Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 309: Đổi ý

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

10/01/2017

Edit: Mèo Beta: Tiểu Tuyền Mấy hơi trước mới vừa vặn đem người thả ra, người ta đã rộng lượng mà tỏ vẻ chuyện cũ sẽ bỏ qua rồi, kết quả hiện tại lại muốn đem người bắt đi. Dù da mặt hắn dày, cũng nhịn không được mà mặt khẽ đỏ lên.

Đám người này, quả nhiên là khinh người quá đáng rồi. Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu: “Lực bất tòng tâm. Bọn ta trong lúc canh giữ, không thể tự ý cách ruộng thuốc.” Như vậy là lời nói thật, môn phái nào cũng không cho phép đệ tử ở trong lúc đang luân phiên trực ban chạy ra đi làm việc tư.

Phó Vân Trường cười khổ một tiếng nói: “Quân Dương Thảo không đợi người, vượt qua hai canh giờ hôm nay thì sẽ là đi một chuyến uổng công rồi. Vẫn là xin mấy vị cùng ta đi một lần a.”

Đồ Tẫn giận tím mặt, rét căm căm nói: “Các ngươi thật không đem phái Tuyền Cơ ta để vào trong mắt.” Hắn càng là tức giận, sắc mặt càng âm lãnh. Đáng tiếc đám Tiên cường đạo trước mắt này, không có chú ý tới sắc mặt của hắn, nếu không trong lòng nhất định sẽ đề cao cảnh giác.

Nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại kéo kéo tay áo của hắn, nhắc nhở: “Lưu sư huynh, chúng ta đánh không lại hắn . Đã như thế, ta đi theo đám bọn hắn một chuyến được rồi, các ngươi lưu lại. Ta nghĩ bọn họ cũng sẽ không làm khó ta.” Nói xong liền nghiêng mắt nhìn Phó Vân Trường.

Phó Vân Trường nói như chém đinh chặt sắt: “Nếu đã làm phiền Đàm cô nương một lần, đã rất ngại ngùng rồi. An toàn của ngươi, tự có Phó mỗ bảo đảm!” Xem ra tiểu cô nương này đối với đan thuật của mình rất có lòng tin, nếu không sao dám xung phong nhận việc như vậy? Hai nam nhân phái Tuyền Cơ ở bên cạnh đều chưa từng lên tiếng, nói hai người nam nhân này thật là trứng mềm. Điều này làm cho mắt nhìn của hắn đối với nàng càng cao hơn.

Ninh Tiểu Nhàn đang âm thầm truyền âm cho Đồ Tẫn nói: “Sau khi ta dẫn dắt bọn họ rời đi, ngươi mau đi tìm Hàn Phệ Ngư, sau đó lại tới tìm ta. Ta tất nhiên không sao.” Đồ Tẫn cũng biết bản lãnh của nàng, lập tức bất động thanh sắc gật gật đầu.

Lập tức Ninh Tiểu Nhàn bước ngồi lên Phi Vũ của đám người Phó Vân Trường, nhìn ruộng thuốc một cái nói: “Đi thôi.” Phi Vũ bay lên cách mặt đất, rất nhanh hóa thành một điểm nhỏ ở chân trời.

Đồ Tẫn đưa mắt nhìn bọn họ biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới điều khiển phân thân tìm kiếm ở đáy cốc lần nữa, nhưng vẫn là không thu hoạch được gì.

Hắn trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn con sông nho nhỏ chảy qua đáy cốc, hào quang trong mắt lập lòe.

====

Ninh Tiểu Nhàn ngồi ở trên một chiếc Phi Vũ của Phó Vân Trường. Hiện tại nàng là thân phận khách nhân, Phó Vân Trường cũng không có hạ thêm cấm chế khóa nàng. Nhưng tất cả mọi người đem nàng bảo hộ ở chính giữa, mơ hồ có đề phòng nàng có xu thế nhảy xuống Phi Vũ chạy trốn, trong lúc vô hình đã đem nàng cùng mấy tù binh Thiên Lăng Hải Các đều vây lại với nhau.

Trong nội tâm nàng âm thầm cười lạnh: bà đây nếu thật sự muốn chạy, với tốc độ của Thất tử. Ai ở đây có thể đuổi kịp nàng? Chẳng qua cái nghề nghiệp giặc cướp Tiên giới này mới mẻ thật làm nàng tò mò, mặt khác nàng cũng muốn dò thăm một chút về tin tức dịch bệnh.

Thất Tử đã đem cây lông vũ Trọng Minh Điểu lúc ấy Trường Thiên giao cho nó luyện hóa cho mình dùng, lại có Ngọc cao và Bổ Thiên Thạch mà Nam Cung Chân ban tặng tương trợ, hôm nay đã tiến nhập vào Vạn Tượng Sơ Kỳ, còn mấy bước nữa đã với tới cánh cửa trung kỳ. Thân thủ của nó vốn là vượt xa Trọng Minh Điểu bình thường, một lần tấn cấp này đã tăng tốc độ của nó lên thật nhiều, thời điểm Mã Lực toàn bộ khai hỏa, trên không trung cơ hồ chỉ còn một cái bóng trắng. Hiện tại nếu để cho lão K của Thiên Lam biệt viện ngự lên pháp khí đuổi theo, thì dù ói sạch sẽ máu huyết trên người cũng với không tới bên cạnh nó.

Nàng cúi đầu không nói một lời. Mọi người cũng biết tâm tình nàng không tốt, vô luận người nào bị đối thủ bắt buộc làm việc, tâm tình cũng sẽ không quá tốt. Cho nên không có người đến đụng nàng để chịu rủi ro. Sau khi bay như vậy non nửa khắc chuông, bên tai nàng đột nhiên nghe được truyền âm yếu ớt như muỗi : “Vị tiểu cô nương này, ngươi có thể giải khai độc Dung Băng tán trên người của ta không?”

Giọng nói này rõ ràng đến từ chính Khấu Doãn Chi, không ngờ sau khi hắn trúng loại kỳ độc này, lại còn có thể tiết kiệm được linh lực để truyền âm. Quả nhiên tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, không có người nào là lương thiện. Nàng lấy làm kỳ dị nhìn Khấu Doãn Chi, không có lên tiếng.



Mỗi người khi trở thành đan sư trước tiên đều là đại sư chế độc và dụng độc. Chỉ là độc của Dung Băng Chi mà thôi, phương pháp mà nàng biết giải cũng đã bảy, tám loại, thế nhưng tên họ Khấu này lại không được hảo cảm của nàng, tại sao nàng phải giúp hắn chứ?

Nhưng Khấu Doãn Chi lại cho là nàng không nghe thấy truyền âm thuật, trong lòng đang lo lắng. Ánh sáng trước mắt bỗng tối sầm lại, lúc này Phó Vân Trường đã chắn giữa hắn và Ninh Tiểu Nhàn, cười như không cười mà nói: “Ta nói lão Khấu, đừng ở trước mặt của ta mà giở trò gì. Bình tĩnh chớ nóng, đừng kéo tiểu cô nương người ta xuống nước, qua không lâu nữa ta liền thả ngươi đi.”

Khấu Doãn Chi phẫn nộ nhìn hắn một cái. Không có lên tiếng.

Hóa ra Phó Vân Trường vẫn thả thần thức ra, nếu không thì chi tiết nhỏ này làm sao mà chú ý thấy được? Xem ra người này tuyệt đối không cuồng ngạo phóng khoáng như mặt ngoài thoạt nhìn. Ninh Tiểu Nhàn hơi kinh hãi. Phó Vân Trường xoay người lại, nghiêm nghị đối với nàng nói: “Đàm cô nương, chúng ta đúng là giặc cướp theo như trong miệng của vị Khấu tiên sinh này nói. Nhưng trộm cũng có nguyên tắc, ta sẽ không làm khó ngươi. Sau khi ngươi giúp ta đại ân này, ta tất có trọng tạ. Phó mỗ nói chuyện, từ trước đến giờ luôn chắc chắn.”

Lúc này đến phiên Ninh Tiểu Nhàn cười như không cười: “Phải không? Như vậy, mới vừa rồi phải giải thích thế nào?”

Khuôn mặt anh tuấn của Phó Vân Trường nhất thời đỏ bừng. Hắn bình thường tự phụ trí tuệ hơn người, giờ phút này lại không biết phản bác như thế nào cho phải. Đại khái là sau khi mọi người đều bò lên trên Phi Vũ, tâm tình buông lỏng, trong mấy tên phía sau hắn, cũng có người xì một tiếng bật cười. Đợi đến khi ánh mắt lão Đại tàn bạo mà quét tới đây, liền vội vàng kéo căng da mặt đưa ra vẻ mặt vô tội.

Ninh Tiểu Nhàn quay đầu không để ý tới bọn họ, chỉ đưa tay đùa với Thất tử trên bả vai. Tiểu tử này cũng rất phối hợp, mặc kệ đầu ngón tay dài nhỏ trắng noãn của nàng khẽ vuốt đầu mình, híp mắt làm ra một bộ dáng cực kì hưởng thụ. Người khác nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn thỉnh thoảng móc ra một hai viên linh quả đút cho Tiểu Bạch điểu này, liền không nhịn được cũng hít vào hơi lạnh, hâm mộ Điểu Nhi này vận khí thật tốt.

Chỉ có trong tai nàng là có thể nghe được Thất tử truyền âm xin tha: “Bà cô ơi, trái cây Ngọc Hồng thảo khó ăn muốn chết, có thể đổi lại một loại khác hay không? Trái cây Vụ Ẩn Thiên Hương vừa lớn lại vừa ngọt, ta thích. . . . . .”

“Câm miệng, tâm tình ta không tốt. Ngươi ngoan ngoãn ăn là được rồi .”

Phó Vân Trường cũng hết sức chuyên chú mà nhìn nàng cho chim nuôi ăn một lúc lâu, mới hỏi nói: “Con chim này của ngươi cũng là linh cầm dị chủng sao?”

“Xem như thế đi.” Nàng tức giận nói, “Suốt ngày chỉ có biết ăn và chơi thôi, một chút việc cũng giúp không được, chỉ có thể ngồi xem chủ nhân chịu khổ!”

Thất Tử bị vu tội giận đến đỉnh mào thiếu chút dựng lên. Phó Vân Trường lại bị nàng móc đến im lặng cười khổ, nhưng trong lòng cũng yên tâm không ít. Tại trước mặt một đại bang giặc cướp, tiểu cô nương này vẫn lộ ra vẻ quá trấn định, làm cho người ta hoài nghi nàng có chuẩn bị ở sau. Bây giờ nhìn bộ dáng nàng tức giận vù vù, thì ra dù sao tuổi vẫn còn nhỏ nên lòng dạ không sâu.

Độ tươi mới của Quân Dương Thảo có thể chảy mất bất kỳ lúc nào, bằng vào điểm này, Ninh Tiểu Nhàn kết luận cứ điểm của bọn họ tất nhiên không xa. Quả nhiên bay như vậy chừng một khắc đồng hồ, Phi Vũ chậm rãi mà hạ xuống một trong thôn trang nhỏ. Lập tức liền có người tiến lên đón, nhìn trang phục giống như lũ tiểu tử trên Phi Vũ, cũng là giặc cướp.

Nghề nghiệp không có tiền đồ như vậy, bọn họ làm sao mà chấp nhận được đâu? Nàng thật hiếu kỳ. Nhãn lực Trường Thiên nhạy bén đã đoán ra đám người này đều là tán tu, giờ phút này đang bên tai nàng nói: “Cộng thêm người ở bên trong thôn, đám giặc cướp này tổng cộng có mười một người, toàn bộ là tán tu. Tu vi cao nhất chính là Phó Vân Trường trước mắt, tu vi thấp nhất cũng có Kim Đan kỳ, thực lực toàn thân không kém.”

Đúng là, có chút giống tiểu môn tiểu phái, đến mười tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không đồng đều, Phó Vân Trường có thể xoắn những người này ở chung một chỗ, coi như đã rất giỏi rồi.

Sau khi xuống đất, Phó Vân Trường đem ba tù binh Thiên Lăng Hải Các giao cho thủ hạ đi quản, hắn vỗ vỗ vai Khấu Doãn Chi nói: “Lão Khấu a, đừng động tâm tư không đúng nhé, Cấp Linh Yêu Đằng của ta đây có thể đem một chút linh lực cuối cùng trên người ngươi đều ép khô, nếu chọc giận nó, nó sẽ uống máu người ăn thịt người .” Cái yêu đằng xanh mượt vẫn còn quấn ở trên thân Khấu Doãn Chi.

Khấu Doãn Chi xanh mặt không nói lời nào, bị hai đệ tử của hắn đỡ đi.



Thời điểm Phó Vân Trường chuyển hướng Ninh Tiểu Nhàn, chỉnh lại sắc mặt, mới nói: “Đàm cô nương, việc này không nên chậm trễ, xin giúp ta tinh luyện dịch Quân dương thảo!”

Nàng thản nhiên nói: “Được.” Nhưng ngay sau đó hướng hắn vươn tay.

Phó Vân Trường sửng sốt nói: “Làm cái gì?” Đôi tay của cô nương này nhỏ bé thật là tinh tế thon dài, xương thịt đều đặn, màu sắc trắng nuột óng ánh như men sứ, hắn không dám nhìn nhiều.

“Cho ta lò luyện đan.”

Hắn giật mình nói: “Ngươi không phải là đệ tử phái Tuyền Cơ sao? Chẳng lẽ không đeo lò luyện đan tùy thân?”

Ninh Tiểu Nhàn trừng lại hắn nói: ” Quy củ trong phái chúng ta, khi trông giữ ruộng thuốc không cho đeo lò luyện đan và dụng cụ thuốc, ngươi không biết sao?” Nàng thanh thuần mà mở mắt nói lời bịa đặt, bởi vì bếp lò của nàng chỉ có một cái, chính là Phúc Vũ Đỉnh đang bị A Ly ôm vào trong ngực nhiều lần chà đạp. Trước mắt bao người, nàng nào dám nhanh chóng vào trong Thần Ma ngục đi lấy lò luyện đan?

Nhưng mà đệ tử phái Tuyền Cơ cũng không có, Phó Vân Trường đi đâu mà đối chất đây?

” Đan sư chúng ta có bếp lò, nhưng nàng bây giờ không có ở đây. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói. Tiểu cô nương này lại không mang lò luyện đan theo, thật sự để cho hắn ngoài ý muốn. Không có bếp lò, vậy còn chiết xuất cái méo gì?

Phó Vân Trường lập tức quay đầu hỏi thăm chúng giặc cướp: “Trong tay ai có lò luyện đan, lập tức lấy ra!”

Chúng đại lão gia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng cùng nhau lắc đầu.

Cỏ đã đoạt tới, đắc tội cả phái Tuyền Cơ cùng Thiên Lăng Hải Các, đến đan sư cũng bị bọn họ cướp tới. Nhưng sự tình ập đầu, không có lò luyện đan có thể chiết xuất thảo dịch, con mẹ nó chuyện gì thế này? Gân xanh trên trán Phó Vân Trường nhảy lên một trận, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không nghĩ ra cách nào.

“Hòa lão Tứ!” Hắn điểm tên, thì một lão đầu lớn lên hèn mọn lén lút thậm thụt đứng dậy, “Nơi này ngươi có cước trình nhanh nhất. Ngươi đi phái Tuyền Cơ bắt tên đệ tử nhập thất đến đây, phải là người có lò luyện đan đấy!”

Lão Tứ còn không có đáp lời, Ninh Tiểu Nhàn đã nhảy lên: “Ngươi bắt một mình ta còn không đủ, lại còn muốn bắt cóc sư huynh đệ đồng môn của ta sao?” Quả nhiên là giặc cướp a, ba câu thì cách không được nghề chính.

“Không có bếp lò, Quân dương thảo sẽ trở nên vô dụng, chẳng lẽ lại muốn ta đi ruộng thuốc Cực Âm Chi Địa đoạt thảo dược sao?” Hắn liếc nàng một cái, phân phó Hòa lão Tứ, “Nhanh đi mau trở về!”

“Khoan đã!” Ninh Tiểu Nhàn đã giành trước một bước, tất cả mọi người nhìn về phía nàng. Nàng cắn môi dưới nói: “Ngươi luyện đan dược này, thật sự là cứu người phàm hay sao?” Nói giỡn, nếu để cho bọn họ xách đệ tử phái Tuyền Cơ ra nữa, thân phận đồ giả mạo này của nàng cũng sẽ bị vạch trần. Không có cách khác chỉ phải giúp bọn hắn thôi.

Phó Vân Trường ngang nhiên nói: “Ta đường đường là đại trượng phu, cần gì phải dùng chuyện nhỏ bực này mà lừa ngươi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook