Chương 446: Trai Nghèo Lên Phố (14)
Ngận Thị Kiểu Tình
02/03/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư rất quan tâm cơ thể của ông Miêu, cô không mong ông Miêu chưa sáu mươi đã chết trong cốt truyện.
Lại nói cả nhà họ Miêu đều đoản mệnh cả, nhất là Miêu Diệu Diệu đây. Cũng do Miêu Diệu Diệu dẫn sói vào nhà mới khiến cả nhà họ Miêu chết hết.
Chẳng biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì mà khiến ông Miêu không chịu nổi, máu xông lên não mạch máu vỡ tung không tỉnh lại nữa.
Vậy nên Ninh Thư rất quan tâm đến sức khoẻ của ông Miêu.
Ông Miêu vừa uống thuốc con gái nấu, vừa thấy sắc mặt con gái không vui bèn hỏi: “Sao cái mặt xị thế này, công việc vất vả quá hay là cãi nhau với Trương Gia Sâm?”
Ninh Thư phẩy tay, “Con có sao đâu.” Cô không muốn nói ông Miêu nghe chuyện nhà họ Trương. Ông Miêu mà qua nói chuyện với nhà họ Trương, có khi bị tức và xuất huyết não trước thời hạn mất.
Ninh Thư chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi bố: “Bố ơi, bố kiểm tra sổ sách thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện đó là mặt ông Miêu đần thối như mặt Ninh Thư, chỉ nhìn Ninh Thư chứ không trả lời.
Ninh Thư biết chắc ông Miêu đã kiểm thấy cái gì đó, hỏi: “Bố kiểm tra được gì đúng không?”
“Không có gì, chút tiền lẻ thôi không cần bận tâm.” Ông Miêu nói và cúi đầu uống thuốc.
Ninh Thư cảm thấy ông Miêu đã phát hiện ra cái đuôi của Trương Gia Sâm nhưng kiêng kỵ mình nên không nói.
Khi nào cô đã nắm chắc trong tay chứng cứ Trương Gia Sâm ngoại tình và đặt trước mặt ông Miêu, khi ấy ông Miêu sẽ nói thôi.
Ông Miêu ngồi yên chẳng phải vì mình còn gì.
Ninh Thư thở dài, ngu lắm để rồi hại mình hại người.
Ninh Thư nghĩ mình vẫn nên thêm nhiều điểm thuộc tính vào mặt trí tuệ.
Cũng tại ông bà Miêu chiều Miêu Diệu Diệu quá, khiến Miêu Diệu Diệu trở thành kiểu người như thế. Nếu Miêu Diệu Diệu gặp được một người yêu thương cô ấy thật lòng, thích cả tính cách đó của cô ấy, vậy cô ấy sẽ hạnh phúc đến hết đời. Song cô lại bị cái loại lấy oán báo ơn như Trương Gia Sâm để mắt đến, đó quả thật là nhát dao trí mạng với tính cách nguyên chủ.
Trương Gia Sâm biết lợi dụng nhược điểm ấy để từng bước một ăn tươi nuốt sống nhà họ Miêu.
Ninh Thư chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì có điện thoại của Trương Gia Sâm. Mở lời đã là câu dỗ ngọt của Trương Gia Sâm: “Đừng giận mà Diệu Diệu, em về nhà đi, bố mẹ đang đợi em đấy.”
Ninh Thư co người lại trong chăn, bảo: “Gia Sâm, bây giờ là mười một giờ đêm rồi mà anh. Trời thì lạnh như thế, anh không sợ em gặp nguy hiểm giữa đêm hôm à.” Ninh Thư cố tình nhõng nhẽo, “Anh đâu có yêu em, đâu có quan tâm gì đến em có cảm lạnh hay không, có gặp nguy hiểm hay không. Anh nào có yêu em chứ.”
Nói xong Ninh Thư tắt máy luôn. Cô có điên mới nửa đêm nửa hôm trời trở gió lạnh chạy về cái nhà toàn mặt hàng phá best đó. Miêu Diệu Diệu đã quá nghe lời Trương Gia Sâm nên đến giờ Trương Gia Sâm mới bỏ ngỏ cô ấy như thế.
Trương Gia Sâm bị cúp máy tái mét mặt, bị cả nhà nhìn vào làm Trương Gia Sâm hận Ninh Thư khó tả.
Trương Gia Sâm lại gọi nhưng bên kia tắt máy luôn. Con ngươi Trương Gia Sâm rung rung, khiếp sợ bởi thái độ của Miêu Diệu Diệu.
Dù Trương Gia Sâm cảm thấy Miêu Diệu Diệu ngu, nhưng tính cách Miêu Diệu Diệu khá là nhu mì ba phải. Miêu Diệu Diệu bây giờ khiến Trương Gia Sâm có dự cảm chẳng lành.
Ở quê lên là thái độ của Miêu Diệu Diệu với anh đã có thay đổi vi diệu. Miêu Diệu Diệu bây giờ khiến Trương Gia Sâm bị bồn chồn bất an.
Trương Gia Sâm vẫn luôn kiêu ngạo bởi cô tiểu thư nhà giàu Miêu Diệu Diệu yêu anh vô bờ bến, song chuyện đã lệch khỏi tầm kiểm soát rồi.
Trương Gia Sâm vuốt trán, hơi hối hận do đã để Miêu Diệu Diệu ở lại quê. Chẳng lẽ sống khổ ở quê ít hôm đã trau dồi trí não Miêu Diệu Diệu à?
“Gia Sâm à, bao giờ cô ta về vậy? Đàn bà lấy chồng rồi mà đêm hôm không về, không nghe lời như thế thì ngày trước đã bị nhốt cũi lợn thả trôi sông rồi.” Mẹ Trương Gia Sâm nóng nảy, đã nửa đêm, ở quê đã ngủ được một giấc rồi.
Trương Gia Sâm nói: “Muộn rồi nên cô ấy bảo ở nhà bố mẹ vợ mai về ạ.”
Mẹ Trương Gia Sâm càng tỏ thái độ: “Đã lấy chồng rồi còn suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, vào nhà họ Trương thì là người của nhà họ Trương chứ.”
Trương Gia Sâm nghe mẹ nói thế thấy có vẻ không ổn, “Mẹ à, Miêu Diệu Diệu là vợ con, mẹ đối xử với cô ấy tốt chút đi mẹ. Bây giờ cô ấy đang là tổng giám đốc ở công ty con, có khi mai này công ty nhà họ Miêu sẽ về tay cô ấy, xích mích với cô ấy không có lợi cho chúng ta đâu.”
Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt, “Đàn bà thì quản lý công ty cái nỗi gì? Việc đó để đàn ông làm, đàn bà nên ở nhà chăm lo cho từ già đến trẻ chứ. Bảo nó đưa công ty cho con, đàn bà chỉ ở nhà đẻ rồi nuôi con thôi.”
Trương Gia Sâm mím môi, chỉ nhìn mẹ chứ không trả lời.
Tẩu thuốc trong tay bố Trương Gia Sâm được nhấc ra, ông chẹp miệng nói với Trương Gia Sâm: “Tạm thời bỏ qua chuyện vợ mày, tìm cho anh rể mày một công việc ở công ty mày đi đã.”
“Đúng rồi cậu à, cậu tìm cho anh một công việc nào nhàn chút để làm đi. Cậu biết anh hay mệt, không làm được việc nặng mà.” Đàm Hợp Vũ hớt hải nói với Trương Gia Sâm.
Nhìn cái thể loại bê tha của Đàm Hợp Vũ là Trương Gia Sâm chau mày lại. Nhưng nhìn đến Trương Vấn Lan đang bế con ru ngủ tỏ vẻ van nài và mong chờ thì Trương Gia Sâm không nỡ, gật đầu bảo: “Được thôi, nhưng anh rể không có bằng nên chỉ vào nhà máy làm được thôi.”
“Được đấy.” Bố Trương Gia Sâm quyết định ngay, Đàm Hợp Vũ lại nói với Trương Gia Sâm: “Cậu à, cậu để anh làm quản đốc phân xưởng được không?”
Mày Trương Gia Sâm chau chặt lại, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ khiến Đàm Hợp Vũ bị sợ, ngượng không nói nữa.
“Anh cho em ít tiền được không? Lần đầu em lên thành phố, em muốn đi mua ít đồ với mấy bộ quần áo đẹp ở thành phố nữa.” Trương Tiểu Muội xin Trương Gia Sâm.
Trương Tiểu Muội đảo tròng mắt, bảo: “À em không xin tiền anh nữa. Mai em gọi Miêu Diệu Diệu đi cùng, vậy là có người trả tiền rồi.”
Nói rồi Trương Tiểu Muội rất đắc chí, thấy mình thật thông minh.
Trương Gia Sâm nheo mày, Trương Gia Sâm có thể chắc chắn Miêu Diệu Diệu của ngày trước sẽ đi theo làm cây ATM, chứ Trương Gia Sâm không dám chắc Miêu Diệu Diệu của bây giờ. Vả lại Miêu Diệu Diệu bận tối mắt tối mũi chuyện công ty, chẳng có mấy thời gian gặp anh huống chi là đi mua sắm với Trương Tiểu Muội?
Trương Gia Sâm rút một xấp tiền trong ví ra đưa cho Trương Tiểu Muội, bảo: “Chị dâu em phải đi làm, không có thời gian đi mua sắm với em đâu. Em cầm lấy chỗ tiền này, thích gì thì mua nấy.”
Trương Tiểu Muội cầm xấp tiền mà không vui thấy rõ. Tiêu tiền của anh mình với tiêu tiền của người khác không giống nhau. Trương Tiểu Muội sẽ không xót tiền khi tiêu tiền của người khác và đặc biệt là của Miêu Diệu Diệu. Đâu ai lắm tiền như Miêu Diệu Diệu chứ.
Trương Gia Sâm cảm thấy thật buồn phiền, anh ra ban công hút thuốc, mới đó mà đã đầy đầu mẩu thuốc lá dưới đất.
Ninh Thư rất quan tâm cơ thể của ông Miêu, cô không mong ông Miêu chưa sáu mươi đã chết trong cốt truyện.
Lại nói cả nhà họ Miêu đều đoản mệnh cả, nhất là Miêu Diệu Diệu đây. Cũng do Miêu Diệu Diệu dẫn sói vào nhà mới khiến cả nhà họ Miêu chết hết.
Chẳng biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì mà khiến ông Miêu không chịu nổi, máu xông lên não mạch máu vỡ tung không tỉnh lại nữa.
Vậy nên Ninh Thư rất quan tâm đến sức khoẻ của ông Miêu.
Ông Miêu vừa uống thuốc con gái nấu, vừa thấy sắc mặt con gái không vui bèn hỏi: “Sao cái mặt xị thế này, công việc vất vả quá hay là cãi nhau với Trương Gia Sâm?”
Ninh Thư phẩy tay, “Con có sao đâu.” Cô không muốn nói ông Miêu nghe chuyện nhà họ Trương. Ông Miêu mà qua nói chuyện với nhà họ Trương, có khi bị tức và xuất huyết não trước thời hạn mất.
Ninh Thư chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi bố: “Bố ơi, bố kiểm tra sổ sách thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện đó là mặt ông Miêu đần thối như mặt Ninh Thư, chỉ nhìn Ninh Thư chứ không trả lời.
Ninh Thư biết chắc ông Miêu đã kiểm thấy cái gì đó, hỏi: “Bố kiểm tra được gì đúng không?”
“Không có gì, chút tiền lẻ thôi không cần bận tâm.” Ông Miêu nói và cúi đầu uống thuốc.
Ninh Thư cảm thấy ông Miêu đã phát hiện ra cái đuôi của Trương Gia Sâm nhưng kiêng kỵ mình nên không nói.
Khi nào cô đã nắm chắc trong tay chứng cứ Trương Gia Sâm ngoại tình và đặt trước mặt ông Miêu, khi ấy ông Miêu sẽ nói thôi.
Ông Miêu ngồi yên chẳng phải vì mình còn gì.
Ninh Thư thở dài, ngu lắm để rồi hại mình hại người.
Ninh Thư nghĩ mình vẫn nên thêm nhiều điểm thuộc tính vào mặt trí tuệ.
Cũng tại ông bà Miêu chiều Miêu Diệu Diệu quá, khiến Miêu Diệu Diệu trở thành kiểu người như thế. Nếu Miêu Diệu Diệu gặp được một người yêu thương cô ấy thật lòng, thích cả tính cách đó của cô ấy, vậy cô ấy sẽ hạnh phúc đến hết đời. Song cô lại bị cái loại lấy oán báo ơn như Trương Gia Sâm để mắt đến, đó quả thật là nhát dao trí mạng với tính cách nguyên chủ.
Trương Gia Sâm biết lợi dụng nhược điểm ấy để từng bước một ăn tươi nuốt sống nhà họ Miêu.
Ninh Thư chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì có điện thoại của Trương Gia Sâm. Mở lời đã là câu dỗ ngọt của Trương Gia Sâm: “Đừng giận mà Diệu Diệu, em về nhà đi, bố mẹ đang đợi em đấy.”
Ninh Thư co người lại trong chăn, bảo: “Gia Sâm, bây giờ là mười một giờ đêm rồi mà anh. Trời thì lạnh như thế, anh không sợ em gặp nguy hiểm giữa đêm hôm à.” Ninh Thư cố tình nhõng nhẽo, “Anh đâu có yêu em, đâu có quan tâm gì đến em có cảm lạnh hay không, có gặp nguy hiểm hay không. Anh nào có yêu em chứ.”
Nói xong Ninh Thư tắt máy luôn. Cô có điên mới nửa đêm nửa hôm trời trở gió lạnh chạy về cái nhà toàn mặt hàng phá best đó. Miêu Diệu Diệu đã quá nghe lời Trương Gia Sâm nên đến giờ Trương Gia Sâm mới bỏ ngỏ cô ấy như thế.
Trương Gia Sâm bị cúp máy tái mét mặt, bị cả nhà nhìn vào làm Trương Gia Sâm hận Ninh Thư khó tả.
Trương Gia Sâm lại gọi nhưng bên kia tắt máy luôn. Con ngươi Trương Gia Sâm rung rung, khiếp sợ bởi thái độ của Miêu Diệu Diệu.
Dù Trương Gia Sâm cảm thấy Miêu Diệu Diệu ngu, nhưng tính cách Miêu Diệu Diệu khá là nhu mì ba phải. Miêu Diệu Diệu bây giờ khiến Trương Gia Sâm có dự cảm chẳng lành.
Ở quê lên là thái độ của Miêu Diệu Diệu với anh đã có thay đổi vi diệu. Miêu Diệu Diệu bây giờ khiến Trương Gia Sâm bị bồn chồn bất an.
Trương Gia Sâm vẫn luôn kiêu ngạo bởi cô tiểu thư nhà giàu Miêu Diệu Diệu yêu anh vô bờ bến, song chuyện đã lệch khỏi tầm kiểm soát rồi.
Trương Gia Sâm vuốt trán, hơi hối hận do đã để Miêu Diệu Diệu ở lại quê. Chẳng lẽ sống khổ ở quê ít hôm đã trau dồi trí não Miêu Diệu Diệu à?
“Gia Sâm à, bao giờ cô ta về vậy? Đàn bà lấy chồng rồi mà đêm hôm không về, không nghe lời như thế thì ngày trước đã bị nhốt cũi lợn thả trôi sông rồi.” Mẹ Trương Gia Sâm nóng nảy, đã nửa đêm, ở quê đã ngủ được một giấc rồi.
Trương Gia Sâm nói: “Muộn rồi nên cô ấy bảo ở nhà bố mẹ vợ mai về ạ.”
Mẹ Trương Gia Sâm càng tỏ thái độ: “Đã lấy chồng rồi còn suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, vào nhà họ Trương thì là người của nhà họ Trương chứ.”
Trương Gia Sâm nghe mẹ nói thế thấy có vẻ không ổn, “Mẹ à, Miêu Diệu Diệu là vợ con, mẹ đối xử với cô ấy tốt chút đi mẹ. Bây giờ cô ấy đang là tổng giám đốc ở công ty con, có khi mai này công ty nhà họ Miêu sẽ về tay cô ấy, xích mích với cô ấy không có lợi cho chúng ta đâu.”
Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt, “Đàn bà thì quản lý công ty cái nỗi gì? Việc đó để đàn ông làm, đàn bà nên ở nhà chăm lo cho từ già đến trẻ chứ. Bảo nó đưa công ty cho con, đàn bà chỉ ở nhà đẻ rồi nuôi con thôi.”
Trương Gia Sâm mím môi, chỉ nhìn mẹ chứ không trả lời.
Tẩu thuốc trong tay bố Trương Gia Sâm được nhấc ra, ông chẹp miệng nói với Trương Gia Sâm: “Tạm thời bỏ qua chuyện vợ mày, tìm cho anh rể mày một công việc ở công ty mày đi đã.”
“Đúng rồi cậu à, cậu tìm cho anh một công việc nào nhàn chút để làm đi. Cậu biết anh hay mệt, không làm được việc nặng mà.” Đàm Hợp Vũ hớt hải nói với Trương Gia Sâm.
Nhìn cái thể loại bê tha của Đàm Hợp Vũ là Trương Gia Sâm chau mày lại. Nhưng nhìn đến Trương Vấn Lan đang bế con ru ngủ tỏ vẻ van nài và mong chờ thì Trương Gia Sâm không nỡ, gật đầu bảo: “Được thôi, nhưng anh rể không có bằng nên chỉ vào nhà máy làm được thôi.”
“Được đấy.” Bố Trương Gia Sâm quyết định ngay, Đàm Hợp Vũ lại nói với Trương Gia Sâm: “Cậu à, cậu để anh làm quản đốc phân xưởng được không?”
Mày Trương Gia Sâm chau chặt lại, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ khiến Đàm Hợp Vũ bị sợ, ngượng không nói nữa.
“Anh cho em ít tiền được không? Lần đầu em lên thành phố, em muốn đi mua ít đồ với mấy bộ quần áo đẹp ở thành phố nữa.” Trương Tiểu Muội xin Trương Gia Sâm.
Trương Tiểu Muội đảo tròng mắt, bảo: “À em không xin tiền anh nữa. Mai em gọi Miêu Diệu Diệu đi cùng, vậy là có người trả tiền rồi.”
Nói rồi Trương Tiểu Muội rất đắc chí, thấy mình thật thông minh.
Trương Gia Sâm nheo mày, Trương Gia Sâm có thể chắc chắn Miêu Diệu Diệu của ngày trước sẽ đi theo làm cây ATM, chứ Trương Gia Sâm không dám chắc Miêu Diệu Diệu của bây giờ. Vả lại Miêu Diệu Diệu bận tối mắt tối mũi chuyện công ty, chẳng có mấy thời gian gặp anh huống chi là đi mua sắm với Trương Tiểu Muội?
Trương Gia Sâm rút một xấp tiền trong ví ra đưa cho Trương Tiểu Muội, bảo: “Chị dâu em phải đi làm, không có thời gian đi mua sắm với em đâu. Em cầm lấy chỗ tiền này, thích gì thì mua nấy.”
Trương Tiểu Muội cầm xấp tiền mà không vui thấy rõ. Tiêu tiền của anh mình với tiêu tiền của người khác không giống nhau. Trương Tiểu Muội sẽ không xót tiền khi tiêu tiền của người khác và đặc biệt là của Miêu Diệu Diệu. Đâu ai lắm tiền như Miêu Diệu Diệu chứ.
Trương Gia Sâm cảm thấy thật buồn phiền, anh ra ban công hút thuốc, mới đó mà đã đầy đầu mẩu thuốc lá dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.