cũng là anh tông vào tôi nữa. Là anh chọc tôi mà anh lại bảo tôi giả tạo?”
Mạch Đoá Nhi nói rồi bặm môi bỏ đi, Mạc Tước Phong nhìn theo dáng Mạch Đoá Nhi thì mỉm cười.
Ninh Thư: ...
Nhìn cái cảnh này ngứa mắt thật đấy, chẳng thể nào cắt phéng mối quan hệ giữa nam nữ chính được.
Ninh Thư ngồi trong xe đợi Mạch Đoá Nhi quay xong. Thỉnh thoảng cô cũng để ý bên Mạc Tước Phong thế nào, và cũng nhận ra đôi lúc Mạc Tước Phong cũng nhìn Mạch Đoá Nhi.
Lúc Mạch Đoá Nhi quay phim, cô cứ cảm thấy có ánh mắt nóng rực nhìn mình như hình với bóng làm cô rất mất tự nhiên. Lúc quay phim cũng cứ đơ ra, làm cô NG liên tục.
Mạc Tước Phong đứng dậy sải cẳng chân dài qua chỗ Mạch Đoá Nhi.
Mạc Tước Phong đi về phía mình, người anh ta toả ra áp lực khủng bố và cả mùi hormone mạnh mẽ quyến rũ, làm Mạch Đoá Nhi phải tự động nín thở khi Mạc Tước Phong đứng trước mặt mình.
Mạc Tước Phong nhìn Mạch Đoá Nhi với cái nhìn hách dịch và chê bai cô ta: “Cô có phải diễn viên không đấy? Mỗi việc diễn cũng không diễn được hẳn hoi, tôi bắt đầu nghi ngờ quyết định cho cô làm nữ phụ của mình rồi.”
Mạch Đoá Nhi không bắt kịp sóng: “Cái... cái gì cơ?”
Mạc Tước Phong cười khẩy, “Đúng là ngu ngốc, tiếng người mà cũng không hiểu à?”
“Tôi, tôi diễn được chứ.” Mạch Đoá Nhi cố ép mặt mình trông vô tư một chút, bình thường một chút, biểu cảm tự nhiên một chút.
Nhưng có những lúc, ánh mắt đã nói lên tất cả. Mạc Tước Phong đã thấy rất nhiều luồng cảm xúc xen lẫn bên trong ánh mắt của Mạch Đoá Nhi rồi.
Thú vị thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.