Quyển 6 - Chương 310: Ôn dịch trỗi dậy
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
10/01/2017
Ngươi đường đường là đại trượng phu, còn không phải cướp lấy lệnh bài Thiên Lăng Hải Các tới lĩnh thảo dược sao? Trong lòng nàng nói thầm,
nhưng nhìn bộ dạng không thẹn với lương tâm này, cũng có chút ít tin,
cho nên nói: “Không cần đi tìm đồng môn của ta, thời gian không còn kịp
nữa. Trong cái thôn này có bếp lò bình thường nào không?”
Mọi người liền ồn ào, đến Phó Vân Trường cũng giật nảy mình: “Bếp lò bình thường, có thể sử dụng để luyện Quân Dương thảo sao?”
Có một tên cướp đã mở giọng nói: “Vị cô nương này, ngay cả đan sư của chúng ta đều không dùng được bếp lò tiện tay tới luyện đan. . . . . .”
“Hắn không thể, chưa chắc đại biểu ta không thể.” Ninh Tiểu Nhàn cắt đứt lời nói của hắn, “Hãy bớt nói nhảm đi, rốt cuộc có muốn ta tinh luyện thảo dịch hay không?”
Phó Vân Trường trên dưới đánh giá nàng mấy lần, cảm giác, cảm thấy nàng tràn đầy tự tin như vậy hẳn là có điều dựa vào, cho nên phất phất tay nói: “Đi trong thôn, chuẩn bị bếp lò cho nàng.”
Lão Đại hạ lệnh, bọn tiểu đệ tất nhiên làm theo.
Cho nên trong chốc lát, bếp lò trong nhà mọi người ở thôn này cũng bị đem tới đây, ở trước mặt Ninh Tiểu Nhàn thật chỉnh tề mà xếp một loạt, cung cấp cho nàng chọn lựa.
Cho dù là tay ngang luyện đan, thấy những thứ bếp lò này cũng muốn nhíu mày. Bếp lò nhà nông nấu cơm, có thể có cái gì tốt hả? Tất cả đều hun đến nám đen, có lò lòng còn bị đốt nứt ra cái khe màu trắng, người ở chỗ này lỗ mũi so sánh với chó còn linh hơn, nên đều có thể nghe thấy được một mùi khói khét, có còn có nhàn nhạt chua thối, không biết là mèo nhà nào len lén ở trong bếp lò gắn hoàng kim.
Nàng thuận tay chọn lấy một cái không có khe, không có mùi mèo đái, cửa lò có thể đóng kín được, nắm lên băn khoăn một chút nói: “Là nó.” Tiện tay thả thuật vệ sinh, đem tro bên trong lòng lò trừ đi không còn một mống, sau đó hướng Phó Vân Trường muốn mười lăm gốc cây Quân dương thảo.
Phó Vân Trường đi tới bên cạnh nàng, nhìn nàng không chút nào thành kính mà nắm lên tất cả Quân Dương thảo, trở tay bẻ thành ba bốn đoạn, một nắm nhét vào bên trong lòng lò, phảng phất như đồ cầm trong tay chẳng qua là rơm rạ tùy ý có thể thấy được ở nông thôn, mà không phải là tiên thảo giá trị mấy ngàn linh thạch. Sau đó đem cửa lò khóa, đánh ra một đạo chân hỏa dưới đáy lò. Bắt đầu đốt .
Động tác của nàng lộ ra mạn bất kinh tâm. Phó Vân Trường nghi hoặc nói: “Bếp lò này thật có thể luyện đan?” Nói xong hắn đã hối hận. Đan sư luyện đan kiêng kỵ nhất ồn ào, Ninh Tiểu Nhàn vốn không có công cụ thuận tay, lại vừa phân thần chẳng lẽ không phải là chuyện xấu sao?
Vậy mà trong tay nàng liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết khống chế lửa. Thản nhiên nói: “Chấp nhận tạm.”
Điều này cũng có thể chấp nhận tạm?
Quần chúng vây xem đều cảm thấy nàng đang cưa bom thổi mìn quá lớn. Có người đã truyền âm cho Phó Vân Trường nói: “Tiểu cô nương này sẽ không phải cố ý muốn luyện hư thảo dược của chúng ta, để trả thù chứ?”
Phó Vân Trường cười cười nói: “Không thể nào. Các ngươi còn nhớ tình hình rõ ở bên trong ruộng thuốc Cực Âm Chi Địa, nàng thay chúng ta hái thuốc không? Ta nhớ được Thanh nhi đã nói, Quân Dương thảo chí dương chí liệt, người ngắt lấy phải đeo bao tay lên, nếu không dương độc xâm nhập thân thể, không ngoài một khắc sẽ sôi máu mà chết. Nhưng nàng lúc ấy chỉ dùng tay không đi hái thuốc, tu sĩ bình thường cho dù có thần thông hộ thân cũng không dám sơ ý như thế.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Mới vừa rồi nàng cầm qua Quân Dương Thảo trực tiếp bẻ thành vài đoạn, lại càng đổ không ít dịch thảo ở trên tay. Kết quả đến bây giờ cũng vẫn long tóc không hao tổn, đặt ở trên người người bình thường, sợ là trên tay đã thủng tới mấy lỗ ? Nếu nói nàng là thuộc hạ không có tài nghệ gì, ta sẽ không tin, hãy xem tiếp đi a.”
Trong khi hắn đang nói chuyện. Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt về phía này một cái, làm như biết bọn họ đang lén thảo luận. Thân là đứng đầu mọi người, lời nói trong miệng Phó Vân Trường phải tự tin, nhưng trong lòng lại âm thầm lo sợ, thấy nàng vẫn còn dư lực phân tâm tới mọi người nhìn quanh, ngược lại càng tin nàng có thể luyện tốt. Chính mình xuất lĩnh một đám”Tiên phỉ” , thực lực mặc dù xưng không cực cao. Nhưng tiếng xấu ở khu Tây Bắc Nam Chiêm Bộ Châu thực không nhỏ, cô nương này sẽ không lấy tánh mạng của chính mình ra đùa giỡn.
“Phó. . . . . .” Nàng thấy khó khăn về cách xưng hô, người này không thuộc về bất kỳ tông phái nào, không nên xưng là sư huynh a?
“Gọi tên ta là được.” Hắn cũng hào phóng .
Nàng cùng hắn không quen thuộc đến tình trạng kia: “Phó Đại đương gia , ta ở lâu trong tông phái không nghe thấy thế sự bên ngoài, ngươi có thể đem chân tướng dịch bệnh lần này. Cẩn thận mà nói cho ta biết không?”
Giọng nói của nàng thanh thúy, có chứa một chút xíu khẩu âm nhu mềm phương Nam. Phó Vân Trường nghi ngờ mà nhìn lò luyện đan một cái.
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn lo lắng, cười nói: “Dịch Quân Dương Thảo này ta tinh luyện qua vô số lần, dù có nhắm hai mắt cũng sẽ không xảy ra sai sót. Ngươi cứ nói đừng ngại.” Nàng nói đềulà lời nói thật, trồng trên Tức Nhưỡng có Quân Dương thảo. Vị linh thảo này đúng là tài liệu chuẩn bị luyện chế nhiều loại đan dược, nàng lấy dịch Quân Dương thảo không có một ngàn cũng có bảy tám trăm nhánh. Đan đạo luyện đến nơi cao thâm, như Trường Thiên tinh luyện tinh túy cỏ cây cũng không có dùng đến lò luyện đan, nàng không có trâu bò kiểu như vậy, nhưng bếp lò tiện tay lấy tới dùng cũng không hư được chuyện.
Nếu dùng Phúc Vũ Đỉnh, dịch Quân Dương thảo này chỉ cần thời gian mười mấy hơi thở là có thể điều chế tốt, hiện tại dùng bếp lò nhóm lửa, thời gian sẽ phải kéo dài đến nửa canh giờ. Nàng cũng không gấp gáp, thả ra đan hỏa sắc tím nhạt, từ từ đốt đáy lò —— dù sao chẳng qua là lò đất do bùn đất chế thành, cháy quá mãnh liệt, sợ đem bếp lò này nấu chảy. Tại nơi thần niệm nàng bao phủ, cũng có thể thấy Quân Dương thảo trong lò từ từ mềm, biến sắc, nếu là thuận lợi, qua thời gian uống cạn một chung trà nữa sẽ phải ra nước rồi.
Phó Vân Trường thấy nàng đầy tự mãn, cũng nói: “Theo ta biết hơn hai mươi ngày trước, Tịnh châu bắt đầu phổ biến dịch bệnh, lúc ấy mọi người ai cũng không có xem ra gì, chỉ cho là bệnh không quan trọng lắm. Nào biết qua không tới mười ngày, tốc độ lan tràn đột nhiên tăng nhanh, cũng ở nơi này trong thời gian thật ngắn, nam bộ Nam Chiệm Bộ Châu, phía Đông cùng Tây Bộ rất nhiều thành thị đồng thời bộc phát, người nhiễm dịch đạt hơn sáu mươi vạn người, thời gian chúng ta lúc đang nói chuyện, lại không biết có bao nhiêu người bị lây dịch bệnh.”
Hơn sáu mươi vạn! Nam Chiêm Bộ Châu diện tích hết sức rộng lớn, nhân khẩu so sánh với Địa Cầu ít nhất phải nhiều ra gấp mười lần, sáu mươi vạn này chợt nghe làm như không nhiều lắm, nhưng dịch bệnh mới lan tràn hai mươi ngày thôi. Nghe mấy chữ kinh người thế, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được cũng ngồi thẳng: “Bệnh nhân nhiễm dịch, trên người biểu hiện ra sao? Ngươi có thấy không?”
“Ta đã thấy.” Phó Vân Trường trịnh trọng nói, “Đầu tiên chính là cả người rét run nóng lên, hình dạng giống chứng bệnh phong hàn, chính là như vậy mới không coi trọng lắm. Qua ba ngày như thế, đầu bắt đầu sẽ đau đớn kịch liệt, nhiệt độ đột nhiên tăng. Liên tục mấy ngày, người bệnh ho khan không dứt, không có sức ăn uống, cũng xuất hiện máu đàm. Sau đó mấy ngày, khớp xương cả người càng ngày càng đau, ta đã thấy người nhiễm dịch mười lăm ngày, đầu gối thậm chí lồi ra ngoài, đau đớn muốn chết.”
“Có người chết không?”
Phó Vân Trường lắc đầu: “Đến nay không có.”
Nàng chau đôi mi thanh tú lên. Cái này thì quá kỳ quái, không phải là nàng tâm địa ác độc mong đợi có người chết, mà là người nhiễm dịch tất nhiên có phần lớn là nhi đồng và lão nhân, thân thể hai loại người này sức chống cự kém cõi nhất, hơn nữa trẻ nít mới vừa ra đời thật sự non mềm đến tột đỉnh, hôm nay hơn hai mươi ngày đã qua, mọi người bệnh mà không chết, không một ngoại lệ nào chết, cũng quá kỳ quái. Hơn nữa loại bệnh này tựa hồ là dạng men theo ba ngày bội số, không biết đến cuối cùng sẽ biến thành cái bệnh trạng gì.
Đáng tiếc nàng hiện tại không rảnh phân thân, nếu không loại đại dịch bệnh nặng này, thật là đáng giá đi kiểm tra nghiên cứu.
“Còn có cái gì kỳ lạ không?”
Phó Vân Trường suy nghĩ một chút, mới nói: “Từ sau khi bắt đầu xuất hiện ở Tịnh châu, những dịch bệnh ở thành thị khác làm như đồng thời bộc phát, hơn nữa thành thị nhiễm dịch đều là thành thị nhân khẩu đông đảo, Đại Thành Trung Châu trong Kinh Đô có người bệnh nhiều nhất, lúc ta nhận được tin tức, đã có mười lăm vạn người nhiễm bệnh!”
“Cái này không thể nào!” Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu, “Bệnh dịch hung mãnh nữa, cũng cần có thời gian truyền nhiễm, cùng cách truyền nhiễm. Nếu là do người phàm mang theo bệnh độc truyền bá, vậy hẳn là có thể thấy rõ ràng hướng truyền nhiễm đi mới đúng, sao có thể ở mấy cái thành lớn không liên quan, không có chút nào báo trước mà bộc phát?”
Phó Vân Trường như có điều suy nghĩ nói: “Bệnh độc? Hai chữ này cũng hơi hình tượng. Nhưng sự thật là như thế, rất tà môn.”
“. . . . . .” Ninh Tiểu Nhàn, ngươi loạn dùng cái từ ngữ hiện đại làm gì nha, “Các tông môn Tiên phái đối việc này có phản ứng gì?”
Phó Vân Trường thở dài: “Đương nhiên là có. Chớ nhìn tu sĩ bình thường lạnh nhạt với người phàm, nhưng công đức cứu vớt mấy chục vạn sinh linh lớn như vậy, nên ai cũng không muốn buông tha. Hơn nữa thế giới người phàm chính là cơ sở cho thế giới người tu sĩ tài trí hơn người này, nếu nó rung chuyển quá kịch, Tiên Tông cũng phải bị ảnh hưởng. Theo ta biết, các đại Tiên phái cũng đã phái người tiến vào thế giới người phàm, bắt tay vào làm cứu trị rồi.”
Đa số dưới tình huống bình thường các tu sĩ đều không nhìn người phàm, là bởi vì trợ giúp một, hai người, một hai thôn trấn đạt được công đức quá thấp, không đáng giá ra tay, chính là cái gọi không lợi không dậy sớm nổi. Nhưng loại đại công đức này, các tu sĩ lạnh lùng cũng không nguyện ý bỏ qua. Một người ở dưới tạo nghiệt càng sâu nặng, phải đối mặt Thiên kiếp lại càng đáng sợ; nhưng mặt khác, một người đạt được công đức càng nhiều, lúc hắn Độ Kiếp áp lực tự nhiên cũng càng nhỏ. Nam Cung Chân đường đường chưởng môn Quảng Thành Cung, thời điểm độ lục trọng Thiên kiếp cũng hóa thành tro bụi, những người khác có thể nào không hy vọng kiếp số giảm nặng xuống chứ?
Hắn kỳ quái nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, ” Phái Tuyền Cơ là luyện đan hàng loạt, theo lý thuyết nhân thủ phái ra hẳn phải nhiều nhất, nhìn thủ pháp cô nương chế thuốc tinh thuần, hiển nhiên là đệ tử nội môn cực được coi trọng, không phái ngươi hạ giới đã rất kỳ quái, sao lại không nghe thấy chuyện này?”
Người này cũng không phải là thiện nam tín nữ, không hổ là đầu lĩnh đạo phỉ, ở trước mặt hắn xem ra còn phải cẩn thận chút ít. May mà hiện tại nàng đã luyện được da mặt dày tim không nhảy loạn, lúc này mới đáp: “Trong chúng ta thật có một nhóm sư trưởng dẫn dắt các sư huynh sư tỷ nhập thế rồi, nhưng bọn họ còn không trở về núi, nên tất cả mọi người đều vội vã muốn nghe tình huống ngoại giới.” Những Tiên phái nàng tiếp xúc qua, đối với môn hạ quản thúc cực nghiêm, các đệ tử hoặc là đơn thuần khả ái, hoặc là cuồng vọng tự đại, hơn phân nửa quanh năm đều ngăn cách cùng ngoại giới, tin tức bế tắc. Cho nên nàng trả lời như vậy, thật ra cũng không có vấn đề.
Nàng nói sang chuyện khác: “Phó Đại đương gia, ngươi có người thân nhiễm dịch rồi?”
Phó Vân Trường ngẩn ra, đang muốn hỏi”Làm sao ngươi biết?” , thế nhưng nghĩ lại ngay sau đó bật cười: “Không sai, tâm tư của Đàm cô nương hết sức linh mẫn. Là trong nhà ta có người nhiễm dịch, trong lòng Phó mỗ lo lắng không dứt, đã khiến cô nương chê cười.”
Người nhà? Nghe hai chữ thế, nàng hơi có chút kinh ngạc. Tu sĩ có thể tu đến Luyện Hư kỳ, ít nhất cũng có vài trăm tuổi, còn có”Người nhà” trên đời sao?
Mọi người liền ồn ào, đến Phó Vân Trường cũng giật nảy mình: “Bếp lò bình thường, có thể sử dụng để luyện Quân Dương thảo sao?”
Có một tên cướp đã mở giọng nói: “Vị cô nương này, ngay cả đan sư của chúng ta đều không dùng được bếp lò tiện tay tới luyện đan. . . . . .”
“Hắn không thể, chưa chắc đại biểu ta không thể.” Ninh Tiểu Nhàn cắt đứt lời nói của hắn, “Hãy bớt nói nhảm đi, rốt cuộc có muốn ta tinh luyện thảo dịch hay không?”
Phó Vân Trường trên dưới đánh giá nàng mấy lần, cảm giác, cảm thấy nàng tràn đầy tự tin như vậy hẳn là có điều dựa vào, cho nên phất phất tay nói: “Đi trong thôn, chuẩn bị bếp lò cho nàng.”
Lão Đại hạ lệnh, bọn tiểu đệ tất nhiên làm theo.
Cho nên trong chốc lát, bếp lò trong nhà mọi người ở thôn này cũng bị đem tới đây, ở trước mặt Ninh Tiểu Nhàn thật chỉnh tề mà xếp một loạt, cung cấp cho nàng chọn lựa.
Cho dù là tay ngang luyện đan, thấy những thứ bếp lò này cũng muốn nhíu mày. Bếp lò nhà nông nấu cơm, có thể có cái gì tốt hả? Tất cả đều hun đến nám đen, có lò lòng còn bị đốt nứt ra cái khe màu trắng, người ở chỗ này lỗ mũi so sánh với chó còn linh hơn, nên đều có thể nghe thấy được một mùi khói khét, có còn có nhàn nhạt chua thối, không biết là mèo nhà nào len lén ở trong bếp lò gắn hoàng kim.
Nàng thuận tay chọn lấy một cái không có khe, không có mùi mèo đái, cửa lò có thể đóng kín được, nắm lên băn khoăn một chút nói: “Là nó.” Tiện tay thả thuật vệ sinh, đem tro bên trong lòng lò trừ đi không còn một mống, sau đó hướng Phó Vân Trường muốn mười lăm gốc cây Quân dương thảo.
Phó Vân Trường đi tới bên cạnh nàng, nhìn nàng không chút nào thành kính mà nắm lên tất cả Quân Dương thảo, trở tay bẻ thành ba bốn đoạn, một nắm nhét vào bên trong lòng lò, phảng phất như đồ cầm trong tay chẳng qua là rơm rạ tùy ý có thể thấy được ở nông thôn, mà không phải là tiên thảo giá trị mấy ngàn linh thạch. Sau đó đem cửa lò khóa, đánh ra một đạo chân hỏa dưới đáy lò. Bắt đầu đốt .
Động tác của nàng lộ ra mạn bất kinh tâm. Phó Vân Trường nghi hoặc nói: “Bếp lò này thật có thể luyện đan?” Nói xong hắn đã hối hận. Đan sư luyện đan kiêng kỵ nhất ồn ào, Ninh Tiểu Nhàn vốn không có công cụ thuận tay, lại vừa phân thần chẳng lẽ không phải là chuyện xấu sao?
Vậy mà trong tay nàng liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết khống chế lửa. Thản nhiên nói: “Chấp nhận tạm.”
Điều này cũng có thể chấp nhận tạm?
Quần chúng vây xem đều cảm thấy nàng đang cưa bom thổi mìn quá lớn. Có người đã truyền âm cho Phó Vân Trường nói: “Tiểu cô nương này sẽ không phải cố ý muốn luyện hư thảo dược của chúng ta, để trả thù chứ?”
Phó Vân Trường cười cười nói: “Không thể nào. Các ngươi còn nhớ tình hình rõ ở bên trong ruộng thuốc Cực Âm Chi Địa, nàng thay chúng ta hái thuốc không? Ta nhớ được Thanh nhi đã nói, Quân Dương thảo chí dương chí liệt, người ngắt lấy phải đeo bao tay lên, nếu không dương độc xâm nhập thân thể, không ngoài một khắc sẽ sôi máu mà chết. Nhưng nàng lúc ấy chỉ dùng tay không đi hái thuốc, tu sĩ bình thường cho dù có thần thông hộ thân cũng không dám sơ ý như thế.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Mới vừa rồi nàng cầm qua Quân Dương Thảo trực tiếp bẻ thành vài đoạn, lại càng đổ không ít dịch thảo ở trên tay. Kết quả đến bây giờ cũng vẫn long tóc không hao tổn, đặt ở trên người người bình thường, sợ là trên tay đã thủng tới mấy lỗ ? Nếu nói nàng là thuộc hạ không có tài nghệ gì, ta sẽ không tin, hãy xem tiếp đi a.”
Trong khi hắn đang nói chuyện. Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt về phía này một cái, làm như biết bọn họ đang lén thảo luận. Thân là đứng đầu mọi người, lời nói trong miệng Phó Vân Trường phải tự tin, nhưng trong lòng lại âm thầm lo sợ, thấy nàng vẫn còn dư lực phân tâm tới mọi người nhìn quanh, ngược lại càng tin nàng có thể luyện tốt. Chính mình xuất lĩnh một đám”Tiên phỉ” , thực lực mặc dù xưng không cực cao. Nhưng tiếng xấu ở khu Tây Bắc Nam Chiêm Bộ Châu thực không nhỏ, cô nương này sẽ không lấy tánh mạng của chính mình ra đùa giỡn.
“Phó. . . . . .” Nàng thấy khó khăn về cách xưng hô, người này không thuộc về bất kỳ tông phái nào, không nên xưng là sư huynh a?
“Gọi tên ta là được.” Hắn cũng hào phóng .
Nàng cùng hắn không quen thuộc đến tình trạng kia: “Phó Đại đương gia , ta ở lâu trong tông phái không nghe thấy thế sự bên ngoài, ngươi có thể đem chân tướng dịch bệnh lần này. Cẩn thận mà nói cho ta biết không?”
Giọng nói của nàng thanh thúy, có chứa một chút xíu khẩu âm nhu mềm phương Nam. Phó Vân Trường nghi ngờ mà nhìn lò luyện đan một cái.
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn lo lắng, cười nói: “Dịch Quân Dương Thảo này ta tinh luyện qua vô số lần, dù có nhắm hai mắt cũng sẽ không xảy ra sai sót. Ngươi cứ nói đừng ngại.” Nàng nói đềulà lời nói thật, trồng trên Tức Nhưỡng có Quân Dương thảo. Vị linh thảo này đúng là tài liệu chuẩn bị luyện chế nhiều loại đan dược, nàng lấy dịch Quân Dương thảo không có một ngàn cũng có bảy tám trăm nhánh. Đan đạo luyện đến nơi cao thâm, như Trường Thiên tinh luyện tinh túy cỏ cây cũng không có dùng đến lò luyện đan, nàng không có trâu bò kiểu như vậy, nhưng bếp lò tiện tay lấy tới dùng cũng không hư được chuyện.
Nếu dùng Phúc Vũ Đỉnh, dịch Quân Dương thảo này chỉ cần thời gian mười mấy hơi thở là có thể điều chế tốt, hiện tại dùng bếp lò nhóm lửa, thời gian sẽ phải kéo dài đến nửa canh giờ. Nàng cũng không gấp gáp, thả ra đan hỏa sắc tím nhạt, từ từ đốt đáy lò —— dù sao chẳng qua là lò đất do bùn đất chế thành, cháy quá mãnh liệt, sợ đem bếp lò này nấu chảy. Tại nơi thần niệm nàng bao phủ, cũng có thể thấy Quân Dương thảo trong lò từ từ mềm, biến sắc, nếu là thuận lợi, qua thời gian uống cạn một chung trà nữa sẽ phải ra nước rồi.
Phó Vân Trường thấy nàng đầy tự mãn, cũng nói: “Theo ta biết hơn hai mươi ngày trước, Tịnh châu bắt đầu phổ biến dịch bệnh, lúc ấy mọi người ai cũng không có xem ra gì, chỉ cho là bệnh không quan trọng lắm. Nào biết qua không tới mười ngày, tốc độ lan tràn đột nhiên tăng nhanh, cũng ở nơi này trong thời gian thật ngắn, nam bộ Nam Chiệm Bộ Châu, phía Đông cùng Tây Bộ rất nhiều thành thị đồng thời bộc phát, người nhiễm dịch đạt hơn sáu mươi vạn người, thời gian chúng ta lúc đang nói chuyện, lại không biết có bao nhiêu người bị lây dịch bệnh.”
Hơn sáu mươi vạn! Nam Chiêm Bộ Châu diện tích hết sức rộng lớn, nhân khẩu so sánh với Địa Cầu ít nhất phải nhiều ra gấp mười lần, sáu mươi vạn này chợt nghe làm như không nhiều lắm, nhưng dịch bệnh mới lan tràn hai mươi ngày thôi. Nghe mấy chữ kinh người thế, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được cũng ngồi thẳng: “Bệnh nhân nhiễm dịch, trên người biểu hiện ra sao? Ngươi có thấy không?”
“Ta đã thấy.” Phó Vân Trường trịnh trọng nói, “Đầu tiên chính là cả người rét run nóng lên, hình dạng giống chứng bệnh phong hàn, chính là như vậy mới không coi trọng lắm. Qua ba ngày như thế, đầu bắt đầu sẽ đau đớn kịch liệt, nhiệt độ đột nhiên tăng. Liên tục mấy ngày, người bệnh ho khan không dứt, không có sức ăn uống, cũng xuất hiện máu đàm. Sau đó mấy ngày, khớp xương cả người càng ngày càng đau, ta đã thấy người nhiễm dịch mười lăm ngày, đầu gối thậm chí lồi ra ngoài, đau đớn muốn chết.”
“Có người chết không?”
Phó Vân Trường lắc đầu: “Đến nay không có.”
Nàng chau đôi mi thanh tú lên. Cái này thì quá kỳ quái, không phải là nàng tâm địa ác độc mong đợi có người chết, mà là người nhiễm dịch tất nhiên có phần lớn là nhi đồng và lão nhân, thân thể hai loại người này sức chống cự kém cõi nhất, hơn nữa trẻ nít mới vừa ra đời thật sự non mềm đến tột đỉnh, hôm nay hơn hai mươi ngày đã qua, mọi người bệnh mà không chết, không một ngoại lệ nào chết, cũng quá kỳ quái. Hơn nữa loại bệnh này tựa hồ là dạng men theo ba ngày bội số, không biết đến cuối cùng sẽ biến thành cái bệnh trạng gì.
Đáng tiếc nàng hiện tại không rảnh phân thân, nếu không loại đại dịch bệnh nặng này, thật là đáng giá đi kiểm tra nghiên cứu.
“Còn có cái gì kỳ lạ không?”
Phó Vân Trường suy nghĩ một chút, mới nói: “Từ sau khi bắt đầu xuất hiện ở Tịnh châu, những dịch bệnh ở thành thị khác làm như đồng thời bộc phát, hơn nữa thành thị nhiễm dịch đều là thành thị nhân khẩu đông đảo, Đại Thành Trung Châu trong Kinh Đô có người bệnh nhiều nhất, lúc ta nhận được tin tức, đã có mười lăm vạn người nhiễm bệnh!”
“Cái này không thể nào!” Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu, “Bệnh dịch hung mãnh nữa, cũng cần có thời gian truyền nhiễm, cùng cách truyền nhiễm. Nếu là do người phàm mang theo bệnh độc truyền bá, vậy hẳn là có thể thấy rõ ràng hướng truyền nhiễm đi mới đúng, sao có thể ở mấy cái thành lớn không liên quan, không có chút nào báo trước mà bộc phát?”
Phó Vân Trường như có điều suy nghĩ nói: “Bệnh độc? Hai chữ này cũng hơi hình tượng. Nhưng sự thật là như thế, rất tà môn.”
“. . . . . .” Ninh Tiểu Nhàn, ngươi loạn dùng cái từ ngữ hiện đại làm gì nha, “Các tông môn Tiên phái đối việc này có phản ứng gì?”
Phó Vân Trường thở dài: “Đương nhiên là có. Chớ nhìn tu sĩ bình thường lạnh nhạt với người phàm, nhưng công đức cứu vớt mấy chục vạn sinh linh lớn như vậy, nên ai cũng không muốn buông tha. Hơn nữa thế giới người phàm chính là cơ sở cho thế giới người tu sĩ tài trí hơn người này, nếu nó rung chuyển quá kịch, Tiên Tông cũng phải bị ảnh hưởng. Theo ta biết, các đại Tiên phái cũng đã phái người tiến vào thế giới người phàm, bắt tay vào làm cứu trị rồi.”
Đa số dưới tình huống bình thường các tu sĩ đều không nhìn người phàm, là bởi vì trợ giúp một, hai người, một hai thôn trấn đạt được công đức quá thấp, không đáng giá ra tay, chính là cái gọi không lợi không dậy sớm nổi. Nhưng loại đại công đức này, các tu sĩ lạnh lùng cũng không nguyện ý bỏ qua. Một người ở dưới tạo nghiệt càng sâu nặng, phải đối mặt Thiên kiếp lại càng đáng sợ; nhưng mặt khác, một người đạt được công đức càng nhiều, lúc hắn Độ Kiếp áp lực tự nhiên cũng càng nhỏ. Nam Cung Chân đường đường chưởng môn Quảng Thành Cung, thời điểm độ lục trọng Thiên kiếp cũng hóa thành tro bụi, những người khác có thể nào không hy vọng kiếp số giảm nặng xuống chứ?
Hắn kỳ quái nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, ” Phái Tuyền Cơ là luyện đan hàng loạt, theo lý thuyết nhân thủ phái ra hẳn phải nhiều nhất, nhìn thủ pháp cô nương chế thuốc tinh thuần, hiển nhiên là đệ tử nội môn cực được coi trọng, không phái ngươi hạ giới đã rất kỳ quái, sao lại không nghe thấy chuyện này?”
Người này cũng không phải là thiện nam tín nữ, không hổ là đầu lĩnh đạo phỉ, ở trước mặt hắn xem ra còn phải cẩn thận chút ít. May mà hiện tại nàng đã luyện được da mặt dày tim không nhảy loạn, lúc này mới đáp: “Trong chúng ta thật có một nhóm sư trưởng dẫn dắt các sư huynh sư tỷ nhập thế rồi, nhưng bọn họ còn không trở về núi, nên tất cả mọi người đều vội vã muốn nghe tình huống ngoại giới.” Những Tiên phái nàng tiếp xúc qua, đối với môn hạ quản thúc cực nghiêm, các đệ tử hoặc là đơn thuần khả ái, hoặc là cuồng vọng tự đại, hơn phân nửa quanh năm đều ngăn cách cùng ngoại giới, tin tức bế tắc. Cho nên nàng trả lời như vậy, thật ra cũng không có vấn đề.
Nàng nói sang chuyện khác: “Phó Đại đương gia, ngươi có người thân nhiễm dịch rồi?”
Phó Vân Trường ngẩn ra, đang muốn hỏi”Làm sao ngươi biết?” , thế nhưng nghĩ lại ngay sau đó bật cười: “Không sai, tâm tư của Đàm cô nương hết sức linh mẫn. Là trong nhà ta có người nhiễm dịch, trong lòng Phó mỗ lo lắng không dứt, đã khiến cô nương chê cười.”
Người nhà? Nghe hai chữ thế, nàng hơi có chút kinh ngạc. Tu sĩ có thể tu đến Luyện Hư kỳ, ít nhất cũng có vài trăm tuổi, còn có”Người nhà” trên đời sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.