Chương 201: Trường Học Kinh Hoàng (6)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Chương Vũ Yên vừa đi, Ninh Thư cảm thấy xung quanh bỗng lạnh giá, mặt cô lạnh như băng. Ninh Thư đang nghi ngờ có phải nó đang sờ mặt cô hay thè lưỡi liếm mặt cô hay không. Dù cô chẳng thấy gì nhưng chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà Ninh Thư đã sợ chết khiếp rồi.
Ninh Thư lê cái thân xác mệt mỏi về phòng, vừa thầm lẩm bẩm khẩu quyết Tuyệt Thế Võ Công, vừa cố gắng điều động kình khí xua đi khí lạnh bủa vây cơ thể. Tại sao chỉ có cô thấy lạnh thế nhỉ?
Cũng tiếp xúc với cái thứ ma quái, nhưng ba người khác chẳng sao cả, chỉ có mỗi Ninh Thư có cảm thụ rõ thế này.
Ninh Thư vội vàng về ký túc. Thú thật là Ninh Thư không muốn về ký túc xá, nhưng lại nghĩ bọn cô đi đâu nó cũng theo được nên chẳng thà về ký túc còn hơn.
“Cộp cộp cộp...” Ninh Thư nghe thấy có tiếng bước chân phía sau. Ninh Thư không ngoảnh lại mà bước nhanh hơn. Ninh Thư tăng tốc độ, tiếng bước chân đằng sau cũng gấp gáp theo.
“Bụp...” Một bàn tay chợt đặt lên vai Ninh Thư từ phía sau. Trái tim Ninh Thư thịch một cái, cô tóm được bàn tay ấy và quật ngã qua vai mà không cần suy nghĩ. Chàng trai kêu ái ôi, ngã xuống đất nằm cản đường đi.
Ninh Thư nhờ ánh đèn đường mờ mới nhìn rõ đây là ai. Đây chẳng phải là nam sinh sờ đùi cô trong karaoke còn gì? Gan to lắm, dám bám theo cơ à.
Nam sinh chống eo đứng lên mắng nhiếc. Ninh Thư đứng xem dáng vẻ hùng hổ của cậu ta. Nhìn quen trai đẹp được động cái là đánh nên Ninh Thư cảm thấy cái cậu này xấu và ngứa mắt thật.
“Em làm gì phải làm vậy với anh?” Nam sinh chất vấn Ninh Thư, Ninh Thư nói dửng dưng: “Anh tập kích tôi từ đằng sau, tôi tự vệ đấy.”
Ninh Thư cũng không muốn nói thêm với người này nên xoay người bỏ đi. Cậu nam sinh kia đuổi theo, bảo Ninh Thư: “Chuyện trong phòng hát là anh sai. Anh nghe nói nhà em khó khăn, em làm bạn gái anh đi, anh sẽ chu cấp cho cuộc sống của em.”
Ninh Thư dừng bước, cậu ta vui vẻ hỏi: “Em đồng ý à? Anh tên Tống Minh, muộn thế này mà em còn muốn về ký túc ngủ à?”
“Chúng ta ra ngoài đi.” Tống Minh nói rồi kéo tay Ninh Thư. Ninh Thư lùi về sau một bước, đanh mặt nhìn nam sinh tên Tống Minh này.
Cậu nam sinh tên Tống Minh này muốn lừa cô lên giường đây mà. Bà đây còn chẳng quấn ga giường với nam chính, mà lại đi ngủ với cậu á?
Ninh Thư cười khẩy đá vào đũng quần Tống Minh. Tống Minh đau đến ôm đũng quần, Ninh Thư kéo cổ áo cậu ta lại răn đe, “Đừng có suy nghĩ bẩn thỉu với bà. Sau này mà còn tiếp cận giở trỏ với bà là bà cho mày đứt luôn đấy thằng chó ạ.”
Ninh Thư thả lỏng áo và bỏ đi. Một tay Tống Minh chống tường một tay ôm đũng quần, nhìn theo dáng Ninh Thư và chửi thề.
Ninh Thư về đến phòng, bật điện lên và chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt thì lại nhớ đến chuyện ban sáng, lại sợ vòi nước chảy ra máu.
Mà tài thật, chỉ có vòi phòng các cô mới chảy ra máu thôi, sao lại có chuyện phản khoa học như thế chứ.
May mà giờ không xả ra máu nữa, Ninh Thư rửa mặt sạch sẽ. Đóng cửa sổ, kéo rèm xong xuôi và để điện, Ninh Thư trèo lên giường tầng, ngồi thiền trên giường.
Ninh Thư biết là thần bút sẽ đến, thứ như nó chính là kiểu lợi dụng từ trường gây ra một số vụ việc quái dị, khơi dậy nỗi sợ hãi và làm cho trái tim người ta tan vỡ.
Con người sợ ma do không nhìn thấy, và cả do có sức mạnh thần bí nữa.
Ninh Thư điều động kình khí bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, cũng như là để giải quyết nỗi sợ hãi trong lòng.
Cửa sổ được Ninh Thư đóng chắc chắn bị giỏi thổi phật ra kêu cái “phành”. Điện trong ký túc xá tắt phụt trong nháy mắt. Trong ký túc không thấy một điểm sáng, kể cả ngoài cửa cũng tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Gió thổi cửa sổ đập phành phành, rèm cửa cũng bị thổi xoắn thành một cục.
Ninh Thư ngồi trên giường bất động như núi, không mở mắt nên chẳng thấy gì cả. Ninh Thư tự nhủ trong lòng, bà đây chẳng nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy sẽ không sợ gì cả.
Ninh Thư ngửi thấy mùi thối rữa, cả người như ngâm trong nước đá, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn. Ninh Thư chỉ biết cắn răng nhắm tịt mắt, không được mở mắt.
Cô vừa luân chuyển kình khí vừa cố chịu âm khí này.
“Hức khà hức khà...” Bên tai có tiếng gào thét, đó là tiếng khóc nức nở của con gái như gần mà cũng như xa. Ninh Thư còn cảm thấy có cái gì đó rất ấm áp đang rơi lách tách xuống người mình như máu mới chảy ra khỏi cơ thể.
Ninh Thư vẫn không mở mắt, cô lại cảm thấy nhiệt độ phòng đang giảm xuống. Ninh Thư như đang trần truồng trong tuyết mùa đông dưới không độ, cả người và cơ bắp đều đang run lẩy bẩy.
“Tại sao mày không mở mắt ra nhìn tao, tại sao, tại sao...” Giọng nói có sức nặng và ngập tràn oán thán, mang theo hơi thở rét lạnh vô ngàn.
Ninh Thư luân chuyển kình khí trong cơ thể, cố gắng không để mình bị thần bút ảnh hưởng.
Không biết đã qua bao lâu, Ninh Thư cũng không biết mình đã chịu đựng bao lâu nữa, lúc mở mắt ra thì đã là ban ngày rồi. Cửa sổ mở toang, rèm cửa bị gió đu đưa nhẹ.
Lại là một buổi sáng tốt lành, trong phòng không hề có chút bất thường nào. Ninh Thư đã ngồi trên giường cả đêm. Nếu không phải cơ thể đang chết lặng, Ninh Thư cũng nghi ngờ đêm qua chỉ là ảo giác.
Ninh Thư ngáp dài, tinh thần rất mệt mỏi. Cô xuống giường mở cái tủ của mình ra và nhận thấy có một bộ quần áo được xếp ngay ngắn ở trên đầu. Đó là một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ thẫm.
Ninh Thư chau mày, chiếc áo này rất đẹp, nó không phải của cô. Nguyên chủ không hề có quần áo đẹp như thế, mặc chiếc áo màu đỏ bắt mắt thế này sẽ tôn lên thần thái cực chất lừ.
Ai để chiếc áo này ở tủ của cô thế? Ninh Thư đoán đây là áo của Chương Vũ Yên, chiếc áo này hoàn toàn phù hợp với phong cách ăn mặc chất mà đẹp của Chương Vũ Yên.
Ninh Thư nghĩ ngợi rồi cầm áo lên. Vào lúc chạm vào chiếc áo, Ninh Thư đã cảm thấy là lạ bởi vì chiếc áo ẩm ướt và dinh dính. Đưa tay lên mũi ngửi thì ngửi thấy mùi thối khỉnh.
Ninh Thư biết ngay chiếc áo này là thần bút để vào ngăn tủ của cô. Chợt cô cảm thấy có cái gì đó lạnh giá đang sán lại gần mình. Từng luồng khí lạng đang chui vào lỗ chân lông, trong đầu chợt nghĩ.
Chiếc áo đẹp thế này nên mặc thử xem.
Ninh Thư lấy chiếc áo ra khỏi ngăn tủ, cầm áo ra mà nước bẩn còn rỏ tí tách xuống. Chiếc áo hút nước rất nặng và chưa được vắt khô.
Ninh Thư cười khẩy, cô cầm lấy cái kéo và cắt chiếc áo thành ba mảnh.
Nhiệt độ trong phòng giảm đột ngột, gió lớn phần phật ngoài cửa sổ rít gào ghê rợn. Cơn gió cuốn những mẩu quần áo dưới đất lại, cả phòng ngập mùi hôi thối buồn nôn.
Chương Vũ Yên vừa đi, Ninh Thư cảm thấy xung quanh bỗng lạnh giá, mặt cô lạnh như băng. Ninh Thư đang nghi ngờ có phải nó đang sờ mặt cô hay thè lưỡi liếm mặt cô hay không. Dù cô chẳng thấy gì nhưng chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà Ninh Thư đã sợ chết khiếp rồi.
Ninh Thư lê cái thân xác mệt mỏi về phòng, vừa thầm lẩm bẩm khẩu quyết Tuyệt Thế Võ Công, vừa cố gắng điều động kình khí xua đi khí lạnh bủa vây cơ thể. Tại sao chỉ có cô thấy lạnh thế nhỉ?
Cũng tiếp xúc với cái thứ ma quái, nhưng ba người khác chẳng sao cả, chỉ có mỗi Ninh Thư có cảm thụ rõ thế này.
Ninh Thư vội vàng về ký túc. Thú thật là Ninh Thư không muốn về ký túc xá, nhưng lại nghĩ bọn cô đi đâu nó cũng theo được nên chẳng thà về ký túc còn hơn.
“Cộp cộp cộp...” Ninh Thư nghe thấy có tiếng bước chân phía sau. Ninh Thư không ngoảnh lại mà bước nhanh hơn. Ninh Thư tăng tốc độ, tiếng bước chân đằng sau cũng gấp gáp theo.
“Bụp...” Một bàn tay chợt đặt lên vai Ninh Thư từ phía sau. Trái tim Ninh Thư thịch một cái, cô tóm được bàn tay ấy và quật ngã qua vai mà không cần suy nghĩ. Chàng trai kêu ái ôi, ngã xuống đất nằm cản đường đi.
Ninh Thư nhờ ánh đèn đường mờ mới nhìn rõ đây là ai. Đây chẳng phải là nam sinh sờ đùi cô trong karaoke còn gì? Gan to lắm, dám bám theo cơ à.
Nam sinh chống eo đứng lên mắng nhiếc. Ninh Thư đứng xem dáng vẻ hùng hổ của cậu ta. Nhìn quen trai đẹp được động cái là đánh nên Ninh Thư cảm thấy cái cậu này xấu và ngứa mắt thật.
“Em làm gì phải làm vậy với anh?” Nam sinh chất vấn Ninh Thư, Ninh Thư nói dửng dưng: “Anh tập kích tôi từ đằng sau, tôi tự vệ đấy.”
Ninh Thư cũng không muốn nói thêm với người này nên xoay người bỏ đi. Cậu nam sinh kia đuổi theo, bảo Ninh Thư: “Chuyện trong phòng hát là anh sai. Anh nghe nói nhà em khó khăn, em làm bạn gái anh đi, anh sẽ chu cấp cho cuộc sống của em.”
Ninh Thư dừng bước, cậu ta vui vẻ hỏi: “Em đồng ý à? Anh tên Tống Minh, muộn thế này mà em còn muốn về ký túc ngủ à?”
“Chúng ta ra ngoài đi.” Tống Minh nói rồi kéo tay Ninh Thư. Ninh Thư lùi về sau một bước, đanh mặt nhìn nam sinh tên Tống Minh này.
Cậu nam sinh tên Tống Minh này muốn lừa cô lên giường đây mà. Bà đây còn chẳng quấn ga giường với nam chính, mà lại đi ngủ với cậu á?
Ninh Thư cười khẩy đá vào đũng quần Tống Minh. Tống Minh đau đến ôm đũng quần, Ninh Thư kéo cổ áo cậu ta lại răn đe, “Đừng có suy nghĩ bẩn thỉu với bà. Sau này mà còn tiếp cận giở trỏ với bà là bà cho mày đứt luôn đấy thằng chó ạ.”
Ninh Thư thả lỏng áo và bỏ đi. Một tay Tống Minh chống tường một tay ôm đũng quần, nhìn theo dáng Ninh Thư và chửi thề.
Ninh Thư về đến phòng, bật điện lên và chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt thì lại nhớ đến chuyện ban sáng, lại sợ vòi nước chảy ra máu.
Mà tài thật, chỉ có vòi phòng các cô mới chảy ra máu thôi, sao lại có chuyện phản khoa học như thế chứ.
May mà giờ không xả ra máu nữa, Ninh Thư rửa mặt sạch sẽ. Đóng cửa sổ, kéo rèm xong xuôi và để điện, Ninh Thư trèo lên giường tầng, ngồi thiền trên giường.
Ninh Thư biết là thần bút sẽ đến, thứ như nó chính là kiểu lợi dụng từ trường gây ra một số vụ việc quái dị, khơi dậy nỗi sợ hãi và làm cho trái tim người ta tan vỡ.
Con người sợ ma do không nhìn thấy, và cả do có sức mạnh thần bí nữa.
Ninh Thư điều động kình khí bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, cũng như là để giải quyết nỗi sợ hãi trong lòng.
Cửa sổ được Ninh Thư đóng chắc chắn bị giỏi thổi phật ra kêu cái “phành”. Điện trong ký túc xá tắt phụt trong nháy mắt. Trong ký túc không thấy một điểm sáng, kể cả ngoài cửa cũng tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Gió thổi cửa sổ đập phành phành, rèm cửa cũng bị thổi xoắn thành một cục.
Ninh Thư ngồi trên giường bất động như núi, không mở mắt nên chẳng thấy gì cả. Ninh Thư tự nhủ trong lòng, bà đây chẳng nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy sẽ không sợ gì cả.
Ninh Thư ngửi thấy mùi thối rữa, cả người như ngâm trong nước đá, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn. Ninh Thư chỉ biết cắn răng nhắm tịt mắt, không được mở mắt.
Cô vừa luân chuyển kình khí vừa cố chịu âm khí này.
“Hức khà hức khà...” Bên tai có tiếng gào thét, đó là tiếng khóc nức nở của con gái như gần mà cũng như xa. Ninh Thư còn cảm thấy có cái gì đó rất ấm áp đang rơi lách tách xuống người mình như máu mới chảy ra khỏi cơ thể.
Ninh Thư vẫn không mở mắt, cô lại cảm thấy nhiệt độ phòng đang giảm xuống. Ninh Thư như đang trần truồng trong tuyết mùa đông dưới không độ, cả người và cơ bắp đều đang run lẩy bẩy.
“Tại sao mày không mở mắt ra nhìn tao, tại sao, tại sao...” Giọng nói có sức nặng và ngập tràn oán thán, mang theo hơi thở rét lạnh vô ngàn.
Ninh Thư luân chuyển kình khí trong cơ thể, cố gắng không để mình bị thần bút ảnh hưởng.
Không biết đã qua bao lâu, Ninh Thư cũng không biết mình đã chịu đựng bao lâu nữa, lúc mở mắt ra thì đã là ban ngày rồi. Cửa sổ mở toang, rèm cửa bị gió đu đưa nhẹ.
Lại là một buổi sáng tốt lành, trong phòng không hề có chút bất thường nào. Ninh Thư đã ngồi trên giường cả đêm. Nếu không phải cơ thể đang chết lặng, Ninh Thư cũng nghi ngờ đêm qua chỉ là ảo giác.
Ninh Thư ngáp dài, tinh thần rất mệt mỏi. Cô xuống giường mở cái tủ của mình ra và nhận thấy có một bộ quần áo được xếp ngay ngắn ở trên đầu. Đó là một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ thẫm.
Ninh Thư chau mày, chiếc áo này rất đẹp, nó không phải của cô. Nguyên chủ không hề có quần áo đẹp như thế, mặc chiếc áo màu đỏ bắt mắt thế này sẽ tôn lên thần thái cực chất lừ.
Ai để chiếc áo này ở tủ của cô thế? Ninh Thư đoán đây là áo của Chương Vũ Yên, chiếc áo này hoàn toàn phù hợp với phong cách ăn mặc chất mà đẹp của Chương Vũ Yên.
Ninh Thư nghĩ ngợi rồi cầm áo lên. Vào lúc chạm vào chiếc áo, Ninh Thư đã cảm thấy là lạ bởi vì chiếc áo ẩm ướt và dinh dính. Đưa tay lên mũi ngửi thì ngửi thấy mùi thối khỉnh.
Ninh Thư biết ngay chiếc áo này là thần bút để vào ngăn tủ của cô. Chợt cô cảm thấy có cái gì đó lạnh giá đang sán lại gần mình. Từng luồng khí lạng đang chui vào lỗ chân lông, trong đầu chợt nghĩ.
Chiếc áo đẹp thế này nên mặc thử xem.
Ninh Thư lấy chiếc áo ra khỏi ngăn tủ, cầm áo ra mà nước bẩn còn rỏ tí tách xuống. Chiếc áo hút nước rất nặng và chưa được vắt khô.
Ninh Thư cười khẩy, cô cầm lấy cái kéo và cắt chiếc áo thành ba mảnh.
Nhiệt độ trong phòng giảm đột ngột, gió lớn phần phật ngoài cửa sổ rít gào ghê rợn. Cơn gió cuốn những mẩu quần áo dưới đất lại, cả phòng ngập mùi hôi thối buồn nôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.