Chương 26: Không Có Ba Chúng Ta Vẫn Sống Tốt Mà Phải Không ?
Hạnh Bún Bò
12/09/2023
Sau khi tỉnh dậy được một lúc thì cô gọi bác sĩ qua kiểm tra cho mình.
Kiểm tra xong bác sĩ thở phào .
" Hiện tại tình trạng của thai nhi vẫn bình thường.. chỉ là.."
Thấy bác sĩ lưỡng lự không nói ,cô cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn cho tình huống xấu nhất rồi.
" Có vấn đề gì bác sĩ cứ nói ạ ."
Bác sĩ nghe cô nói vậy thì cũng không muốn che giấu nữa làm gì .
" Thật ra thai nhi vẫn phát triển bình thường nhưng tôi phải nói rõ cho cô biết . Bệnh tình của cô hiện tại phải điều trị kịp thời ....."
Sau khi nghe xong tâm trạng của cô trở nên thật rối bời. Vậy là cô không phải bị ung thư. Đây là căn bệnh di truyền bao đời nay của nhà cô không phải sao?
Nhưng không ai biết rằng cô lại mong rằng mình bị ung thư hơn . Bởi nếu bị ung thư ít ra cô cũng còn thời gian để ở bên cạnh chăm sóc mọi người và sống với mọi người cho đến chút hơi thở cuối cùng.
" Tại sao ? Tại sao lại không phải ung thư chứ ? "
Tiêu Nhiên khóc trong vô vọng .
Cô vẫn sống nhưng sống như một người thực vật thì cô thà chết đi còn hơn.
Còn đứa con tội nghiệp của cô nữa.
" Không.. Mình phải đi gặp bác sĩ lần nữa. Biết đâu mình vẫn được nhìn thấy mặt con lúc chào đời. Đúng rồi."
Đúng thế . Trước đây vì chỉ có một mình nên cô thế nào cũng được nhưng bây giờ cô còn đứa con chưa thành hình nữa.
Làm sao cô nỡ bỏ nó mà ra đi kia chứ .
Giật mình tỉnh giấc.
" Thì ra là mơ ...phù "
Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô may mắn là không hề bị bệnh như trong mơ.
" Con à.. mẹ sẽ mãi bên cạnh con. Chúng ta...không có ba cũng không sao mà phải không? Mẹ sẽ luôn bảo vệ con."
Mặc dù bé con trong bụng mới được có hơn tháng . Nhưng cô vẫn luôn có thói quen tâm sự với nó.
Mở trong túi xách lấy ra một tấm ảnh ,cô mỉm cười nói.
" Đây nè.. là con đấy. Xấu chết đi được. haha. Mai này nhất định phải đẹp như mẹ biết chưa ..haha."
Không may những cảnh tượng này lại bị Long Thần thu hết vào mắt.
Hóa ra là cô có vấn đề về thần kinh sao ?
Chút nữa anh lại hiểu nhầm cô là không muốn con biết đến anh nữa chứ .
Người phụ nữ xấu xa.
Làm anh lo lắng hơi thừa thì phải. Long Thần mỉm cười một cái .
" Vợ ơi anh đến thăm hai mẹ con nè ! "
Gì chứ? '' Vợ '' à ? Ai là vợ anh ta ?
Cô đây mới không thèm lấy chồng làm gì là vợ của ai được.
" Nè nè nè.. Anh kia . Anh gọi ai là vợ hả ?''
Cứ nghĩ cô đang dỗi nên không thèm để ý đến. Nhưng miệng lưỡi cũng không chịu thua cô đâu.
" Là em chứ ai ?..... Em thấy thế nào rồi khỏe hơn chưa ? ''
Tiêu Nhiên tức giận đỏ bừng mặt. Ái chà ! Tên này láo . Láo quá nha.
" Đồ biến thái kia . Anh mau biến ra khỏi phòng tôi ngay và luôn.".
Cô lại nói nhỏ vuốt ve cái bụng .
" Con đừng sợ có mẹ ở đây sẽ không ai dám làm hại con đâu. Ngoan nha .."
Long Thần thấy cô hơi sai sai ở đâu đó. Bây giờ anh mới để ý cô hình như không được bình thường lắm.
Anh nhanh chóng đi gọi bác sĩ vào khám cho cô.
" Bác sĩ tình hình vợ tôi thế nào ?''
Ông lắc đầu thở dài .
" Thật tình chúng tôi cũng hết cách rồi. Nhưng không phải là không chữa được."
Long Thần kích động nắm chặt hai vai bác sĩ lay mạnh.
" Là phương pháp gì ? Ông mau nói đi .''
Ông bác sĩ lúc này mồ hôi đã chảy tán loạn hết cả lên rồi. Nhưng vẫn phải giữ tâm bình tĩnh nhất có thể.
" Bệnh nhân do căng thẳng lâu ngày cộng thêm sức khỏe yếu cho nên qua sự cố lần này , bệnh tình trở nên trầm trọng hơn. Lúc trước cũng từng có mấy bệnh nhân mắc phải căn bệnh kì lạ này ... chỉ là tất cả đều không qua khỏi 5 năm sau sinh. "
Kiểm tra xong bác sĩ thở phào .
" Hiện tại tình trạng của thai nhi vẫn bình thường.. chỉ là.."
Thấy bác sĩ lưỡng lự không nói ,cô cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn cho tình huống xấu nhất rồi.
" Có vấn đề gì bác sĩ cứ nói ạ ."
Bác sĩ nghe cô nói vậy thì cũng không muốn che giấu nữa làm gì .
" Thật ra thai nhi vẫn phát triển bình thường nhưng tôi phải nói rõ cho cô biết . Bệnh tình của cô hiện tại phải điều trị kịp thời ....."
Sau khi nghe xong tâm trạng của cô trở nên thật rối bời. Vậy là cô không phải bị ung thư. Đây là căn bệnh di truyền bao đời nay của nhà cô không phải sao?
Nhưng không ai biết rằng cô lại mong rằng mình bị ung thư hơn . Bởi nếu bị ung thư ít ra cô cũng còn thời gian để ở bên cạnh chăm sóc mọi người và sống với mọi người cho đến chút hơi thở cuối cùng.
" Tại sao ? Tại sao lại không phải ung thư chứ ? "
Tiêu Nhiên khóc trong vô vọng .
Cô vẫn sống nhưng sống như một người thực vật thì cô thà chết đi còn hơn.
Còn đứa con tội nghiệp của cô nữa.
" Không.. Mình phải đi gặp bác sĩ lần nữa. Biết đâu mình vẫn được nhìn thấy mặt con lúc chào đời. Đúng rồi."
Đúng thế . Trước đây vì chỉ có một mình nên cô thế nào cũng được nhưng bây giờ cô còn đứa con chưa thành hình nữa.
Làm sao cô nỡ bỏ nó mà ra đi kia chứ .
Giật mình tỉnh giấc.
" Thì ra là mơ ...phù "
Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô may mắn là không hề bị bệnh như trong mơ.
" Con à.. mẹ sẽ mãi bên cạnh con. Chúng ta...không có ba cũng không sao mà phải không? Mẹ sẽ luôn bảo vệ con."
Mặc dù bé con trong bụng mới được có hơn tháng . Nhưng cô vẫn luôn có thói quen tâm sự với nó.
Mở trong túi xách lấy ra một tấm ảnh ,cô mỉm cười nói.
" Đây nè.. là con đấy. Xấu chết đi được. haha. Mai này nhất định phải đẹp như mẹ biết chưa ..haha."
Không may những cảnh tượng này lại bị Long Thần thu hết vào mắt.
Hóa ra là cô có vấn đề về thần kinh sao ?
Chút nữa anh lại hiểu nhầm cô là không muốn con biết đến anh nữa chứ .
Người phụ nữ xấu xa.
Làm anh lo lắng hơi thừa thì phải. Long Thần mỉm cười một cái .
" Vợ ơi anh đến thăm hai mẹ con nè ! "
Gì chứ? '' Vợ '' à ? Ai là vợ anh ta ?
Cô đây mới không thèm lấy chồng làm gì là vợ của ai được.
" Nè nè nè.. Anh kia . Anh gọi ai là vợ hả ?''
Cứ nghĩ cô đang dỗi nên không thèm để ý đến. Nhưng miệng lưỡi cũng không chịu thua cô đâu.
" Là em chứ ai ?..... Em thấy thế nào rồi khỏe hơn chưa ? ''
Tiêu Nhiên tức giận đỏ bừng mặt. Ái chà ! Tên này láo . Láo quá nha.
" Đồ biến thái kia . Anh mau biến ra khỏi phòng tôi ngay và luôn.".
Cô lại nói nhỏ vuốt ve cái bụng .
" Con đừng sợ có mẹ ở đây sẽ không ai dám làm hại con đâu. Ngoan nha .."
Long Thần thấy cô hơi sai sai ở đâu đó. Bây giờ anh mới để ý cô hình như không được bình thường lắm.
Anh nhanh chóng đi gọi bác sĩ vào khám cho cô.
" Bác sĩ tình hình vợ tôi thế nào ?''
Ông lắc đầu thở dài .
" Thật tình chúng tôi cũng hết cách rồi. Nhưng không phải là không chữa được."
Long Thần kích động nắm chặt hai vai bác sĩ lay mạnh.
" Là phương pháp gì ? Ông mau nói đi .''
Ông bác sĩ lúc này mồ hôi đã chảy tán loạn hết cả lên rồi. Nhưng vẫn phải giữ tâm bình tĩnh nhất có thể.
" Bệnh nhân do căng thẳng lâu ngày cộng thêm sức khỏe yếu cho nên qua sự cố lần này , bệnh tình trở nên trầm trọng hơn. Lúc trước cũng từng có mấy bệnh nhân mắc phải căn bệnh kì lạ này ... chỉ là tất cả đều không qua khỏi 5 năm sau sinh. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.