Chương 202: Trường Học Kinh Hoàng (7)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Sau khi Ninh Thư cắt áo, thần bút nóng nảy thấy rõ. Gió to cứ đập uỳnh uỳnh vào cửa sổ, kính thuỷ tinh vỡ choang, mảnh sành văng tung toé.
Trong tai Ninh Thư cứ lùng bùng như tiếng điện chập, như thể muốn xuyên thủng màng nhĩ cô. Ninh Thư bịt lỗ tai ngồi xổm xuống và nhắm mắt lại.
Thần bút đang thẹn quá hoá giận đây mà. Ninh Thư cảm thấy có là ma cũng chẳng phải sợ, giống như 2333 đã bảo, chẳng qua nó cũng là thể linh hồn và hơi độc ác thôi.
Chỉ cần chiến thắng nỗi sợ trong lòng thì sẽ không sợ gì hết.
Có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc.” Ninh Thư mở mắt ra, ký túc xá đã yên tĩnh, ngoại trừ có mảnh sành vương vãi thì không còn mẩu quần áo nữa. Mặc dù vậy hơi thở âm u lạnh lẽo vẫn cứ vù vù bên cổ như hình với bóng, Ninh Thư nghi là con lệ quỷ này đang bóp cổ cô.
Ninh Thư luân chuyển kình khí trong cơ thể và mở cửa. Ngoài cửa là cô phụ trách, cô đang nhìn Ninh Thư bằng con mắt không mấy hữu nghị, hỏi: “Ban nãy làm gì thế, tại sao kính trong phòng lại vỡ.”
“Em xin lỗi ạ, nãy em đóng cửa sổ mạnh quá nên cửa kính bị vỡ. Em sẽ thay ngay ạ.” Ninh Thư nói dối mà không thấy ngượng mồm.
Cô phụ trách thấy thái độ của Ninh Thư tốt, bảo thay sớm nhé rồi lại nói: “Ở dưới có người tìm em đấy.”
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, ai lại tìm cô chứ?
Lúc Ninh Thư xuống dưới tầng thì đã thấy Tống Minh đang đứng dưới bóng cây. Ninh Thư không hề vui khi thấy cái con người này.
Ninh Thư xoay người về lại ký túc, Tống Minh thấy Ninh Thư định đi thì chạy vội qua kéo Ninh Thư lại, hỏi Ninh Thư: “Sao thấy anh lại chạy thế?”
“Tôi đâu có chạy, tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh thôi. Đừng lởn vởn trước mặt tôi, tôi sẽ cho anh đứt thật đấy.” Ánh mắt Ninh Thư lạnh tanh, cô không muốn dây dưa với con người này.
Lần đầu gặp đã đặt tay lên đùi nữ sinh thì sẽ là thể loại tốt đẹp gì được. Theo như tính nết hung dữ trước của Ninh Thư, cô muốn cho cái cậu này một roi lắm rồi.
Có lẽ là cậu ta sẽ không sờ mó đùi nữ sinh khác đâu. Chẳng qua là thấy cô ăn mặc quê mùa, ở nông thôn ra không có chống lưng, tưởng là cô không dám ho he nên mới bắt nạt cô thôi. Loại người như quả trứng thối thế này thì có gì tốt đẹp đâu.
Đêm qua nhìn Tống Minh đã thấy xấu rồi, giờ ban ngày sáng sủa nhìn lại càng xấu hơn. Mặt thì đầy mụn, cằm cũng chi chít mụn.
Ninh Thư: →_→
Tống Minh nhìn Ninh Thư, cô nữ sinh này ăn mặc hơi xấu một chút nhưng rất có nét đẹp đơn thuần, có lẽ nên chủ động trước.
“Đêm qua anh đã hỏi em làm bạn gái anh, em nghĩ thế nào rồi?” Mắt Tống Minh nhìn lướt qua ngực Ninh Thư.
Dù gì Ninh Thư cũng là người đã trải qua mấy thế giới. Ninh Thư hiểu rõ mồn một cậu trai trước mặt này đang suy nghĩ bẩn thỉu cái gì.
Bà suy nghĩ ư? Bà suy nghĩ cái con mẹ mày ý! Ninh Thư túm cổ áo Tống Minh, nói lạnh như băng: “Đừng có lởn vởn trước mặt bà. Mày muốn chơi bà thế mày đã soi lại cái mặt xấu xí của mày chưa? Nói thật là nó xấu đến mức làm người khác buồn nôn thấy mẹ đó.”
Sắc mặt Tống Minh khó coi, giật cổ áo Ninh Thư đang túm ra và nói không cam lòng: “Mày thì đắc chí cái gì, mày cũng chỉ là mặt hàng rẻ tiền đến từ nông thôn thôi. Mày tưởng mình là hàng bán chạy chắc? Tao cũng chỉ thấy mày khó khăn nên muốn giúp mày, mày tự đề cao mình quá rồi đấy.”
Đúng là ở đâu cũng có lũ trai thối tha nhỉ.
Sao thần bút không đi tìm những loại con trai ghê tởm này, doạ chết lũ con trai buồn nôn này đi. Chỉ biết gây tổn thương cho nữ sinh vô tội thôi.
Chậc chậc chậc, quả nhiên phụ nữ vẫn biết cách làm phụ nữ đau khổ nhất.
Bốn nữ sinh trong ký túc dù có tính xấu nhưng đó giờ chưa có ai làm thần bút tổn thương, vậy mà thần bút lại muốn bọn cô chết đấy.
Xét từ các manh mối thì có lẽ thần bút này bị người ta hại chết, sau đó tích tụ oán khí và muốn giết người.
Ninh Thư cười khẩy với Tống Minh, cô nhấc cao chân, Minh đến rớt tròng mắt. Cậu ta kêu đau và cúi người ôm phía dưới.
Đây là cổng ký túc nữ, có rất nhiều nữ sinh qua lại. Các nữ sinh đều chỉ trỏ Tống Minh, Tống Minh đỏ bừng mặt, mụn ở cằm trông to hơn rất nhiều làm người ta thấy vô cùng buồn nôn.
“Trang Vũ Đồng mày...” Tống Minh cứ chỉ Ninh Thư.
Ninh Thư nói lạnh nhạt: “Tôi đã bảo rồi mà, về sau đừng lảng vảng trước mặt tôi, tôi thấy anh lần nào là đánh anh lần đấy đấy.”
Ninh Thư nói rồi xoay người bỏ đi.
Về lại phòng, Ninh Thư bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà một chuyến. Ở đây chẳng có cách nào hết, cô biết được từ trong trí nhớ của Trang Vũ Đồng rằng bà cốt trong làng giỏi lắm. Bà ấy có thể giải quyết bất cứ chuyện ly kỳ quỷ quái nào trong làng. Trong cốt truyện, Trang Vũ Đồng định về tìm bà cốt ấy, nhưng chưa về đến nơi thì chết mất rồi.
Ninh Thư thấy nên trở về một chuyến.
Ninh Thư vẫn không từ bỏ ý định triệu tập 2333, “Không có cái gì có thể đối phó với con lệ quỷ này à?”
“Ninh Thư à, tôi đã nói cả rồi còn gì?” Giọng của 2333 có vẻ ỉu xìu, “Bây giờ cô chưa có tư cách mở cửa hàng giao dịch. Trong cửa hàng có nhiều thứ lắm, chắc chắn có thứ có thể bắt được thể linh hồn đó. Nhưng vấn đề là cấp cô vẫn quá thấp.”
Ninh Thư lại hỏi: “Vậy tại sao tôi có thể mua xuân dược với thuốc học tập chứ?” Ninh Thư ngứa tai vụ hệ thống cứ luôn miệng bảo cô rác rưởi quá.
“Những thứ cấp thấp đó có vứt xuống đất cũng không có người chơi nào nhặt ấy. Tôi đổi cho cô bằng quyền hạn của mình đấy.” 2333 đáp.
Ninh Thư bỗng nhiên hét trong lòng, “Nếu là vật phẩm cấp thấp tại sao lại hết nhiều kinh nghiệm như thế? Tại sao? Tại sao chứ?”
“Mặc dù là vật phẩm cấp thấp nhưng cũng mua từ cửa hàng giao dịch nên chúng rất đắt. Thôi nhé, đừng nói chuyện với tôi nữa, năng lượng của tôi không đủ, chào.” 2333 nói rồi mặc xác Ninh Thư.
Ninh Thư không tài nào xua tan nổi cảm giác bị chơi đểu trong lòng. Cô luôn có cảm giác cái hệ thống 2333 này xỏ đểu cô. Ý của 2333 là, mình bây giờ chỉ là một người chơi cấp thấp, chưa biết chừng sẽ biến mất ở một thế giới nào đấy.
Dọn dẹp đồ đạc xong, Ninh Thư định đi xin giảng viên phụ trách cho nghỉ. Ninh Thư sợ sự việc ngã xuống hồ nhân tạo xảy ra nên cố gắng đi tránh cái hồ nhân tạo.
Xin giáo viên phụ trách cho nghỉ xong, Ninh Thư ra khỏi toà nhà hành chính. Đang đi thì cô bỗng nghe có tiếng còi ô tô inh ỏi. Ninh Thư quay lại thì thấy một chiếc xe khách đang lao đến chỗ cô với tốc độ ngày một nhanh.
Một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể Ninh Thư, lạnh đến mức làm cơ thể Ninh Thư đều cóng lại, giống như đang có cái gì đó kìm kẹp cô không cho cô di chuyển.
Ninh Thư điều động khí, nhanh chóng né được chiếc xe khách nhỏ. Chiếc xe lái vào cỏ và tông vào một thân cây, đầu xe cũng bị tông bẹp.
Sau khi Ninh Thư cắt áo, thần bút nóng nảy thấy rõ. Gió to cứ đập uỳnh uỳnh vào cửa sổ, kính thuỷ tinh vỡ choang, mảnh sành văng tung toé.
Trong tai Ninh Thư cứ lùng bùng như tiếng điện chập, như thể muốn xuyên thủng màng nhĩ cô. Ninh Thư bịt lỗ tai ngồi xổm xuống và nhắm mắt lại.
Thần bút đang thẹn quá hoá giận đây mà. Ninh Thư cảm thấy có là ma cũng chẳng phải sợ, giống như 2333 đã bảo, chẳng qua nó cũng là thể linh hồn và hơi độc ác thôi.
Chỉ cần chiến thắng nỗi sợ trong lòng thì sẽ không sợ gì hết.
Có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc.” Ninh Thư mở mắt ra, ký túc xá đã yên tĩnh, ngoại trừ có mảnh sành vương vãi thì không còn mẩu quần áo nữa. Mặc dù vậy hơi thở âm u lạnh lẽo vẫn cứ vù vù bên cổ như hình với bóng, Ninh Thư nghi là con lệ quỷ này đang bóp cổ cô.
Ninh Thư luân chuyển kình khí trong cơ thể và mở cửa. Ngoài cửa là cô phụ trách, cô đang nhìn Ninh Thư bằng con mắt không mấy hữu nghị, hỏi: “Ban nãy làm gì thế, tại sao kính trong phòng lại vỡ.”
“Em xin lỗi ạ, nãy em đóng cửa sổ mạnh quá nên cửa kính bị vỡ. Em sẽ thay ngay ạ.” Ninh Thư nói dối mà không thấy ngượng mồm.
Cô phụ trách thấy thái độ của Ninh Thư tốt, bảo thay sớm nhé rồi lại nói: “Ở dưới có người tìm em đấy.”
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, ai lại tìm cô chứ?
Lúc Ninh Thư xuống dưới tầng thì đã thấy Tống Minh đang đứng dưới bóng cây. Ninh Thư không hề vui khi thấy cái con người này.
Ninh Thư xoay người về lại ký túc, Tống Minh thấy Ninh Thư định đi thì chạy vội qua kéo Ninh Thư lại, hỏi Ninh Thư: “Sao thấy anh lại chạy thế?”
“Tôi đâu có chạy, tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh thôi. Đừng lởn vởn trước mặt tôi, tôi sẽ cho anh đứt thật đấy.” Ánh mắt Ninh Thư lạnh tanh, cô không muốn dây dưa với con người này.
Lần đầu gặp đã đặt tay lên đùi nữ sinh thì sẽ là thể loại tốt đẹp gì được. Theo như tính nết hung dữ trước của Ninh Thư, cô muốn cho cái cậu này một roi lắm rồi.
Có lẽ là cậu ta sẽ không sờ mó đùi nữ sinh khác đâu. Chẳng qua là thấy cô ăn mặc quê mùa, ở nông thôn ra không có chống lưng, tưởng là cô không dám ho he nên mới bắt nạt cô thôi. Loại người như quả trứng thối thế này thì có gì tốt đẹp đâu.
Đêm qua nhìn Tống Minh đã thấy xấu rồi, giờ ban ngày sáng sủa nhìn lại càng xấu hơn. Mặt thì đầy mụn, cằm cũng chi chít mụn.
Ninh Thư: →_→
Tống Minh nhìn Ninh Thư, cô nữ sinh này ăn mặc hơi xấu một chút nhưng rất có nét đẹp đơn thuần, có lẽ nên chủ động trước.
“Đêm qua anh đã hỏi em làm bạn gái anh, em nghĩ thế nào rồi?” Mắt Tống Minh nhìn lướt qua ngực Ninh Thư.
Dù gì Ninh Thư cũng là người đã trải qua mấy thế giới. Ninh Thư hiểu rõ mồn một cậu trai trước mặt này đang suy nghĩ bẩn thỉu cái gì.
Bà suy nghĩ ư? Bà suy nghĩ cái con mẹ mày ý! Ninh Thư túm cổ áo Tống Minh, nói lạnh như băng: “Đừng có lởn vởn trước mặt bà. Mày muốn chơi bà thế mày đã soi lại cái mặt xấu xí của mày chưa? Nói thật là nó xấu đến mức làm người khác buồn nôn thấy mẹ đó.”
Sắc mặt Tống Minh khó coi, giật cổ áo Ninh Thư đang túm ra và nói không cam lòng: “Mày thì đắc chí cái gì, mày cũng chỉ là mặt hàng rẻ tiền đến từ nông thôn thôi. Mày tưởng mình là hàng bán chạy chắc? Tao cũng chỉ thấy mày khó khăn nên muốn giúp mày, mày tự đề cao mình quá rồi đấy.”
Đúng là ở đâu cũng có lũ trai thối tha nhỉ.
Sao thần bút không đi tìm những loại con trai ghê tởm này, doạ chết lũ con trai buồn nôn này đi. Chỉ biết gây tổn thương cho nữ sinh vô tội thôi.
Chậc chậc chậc, quả nhiên phụ nữ vẫn biết cách làm phụ nữ đau khổ nhất.
Bốn nữ sinh trong ký túc dù có tính xấu nhưng đó giờ chưa có ai làm thần bút tổn thương, vậy mà thần bút lại muốn bọn cô chết đấy.
Xét từ các manh mối thì có lẽ thần bút này bị người ta hại chết, sau đó tích tụ oán khí và muốn giết người.
Ninh Thư cười khẩy với Tống Minh, cô nhấc cao chân, Minh đến rớt tròng mắt. Cậu ta kêu đau và cúi người ôm phía dưới.
Đây là cổng ký túc nữ, có rất nhiều nữ sinh qua lại. Các nữ sinh đều chỉ trỏ Tống Minh, Tống Minh đỏ bừng mặt, mụn ở cằm trông to hơn rất nhiều làm người ta thấy vô cùng buồn nôn.
“Trang Vũ Đồng mày...” Tống Minh cứ chỉ Ninh Thư.
Ninh Thư nói lạnh nhạt: “Tôi đã bảo rồi mà, về sau đừng lảng vảng trước mặt tôi, tôi thấy anh lần nào là đánh anh lần đấy đấy.”
Ninh Thư nói rồi xoay người bỏ đi.
Về lại phòng, Ninh Thư bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà một chuyến. Ở đây chẳng có cách nào hết, cô biết được từ trong trí nhớ của Trang Vũ Đồng rằng bà cốt trong làng giỏi lắm. Bà ấy có thể giải quyết bất cứ chuyện ly kỳ quỷ quái nào trong làng. Trong cốt truyện, Trang Vũ Đồng định về tìm bà cốt ấy, nhưng chưa về đến nơi thì chết mất rồi.
Ninh Thư thấy nên trở về một chuyến.
Ninh Thư vẫn không từ bỏ ý định triệu tập 2333, “Không có cái gì có thể đối phó với con lệ quỷ này à?”
“Ninh Thư à, tôi đã nói cả rồi còn gì?” Giọng của 2333 có vẻ ỉu xìu, “Bây giờ cô chưa có tư cách mở cửa hàng giao dịch. Trong cửa hàng có nhiều thứ lắm, chắc chắn có thứ có thể bắt được thể linh hồn đó. Nhưng vấn đề là cấp cô vẫn quá thấp.”
Ninh Thư lại hỏi: “Vậy tại sao tôi có thể mua xuân dược với thuốc học tập chứ?” Ninh Thư ngứa tai vụ hệ thống cứ luôn miệng bảo cô rác rưởi quá.
“Những thứ cấp thấp đó có vứt xuống đất cũng không có người chơi nào nhặt ấy. Tôi đổi cho cô bằng quyền hạn của mình đấy.” 2333 đáp.
Ninh Thư bỗng nhiên hét trong lòng, “Nếu là vật phẩm cấp thấp tại sao lại hết nhiều kinh nghiệm như thế? Tại sao? Tại sao chứ?”
“Mặc dù là vật phẩm cấp thấp nhưng cũng mua từ cửa hàng giao dịch nên chúng rất đắt. Thôi nhé, đừng nói chuyện với tôi nữa, năng lượng của tôi không đủ, chào.” 2333 nói rồi mặc xác Ninh Thư.
Ninh Thư không tài nào xua tan nổi cảm giác bị chơi đểu trong lòng. Cô luôn có cảm giác cái hệ thống 2333 này xỏ đểu cô. Ý của 2333 là, mình bây giờ chỉ là một người chơi cấp thấp, chưa biết chừng sẽ biến mất ở một thế giới nào đấy.
Dọn dẹp đồ đạc xong, Ninh Thư định đi xin giảng viên phụ trách cho nghỉ. Ninh Thư sợ sự việc ngã xuống hồ nhân tạo xảy ra nên cố gắng đi tránh cái hồ nhân tạo.
Xin giáo viên phụ trách cho nghỉ xong, Ninh Thư ra khỏi toà nhà hành chính. Đang đi thì cô bỗng nghe có tiếng còi ô tô inh ỏi. Ninh Thư quay lại thì thấy một chiếc xe khách đang lao đến chỗ cô với tốc độ ngày một nhanh.
Một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể Ninh Thư, lạnh đến mức làm cơ thể Ninh Thư đều cóng lại, giống như đang có cái gì đó kìm kẹp cô không cho cô di chuyển.
Ninh Thư điều động khí, nhanh chóng né được chiếc xe khách nhỏ. Chiếc xe lái vào cỏ và tông vào một thân cây, đầu xe cũng bị tông bẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.