Chương 15: Tâm Tình Của Long Thần
Hạnh Bún Bò
12/09/2023
Cuối cùng hai người cũng đã đến bờ hồ . Anh thì vui vẻ khoái chí . Hôm nay nhất định anh sẽ khiến cô phải cầu xin anh và ký hợp đồng với anh.
Cô thì vừa tới bờ hồ mặt mũi đã tái mét ,cô đang lo sợ không biết có phải hay không anh định đưa cô đi chơi trên chiếc thuyền bơi kia ?
Thấy cô ngơ ngác sợ sệt,anh càng khoái chí hơn .
" Thế nào đi lên thuyền đi .''
" Tôi.... tôi ..kh.. không .''
" Tôi biết cô rất thích mà. Nghiện không cần ngại đâu haha.. Tôi thoải mái lắm... Nào.. Lên thuyền đi .''
Anh định kéo cô lên chiếc thuyền bơi , nhưng ai ngờ cô sợ hãi mà hụt chân rơi xuống nước đầu va vào cạnh thuyền. Chả mấy chốc cả người đã ở sâu dưới lòng nước lạnh giá .
Cô thấy mình thật khó thở nó ngộp ngạp , càng cố hít thở thì nước càng tràn vào phổi nhiều. Hơi thở yếu dần, đôi mắt từ từ nhắm lại . Trước khi nhắm mắt,cô đã nhìn thấy một ai đó tiến lại phía cô nhưng cô không thể nhìn ra người ấy là ai .
Thấy cô rơi xuống nước bất ngờ anh cũng khá là hoảng .
Nhưng rồi lại trở về suy nghĩ hiện tại dạy dỗ cho cô một bài học vì tội dám vứt bỏ vali của anh ,dám làm vợ anh trong khi anh không muốn.
" Cô nhất định phải cầu xin tôi ."
1s
..
15s
..
" Cô ta lặn giỏi vậy à ? Không phải là sợ nước sao? "
Như nghiệm ra điều gì đó anh vội vàng nhảy xuống nước . Anh vừa lặn xuống chẳng thấy cô đâu,anh bơi tản ra xung quanh tìm . Đột nhiên ánh mắt anh nhìn thấy một thứ như thi thể của một người ,anh bơi qua đó . Tiêu Nhiên đã bị ngất vì thiếu oxi quá lâu.
Trong giây phút ấy anh đột nhiên lại thấy tim mình nhói lên lạ thường. Anh tiến lại gần ôm lấy cô vào lòng trao một nụ hôn không mạnh bạo như mấy lần trước. Nụ hôn lần này nhẹ nhàng và sâu lắng, trong đó chứa bao nhiêu là yêu thương.
Đưa cô lên bờ anh vội dùng tay ấn bụng cô rồi hô hấp nhân tạo nhưng cô vẫn thế không có phản ứng gì hết. Anh liên tục không ngừng gọi tên cô .
" Tiêu Nhiên.. Tiêu Nhiên cô mau tỉnh lại cho tôi . Cô không được chết , không có sự cho phép của tôi cô không được chết . Cô có nghe thấy không ? Nếu cô đã nghe thấy thì mau chóng tỉnh lại cho tôi.. TIÊU NHIÊN..."
2 phút trôi qua.
Trong lúc chờ đợi xe cấp cứu anh không ngừng hô hấp nhân tạo cho cô. Nhiệt độ ngoài trời bây giờ là 7°C nhưng cả người anh lại thấy rất nóng. Nóng vì lo lắng , nóng vì sợ cô không tỉnh dậy nữa.
Cuối cùng cô cũng đã nôn ra nước nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Xe cấp cứu cuối cùng cũng đã đến. Anh nhanh chóng bế cô lên băng ca .
Ở trong xe anh luôn nắm tay cô không buông thi thoảng lại vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên tái nhợt của cô.
Chưa bao giờ Long Thần anh lại lo lắng cho một người như thế. Ngay cả lúc trước anh yêu thầm Đường Hân ,khi cô ấy gặp nguy hiểm tính mạng anh cũng không lo lắng biểu hiện rõ ràng như thế.
Đây rốt cuộc là gì ?
Xe cấp cứu lăn bánh cuối cùng cũng đến bệnh viện . Các y bác sĩ đã được thông báo trước nên đã có mặt ở phòng cấp cứu chờ. Chỉ e nếu chậm trễ chắc là họ phải về nhà ăn cơm vợ nấu rồi.
Họ đẩy cô vào bên trong phòng cấp cứu.
Thời gian trôi qua thật lâu, thật dài .
Tiêu Nhiên đã vào trong đấy hai giờ đồng hồ rồi. Tại sao vẫn chưa ra? Có phải cô sẽ bỏ lại anh không? Anh không muốn mới cưới mà đã goá vợ đâu.
Tuy hiện giờ anh không có hảo cảm gì với cô nhưng Long Thần anh cũng đã ngấm ngầm chỉ coi cô là vợ và không muốn lấy thêm một ai nữa.
Thời quen nhau tuy không lâu , nhưng anh cũng khá là thích tính cách của cô, mạnh mẽ và khá ưa lạnh lùng ; đôi khi lại rất tinh nghịch và láu cá.
Hình như anh cũng dần quen với việc có cô ở bên cạnh, nhưng anh luôn lấy lí do là muốn làm cô đau khổ. Nhưng khi thấy cô đau khổ anh lại không nỡ , nhiều lúc lại tự trách mình quá ác với cô.
Chính anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa . Rõ ràng là ghét cô nhưng lại rất thích nhìn thấy cô cười , thấy cô đau khổ anh anh lại càng đau hơn.
" Tiêu Nhiên cô làm ơn đừng xảy ra chuyện gì."
" Cạch "
Một vị bác sĩ bước ra với gương mặt mệt mỏi. Nhưng ông nào dám thở mạnh hay biểu hiện ra ngoài.
" Bác sĩ vợ tôi ...cô ấy thế nào rồi ? Tôi nói cho ông biết vợ tôi cô ấy mà có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ biến cái bệnh viện này thành bãi rác."
" Xin..xin Long thiếu gia bớt... bớt giận . Thiếu.. thiếu phu nhân đã ... đã qua cơn nguy hiểm. Hiện tại... hiện tại đã được đưa sang phòng hồi sức ạ.. hì hì."
Anh liếc nhìn bác sĩ lạnh lùng nói :
" Có vấn đề gì nữa không ? "
Bác sĩ suy nghĩ một lát rồi trả lời.
" Có.. có ... có ạ. Sức khỏe của thiếu phu nhân hiện đang rất yếu cần chú ý đến việc ăn uống , cần bồi bổ cơ thể thật nhiều đấy ạ. Còn.. còn nữa..."
Cô thì vừa tới bờ hồ mặt mũi đã tái mét ,cô đang lo sợ không biết có phải hay không anh định đưa cô đi chơi trên chiếc thuyền bơi kia ?
Thấy cô ngơ ngác sợ sệt,anh càng khoái chí hơn .
" Thế nào đi lên thuyền đi .''
" Tôi.... tôi ..kh.. không .''
" Tôi biết cô rất thích mà. Nghiện không cần ngại đâu haha.. Tôi thoải mái lắm... Nào.. Lên thuyền đi .''
Anh định kéo cô lên chiếc thuyền bơi , nhưng ai ngờ cô sợ hãi mà hụt chân rơi xuống nước đầu va vào cạnh thuyền. Chả mấy chốc cả người đã ở sâu dưới lòng nước lạnh giá .
Cô thấy mình thật khó thở nó ngộp ngạp , càng cố hít thở thì nước càng tràn vào phổi nhiều. Hơi thở yếu dần, đôi mắt từ từ nhắm lại . Trước khi nhắm mắt,cô đã nhìn thấy một ai đó tiến lại phía cô nhưng cô không thể nhìn ra người ấy là ai .
Thấy cô rơi xuống nước bất ngờ anh cũng khá là hoảng .
Nhưng rồi lại trở về suy nghĩ hiện tại dạy dỗ cho cô một bài học vì tội dám vứt bỏ vali của anh ,dám làm vợ anh trong khi anh không muốn.
" Cô nhất định phải cầu xin tôi ."
1s
..
15s
..
" Cô ta lặn giỏi vậy à ? Không phải là sợ nước sao? "
Như nghiệm ra điều gì đó anh vội vàng nhảy xuống nước . Anh vừa lặn xuống chẳng thấy cô đâu,anh bơi tản ra xung quanh tìm . Đột nhiên ánh mắt anh nhìn thấy một thứ như thi thể của một người ,anh bơi qua đó . Tiêu Nhiên đã bị ngất vì thiếu oxi quá lâu.
Trong giây phút ấy anh đột nhiên lại thấy tim mình nhói lên lạ thường. Anh tiến lại gần ôm lấy cô vào lòng trao một nụ hôn không mạnh bạo như mấy lần trước. Nụ hôn lần này nhẹ nhàng và sâu lắng, trong đó chứa bao nhiêu là yêu thương.
Đưa cô lên bờ anh vội dùng tay ấn bụng cô rồi hô hấp nhân tạo nhưng cô vẫn thế không có phản ứng gì hết. Anh liên tục không ngừng gọi tên cô .
" Tiêu Nhiên.. Tiêu Nhiên cô mau tỉnh lại cho tôi . Cô không được chết , không có sự cho phép của tôi cô không được chết . Cô có nghe thấy không ? Nếu cô đã nghe thấy thì mau chóng tỉnh lại cho tôi.. TIÊU NHIÊN..."
2 phút trôi qua.
Trong lúc chờ đợi xe cấp cứu anh không ngừng hô hấp nhân tạo cho cô. Nhiệt độ ngoài trời bây giờ là 7°C nhưng cả người anh lại thấy rất nóng. Nóng vì lo lắng , nóng vì sợ cô không tỉnh dậy nữa.
Cuối cùng cô cũng đã nôn ra nước nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Xe cấp cứu cuối cùng cũng đã đến. Anh nhanh chóng bế cô lên băng ca .
Ở trong xe anh luôn nắm tay cô không buông thi thoảng lại vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên tái nhợt của cô.
Chưa bao giờ Long Thần anh lại lo lắng cho một người như thế. Ngay cả lúc trước anh yêu thầm Đường Hân ,khi cô ấy gặp nguy hiểm tính mạng anh cũng không lo lắng biểu hiện rõ ràng như thế.
Đây rốt cuộc là gì ?
Xe cấp cứu lăn bánh cuối cùng cũng đến bệnh viện . Các y bác sĩ đã được thông báo trước nên đã có mặt ở phòng cấp cứu chờ. Chỉ e nếu chậm trễ chắc là họ phải về nhà ăn cơm vợ nấu rồi.
Họ đẩy cô vào bên trong phòng cấp cứu.
Thời gian trôi qua thật lâu, thật dài .
Tiêu Nhiên đã vào trong đấy hai giờ đồng hồ rồi. Tại sao vẫn chưa ra? Có phải cô sẽ bỏ lại anh không? Anh không muốn mới cưới mà đã goá vợ đâu.
Tuy hiện giờ anh không có hảo cảm gì với cô nhưng Long Thần anh cũng đã ngấm ngầm chỉ coi cô là vợ và không muốn lấy thêm một ai nữa.
Thời quen nhau tuy không lâu , nhưng anh cũng khá là thích tính cách của cô, mạnh mẽ và khá ưa lạnh lùng ; đôi khi lại rất tinh nghịch và láu cá.
Hình như anh cũng dần quen với việc có cô ở bên cạnh, nhưng anh luôn lấy lí do là muốn làm cô đau khổ. Nhưng khi thấy cô đau khổ anh lại không nỡ , nhiều lúc lại tự trách mình quá ác với cô.
Chính anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa . Rõ ràng là ghét cô nhưng lại rất thích nhìn thấy cô cười , thấy cô đau khổ anh anh lại càng đau hơn.
" Tiêu Nhiên cô làm ơn đừng xảy ra chuyện gì."
" Cạch "
Một vị bác sĩ bước ra với gương mặt mệt mỏi. Nhưng ông nào dám thở mạnh hay biểu hiện ra ngoài.
" Bác sĩ vợ tôi ...cô ấy thế nào rồi ? Tôi nói cho ông biết vợ tôi cô ấy mà có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ biến cái bệnh viện này thành bãi rác."
" Xin..xin Long thiếu gia bớt... bớt giận . Thiếu.. thiếu phu nhân đã ... đã qua cơn nguy hiểm. Hiện tại... hiện tại đã được đưa sang phòng hồi sức ạ.. hì hì."
Anh liếc nhìn bác sĩ lạnh lùng nói :
" Có vấn đề gì nữa không ? "
Bác sĩ suy nghĩ một lát rồi trả lời.
" Có.. có ... có ạ. Sức khỏe của thiếu phu nhân hiện đang rất yếu cần chú ý đến việc ăn uống , cần bồi bổ cơ thể thật nhiều đấy ạ. Còn.. còn nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.