Chương 78: Vợ Của Chủ Tịch (10)
Ngận Thị Kiểu Tình
11/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Tiêu Diễn nghe bảo hai cục cưng nhập viện là đôi mắt đục ngầu trong nháy mắt, anh ta hét vào mặt Ninh Thư, “Cô lại làm gì rồi?”
Ninh Thư: @#¥%*
Tôi làm gì rồi? Tôi làm gì sao tôi cũng chẳng biết vậy!
“Tô Nhiễm, nếu hai đứa bé bị làm sao thì tôi sẽ bắt cô chôn theo.” Tiêu Diễn liếc xéo Ninh Thư giận dữ sau đó xoay người trở ra xe phóng đến bệnh viện.
Ninh Thư sờ trái tim mình, hình bóng Ninh Thư lẻ loi trong gió, tim cô đau quá. Tại sao người ở thế giới này vô lý đùng đùng, tùy hứng thế nhỉ.
“Ở bệnh viện nào?” Ninh Thư dửng dưng hỏi người giúp việc bên cạnh.
Người giúp việc thấy cậu chủ ghét cô chủ thì càng khinh Ninh Thư. Chủ đã ghét thì tớ cũng chẳng tốt tính được là bao, người giúp việc hậm hực: “Tôi không biết ở bệnh viện nào.”
Ninh Thư thản nhiên nhìn người giúp việc, “Tôi hỏi cô, họ ở bệnh viện nào. Ừ thì tôi không có địa vị trong cái nhà này nhưng tư cách để sa thải một người giúp việc thì có đấy.”
“Ở bệnh viện thành phố.” Người giúp việc vội đáp.
Nói sớm thì không nghe.
Ninh Thư muốn qua xem tình hình thế nào mà hai đứa cùng nhập viện, đến cả buff chỉ số thông minh như Tô Đại Bảo mà cũng nhập viện cơ?
Lúc Ninh Thư đến bệnh viện thành phố thì đã nghe thấy tiếng khóc tái tê cõi lòng của Tô Manh từ xa. Ninh Thư giật thót, chẳng lẽ hai đứa ranh con sắp chết à, không thể nào, hai đứa nó là công cụ quan trọng giúp Tiêu Diễn và Tô Manh sát lại gần nhau mà.
Đúng vậy, chúng nó chính xác là công cụ đấy.
Trong mắt Ninh Thư, hai đứa nó là bàn tay vàng của Tô Manh. Gia đình sống qua ngày nhờ Tô Đại Bảo, nũng nịu giả nai nhờ Tô Tiểu Bảo. Hai đứa nó có thể dẹp yên giông tố trước mắt, Tô Manh chưa bước vào cửa đã lấy lòng xong bố mẹ chồng cho Tô Manh, tiện đó tiêu diệt bà vợ đáng ghét cùng bố, theo đuổi mẹ giúp bố.
Quá không khoa học, chúng là quái thai chứ trẻ con cái nỗi gì.
Ninh Thư đi đến, cô nhìn thấy Tô Manh đáng yêu sắp khóc ngất trong lòng Tiêu Diễn. Tiêu Diễn thì sốt ruột, liên tục động viên Tô Manh. Ông bà Tiêu ngồi ghế nhưng cũng bứt rứt không yên.
Ninh Thư bước đến đã đón nhận các đôi mắt ghét bỏ của mọi người. Ninh Thư cảm thấy quá khổ sở, để trở thành người ai gặp cũng ghét quả không dễ dàng gì.
“Cô đến đây làm gì?” Tiêu Diễn hất cằm nhìn Ninh Thư, “Đừng đến làm phiền tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả đi.”
Ninh Thư chau mày, thật sự là cô không biết cách giao tiếp với mấy người này, có thể nói chuyện hẳn hoi được không, hơi tý là hét lên làm bộ ngầu lòi nguy hiểm, Ninh Thư không tiêu hóa nổi.
Tô Manh mắt đỏ hoe rúc trong ngực Tiêu Diễn, cô ta nhìn Ninh Thư với vẻ buồn bã đáng thương: “Tô Nhiễm, trẻ nhỏ không có tội, chị có điều gì bất mãn cứ việc trút vào tôi, tôi chỉ mong chị đừng làm hại con tôi thôi.”
Ninh Thư: …
“Có thể ra khỏi lòng chồng người khác không? Cô không cảm thấy rúc trong lòng chồng người khác rồi văng ra câu này là rất ác với người ta à?” Ninh Thư thờ ơ, “Tôi làm gì con cô vậy?”
Cô làm cô chịu, không cãi, nhưng mà giờ cô còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, ngu ngơ ngờ nghệch mà mấy người này lại đi chỉ trích cô.
Cô phát điên thật rồi.
Tô Manh trợn tròn mắt nhìn Ninh Thư, đôi mắt to trong veo vô tội, vẻ mặt kích động rời khỏi lòng Tiêu Diễn mà lệ rơi đầy mặt, “Đừng đến gần tôi, tôi chỉ muốn con tôi yên ổn thôi.”
Tiêu Diễn xót thương Tô Manh, cố gắng ôm lấy Tô Manh, “Không sao đâu, con của chúng ta sẽ không sao đâu.”
Tô Manh giãy giụa khóc lóc trong lòng Tiêu Diễn, “Đừng chạm vào tôi, đến gần anh con tôi sẽ bị thương, tôi không muốn con tôi gặp chuyện chẳng lành. Tiêu Diễn, xin anh buông tha cho mẹ con chúng tôi đi.”
Ninh Thư: Cứu với hu hu…
Ninh Thư chống một tay lên tường, tay kia ôm ngực, trái tim cô sắp vỡ rồi trời ơi.
Nhân vật chính tùy hứng thật, ở bệnh viện cũng chim chuột được.
Ngày thường nào có trông nom hai đứa nó, vứt hai đứa nó ở nhà họ Tiêu mà. Mà hai đứa nó cũng chẳng cần Tô Manh quan tâm, Tô Manh đã làm mẹ vẫn được sống như ngày còn con gái. Ninh Thư rất muốn mửa với cái phẩm giá này.
“Được rồi, đừng ồn nữa.” Ông Tiêu lên tiếng chấm dứt tiết mục tình yêu đau thương của hai người kia.
Tiêu Diễn chỉ biết động viên Tô Manh, anh ta hỏi ông Tiêu: “Hai cháu sao thế bố?”
Ninh Thư suýt phụt cười, ờ cứ diễn cảnh sinh ly tử biệt, anh anh em em, các loại nũng nịu mắc ói đi, rồi đến cả con mình bị làm sao cũng không biết.
Bổn cung nhức đầu quá.
Bà Tiêu lườm Ninh Thư đang muốn cười bò, bà mắng Ninh Thư: “Tất cả là tại cô, tại cô muốn ăn bào ngư gì đó, tại loại phụ nữ tham ăn nhà cô.”
Ninh Thư: Liên quan đéo gì đến tôi nhỉ.
“Tóm lại là làm sao thế mẹ?” Tiêu Diễn lườm Ninh Thư hằn học, “Đúng là chẳng có sai, Tô Nhiễm, cô đúng là độc ác, đến cả trẻ con cũng không tha.”
“Chẳng phải do cô ta muốn ăn bào ngư gì đó, thành ra bữa trưa hai đứa nó ăn quá nhiều bào ngư mới khó tiêu, giờ phải nhập viện thúc ói ra.” Bà Tiêu lườm Ninh Thư.
Ông Tiêu cũng nói vào: “Về sau không cho phép bào ngư xuất hiện trong nhà nữa.”
Ninh Thư: Mẹ ơi con muốn về nhà, người ở đây đều bị tâm thần cả rồi.
Tiêu Diễn nhìn lướt qua Ninh Thư bằng con mắt ghét bỏ.
Ninh Thư cười khẩy một cái, cô nói: “Cũng đâu phải tôi bắt chúng nó ăn, tôi cũng chẳng bóp mặt nhét vào mồm bắt chúng nó ăn, hay là tôi bỏ thuốc độc trong bào ngư ấy?”
Vụ này liên quan gì đến cô chứ?
“Cô còn bao biện à. Nếu không phải cô làm Tiểu Bảo sợ đến khóc thét thì sao con trẻ lại tiêu hóa kém được.” Bà Tiêu nhạo báng.
Ninh Thư: …
Làm người lương thiện thật mệt, tại sao người ở thế giới này lại vô lý đến thế. Lý lẽ đâu rồi, tam quan đâu rồi, đổ hết mọi chuyện lên đầu cô mà đám người này còn làm như chuyện đương nhiên ấy, chắc là điên cả rồi
Ninh Thư khổ quá bởi một người bình thường như cô lại phải sống ở thế giới thần kinh.
Não họ dùng để làm gì vậy?
Ninh Thư nghĩ cái là hiểu ngay, có lẽ là do trước khi cô đi đã bảo muốn ăn bào ngư mà hai đứa oắt con kia không muốn cho cô ăn nên ăn cố, tính là không muốn để phần cho cô một con nào hết.
Trẻ con vốn tiêu hóa kém nên sau đó hai đứa này mới nhập viện.
Bào ngư mới vô tội làm sao, cô mới vô tội làm sao. Thế mà dường như chẳng có ai nhận ra hành vi quái đản đầy toan tính ranh ma của hai cái đứa này ấy.
Ninh Thư xin phép được bày tỏ cảm xúc đáng đời trước hành vi chán sống này.
“Tô Nhiễm, tôi sẽ không cho phép cô ở lại làm hại con tôi nữa.” Tiêu Diễn liếc qua Ninh Thư, “Tôi muốn ly hôn với loại phụ nữ độc ác như cô.”
Mơ đi cưng, có chết chị cũng không ly hôn nhé.
Tiêu Diễn nghe bảo hai cục cưng nhập viện là đôi mắt đục ngầu trong nháy mắt, anh ta hét vào mặt Ninh Thư, “Cô lại làm gì rồi?”
Ninh Thư: @#¥%*
Tôi làm gì rồi? Tôi làm gì sao tôi cũng chẳng biết vậy!
“Tô Nhiễm, nếu hai đứa bé bị làm sao thì tôi sẽ bắt cô chôn theo.” Tiêu Diễn liếc xéo Ninh Thư giận dữ sau đó xoay người trở ra xe phóng đến bệnh viện.
Ninh Thư sờ trái tim mình, hình bóng Ninh Thư lẻ loi trong gió, tim cô đau quá. Tại sao người ở thế giới này vô lý đùng đùng, tùy hứng thế nhỉ.
“Ở bệnh viện nào?” Ninh Thư dửng dưng hỏi người giúp việc bên cạnh.
Người giúp việc thấy cậu chủ ghét cô chủ thì càng khinh Ninh Thư. Chủ đã ghét thì tớ cũng chẳng tốt tính được là bao, người giúp việc hậm hực: “Tôi không biết ở bệnh viện nào.”
Ninh Thư thản nhiên nhìn người giúp việc, “Tôi hỏi cô, họ ở bệnh viện nào. Ừ thì tôi không có địa vị trong cái nhà này nhưng tư cách để sa thải một người giúp việc thì có đấy.”
“Ở bệnh viện thành phố.” Người giúp việc vội đáp.
Nói sớm thì không nghe.
Ninh Thư muốn qua xem tình hình thế nào mà hai đứa cùng nhập viện, đến cả buff chỉ số thông minh như Tô Đại Bảo mà cũng nhập viện cơ?
Lúc Ninh Thư đến bệnh viện thành phố thì đã nghe thấy tiếng khóc tái tê cõi lòng của Tô Manh từ xa. Ninh Thư giật thót, chẳng lẽ hai đứa ranh con sắp chết à, không thể nào, hai đứa nó là công cụ quan trọng giúp Tiêu Diễn và Tô Manh sát lại gần nhau mà.
Đúng vậy, chúng nó chính xác là công cụ đấy.
Trong mắt Ninh Thư, hai đứa nó là bàn tay vàng của Tô Manh. Gia đình sống qua ngày nhờ Tô Đại Bảo, nũng nịu giả nai nhờ Tô Tiểu Bảo. Hai đứa nó có thể dẹp yên giông tố trước mắt, Tô Manh chưa bước vào cửa đã lấy lòng xong bố mẹ chồng cho Tô Manh, tiện đó tiêu diệt bà vợ đáng ghét cùng bố, theo đuổi mẹ giúp bố.
Quá không khoa học, chúng là quái thai chứ trẻ con cái nỗi gì.
Ninh Thư đi đến, cô nhìn thấy Tô Manh đáng yêu sắp khóc ngất trong lòng Tiêu Diễn. Tiêu Diễn thì sốt ruột, liên tục động viên Tô Manh. Ông bà Tiêu ngồi ghế nhưng cũng bứt rứt không yên.
Ninh Thư bước đến đã đón nhận các đôi mắt ghét bỏ của mọi người. Ninh Thư cảm thấy quá khổ sở, để trở thành người ai gặp cũng ghét quả không dễ dàng gì.
“Cô đến đây làm gì?” Tiêu Diễn hất cằm nhìn Ninh Thư, “Đừng đến làm phiền tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả đi.”
Ninh Thư chau mày, thật sự là cô không biết cách giao tiếp với mấy người này, có thể nói chuyện hẳn hoi được không, hơi tý là hét lên làm bộ ngầu lòi nguy hiểm, Ninh Thư không tiêu hóa nổi.
Tô Manh mắt đỏ hoe rúc trong ngực Tiêu Diễn, cô ta nhìn Ninh Thư với vẻ buồn bã đáng thương: “Tô Nhiễm, trẻ nhỏ không có tội, chị có điều gì bất mãn cứ việc trút vào tôi, tôi chỉ mong chị đừng làm hại con tôi thôi.”
Ninh Thư: …
“Có thể ra khỏi lòng chồng người khác không? Cô không cảm thấy rúc trong lòng chồng người khác rồi văng ra câu này là rất ác với người ta à?” Ninh Thư thờ ơ, “Tôi làm gì con cô vậy?”
Cô làm cô chịu, không cãi, nhưng mà giờ cô còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, ngu ngơ ngờ nghệch mà mấy người này lại đi chỉ trích cô.
Cô phát điên thật rồi.
Tô Manh trợn tròn mắt nhìn Ninh Thư, đôi mắt to trong veo vô tội, vẻ mặt kích động rời khỏi lòng Tiêu Diễn mà lệ rơi đầy mặt, “Đừng đến gần tôi, tôi chỉ muốn con tôi yên ổn thôi.”
Tiêu Diễn xót thương Tô Manh, cố gắng ôm lấy Tô Manh, “Không sao đâu, con của chúng ta sẽ không sao đâu.”
Tô Manh giãy giụa khóc lóc trong lòng Tiêu Diễn, “Đừng chạm vào tôi, đến gần anh con tôi sẽ bị thương, tôi không muốn con tôi gặp chuyện chẳng lành. Tiêu Diễn, xin anh buông tha cho mẹ con chúng tôi đi.”
Ninh Thư: Cứu với hu hu…
Ninh Thư chống một tay lên tường, tay kia ôm ngực, trái tim cô sắp vỡ rồi trời ơi.
Nhân vật chính tùy hứng thật, ở bệnh viện cũng chim chuột được.
Ngày thường nào có trông nom hai đứa nó, vứt hai đứa nó ở nhà họ Tiêu mà. Mà hai đứa nó cũng chẳng cần Tô Manh quan tâm, Tô Manh đã làm mẹ vẫn được sống như ngày còn con gái. Ninh Thư rất muốn mửa với cái phẩm giá này.
“Được rồi, đừng ồn nữa.” Ông Tiêu lên tiếng chấm dứt tiết mục tình yêu đau thương của hai người kia.
Tiêu Diễn chỉ biết động viên Tô Manh, anh ta hỏi ông Tiêu: “Hai cháu sao thế bố?”
Ninh Thư suýt phụt cười, ờ cứ diễn cảnh sinh ly tử biệt, anh anh em em, các loại nũng nịu mắc ói đi, rồi đến cả con mình bị làm sao cũng không biết.
Bổn cung nhức đầu quá.
Bà Tiêu lườm Ninh Thư đang muốn cười bò, bà mắng Ninh Thư: “Tất cả là tại cô, tại cô muốn ăn bào ngư gì đó, tại loại phụ nữ tham ăn nhà cô.”
Ninh Thư: Liên quan đéo gì đến tôi nhỉ.
“Tóm lại là làm sao thế mẹ?” Tiêu Diễn lườm Ninh Thư hằn học, “Đúng là chẳng có sai, Tô Nhiễm, cô đúng là độc ác, đến cả trẻ con cũng không tha.”
“Chẳng phải do cô ta muốn ăn bào ngư gì đó, thành ra bữa trưa hai đứa nó ăn quá nhiều bào ngư mới khó tiêu, giờ phải nhập viện thúc ói ra.” Bà Tiêu lườm Ninh Thư.
Ông Tiêu cũng nói vào: “Về sau không cho phép bào ngư xuất hiện trong nhà nữa.”
Ninh Thư: Mẹ ơi con muốn về nhà, người ở đây đều bị tâm thần cả rồi.
Tiêu Diễn nhìn lướt qua Ninh Thư bằng con mắt ghét bỏ.
Ninh Thư cười khẩy một cái, cô nói: “Cũng đâu phải tôi bắt chúng nó ăn, tôi cũng chẳng bóp mặt nhét vào mồm bắt chúng nó ăn, hay là tôi bỏ thuốc độc trong bào ngư ấy?”
Vụ này liên quan gì đến cô chứ?
“Cô còn bao biện à. Nếu không phải cô làm Tiểu Bảo sợ đến khóc thét thì sao con trẻ lại tiêu hóa kém được.” Bà Tiêu nhạo báng.
Ninh Thư: …
Làm người lương thiện thật mệt, tại sao người ở thế giới này lại vô lý đến thế. Lý lẽ đâu rồi, tam quan đâu rồi, đổ hết mọi chuyện lên đầu cô mà đám người này còn làm như chuyện đương nhiên ấy, chắc là điên cả rồi
Ninh Thư khổ quá bởi một người bình thường như cô lại phải sống ở thế giới thần kinh.
Não họ dùng để làm gì vậy?
Ninh Thư nghĩ cái là hiểu ngay, có lẽ là do trước khi cô đi đã bảo muốn ăn bào ngư mà hai đứa oắt con kia không muốn cho cô ăn nên ăn cố, tính là không muốn để phần cho cô một con nào hết.
Trẻ con vốn tiêu hóa kém nên sau đó hai đứa này mới nhập viện.
Bào ngư mới vô tội làm sao, cô mới vô tội làm sao. Thế mà dường như chẳng có ai nhận ra hành vi quái đản đầy toan tính ranh ma của hai cái đứa này ấy.
Ninh Thư xin phép được bày tỏ cảm xúc đáng đời trước hành vi chán sống này.
“Tô Nhiễm, tôi sẽ không cho phép cô ở lại làm hại con tôi nữa.” Tiêu Diễn liếc qua Ninh Thư, “Tôi muốn ly hôn với loại phụ nữ độc ác như cô.”
Mơ đi cưng, có chết chị cũng không ly hôn nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.