Chương 445: Trai Nghèo Lên Phố (13)
Ngận Thị Kiểu Tình
02/03/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
“Nhà mình nhiều người thế này, lát nữa con đi mua cái bàn to hơn.” Trương Gia Sâm giải vây cho bố mình, nói rồi ngoảnh sang Ninh Thư: “Đúng không Diệu Diệu?”
Ninh Thư nhếch mép, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bỏ qua câu hỏi của Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm tức ra mặt, bảo: “Ăn đi ăn đi.”
Nghe Trương Gia Sâm bảo ăn, cả nhà đói đã lâu đều gắp thức ăn nhét vào miệng liên tục. Đến cả Trương Vấn Lan xấu hổ cũng đứng bên bàn gắp thức ăn cho con gái lia lịa.
Ninh Thư không hề động đũa. Trương Gia Sâm gắp thức ăn đặt vào bát Ninh Thư, Ninh Thư nhai nuốt từ tốn.
Mẹ Trương Gia Sâm ăn dính đầy mỡ quanh miệng, bảo Ninh Thư: “Sau này cô ở yên trong nhà mà mau sinh cháu, đừng có chạy linh tinh.”
Ninh Thư đặt đũa xuống, ung dung cầm giấy lau miệng, nói: “Con phải đi làm ở công ty, chuyện sinh con để sau hãng nói.”
Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt nhìn Ninh Thư, đanh mặt lại, “Phụ nữ ở nhà sinh con hầu chồng, chạy linh tinh cả ngày là cái thể loại gì. Cô không sinh con là định để nhà họ Trương tuyệt chủng à?”
Ninh Thư: …
Giận lắm nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh. Ninh Thư giận quá hoá cười, nói với ý xấu: “Con đầu mang họ Miêu, là cháu nhà họ Miêu nên con muốn sinh lúc nào thì sinh thôi.”
Câu nói của Ninh Thư đã làm mọi người đang ăn đều ngây người. Bố mẹ Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư hằm hằm, mẹ Trương Gia Sâm bực tức: “Cháu nhà họ Trương cớ gì mang họ Miêu?”
“Sao thế hả Gia Sâm?” Bố Trương Gia Sâm chất vấn Trương Gia Sâm.
Ninh Thư giả vờ hiếu kỳ, “Bố mẹ không biết ạ? Ngày trước bố con có nói đứa con đầu tiên phải mang họ Miêu, Gia Sâm đồng ý nên mới chúng con mới được lấy nhau đó chứ.”
“Diệu Diệu.” Trương Gia Sâm quát khẽ Ninh Thư.
Ninh Thư nhấc tay tên nhìn đồng hồ, bảo: “Con phải đi làm rồi, cả nhà cứ ăn từ từ nhé.”
Ninh Thư xách túi đi luôn, Trương Gia Sâm đuổi theo cô.
“Diệu Diệu, Diệu Diệu em đợi đã.” Trương Gia Sâm đuổi theo Ninh Thư. Thấy Ninh Thư định mở cửa xe thì chặn cửa.
Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm chau mày hạ giọng nhẹ nhàng, “Diệu Diệu, em đừng giận. Bố mẹ anh là dân nhà quê, có một số việc khá cố chấp nên anh mới chưa dám nói chuyện đó cho họ biết. Sau này có việc gì em cứ bàn với anh trước vậy chuyện sẽ không căng thẳng như hôm nay.”
Ninh Thư đến tức điên mất thôi. Đậu má nhà anh chứ, anh đồng ý với ông Miêu trong lo lắng mà giờ còn trách cô như bị cô bắt ép thế này à? Ninh Thư gằn giọng: “Bố mẹ anh định đến mà anh cũng không nói em biết. Cả nhà đều ở nhà hết rồi em mới là người cuối cùng được biết. Thế thì sao anh có chuyện mà không bàn với em trước?”
“Diệu Diệu, trước kia em không thế này.” Trương Gia Sâm nheo mày, buồn vu vơ, “Trước kia em không cãi bướng như thế.”
Ninh Thư: Phụt…
Ninh Thư đến phun một búng máu thật thôi. Trước là do Miêu Diệu Diệu dễ lừa, thế mà đậu má giờ lại thành cãi bướng như thật?
Ninh Thư đẩy Trương Gia Sâm chắn trước cửa xe ra, lên xe và lái đi.
Ở cùng thể loại đó khác gì tự ngược.
Cuộc sống sung túc xây dựng trên sự thành công của Trương Gia Sâm. Nếu Trương Gia Sâm trắng tay rồi thì họ có tư cách gì để mà hống hách trước mặt cô.
Tất cả mọi thứ của nhà họ Trương đều của nhà họ Miêu cho. Vừa muốn dựa vào người ta, vừa muốn đả kích người ta.
Không có nhà họ Miêu, Trương Gia Sâm sẽ phất lên nhanh như thế à?
Đừng có đẻ ra nhiều thể loại cực phẩm như thế chứ.
Thái độ đương nhiên của nhà họ Trương còn quá đỉnh hơn, theo họ thì con dâu tức là bậc dưới rồi.
Họ cho rằng Miêu Diệu Diệu có giàu đi nữa vẫn là con dâu nhà họ Trương, vậy nên phải vào guồng, phải biết thân biết phận.
Ninh Thư đã ực một chai nước cũng không dập tắt được cơn phẫn nộ trong lòng, không đình chỉ việc niệm Chú Thanh Tâm trong bụng.
Chị đây tung hoành nhiều thế giới như thế, gặp đầy mặt hàng cực phẩm và sẽ không có chuyện khuất phục ở nơi này. Không giận, không giận, không giận, đậu má, vẫn cực giận…
Bấy giờ quản lý văn phòng thám tử gọi đến bảo là thứ Ninh Thư cần đã đến tay.
Ninh Thư đến quán cà phê mở túi hồ sơ ra trước, bản sao giấy tờ nhà đất chỉ đứng tên một mình Trương Gia Sâm.
Ninh Thư cười rộ lên, thêm một lần chứng thực Trương Gia Sâm là một kẻ ích kỷ và đồng thời cũng là người cảnh giác cực cao. Dù Tiết Mạn Mạn có là bạn gái thời đại học đi nữa, nhưng bất động sản vẫn chỉ đứng tên anh ta.
Tên nghèo Trương Gia Sâm chỉ có tiền, với Trương Gia Sâm mà nói Tiết Mạn Mạn còn kém cả tiền.
Ninh Thư cất bản sao giấy tờ nhà đất đi, xem tiếp ảnh chụp thân mật của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn.
Ha ha Trương Gia Sâm…
Ninh Thư hỏi: “Đã biết tình hình nhà Tiết Mạn Mạn chưa?”
Quản lý gật đầu, “Đã điều tra xong rồi. Tiết Mạn Mạn là người gốc thành phố, bố mẹ là nhân viên nhà nước. Gia đình bình thường đủ ăn đủ mặc, không có gì nổi trội. Được cái là rất thích hàng hiệu, Trương Gia Sâm mua cho cô ta khá là nhiều đồ hiệu đấy.”
Ninh Thư bật cười, một cô gái mê tiền mến hư vinh, một anh chàng ích kỷ, lật lọng dối trá chỉ biết đến vật chất quả thật quá đẹp đôi.
Ninh Thư nói: “Tôi cần ảnh chụp thân mật hơn của họ, ví dụ như ảnh giường chiếu chẳng hạn. Có phim thì càng tốt.”
Quản lý nhún vai, “Cái đó rất là khó cô à.”
Ninh Thư chỉ nói: “Tôi tin bên anh làm được. Người trái nghề như tôi cũng nghĩ ra được cách như giả vờ làm nhân viên dọn phòng đặt máy quay mini trong phòng ngủ chẳng hạn. Vậy là có ngay phim, chẳng mấy khó gì.”
Quản lý: …
“Được thôi, nhưng mà giá thì…” Quản lý nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư chau mày, “Khách quen, giảm giá đi.”
Ninh Thư đưa tiền cho quản lý rồi cất hết các thứ vào trong két ngân hàng.
Bận rộn cả ngày khiến Ninh Thư hơi váng đầu, nhất là Trương Gia Sâm kia, anh ta có thể làm người ta tức điên lên được ấy.
Ninh Thư chuyển hết tiền trong thẻ sang một thẻ khác. Bởi vì cái thẻ này là mặc định chi trả hết mọi tiền điện nước, tiền bảo vệ gì đó của căn nhà mới kia.
Căn nhà đó là khu nhà ở cao cấp nên phí bảo vệ cũng không phải số tiền nhỏ. Và tất nhiên khoản tiền đó là Miêu Diệu Diệu trả rồi, Trương Gia Sâm chẳng cần phải trả một đồng nào cho cái nhà đó.
Não Miêu Diệu Diệu không chỉ đần mà còn nhồi toàn bã đậu. Nuôi Trương Gia Sâm béo tròn để Trương Gia Sâm đi nuôi kẻ khác.
Cho chó ăn chó nó còn vẫy đuôi sủa vài tiếng cảm ơn, nhưng những người kia tiêu tiền của bạn, ở nhà của bạn và lại cho rằng đó là điều hiển nhiên, còn định sai việc bạn như là con ở nữa.
Về đến nhà, việc đầu tiên Ninh Thư làm đó là nấu thuốc cho ông Miêu. Dù gì cô cũng từng có một đời là đệ tử của thần y, cũng tính là bác sĩ nên tự cô nấu thuốc.
“Nhà mình nhiều người thế này, lát nữa con đi mua cái bàn to hơn.” Trương Gia Sâm giải vây cho bố mình, nói rồi ngoảnh sang Ninh Thư: “Đúng không Diệu Diệu?”
Ninh Thư nhếch mép, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bỏ qua câu hỏi của Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm tức ra mặt, bảo: “Ăn đi ăn đi.”
Nghe Trương Gia Sâm bảo ăn, cả nhà đói đã lâu đều gắp thức ăn nhét vào miệng liên tục. Đến cả Trương Vấn Lan xấu hổ cũng đứng bên bàn gắp thức ăn cho con gái lia lịa.
Ninh Thư không hề động đũa. Trương Gia Sâm gắp thức ăn đặt vào bát Ninh Thư, Ninh Thư nhai nuốt từ tốn.
Mẹ Trương Gia Sâm ăn dính đầy mỡ quanh miệng, bảo Ninh Thư: “Sau này cô ở yên trong nhà mà mau sinh cháu, đừng có chạy linh tinh.”
Ninh Thư đặt đũa xuống, ung dung cầm giấy lau miệng, nói: “Con phải đi làm ở công ty, chuyện sinh con để sau hãng nói.”
Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt nhìn Ninh Thư, đanh mặt lại, “Phụ nữ ở nhà sinh con hầu chồng, chạy linh tinh cả ngày là cái thể loại gì. Cô không sinh con là định để nhà họ Trương tuyệt chủng à?”
Ninh Thư: …
Giận lắm nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh. Ninh Thư giận quá hoá cười, nói với ý xấu: “Con đầu mang họ Miêu, là cháu nhà họ Miêu nên con muốn sinh lúc nào thì sinh thôi.”
Câu nói của Ninh Thư đã làm mọi người đang ăn đều ngây người. Bố mẹ Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư hằm hằm, mẹ Trương Gia Sâm bực tức: “Cháu nhà họ Trương cớ gì mang họ Miêu?”
“Sao thế hả Gia Sâm?” Bố Trương Gia Sâm chất vấn Trương Gia Sâm.
Ninh Thư giả vờ hiếu kỳ, “Bố mẹ không biết ạ? Ngày trước bố con có nói đứa con đầu tiên phải mang họ Miêu, Gia Sâm đồng ý nên mới chúng con mới được lấy nhau đó chứ.”
“Diệu Diệu.” Trương Gia Sâm quát khẽ Ninh Thư.
Ninh Thư nhấc tay tên nhìn đồng hồ, bảo: “Con phải đi làm rồi, cả nhà cứ ăn từ từ nhé.”
Ninh Thư xách túi đi luôn, Trương Gia Sâm đuổi theo cô.
“Diệu Diệu, Diệu Diệu em đợi đã.” Trương Gia Sâm đuổi theo Ninh Thư. Thấy Ninh Thư định mở cửa xe thì chặn cửa.
Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm chau mày hạ giọng nhẹ nhàng, “Diệu Diệu, em đừng giận. Bố mẹ anh là dân nhà quê, có một số việc khá cố chấp nên anh mới chưa dám nói chuyện đó cho họ biết. Sau này có việc gì em cứ bàn với anh trước vậy chuyện sẽ không căng thẳng như hôm nay.”
Ninh Thư đến tức điên mất thôi. Đậu má nhà anh chứ, anh đồng ý với ông Miêu trong lo lắng mà giờ còn trách cô như bị cô bắt ép thế này à? Ninh Thư gằn giọng: “Bố mẹ anh định đến mà anh cũng không nói em biết. Cả nhà đều ở nhà hết rồi em mới là người cuối cùng được biết. Thế thì sao anh có chuyện mà không bàn với em trước?”
“Diệu Diệu, trước kia em không thế này.” Trương Gia Sâm nheo mày, buồn vu vơ, “Trước kia em không cãi bướng như thế.”
Ninh Thư: Phụt…
Ninh Thư đến phun một búng máu thật thôi. Trước là do Miêu Diệu Diệu dễ lừa, thế mà đậu má giờ lại thành cãi bướng như thật?
Ninh Thư đẩy Trương Gia Sâm chắn trước cửa xe ra, lên xe và lái đi.
Ở cùng thể loại đó khác gì tự ngược.
Cuộc sống sung túc xây dựng trên sự thành công của Trương Gia Sâm. Nếu Trương Gia Sâm trắng tay rồi thì họ có tư cách gì để mà hống hách trước mặt cô.
Tất cả mọi thứ của nhà họ Trương đều của nhà họ Miêu cho. Vừa muốn dựa vào người ta, vừa muốn đả kích người ta.
Không có nhà họ Miêu, Trương Gia Sâm sẽ phất lên nhanh như thế à?
Đừng có đẻ ra nhiều thể loại cực phẩm như thế chứ.
Thái độ đương nhiên của nhà họ Trương còn quá đỉnh hơn, theo họ thì con dâu tức là bậc dưới rồi.
Họ cho rằng Miêu Diệu Diệu có giàu đi nữa vẫn là con dâu nhà họ Trương, vậy nên phải vào guồng, phải biết thân biết phận.
Ninh Thư đã ực một chai nước cũng không dập tắt được cơn phẫn nộ trong lòng, không đình chỉ việc niệm Chú Thanh Tâm trong bụng.
Chị đây tung hoành nhiều thế giới như thế, gặp đầy mặt hàng cực phẩm và sẽ không có chuyện khuất phục ở nơi này. Không giận, không giận, không giận, đậu má, vẫn cực giận…
Bấy giờ quản lý văn phòng thám tử gọi đến bảo là thứ Ninh Thư cần đã đến tay.
Ninh Thư đến quán cà phê mở túi hồ sơ ra trước, bản sao giấy tờ nhà đất chỉ đứng tên một mình Trương Gia Sâm.
Ninh Thư cười rộ lên, thêm một lần chứng thực Trương Gia Sâm là một kẻ ích kỷ và đồng thời cũng là người cảnh giác cực cao. Dù Tiết Mạn Mạn có là bạn gái thời đại học đi nữa, nhưng bất động sản vẫn chỉ đứng tên anh ta.
Tên nghèo Trương Gia Sâm chỉ có tiền, với Trương Gia Sâm mà nói Tiết Mạn Mạn còn kém cả tiền.
Ninh Thư cất bản sao giấy tờ nhà đất đi, xem tiếp ảnh chụp thân mật của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn.
Ha ha Trương Gia Sâm…
Ninh Thư hỏi: “Đã biết tình hình nhà Tiết Mạn Mạn chưa?”
Quản lý gật đầu, “Đã điều tra xong rồi. Tiết Mạn Mạn là người gốc thành phố, bố mẹ là nhân viên nhà nước. Gia đình bình thường đủ ăn đủ mặc, không có gì nổi trội. Được cái là rất thích hàng hiệu, Trương Gia Sâm mua cho cô ta khá là nhiều đồ hiệu đấy.”
Ninh Thư bật cười, một cô gái mê tiền mến hư vinh, một anh chàng ích kỷ, lật lọng dối trá chỉ biết đến vật chất quả thật quá đẹp đôi.
Ninh Thư nói: “Tôi cần ảnh chụp thân mật hơn của họ, ví dụ như ảnh giường chiếu chẳng hạn. Có phim thì càng tốt.”
Quản lý nhún vai, “Cái đó rất là khó cô à.”
Ninh Thư chỉ nói: “Tôi tin bên anh làm được. Người trái nghề như tôi cũng nghĩ ra được cách như giả vờ làm nhân viên dọn phòng đặt máy quay mini trong phòng ngủ chẳng hạn. Vậy là có ngay phim, chẳng mấy khó gì.”
Quản lý: …
“Được thôi, nhưng mà giá thì…” Quản lý nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư chau mày, “Khách quen, giảm giá đi.”
Ninh Thư đưa tiền cho quản lý rồi cất hết các thứ vào trong két ngân hàng.
Bận rộn cả ngày khiến Ninh Thư hơi váng đầu, nhất là Trương Gia Sâm kia, anh ta có thể làm người ta tức điên lên được ấy.
Ninh Thư chuyển hết tiền trong thẻ sang một thẻ khác. Bởi vì cái thẻ này là mặc định chi trả hết mọi tiền điện nước, tiền bảo vệ gì đó của căn nhà mới kia.
Căn nhà đó là khu nhà ở cao cấp nên phí bảo vệ cũng không phải số tiền nhỏ. Và tất nhiên khoản tiền đó là Miêu Diệu Diệu trả rồi, Trương Gia Sâm chẳng cần phải trả một đồng nào cho cái nhà đó.
Não Miêu Diệu Diệu không chỉ đần mà còn nhồi toàn bã đậu. Nuôi Trương Gia Sâm béo tròn để Trương Gia Sâm đi nuôi kẻ khác.
Cho chó ăn chó nó còn vẫy đuôi sủa vài tiếng cảm ơn, nhưng những người kia tiêu tiền của bạn, ở nhà của bạn và lại cho rằng đó là điều hiển nhiên, còn định sai việc bạn như là con ở nữa.
Về đến nhà, việc đầu tiên Ninh Thư làm đó là nấu thuốc cho ông Miêu. Dù gì cô cũng từng có một đời là đệ tử của thần y, cũng tính là bác sĩ nên tự cô nấu thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.