Chương 307: Đại Gia Yêu Say Đắm (19)
Ngận Thị Kiểu Tình
18/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Mạc Tước Phong giơ tay bảo dừng quay. Anh ta là người đầu tư, phí tiền cũng là phí tiền của anh ta nên đâu có ai dám ho he gì.
Mạc Tước Phong bảo: “Hôm nay chỉ quay đến đây thôi.”
Đạo diễn bảo: “Vâng anh.” Thái độ rất tôn trọng.
Mạc Tước Phong đá xéo Mạch Đoá Nhi: “Tập diễn nhiều vào, với kỹ năng diễn này của cô mà cũng đòi đi diễn à, hờ...”
Mạch Đoá Nhi giận tím mặt, nhưng rồi phải nể thân phận anh ta nên cố mà cắn môi nhẫn nhịn, cô ta nói: “Tôi biết rồi anh Mạc, tôi sẽ cố gắng.”
Mạc Tước Phong hơi thất vọng, anh cứ tưởng đây là một cô gái khác biệt, chẳng ngờ vẫn chỉ biết xu nịnh như nhau thôi.
Thiếu gì phụ nữ xu nịnh trong showbiz.
Mạc Tước Phong bỏ đi, Mạch Đoá Nhi nhìn dáng Mạc Tước Phong mà cắn môi rồi đi thay quần áo và lên xe với vẻ chán nản.
Ninh Thư cười đón Mạch Đoá Nhi: “Chúc mừng em nhé.”
Mạch Đoá Nhi xị mặt, cô ta bảo: “Có gì đáng để chúc mừng đâu, trước em bị người ta sỉ nhục, giờ vẫn bị Mạc Tước Phong sỉ nhục, em đang lo lắm đây này.”
Ninh Thư lại cười: “Chị thì nghĩ Mạc Tước Phong có ý với em nên đang cố tình thu hút sự chú ý của em đấy. Dù là có chê em thì vẫn là dẫn dắt sự chú ý của em thôi. Chứ không em bảo ở đây bao nhiêu diễn viên như thế, tại sao cứ gây sự với em hết lần này đến khác hả?”
Mạch Đoá Nhi tươi tắn hẳn lên, như được tưới nước sống lại. Cô ta không chắc, nên hỏi lại: “Như vậy thật ạ? Ý của chị Hy là Mạc Tước Phong thích em ư?”
Ninh Thư trầm ngâm rồi bảo: “Thích thì chưa chắc, chắc là có hứng thú thôi. Em cũng thấy thế lực của Mạc Tước Phong rồi đấy, nếu như em có qua lại với Mạc Tước Phong, hay là trở thành vợ của Mạc Tước Phong vậy thì sướng cả cuộc đời rồi.”
Mường tưởng cảnh tượng mà Ninh Thư miêu tả làm mắt Mạch Đoá Nhi phát sáng, cơ thể cũng run vì kích động.
Ninh Thư bổ sung: “Dù không lấy nhau được nhưng em có một đợt qua lại với Mạc Tước Phong cũng được hưởng nhiều lợi lộc lắm. Biết đâu còn đứng vững trong showbiz luôn ấy. Vụ giao dịch này không thiệt đâu.”
Mạch Đoá Nhi cũng nghĩ như vậy. Cô đã từng được nếm trải hương vị ngất ngây khi có Mạc Tước Phong làm chỗ dựa vững chắc rồi. Mạc Tước Phong chỉ nói bừa một câu là khiến đạo diễn định chơi luật rừng với cô thân thiện hơn hẳn, cô không phải lo bị đạo diễn tục tĩu đe doạ nữa.
Mạch Đoá Nhi khổ nhiều nên giờ cô muốn có một bờ vai vững chắc để cô thẳng tiến đến thành công trong showbiz. Mạc Tước Phong lại đang có hứng thú với cô thì cô phải trả giá với cái mình muốn thôi.
Mạch Đoá Nhi bằng lòng trả giá để đổi lấy thành công.
Thứ mà Mạch Đoá Nhi cố gắng gìn giữ, thì giờ đã trở thành món hàng mang đi trao đổi rồi.
Ninh Thư vừa lái xe vừa nhìn sắc mặt thay đổi nhiều chiều của Mạch Đoá Nhi mà mỉm cười. Một Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong thích là người không màng danh lợi, trong sáng và không mưu mô xảo quyệt. Mạc Tước Phong có thể trải thảm cho cô ta, để cô ta vững bước mà không đau chân, để cho cô ta “tưởng không tranh mà lại là tranh” trong vô hình.
Còn Mạch Đoá Nhi của hiện giờ tiếp cận Mạc Tước Phong vì có mục đích, không chỉ còn có ước mơ đơn thuần mà đầy dục vọng. Tình yêu của Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong đã không còn trong sáng nữa rồi.
Ninh Thư nhếch mép, đúng là môi trường có thể thay đổi tính cách con người, Mạch Đoá Nhi ngây thơ trong sáng cũng mù mắt bởi công danh.
Tự nhiên Ninh Thư thấy mình sáng dạ ghê, mặc dù lúc đầu cô chỉ định để Mạch Đoá Nhi nếm nhiều quả đắng thôi chứ không ngờ cách đó lại làm Mạch Đoá Nhi thay đổi.
Ninh Thư tò mò muốn biết cái kết cho tình yêu biến chất của Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong ghê.
Ninh Thư đang lái xe thì một chiếc xe vượt lên chặn đầu xe lại. Ninh Thư đạp phanh vội tạo ra tiếng ma sát hãi hùng của lốp xe và đường nhựa.
Xe khựng lại, Ninh Thư và Mạch Đoá Nhi cùng ngửa người ra phía sau.
Định mệnh thích chết đấy à? Cô đang định ra chửi chiếc xe sang trọng ở đằng trước một trận, thì lại thấy có người ra khỏi chiếc xe sang chảnh và gõ cửa sổ để gọi Mạch Đoá Nhi, “Ra đây.”
Mạch Đoá Nhi không ngờ đó là Mạc Tước Phong đâu, cô hạ kính xuống, cố gắng kiềm chế con tim rộn ràng để chất vấn Mạc Tước Phong: “Anh lái xe cái kiểu gì đấy, suýt thì có tai nạn rồi đó anh có biết không?”
Mạc Tước Phong bảo với Mạch Đoá Nhi: “Ra đây, đừng để tôi lôi cô ra.”
Có vẻ như Mạch Đoá Nhi rất tức tối, cô ta bĩu môi không thèm xuống. Mạc Tước Phong thò tay vào mở cửa xe và bóp cằm Mạch Đoá Nhi: “Còn không ra là tôi lôi cô ra đấy.”
“Anh bỏ tay ra, tôi xuống là được chứ gì.” Mạch Đoá Nhi gỡ cái tay bóp cằm mình ra rồi xuống xe.
Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: ”Bao giờ em về? Chị chờ em.”
Mạch Đoá Nhi đang định nói thì đã bị Mạc Tước Phong nhét vào trong xe rồi.
Nam chính hống hách ghê, đến cả cách chặn xe bắt người cũng làm người khác... khó mà chấp nhận được.
Con mẹ nó chứ, nãy mà cô không phản ứng nhanh là tông luôn rồi còn đâu. Trước hành động tuỳ hứng không màng cái mạng kia, Ninh Thư chỉ biết nhận xét rằng, đúng là chỉ có cái loại khắm bựa mới thành nam chính được thôi.
Cô về nhà và ngồi tu luyện trên ghế, đồng thời cũng đợi Mạch Đoá Nhi về.
Nhưng đợi trắng cả đêm mà Mạch Đoá Nhi vẫn không về.
Ninh Thư: ...
Cả đêm mất hút thì làm gì được nữa? Có quan hệ rồi đó hả?
Mạch Đoá Nhi vội vàng đến thế cơ à? Ninh Thư lắc đầu nguầy nguậy.
Nóng vội quá rồi đấy, cô ta không biết cả chiêu trò lạt mềm buộc chặt à? Cái gì càng dễ có càng không được quý trọng đâu.
Bấy giờ có điện thoại của Mạch Đoá Nhi, cô ta báo cho Ninh Thư hay mình đã đến phim trường rồi, bảo Ninh Thư qua thẳng đây luôn.
Ninh Thư thong thả ăn sáng rồi mới đến phim trường. Mới đến thôi mà cô đã thấy ánh mắt nồng nàn tình cảm của Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong.
Mạch Đoá Nhi hệt như đoá hoa được tưới sức sống, cô ta từ một nụ hoa đã biến thành đoá hoa nở rộ, khắp người cô ta quẩn quanh mùi vị phụ nữ.
Đúng là đã câu cá xong nhá.
Mạch Đoá Nhi thấy Ninh Thư thì qua chỗ cô. Dáng đi của cô ta cứ gượng gạo, như là đang tập đi.
Nhìn thấy Mạch Đoá Nhi như vậy thì ánh mắt Mạc Tước Phong đầy ẩn ý, anh ta hài lòng sờ đôi môi mỏng. Trông anh ta như con sư tử đã được ăn no nhưng ánh mắt vẫn đang trông chừng miếng thịt.
Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: “Các em đã có cái đó nhanh vậy cơ à?”
Mạch Đoá Nhi đỏ ửng mặt, gật đầu bảo: “Em không định làm Mạc Tước Phong thất vọng, nên khi anh ta hôn em thì em đã thuận nước đẩy thuyền.”
Mạch Đoá Nhi cố gắng chịu đựng cái xé rách đau đớn mà cố gắng chiều lòng Mạc Tước Phong. Chỉ có chiều anh ta rồi cô mới có được nhiều thứ hơn thôi.
Chẹp chẹp chẹp, Ninh Thư lắc đầu trong bụng. Mạch Đoá Nhi đang ham muốn tài nguyên từ Mạc Tước Phong, đây là mối quan hệ mất cân bằng kể từ vạch xuất phát rồi.
Mạc Tước Phong giơ tay bảo dừng quay. Anh ta là người đầu tư, phí tiền cũng là phí tiền của anh ta nên đâu có ai dám ho he gì.
Mạc Tước Phong bảo: “Hôm nay chỉ quay đến đây thôi.”
Đạo diễn bảo: “Vâng anh.” Thái độ rất tôn trọng.
Mạc Tước Phong đá xéo Mạch Đoá Nhi: “Tập diễn nhiều vào, với kỹ năng diễn này của cô mà cũng đòi đi diễn à, hờ...”
Mạch Đoá Nhi giận tím mặt, nhưng rồi phải nể thân phận anh ta nên cố mà cắn môi nhẫn nhịn, cô ta nói: “Tôi biết rồi anh Mạc, tôi sẽ cố gắng.”
Mạc Tước Phong hơi thất vọng, anh cứ tưởng đây là một cô gái khác biệt, chẳng ngờ vẫn chỉ biết xu nịnh như nhau thôi.
Thiếu gì phụ nữ xu nịnh trong showbiz.
Mạc Tước Phong bỏ đi, Mạch Đoá Nhi nhìn dáng Mạc Tước Phong mà cắn môi rồi đi thay quần áo và lên xe với vẻ chán nản.
Ninh Thư cười đón Mạch Đoá Nhi: “Chúc mừng em nhé.”
Mạch Đoá Nhi xị mặt, cô ta bảo: “Có gì đáng để chúc mừng đâu, trước em bị người ta sỉ nhục, giờ vẫn bị Mạc Tước Phong sỉ nhục, em đang lo lắm đây này.”
Ninh Thư lại cười: “Chị thì nghĩ Mạc Tước Phong có ý với em nên đang cố tình thu hút sự chú ý của em đấy. Dù là có chê em thì vẫn là dẫn dắt sự chú ý của em thôi. Chứ không em bảo ở đây bao nhiêu diễn viên như thế, tại sao cứ gây sự với em hết lần này đến khác hả?”
Mạch Đoá Nhi tươi tắn hẳn lên, như được tưới nước sống lại. Cô ta không chắc, nên hỏi lại: “Như vậy thật ạ? Ý của chị Hy là Mạc Tước Phong thích em ư?”
Ninh Thư trầm ngâm rồi bảo: “Thích thì chưa chắc, chắc là có hứng thú thôi. Em cũng thấy thế lực của Mạc Tước Phong rồi đấy, nếu như em có qua lại với Mạc Tước Phong, hay là trở thành vợ của Mạc Tước Phong vậy thì sướng cả cuộc đời rồi.”
Mường tưởng cảnh tượng mà Ninh Thư miêu tả làm mắt Mạch Đoá Nhi phát sáng, cơ thể cũng run vì kích động.
Ninh Thư bổ sung: “Dù không lấy nhau được nhưng em có một đợt qua lại với Mạc Tước Phong cũng được hưởng nhiều lợi lộc lắm. Biết đâu còn đứng vững trong showbiz luôn ấy. Vụ giao dịch này không thiệt đâu.”
Mạch Đoá Nhi cũng nghĩ như vậy. Cô đã từng được nếm trải hương vị ngất ngây khi có Mạc Tước Phong làm chỗ dựa vững chắc rồi. Mạc Tước Phong chỉ nói bừa một câu là khiến đạo diễn định chơi luật rừng với cô thân thiện hơn hẳn, cô không phải lo bị đạo diễn tục tĩu đe doạ nữa.
Mạch Đoá Nhi khổ nhiều nên giờ cô muốn có một bờ vai vững chắc để cô thẳng tiến đến thành công trong showbiz. Mạc Tước Phong lại đang có hứng thú với cô thì cô phải trả giá với cái mình muốn thôi.
Mạch Đoá Nhi bằng lòng trả giá để đổi lấy thành công.
Thứ mà Mạch Đoá Nhi cố gắng gìn giữ, thì giờ đã trở thành món hàng mang đi trao đổi rồi.
Ninh Thư vừa lái xe vừa nhìn sắc mặt thay đổi nhiều chiều của Mạch Đoá Nhi mà mỉm cười. Một Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong thích là người không màng danh lợi, trong sáng và không mưu mô xảo quyệt. Mạc Tước Phong có thể trải thảm cho cô ta, để cô ta vững bước mà không đau chân, để cho cô ta “tưởng không tranh mà lại là tranh” trong vô hình.
Còn Mạch Đoá Nhi của hiện giờ tiếp cận Mạc Tước Phong vì có mục đích, không chỉ còn có ước mơ đơn thuần mà đầy dục vọng. Tình yêu của Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong đã không còn trong sáng nữa rồi.
Ninh Thư nhếch mép, đúng là môi trường có thể thay đổi tính cách con người, Mạch Đoá Nhi ngây thơ trong sáng cũng mù mắt bởi công danh.
Tự nhiên Ninh Thư thấy mình sáng dạ ghê, mặc dù lúc đầu cô chỉ định để Mạch Đoá Nhi nếm nhiều quả đắng thôi chứ không ngờ cách đó lại làm Mạch Đoá Nhi thay đổi.
Ninh Thư tò mò muốn biết cái kết cho tình yêu biến chất của Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong ghê.
Ninh Thư đang lái xe thì một chiếc xe vượt lên chặn đầu xe lại. Ninh Thư đạp phanh vội tạo ra tiếng ma sát hãi hùng của lốp xe và đường nhựa.
Xe khựng lại, Ninh Thư và Mạch Đoá Nhi cùng ngửa người ra phía sau.
Định mệnh thích chết đấy à? Cô đang định ra chửi chiếc xe sang trọng ở đằng trước một trận, thì lại thấy có người ra khỏi chiếc xe sang chảnh và gõ cửa sổ để gọi Mạch Đoá Nhi, “Ra đây.”
Mạch Đoá Nhi không ngờ đó là Mạc Tước Phong đâu, cô hạ kính xuống, cố gắng kiềm chế con tim rộn ràng để chất vấn Mạc Tước Phong: “Anh lái xe cái kiểu gì đấy, suýt thì có tai nạn rồi đó anh có biết không?”
Mạc Tước Phong bảo với Mạch Đoá Nhi: “Ra đây, đừng để tôi lôi cô ra.”
Có vẻ như Mạch Đoá Nhi rất tức tối, cô ta bĩu môi không thèm xuống. Mạc Tước Phong thò tay vào mở cửa xe và bóp cằm Mạch Đoá Nhi: “Còn không ra là tôi lôi cô ra đấy.”
“Anh bỏ tay ra, tôi xuống là được chứ gì.” Mạch Đoá Nhi gỡ cái tay bóp cằm mình ra rồi xuống xe.
Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: ”Bao giờ em về? Chị chờ em.”
Mạch Đoá Nhi đang định nói thì đã bị Mạc Tước Phong nhét vào trong xe rồi.
Nam chính hống hách ghê, đến cả cách chặn xe bắt người cũng làm người khác... khó mà chấp nhận được.
Con mẹ nó chứ, nãy mà cô không phản ứng nhanh là tông luôn rồi còn đâu. Trước hành động tuỳ hứng không màng cái mạng kia, Ninh Thư chỉ biết nhận xét rằng, đúng là chỉ có cái loại khắm bựa mới thành nam chính được thôi.
Cô về nhà và ngồi tu luyện trên ghế, đồng thời cũng đợi Mạch Đoá Nhi về.
Nhưng đợi trắng cả đêm mà Mạch Đoá Nhi vẫn không về.
Ninh Thư: ...
Cả đêm mất hút thì làm gì được nữa? Có quan hệ rồi đó hả?
Mạch Đoá Nhi vội vàng đến thế cơ à? Ninh Thư lắc đầu nguầy nguậy.
Nóng vội quá rồi đấy, cô ta không biết cả chiêu trò lạt mềm buộc chặt à? Cái gì càng dễ có càng không được quý trọng đâu.
Bấy giờ có điện thoại của Mạch Đoá Nhi, cô ta báo cho Ninh Thư hay mình đã đến phim trường rồi, bảo Ninh Thư qua thẳng đây luôn.
Ninh Thư thong thả ăn sáng rồi mới đến phim trường. Mới đến thôi mà cô đã thấy ánh mắt nồng nàn tình cảm của Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong.
Mạch Đoá Nhi hệt như đoá hoa được tưới sức sống, cô ta từ một nụ hoa đã biến thành đoá hoa nở rộ, khắp người cô ta quẩn quanh mùi vị phụ nữ.
Đúng là đã câu cá xong nhá.
Mạch Đoá Nhi thấy Ninh Thư thì qua chỗ cô. Dáng đi của cô ta cứ gượng gạo, như là đang tập đi.
Nhìn thấy Mạch Đoá Nhi như vậy thì ánh mắt Mạc Tước Phong đầy ẩn ý, anh ta hài lòng sờ đôi môi mỏng. Trông anh ta như con sư tử đã được ăn no nhưng ánh mắt vẫn đang trông chừng miếng thịt.
Ninh Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: “Các em đã có cái đó nhanh vậy cơ à?”
Mạch Đoá Nhi đỏ ửng mặt, gật đầu bảo: “Em không định làm Mạc Tước Phong thất vọng, nên khi anh ta hôn em thì em đã thuận nước đẩy thuyền.”
Mạch Đoá Nhi cố gắng chịu đựng cái xé rách đau đớn mà cố gắng chiều lòng Mạc Tước Phong. Chỉ có chiều anh ta rồi cô mới có được nhiều thứ hơn thôi.
Chẹp chẹp chẹp, Ninh Thư lắc đầu trong bụng. Mạch Đoá Nhi đang ham muốn tài nguyên từ Mạc Tước Phong, đây là mối quan hệ mất cân bằng kể từ vạch xuất phát rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.