Chương 79: Vợ Của Chủ Tịch (11)
Ngận Thị Kiểu Tình
11/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư nghe thấy Tiêu Diễn đòi ly hôn thì phản đối ngay, nếu ly hôn với Tiêu Diễn là coi như nhiệm vụ của cô xong phim. Cô nhẫn nhịn đám não tàn này lâu như vậy, cô không bỏ nhiệm vụ như thế được, chí ít cũng không phải cô xóa bỏ quan hệ hôn nhân với Tiêu Diễn ở thế giới này.
Nhìn Tiêu Diễn hừng hực khí thế, Ninh Thư nghiêm giọng quở: “Anh còn dám nhắc lại câu này là tôi tát anh đấy.”
Ninh Thư nói mà mấy người ở đây đều sợ ngây người, khuôn mặt xanh tím của Tiêu Diễn phập phồng.
“Tôi sẽ không bao giờ yêu cái thứ phụ nữ độc ác nhà cô, cô đừng hòng dùng hôn nhân để cưỡng ép tôi.” Tiêu Diễn quát Ninh Thư, “Đời này của tôi có kiếp sau sau nữa cũng không yêu cái loại phụ nữ độc ác nhà cô.”
Ninh Thư đến bị tiếng của Tiêu Diễn làm cho điếc lỗ tai, cô ngoáy ngoáy tai bảo, “Nói nhỏ thôi, anh ầm ĩ thế làm phiền đến bác sĩ thúc ói ở trong, bác sĩ không chú tâm cái là cái ống thúc ói sẽ đâm thủng dạ dày hai đứa con yêu dấu của anh đấy.”
Tiêu Diễn bị chặn họng bởi câu nói của Ninh Thư làm nhịn đến khó thở nhưng vẫn buộc phải nghĩ cho hai con, thành ra cái bản mặt ức nghẹn trông như bị táo bón.
“Cô…” Bà Tiêu chỉ vào Ninh Thư, “Cô còn dám uy hiếp người khác nữa cơ à.”
Ông Tiêu không hài lòng về Ninh Thư, rõ ràng theo ông Ninh Thư đang xúc phạm đến lòng tự trọng của đàn ông, xúc phạm đến lòng tự trọng của con trai ông ta.
Tô Manh lại gần Tiêu Diễn, cô ta khuyên Ninh Thư: “Chị họ à, Tiêu Diễn đâu có thương chị, sao chị phải chấp nhất ôm ấp đoạn hôn nhân không có tình yêu, hôn nhân không có tình yêu là nấm mồ đấy.”
Ninh Thư nhìn Tô Manh dửng dưng, “Tôi còn có nấm mồ, còn cô ấy chỉ được phơi thây đất hoang, đến cả một nấm mồ cũng chẳng có.”
“Chị…” Tô Manh tức đến giậm chân, “Tôi nể tình cùng là phụ nữ mới khuyên chị một câu, đừng có mà không biết lòng tốt của người khác.”
“Có thể nể mặt phụ nữ mà đừng giật chồng người khác không?” Ninh Thư đến phải quỳ lạy Tô Manh, ôi cái logic này, ôi cái tam quan này.
Đứng cạnh chồng người ta khuyên không yêu thì mau mau ly hôn đi đấy. Ninh Thư nghĩ mình rất cao tay ấy vậy vẫn bị những người này ghét như ngày đầu.
“Khỏi nói nhiều, Tô Nhiễm, tôi sẽ chuẩn bị giấy tờ, cô chỉ cần ký vào là được.” Xem chừng Tiêu Diễn nói rất oách, rất ngầu.
Bấy giờ, hai đứa bé thúc ói được đẩy ra ngoài, chúng nằm trên giường bệnh thở yếu ớt, mặt mũi nhợt nhạt, đến cả ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm.
Mọi ngưởi không tiếp chuyện ly hôn nữa mà đều vây lại giường bệnh của con trẻ.
Tô Manh nhìn thấy hai cục cưng thì oà khóc như sắp chết đến nơi, Ninh Thư đứng bên nhìn lướt qua rồi tránh đi.
Bây giờ cô không có thời gian lãng phí cùng đám não tàn này. Hiện giờ trong đầu Ninh Thư chỉ có một suy nghĩ, cô muốn mau chóng rời khỏi thế giới này, dù được ít kinh nghiệm cũng chẳng sao.
Cô rất không muốn lảng vảng ở cái thế giới này.
Thế giới này hay rồi, rõ ràng chỉ xoay quanh nhân vật chính. Nhân vật chính cảm thấy đúng là đúng, cảm thấy sai thì chính xác là sai. Thế giới tuỳ hứng vô lý như vậy người bình thường đều điên cả thôi.
Ninh Thư đang ngồi trong quán cà phê, cô đang đợi một người.
Ninh Thư nhấc tay xem đồng hồ, chị đây chính thức khinh cho nhé, muộn nửa tiếng rồi đấy, có khái niệm về thời gian không vậy.
Người thong thả đến muộn nhìn quanh quán cà phê rồi qua chỗ Ninh Thư.
“Xin lỗi, công ty có chút việc nên đến muộn.” Người đàn ông đối diện xin lỗi Ninh Thư.
Ninh Thư thầm hờ hờ. Nếu mà là bạn nữ chính, anh sẽ đành lòng để bạn nữ chính chờ lâu vậy à?
Thôi được rồi, không có số mệnh nữ chính thì cũng khỏi cần hạnh họe.
Người đàn ông ngồi đối diện là một anh nam phụ tuấn tú, rất nhã nhặn, dịu dàng.
Tuy vậy Ninh Thư chỉ trông thấy trên đầu anh ta hiện bốn chữ vàng “Nam phụ dịu dàng” sáng loáng to đùng thôi.
Xu hướng thời nay là trắng không tỳ vết không đảm nhận được vai nam chính. Kiểu vô lại như Tiêu Diễn mới là nam chính, còn Lý Tu Văn phải thành nam phụ.
Nhã nhặn, dịu dàng, học vấn đầy mình, đây mới là người đàn ông hội tụ đủ phẩm chất, tại sao hai cái con mắt kia lại nhìn trúng Tiêu Diễn vô lại nhỉ.
Lý Tu Văn mặc âu phục xám ngồi đối diện Ninh Thư, ngón tay mảnh dẻ, khớp xương trơn láng, anh ta đẹp như bước ra từ tranh vẽ.
Tại sao vai nam chính, nam phụ đều lướt qua là chấm ngay nữ chính, chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ngây thơ ngu ngơ, thích chạy theo sau phụ nữ dọn dẹp cục diện rối lung tung beng, chơi thế vui lắm à?!
“Cô là…?” Lý Tu Văn đánh giá Ninh Thư, giọng anh ta nhẹ nhàng, êm tai.
Ninh Thư cảm thấy đối phương không thể không biết cô là ai. Cô là tình địch của bạn nữ chính, Tiêu Diễn lại là tình địch của anh ta, Ninh Thư không nghĩ rằng Lý Tu Văn không biết mình.
Giả bộ làm gì, chúng ta đều cầu mà không được, là anh em thí tốt càng kề vai càng thân thiết.
Ninh Thư ho khan một tiếng, hắng giọng mình rồi hùng hổ nói: “Tôi là vợ của Tiêu Diễn, tôi là Ninh… Tô Nhiễm, là Tô Nhiễm.”
Lý Tu Văn gật đầu, xem đồng hồ trên tay, “Cô tìm tôi có chuyện gì không? Tôi phải đi rồi.”
Bắt người ta đợi nửa tiếng, đặt mông chưa được năm phút đã đòi đi. Ninh Thư thu hồi lại nhận xét về Lý Tu Văn, học thức gì, dịu dàng gì đều là cứt chó cả, rõ ràng chỉ dành cho nữ chính thôi.
“Đừng thế mà anh đẹp trai, vội vàng gì, chẳng phải bắt tôi đợi nửa tiếng à, ít ra cũng để tôi nói hết chứ.” Ninh Thư cũng bắt đầu không khách sáo.
Lý Tu Văn chau mày, “Vậy hãy nói đi.”
Ninh Thư phát hiện Lý Tu Văn không kiên nhẫn với mình, xem chừng là do Tô Manh nói xấu cô trước mặt anh bạn này rồi.
Ví dụ như nói cô độc ác, dối trá, Ninh Thư chấp nhận được mấy từ đó.
“Tôi tìm anh để hợp tác.” Ninh Thư vào thẳng, “Tôi biết anh thích Tô Manh, nhưng Tô Manh lại sinh cho Tiêu Diễn hai đứa ranh con. Có hai người đàn ông ưu tú như vậy, xem chừng Tô Manh cũng khó khăn trong việc chọn lựa.”
Lý Tu Văn nhìn Ninh Thư cười nửa vời, “Vậy chúng ta nên hợp tác thế nào đây?”
Ấy, đồng ý nhanh vậy hả? Ninh Thư nhìn nét cười trên mặt Lý Tu Văn, cái kiểu nửa vời này nghĩa là quái gì?
Ninh Thư định thôi, nhưng nhớ đến cái người còn buồn nôn hơn cả Lý Tu Văn, Ninh Thư cố gắng nhẫn nhịn, thân thiện với Lý Tu Văn, cô nói: “Nếu không còn nhà họ Tiêu, anh thấy Tô Manh sẽ chọn Tiêu Diễn à?”
Mắt Lý Tu Văn loé lên, anh ta lắc đầu đáp: “Cô Tô này, rõ ràng chúng ta không thể hợp tác. Tôi sẽ không làm Manh Manh đau khổ.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư ôm ngực, suýt thì phun ra một búng máu. Sao cô có thể quên, nam phụ cũng quỳ gối trước hào quang mary sue hạ gục đàn ông nhỉ. Loại này trúng độc không nhẹ, vô cùng thâm tình, có chết mới thôi.
Ninh Thư nhìn Lý Tu Văn, cái lòng tự trọng cao thượng gì thế này.
Lý Tu Văn ngắm người phụ nữ ngồi đối diện, thần thái của cô vô cùng đặc sắc, đôi mắt phức tạp mà anh khó miêu tả được.
Ninh Thư nghe thấy Tiêu Diễn đòi ly hôn thì phản đối ngay, nếu ly hôn với Tiêu Diễn là coi như nhiệm vụ của cô xong phim. Cô nhẫn nhịn đám não tàn này lâu như vậy, cô không bỏ nhiệm vụ như thế được, chí ít cũng không phải cô xóa bỏ quan hệ hôn nhân với Tiêu Diễn ở thế giới này.
Nhìn Tiêu Diễn hừng hực khí thế, Ninh Thư nghiêm giọng quở: “Anh còn dám nhắc lại câu này là tôi tát anh đấy.”
Ninh Thư nói mà mấy người ở đây đều sợ ngây người, khuôn mặt xanh tím của Tiêu Diễn phập phồng.
“Tôi sẽ không bao giờ yêu cái thứ phụ nữ độc ác nhà cô, cô đừng hòng dùng hôn nhân để cưỡng ép tôi.” Tiêu Diễn quát Ninh Thư, “Đời này của tôi có kiếp sau sau nữa cũng không yêu cái loại phụ nữ độc ác nhà cô.”
Ninh Thư đến bị tiếng của Tiêu Diễn làm cho điếc lỗ tai, cô ngoáy ngoáy tai bảo, “Nói nhỏ thôi, anh ầm ĩ thế làm phiền đến bác sĩ thúc ói ở trong, bác sĩ không chú tâm cái là cái ống thúc ói sẽ đâm thủng dạ dày hai đứa con yêu dấu của anh đấy.”
Tiêu Diễn bị chặn họng bởi câu nói của Ninh Thư làm nhịn đến khó thở nhưng vẫn buộc phải nghĩ cho hai con, thành ra cái bản mặt ức nghẹn trông như bị táo bón.
“Cô…” Bà Tiêu chỉ vào Ninh Thư, “Cô còn dám uy hiếp người khác nữa cơ à.”
Ông Tiêu không hài lòng về Ninh Thư, rõ ràng theo ông Ninh Thư đang xúc phạm đến lòng tự trọng của đàn ông, xúc phạm đến lòng tự trọng của con trai ông ta.
Tô Manh lại gần Tiêu Diễn, cô ta khuyên Ninh Thư: “Chị họ à, Tiêu Diễn đâu có thương chị, sao chị phải chấp nhất ôm ấp đoạn hôn nhân không có tình yêu, hôn nhân không có tình yêu là nấm mồ đấy.”
Ninh Thư nhìn Tô Manh dửng dưng, “Tôi còn có nấm mồ, còn cô ấy chỉ được phơi thây đất hoang, đến cả một nấm mồ cũng chẳng có.”
“Chị…” Tô Manh tức đến giậm chân, “Tôi nể tình cùng là phụ nữ mới khuyên chị một câu, đừng có mà không biết lòng tốt của người khác.”
“Có thể nể mặt phụ nữ mà đừng giật chồng người khác không?” Ninh Thư đến phải quỳ lạy Tô Manh, ôi cái logic này, ôi cái tam quan này.
Đứng cạnh chồng người ta khuyên không yêu thì mau mau ly hôn đi đấy. Ninh Thư nghĩ mình rất cao tay ấy vậy vẫn bị những người này ghét như ngày đầu.
“Khỏi nói nhiều, Tô Nhiễm, tôi sẽ chuẩn bị giấy tờ, cô chỉ cần ký vào là được.” Xem chừng Tiêu Diễn nói rất oách, rất ngầu.
Bấy giờ, hai đứa bé thúc ói được đẩy ra ngoài, chúng nằm trên giường bệnh thở yếu ớt, mặt mũi nhợt nhạt, đến cả ánh sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm.
Mọi ngưởi không tiếp chuyện ly hôn nữa mà đều vây lại giường bệnh của con trẻ.
Tô Manh nhìn thấy hai cục cưng thì oà khóc như sắp chết đến nơi, Ninh Thư đứng bên nhìn lướt qua rồi tránh đi.
Bây giờ cô không có thời gian lãng phí cùng đám não tàn này. Hiện giờ trong đầu Ninh Thư chỉ có một suy nghĩ, cô muốn mau chóng rời khỏi thế giới này, dù được ít kinh nghiệm cũng chẳng sao.
Cô rất không muốn lảng vảng ở cái thế giới này.
Thế giới này hay rồi, rõ ràng chỉ xoay quanh nhân vật chính. Nhân vật chính cảm thấy đúng là đúng, cảm thấy sai thì chính xác là sai. Thế giới tuỳ hứng vô lý như vậy người bình thường đều điên cả thôi.
Ninh Thư đang ngồi trong quán cà phê, cô đang đợi một người.
Ninh Thư nhấc tay xem đồng hồ, chị đây chính thức khinh cho nhé, muộn nửa tiếng rồi đấy, có khái niệm về thời gian không vậy.
Người thong thả đến muộn nhìn quanh quán cà phê rồi qua chỗ Ninh Thư.
“Xin lỗi, công ty có chút việc nên đến muộn.” Người đàn ông đối diện xin lỗi Ninh Thư.
Ninh Thư thầm hờ hờ. Nếu mà là bạn nữ chính, anh sẽ đành lòng để bạn nữ chính chờ lâu vậy à?
Thôi được rồi, không có số mệnh nữ chính thì cũng khỏi cần hạnh họe.
Người đàn ông ngồi đối diện là một anh nam phụ tuấn tú, rất nhã nhặn, dịu dàng.
Tuy vậy Ninh Thư chỉ trông thấy trên đầu anh ta hiện bốn chữ vàng “Nam phụ dịu dàng” sáng loáng to đùng thôi.
Xu hướng thời nay là trắng không tỳ vết không đảm nhận được vai nam chính. Kiểu vô lại như Tiêu Diễn mới là nam chính, còn Lý Tu Văn phải thành nam phụ.
Nhã nhặn, dịu dàng, học vấn đầy mình, đây mới là người đàn ông hội tụ đủ phẩm chất, tại sao hai cái con mắt kia lại nhìn trúng Tiêu Diễn vô lại nhỉ.
Lý Tu Văn mặc âu phục xám ngồi đối diện Ninh Thư, ngón tay mảnh dẻ, khớp xương trơn láng, anh ta đẹp như bước ra từ tranh vẽ.
Tại sao vai nam chính, nam phụ đều lướt qua là chấm ngay nữ chính, chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ngây thơ ngu ngơ, thích chạy theo sau phụ nữ dọn dẹp cục diện rối lung tung beng, chơi thế vui lắm à?!
“Cô là…?” Lý Tu Văn đánh giá Ninh Thư, giọng anh ta nhẹ nhàng, êm tai.
Ninh Thư cảm thấy đối phương không thể không biết cô là ai. Cô là tình địch của bạn nữ chính, Tiêu Diễn lại là tình địch của anh ta, Ninh Thư không nghĩ rằng Lý Tu Văn không biết mình.
Giả bộ làm gì, chúng ta đều cầu mà không được, là anh em thí tốt càng kề vai càng thân thiết.
Ninh Thư ho khan một tiếng, hắng giọng mình rồi hùng hổ nói: “Tôi là vợ của Tiêu Diễn, tôi là Ninh… Tô Nhiễm, là Tô Nhiễm.”
Lý Tu Văn gật đầu, xem đồng hồ trên tay, “Cô tìm tôi có chuyện gì không? Tôi phải đi rồi.”
Bắt người ta đợi nửa tiếng, đặt mông chưa được năm phút đã đòi đi. Ninh Thư thu hồi lại nhận xét về Lý Tu Văn, học thức gì, dịu dàng gì đều là cứt chó cả, rõ ràng chỉ dành cho nữ chính thôi.
“Đừng thế mà anh đẹp trai, vội vàng gì, chẳng phải bắt tôi đợi nửa tiếng à, ít ra cũng để tôi nói hết chứ.” Ninh Thư cũng bắt đầu không khách sáo.
Lý Tu Văn chau mày, “Vậy hãy nói đi.”
Ninh Thư phát hiện Lý Tu Văn không kiên nhẫn với mình, xem chừng là do Tô Manh nói xấu cô trước mặt anh bạn này rồi.
Ví dụ như nói cô độc ác, dối trá, Ninh Thư chấp nhận được mấy từ đó.
“Tôi tìm anh để hợp tác.” Ninh Thư vào thẳng, “Tôi biết anh thích Tô Manh, nhưng Tô Manh lại sinh cho Tiêu Diễn hai đứa ranh con. Có hai người đàn ông ưu tú như vậy, xem chừng Tô Manh cũng khó khăn trong việc chọn lựa.”
Lý Tu Văn nhìn Ninh Thư cười nửa vời, “Vậy chúng ta nên hợp tác thế nào đây?”
Ấy, đồng ý nhanh vậy hả? Ninh Thư nhìn nét cười trên mặt Lý Tu Văn, cái kiểu nửa vời này nghĩa là quái gì?
Ninh Thư định thôi, nhưng nhớ đến cái người còn buồn nôn hơn cả Lý Tu Văn, Ninh Thư cố gắng nhẫn nhịn, thân thiện với Lý Tu Văn, cô nói: “Nếu không còn nhà họ Tiêu, anh thấy Tô Manh sẽ chọn Tiêu Diễn à?”
Mắt Lý Tu Văn loé lên, anh ta lắc đầu đáp: “Cô Tô này, rõ ràng chúng ta không thể hợp tác. Tôi sẽ không làm Manh Manh đau khổ.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư ôm ngực, suýt thì phun ra một búng máu. Sao cô có thể quên, nam phụ cũng quỳ gối trước hào quang mary sue hạ gục đàn ông nhỉ. Loại này trúng độc không nhẹ, vô cùng thâm tình, có chết mới thôi.
Ninh Thư nhìn Lý Tu Văn, cái lòng tự trọng cao thượng gì thế này.
Lý Tu Văn ngắm người phụ nữ ngồi đối diện, thần thái của cô vô cùng đặc sắc, đôi mắt phức tạp mà anh khó miêu tả được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.