Chương 27: An Gia Tới Nhận Người Nhà
Hạnh Bún Bò
12/09/2023
Nằm viện mãi cũng sinh ra chán nản . Tiêu Nhiên xin mãi cũng không lay động được ai. Cuối cùng cô cũng suy nghĩ ra một cách.
Bỏ trốn.
Đây dường như là lựa chọn tốt nhất với thời điểm hiện tại.
Cô nhớ chứ cô vẫn rất tỉnh táo chẳng qua là cô muốn thăm dò anh . Cô muốn biết anh đối với cô là như thế nào ?
Nhưng làm cô thất vọng rồi.
À không . Vốn dĩ cô cũng không có hy vọng sẽ được anh quan tâm.
Đang chuẩn bị công tác bỏ trốn thì....
" Cạch "
Nghe thấy tiếng người mở cửa Tiêu Nhiên nhanh chân chạy lên giường giả vờ ngủ như chưa hề thức.
Tiếng bước chân đều đều đang tiến dần đến chiếc giường bệnh nhân. Tiêu Nhiên lén hé mắt nhìn .
Một cụ ông ? Ông đến đây làm gì nhỉ? Mà hình như cô đã gặp ông ở đâu rồi thì phải ?
Cô ngay lập tức nhắm mắt lại vì ông cụ đang đến rất gần cô không những thế bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi , có vẻ là một người thân cận.
Ông cụ tiến lại gần . Nhìn thấy khuôn mặt này của cô ông như bật khóc. Trong lòng vui sướng biết bao.
" Hazz... Cuối cùng ta cũng tìm được cháu ."
Ông ngồi xuống cạnh giường nhìn ngắm khuôn mặt cô thật kỹ.
Giống. Giống quá . Đúng là rất giống.
" Khả Nhi ,Tĩnh nhi hai con nhìn xem . Hôm nay ta đã tìm được Nhiên Nhiên rồi...ta sẽ thay hai đứa chăm sóc và dùng cái mạng già này để bảo vệ nó."
Không kìm được nước mắt ông vừa ngồi nói vừa khóc như một đứa trẻ.
Suốt mười mấy năm qua ông ngừng tìm kiếm cháu gái mình, nhưng hầu như toàn là cháu gái fake mà thôi.
Ông trời quả nhiên có mắt đã cho ông tìm thấy cháu gái sau nhiều năm tìm kiếm.
Nghe thấy tiếng ông khóc cô mới ngớ người mở mắt ra nhìn. Không ngờ ông cũng đang nhìn mình nữa .
Cô lúng túng không biết làm sao thì ông cụ đã lên tiếng trước.
" Ta làm cháu tỉnh giấc sao ? "
Ông cụ này thật sự rất quen mắt , cô hình như đã từng gặp qua?
" À.. không sao ạ ! Không biết.. ông tìm cháu có chuyện gì không? "
Ông cụ hình như rất thích cách cô nói chuyện, rất thẳng thắn không vòng vo ông rất thích . Đúng là cháu đích tôn có khác .
" Ta là An Triết cũng là ông nội của cháu . Bao nhiêu năm qua ta không ngừng tìm kiếm tung tích của cháu . Ông trời quả thật rất có mắt đã cho ta tìm được cháu..."
Thấy ông cụ khóc như thế cô cũng thật không đành lòng.
Nhưng mà ai bảo ông lâu tìm thấy cô như thế , trêu ông một chút mới được.
" Ông ơi ! Câu chuyện của ông cũng thật buồn , nhưng mà cháu và ông không quen không biế..."
Lời chưa kịp bay ra khỏi miệng ông cụ đã cau có .
" Ai nói với cháu là không quen không biết hả ? Ta là ông nội cháu đây . Cháu đã quen ông già này rồi sao? Đau lòng chết ta mất...hazz."
Đứa cháu gái này lúc nào cũng thế là sao nhỉ? Thật là tức chết thân già này mà .
" Cháu định giả vờ đến khi nào đây . Hay chê ông nội già rồi không thèm nhận nữa ? "
Thấy ông bày ra bộ mặt giận dỗi trẻ con ,cô cũng chào thua luôn. Ông thật đáng yêu.
" Ây yô... Ông à ! Cháu nào dám không nhận lại ông chứ ... Chả phải tại ông lâu như vậy bây giờ mới tìm được cháu sao? "
Lúc này An Triết như thấy áy náy , biết là đứa cháu này chỉ đang đùa nhưng ông lại cảm thấy có lỗi vô cùng.
" Ta xin lỗi cháu.... Nhiên Nhiên này cháu về ở với ông nội nhé ! Cả thằng Phi cũng về rồi cháu không định về nhà tổ sao ? "
Tiêu Nhiên có chút lúng túng như vậy có phải quá nhanh không ?
" Ông cho cháu thời gian sắp xếp nhé ! "
Dù sao cũng muốn tránh mặt anh một thời gian chi bằng quay trở về nhà , tìm ra hung thủ hãm hại bố mẹ có phải rất tốt không ? Một công đôi việc.
An Triết như nhớ ra điều gì ông hỏi cô , giọng điệu vô cùng khó chịu và bực bội.
" Thằng nhãi ranh đó đâu rồi ?"
Tiêu Nhiên lơ ngơ không hiểu .
Chẳng lẽ...
" Ý ông nội là chồng cháu sao ? Ừm...anh ấy có chút chuyện ra ngoài xử lý rồi . Ông muốn gặp anh ấy sao ?"
Tức quá . Cháu gái và chắt ông đang nằm viện thế mà thằng rể lại dám bỏ vợ con đi ra ngoài.
Thực ra trước khi đến đây ,ông đã điều tra tất cả về cô . Không ngờ cô lại lấy chồng sớm như vậy giờ còn đang mang thai nữa.
Ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói.
" Hazz .. Nhiên Nhiên ta biết cháu có quyết định riêng của mình. Ta sẽ luôn ủng hộ cháu . Thằng nhãi kia không chăm sóc được thì bỏ đi . Ta thừa sức nuôi hai đứa cháu và chắt của ta..haha ."
Cô xúc động ôm chầm lấy ông khóc sướt mướt.
" Ông nội...huhu..."
Ông nhẹ nhàng an ủi và chấn an.
" Khóc được thì tốt rồi. Đứa cháu ngốc nghếch của ông ."
Suy đi nghĩ lại cuối cùng cô cũng quyết định về nhà cùng ông nội.
Vừa về đến nhà tổ .
" Ôi..em gái thân yêu của anh chịu về nhà rồi sao ?
Ối cả cháu của bác cũng về nữa nè.. kaka ."
Vừa nói vừa bước tới đưa tay lên sờ chiếc bụng hơi nhô của cô.
Tiêu Nhiên đánh mạnh vào tay anh tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
" Bỏ cái tay thối của bác ra . Cháu.. Không ... Thích . "
An Phi tức hộc máu , rõ ràng là mẹ không thích thế mà lại thành " cháu không thích" . Cứ chờ đấy ,bao giờ anh có con rồi anh sẽ sờ thoải mái.
" Hức.. không thèm nói chuyện với em nữa ..oè."
Tiêu Nhiên bật cười ha hả . Không ngờ anh trai mình cũng có mặt trẻ con như vậy. Thế mà cô cứ tưởng anh đã lớn rồi chứ ?
An Triết thấy hai đứa cháu vui vẻ thì lòng cũng vui vẻ cùng.
Bây giờ ngôi nhà lớn mới có sức sống và ấm áp như một gia đình thật sự.
Miệng cười mà nước mắt cứ rơi trên khuôn mặt đã có nhiều vết chân chim.
Tiêu Nhiên thấy ông nội khóc vội vàng ríu rít xin lỗi ông.
" Bọn cháu xin lỗi lại quên mất ông nội rồi ..hihi ."
Ôi trời ! Ông đây là nên khóc hay nên cười đây.
" Ta không trách cháu ."
An Phi nghe thế lông nhím lập tức xù lên.
" Thế hóa ra là ông trách cháu ư ?"
Ông chừng mắt liếc xéo An Phi ý kiểu " đúng thế ".
An Phi buồn rầu không cam chịu.
" Ông thiên vị quá . Cháu giận rồi không chơi với ông nữa .. hức ... Ông đi mà ở với cháu gái yêu quý của ông đi , cháu ở một mình ."
Ông nội lại hết sức thản nhiên trả lời tùy hứng.
" Cháu chắc chắn muốn ở một mình ? Vậy..."
Ông cố tình kéo dài không nói câu sau làm cho khuôn mặt An Phi cũng có chút biến hóa nhưng anh làm sao mà chịu mất mặt trước cô em gái được.
Ông nội ông thua chắc rồi hehe.
Tự nghĩ rồi An Phi cười một mình người ta không biết lại tưởng anh bị bệnh tâm thần nữa.
Bỏ trốn.
Đây dường như là lựa chọn tốt nhất với thời điểm hiện tại.
Cô nhớ chứ cô vẫn rất tỉnh táo chẳng qua là cô muốn thăm dò anh . Cô muốn biết anh đối với cô là như thế nào ?
Nhưng làm cô thất vọng rồi.
À không . Vốn dĩ cô cũng không có hy vọng sẽ được anh quan tâm.
Đang chuẩn bị công tác bỏ trốn thì....
" Cạch "
Nghe thấy tiếng người mở cửa Tiêu Nhiên nhanh chân chạy lên giường giả vờ ngủ như chưa hề thức.
Tiếng bước chân đều đều đang tiến dần đến chiếc giường bệnh nhân. Tiêu Nhiên lén hé mắt nhìn .
Một cụ ông ? Ông đến đây làm gì nhỉ? Mà hình như cô đã gặp ông ở đâu rồi thì phải ?
Cô ngay lập tức nhắm mắt lại vì ông cụ đang đến rất gần cô không những thế bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi , có vẻ là một người thân cận.
Ông cụ tiến lại gần . Nhìn thấy khuôn mặt này của cô ông như bật khóc. Trong lòng vui sướng biết bao.
" Hazz... Cuối cùng ta cũng tìm được cháu ."
Ông ngồi xuống cạnh giường nhìn ngắm khuôn mặt cô thật kỹ.
Giống. Giống quá . Đúng là rất giống.
" Khả Nhi ,Tĩnh nhi hai con nhìn xem . Hôm nay ta đã tìm được Nhiên Nhiên rồi...ta sẽ thay hai đứa chăm sóc và dùng cái mạng già này để bảo vệ nó."
Không kìm được nước mắt ông vừa ngồi nói vừa khóc như một đứa trẻ.
Suốt mười mấy năm qua ông ngừng tìm kiếm cháu gái mình, nhưng hầu như toàn là cháu gái fake mà thôi.
Ông trời quả nhiên có mắt đã cho ông tìm thấy cháu gái sau nhiều năm tìm kiếm.
Nghe thấy tiếng ông khóc cô mới ngớ người mở mắt ra nhìn. Không ngờ ông cũng đang nhìn mình nữa .
Cô lúng túng không biết làm sao thì ông cụ đã lên tiếng trước.
" Ta làm cháu tỉnh giấc sao ? "
Ông cụ này thật sự rất quen mắt , cô hình như đã từng gặp qua?
" À.. không sao ạ ! Không biết.. ông tìm cháu có chuyện gì không? "
Ông cụ hình như rất thích cách cô nói chuyện, rất thẳng thắn không vòng vo ông rất thích . Đúng là cháu đích tôn có khác .
" Ta là An Triết cũng là ông nội của cháu . Bao nhiêu năm qua ta không ngừng tìm kiếm tung tích của cháu . Ông trời quả thật rất có mắt đã cho ta tìm được cháu..."
Thấy ông cụ khóc như thế cô cũng thật không đành lòng.
Nhưng mà ai bảo ông lâu tìm thấy cô như thế , trêu ông một chút mới được.
" Ông ơi ! Câu chuyện của ông cũng thật buồn , nhưng mà cháu và ông không quen không biế..."
Lời chưa kịp bay ra khỏi miệng ông cụ đã cau có .
" Ai nói với cháu là không quen không biết hả ? Ta là ông nội cháu đây . Cháu đã quen ông già này rồi sao? Đau lòng chết ta mất...hazz."
Đứa cháu gái này lúc nào cũng thế là sao nhỉ? Thật là tức chết thân già này mà .
" Cháu định giả vờ đến khi nào đây . Hay chê ông nội già rồi không thèm nhận nữa ? "
Thấy ông bày ra bộ mặt giận dỗi trẻ con ,cô cũng chào thua luôn. Ông thật đáng yêu.
" Ây yô... Ông à ! Cháu nào dám không nhận lại ông chứ ... Chả phải tại ông lâu như vậy bây giờ mới tìm được cháu sao? "
Lúc này An Triết như thấy áy náy , biết là đứa cháu này chỉ đang đùa nhưng ông lại cảm thấy có lỗi vô cùng.
" Ta xin lỗi cháu.... Nhiên Nhiên này cháu về ở với ông nội nhé ! Cả thằng Phi cũng về rồi cháu không định về nhà tổ sao ? "
Tiêu Nhiên có chút lúng túng như vậy có phải quá nhanh không ?
" Ông cho cháu thời gian sắp xếp nhé ! "
Dù sao cũng muốn tránh mặt anh một thời gian chi bằng quay trở về nhà , tìm ra hung thủ hãm hại bố mẹ có phải rất tốt không ? Một công đôi việc.
An Triết như nhớ ra điều gì ông hỏi cô , giọng điệu vô cùng khó chịu và bực bội.
" Thằng nhãi ranh đó đâu rồi ?"
Tiêu Nhiên lơ ngơ không hiểu .
Chẳng lẽ...
" Ý ông nội là chồng cháu sao ? Ừm...anh ấy có chút chuyện ra ngoài xử lý rồi . Ông muốn gặp anh ấy sao ?"
Tức quá . Cháu gái và chắt ông đang nằm viện thế mà thằng rể lại dám bỏ vợ con đi ra ngoài.
Thực ra trước khi đến đây ,ông đã điều tra tất cả về cô . Không ngờ cô lại lấy chồng sớm như vậy giờ còn đang mang thai nữa.
Ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói.
" Hazz .. Nhiên Nhiên ta biết cháu có quyết định riêng của mình. Ta sẽ luôn ủng hộ cháu . Thằng nhãi kia không chăm sóc được thì bỏ đi . Ta thừa sức nuôi hai đứa cháu và chắt của ta..haha ."
Cô xúc động ôm chầm lấy ông khóc sướt mướt.
" Ông nội...huhu..."
Ông nhẹ nhàng an ủi và chấn an.
" Khóc được thì tốt rồi. Đứa cháu ngốc nghếch của ông ."
Suy đi nghĩ lại cuối cùng cô cũng quyết định về nhà cùng ông nội.
Vừa về đến nhà tổ .
" Ôi..em gái thân yêu của anh chịu về nhà rồi sao ?
Ối cả cháu của bác cũng về nữa nè.. kaka ."
Vừa nói vừa bước tới đưa tay lên sờ chiếc bụng hơi nhô của cô.
Tiêu Nhiên đánh mạnh vào tay anh tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
" Bỏ cái tay thối của bác ra . Cháu.. Không ... Thích . "
An Phi tức hộc máu , rõ ràng là mẹ không thích thế mà lại thành " cháu không thích" . Cứ chờ đấy ,bao giờ anh có con rồi anh sẽ sờ thoải mái.
" Hức.. không thèm nói chuyện với em nữa ..oè."
Tiêu Nhiên bật cười ha hả . Không ngờ anh trai mình cũng có mặt trẻ con như vậy. Thế mà cô cứ tưởng anh đã lớn rồi chứ ?
An Triết thấy hai đứa cháu vui vẻ thì lòng cũng vui vẻ cùng.
Bây giờ ngôi nhà lớn mới có sức sống và ấm áp như một gia đình thật sự.
Miệng cười mà nước mắt cứ rơi trên khuôn mặt đã có nhiều vết chân chim.
Tiêu Nhiên thấy ông nội khóc vội vàng ríu rít xin lỗi ông.
" Bọn cháu xin lỗi lại quên mất ông nội rồi ..hihi ."
Ôi trời ! Ông đây là nên khóc hay nên cười đây.
" Ta không trách cháu ."
An Phi nghe thế lông nhím lập tức xù lên.
" Thế hóa ra là ông trách cháu ư ?"
Ông chừng mắt liếc xéo An Phi ý kiểu " đúng thế ".
An Phi buồn rầu không cam chịu.
" Ông thiên vị quá . Cháu giận rồi không chơi với ông nữa .. hức ... Ông đi mà ở với cháu gái yêu quý của ông đi , cháu ở một mình ."
Ông nội lại hết sức thản nhiên trả lời tùy hứng.
" Cháu chắc chắn muốn ở một mình ? Vậy..."
Ông cố tình kéo dài không nói câu sau làm cho khuôn mặt An Phi cũng có chút biến hóa nhưng anh làm sao mà chịu mất mặt trước cô em gái được.
Ông nội ông thua chắc rồi hehe.
Tự nghĩ rồi An Phi cười một mình người ta không biết lại tưởng anh bị bệnh tâm thần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.