Chương 35: Chương 15 ( p2 )
Kieuanh nguyen
04/01/2021
Chương 15 \( p2 \)
" Chát,.. " một bên má của Thiện Minh bỗng dưng in năm ngón tay lên mặt
" Mày câm miệng vào ngay ai cho mày ăn nói như thế ? " Bà ta tức giận hét lớn nói sao Thiện Minh có thể nói ra những lời đó ? Từ nhỏ bà ta chiều quá lên hư đây mà
" Bác ơi đừng tức giận không tốt anh ấy không thích con cũng không sao .. tất cả cũng là do con không biết giữ mình " Ngọc Trúc đưa vẻ mặt đẫm nước mắt ra nói , bà ta thấy vậy ôm Ngọc Trúc vào lòng an ủi
" Con đừng nói như vậy dù sao đi nữa bác cũng không để con chịu thiệt " Thiện Minh nhìn cảnh này không cách nào tiếp nhận nổi , giả tạo thì lột mãi cũng chẳng mất được lớp mặt đấy .. 5 năm trước thế nào thì bây giờ còn hơn gấp bội
" Trong tháng này con tốt nhất đăng ký kết hôn với con bé " Bà ta liếc nhìn Thiện Minh âm trầm nói
" Mẹ muốn thì mẹ tự đi mà kết hôn đừng mơ bắt con lấy một con rắn độc , lòng dạ từ lâu đã bị chó tha " Thiện Minh nghiến răng nói anh hận không thể ngay lập tức lật bộ mặt giả tạo kia ra , đúng là loại đàn bà không ra gì lúc nào cũng bám lấy đàn ông
" Con cứ thử làm theo ý mình để xem con nhỏ kia nó có yên ổn không " bà ta dùng đôi mắt thách thức nhìn qua Thiện Minh , bàn tay anh vô thức nắm chặt người mẹ này từ khi nào lại trở lên thâm hiểm thế này ? Dùng mọi thủ đoạn có thể để đạt được mục đích của mình ?
" Mẹ cứ thử đụng vào cô ấy xem " Thiện Minh nói xong liền lấy cái áo quay bước rời đi anh muốn rời khỏi nơi này , cái ngôi nhà gì mà không khác một cái địa ngục .. lúc trước cũng vậy và bây giờ cũng chẳng khác
" Thiện Minh con đứng lại " Thiện Minh như chẳng nghe thấy cũng không quan tâm mà bước tiếp , anh phải đi đến đâu để thoát khỏi nơi ác quỷ này ?
" Ngọc Trúc con đừng bận tâm nó chắc chắn sẽ đăng ký kết hôn cùng con " Ngọc Trúc nghe vậy giả vờ tỏ vẻ mặt yếu đuối gật đầu , ánh mắt nhìn bóng lưng Thiện Minh không chớp mắt .. cô ta cắn môi đến mức muốn chảy máu trong lòng tức giận nhưng chẳng thể làm gì , Mỹ Linh là mày tất cả là tại mày
~~
" Mỹ Linh em có thể gặp anh một chút không ? " Thiện Minh nhắn tin rồi gửi qua cho cô không bao lâu nhận lại thông báo của cô , anh phải làm sao đây ? Cô mà biết chuyện này thì thế nào ?
" Em vào xe ngồi đi " Mỹ Linh không nói không rằng mở cửa xe bước lên , cô cũng muốn xem Thiện Minh muốn nói với cô điều gì ?
" Em sao vậy ? Tại sao lại lạnh lùng vậy ? Thường ngày em hay cười lắm mà " Mỹ Linh khẽ liếc nhìn Thiện Minh thì ra anh chưa biết được sự thật , anh chưa biết được hôm nay cô nhìn thấy cái gì
" Em kể cho anh nghe một câu chuyện muốn nghe không ? " Thiện Minh nghe vậy im lặng gật đầu cô muốn kể gì cũng được , mọi thứ cô nói anh đều sẽ nghe
" Có một cô gái trong đêm chờ mong bạn trai mình nhắn tin , chờ không được lên đi ngủ chỉ vì cô ấy không muốn làm phiền người ấy với gia đình .. nhưng hôm sau cô ấy lại xem được điều mình không lên xem , cô gái đó bây giờ bị cắm một cái sừng rất lớn nhưng vẫn im lặng , đến bây giờ vẫn không thể tin đó là sự thật " Mỹ Linh nhẹ giọng nói nhưng lại như một thanh sắt bén đâm thẳng vào ngực Thiện Minh , cô biết sự thật rồi sao ? Anh giải thích thế nào mới hợp lý đây ? Chính bản thân anh cũng không hiểu sao nó lại thành thế này
" Mỹ Linh em nghe anh nói,.. "
" Suỵt,.. em còn chưa nói hết anh đã hoảng hốt cái gì ? Bây giờ mới quan trọng nè em cho anh xem cái này " Mỹ Linh lấy trong túi ra cái điện thoại bấm một cái gì đó , Thiện Minh ngồi kế bên không ngừng lo sợ
" Anh xem có phải góc chụp hình rất đẹp không ? " Thiện Minh nhìn vào bức ảnh cô cho xem ảnh như không tin nổi sự thật , góc ảnh này nhìn vào có thể thấy rõ mặt ai bên trong
" Mỹ Linh em nghe anh giải thích mọi chuyện không phải như vậy đâu " Mỹ Linh nghe xong như vừa nghe thấy chuyện cười , giải thích ? Giải thích còn có nghĩa gì sao ?
" Bây giờ tôi chẳng muốn nghe gì hết tôi bây giờ chỉ cần yên tĩnh , bây giờ anh nói sự thật đi nữa tôi tin thì được gì ? Người khác nhìn vào thì vẫn thấy tôi là tiểu tam phá hoại gia đình người khác " Mỹ Linh nói xong giọt nước mắt cũng chảy xuống cô đã từng hứa phải mạnh mẽ , không được khóc nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được
Mỹ Linh mày quá thất bại rồi thất bại một cách thảm hại , sao mày có thể ngu dốt cho người khác cơ hội làm gì ? Để rồi họ quay lại đâm mày một phát mày không ngờ .. quả nhiên là cuộc sống lòng người không ai đoán được
" Anh thật sự bị oan không như em nghĩ đâu anh biết bây giờ anh nói thế nào em cũng không tin , nhưng anh thật sự không phải người như vậy " Thiện Minh bây giờ như muốn rơi vào tuyệt vọng anh phải làm sao đây ? Làm thế nào để nói cho cô hiểu đây ?
" Thiện Minh chúng ta chia tay đi cũng đừng gặp nhau nữa .. xin anh cho tôi lấy lại lòng tự trọng còn xót lại cuối cùng " Mỹ Linh nói xong mở cửa xe bước vào nhà cô mệt rồi thật sự mệt rồi , ông trời ơi vì sao ông lại làm như thế với tôi ?
Thiện Minh ngồi bất động trong xe hôm qua họ còn rất hạnh phúc mà ? Vì sao chỉ một chút họ lại biến thành người dưng ? Tại sao cuộc đời lại đối sử bất công vậy chứ ? Thiện Minh bật máy lái xe trong vô thức dường như không biết lên dừng chỗ nào .. cuộc sống này đúng là chẳng cho ai tất cả được điều này là mất điều kia
~~
" Thiện Minh sao con lại uống nhiều như vậy ? " Bà ta đang ngồi xem phim liền chạy đến đỡ lấy Thiện Minh
" Như ý nguyện của mẹ rồi đó người mẹ tốt của con cô ấy không còn cần con nữa , mẹ vui lắm phải không ? Bây giờ hay rồi Mỹ Linh bỏ rơi con rồi cô ấy mặc kệ con thế nào luôn rồi .. haha Mỹ Linh bỏ rơi con rồi cô ấy không cần con nữa "
" Chát,.. " một bên má của Thiện Minh bỗng dưng in năm ngón tay lên mặt
" Mày câm miệng vào ngay ai cho mày ăn nói như thế ? " Bà ta tức giận hét lớn nói sao Thiện Minh có thể nói ra những lời đó ? Từ nhỏ bà ta chiều quá lên hư đây mà
" Bác ơi đừng tức giận không tốt anh ấy không thích con cũng không sao .. tất cả cũng là do con không biết giữ mình " Ngọc Trúc đưa vẻ mặt đẫm nước mắt ra nói , bà ta thấy vậy ôm Ngọc Trúc vào lòng an ủi
" Con đừng nói như vậy dù sao đi nữa bác cũng không để con chịu thiệt " Thiện Minh nhìn cảnh này không cách nào tiếp nhận nổi , giả tạo thì lột mãi cũng chẳng mất được lớp mặt đấy .. 5 năm trước thế nào thì bây giờ còn hơn gấp bội
" Trong tháng này con tốt nhất đăng ký kết hôn với con bé " Bà ta liếc nhìn Thiện Minh âm trầm nói
" Mẹ muốn thì mẹ tự đi mà kết hôn đừng mơ bắt con lấy một con rắn độc , lòng dạ từ lâu đã bị chó tha " Thiện Minh nghiến răng nói anh hận không thể ngay lập tức lật bộ mặt giả tạo kia ra , đúng là loại đàn bà không ra gì lúc nào cũng bám lấy đàn ông
" Con cứ thử làm theo ý mình để xem con nhỏ kia nó có yên ổn không " bà ta dùng đôi mắt thách thức nhìn qua Thiện Minh , bàn tay anh vô thức nắm chặt người mẹ này từ khi nào lại trở lên thâm hiểm thế này ? Dùng mọi thủ đoạn có thể để đạt được mục đích của mình ?
" Mẹ cứ thử đụng vào cô ấy xem " Thiện Minh nói xong liền lấy cái áo quay bước rời đi anh muốn rời khỏi nơi này , cái ngôi nhà gì mà không khác một cái địa ngục .. lúc trước cũng vậy và bây giờ cũng chẳng khác
" Thiện Minh con đứng lại " Thiện Minh như chẳng nghe thấy cũng không quan tâm mà bước tiếp , anh phải đi đến đâu để thoát khỏi nơi ác quỷ này ?
" Ngọc Trúc con đừng bận tâm nó chắc chắn sẽ đăng ký kết hôn cùng con " Ngọc Trúc nghe vậy giả vờ tỏ vẻ mặt yếu đuối gật đầu , ánh mắt nhìn bóng lưng Thiện Minh không chớp mắt .. cô ta cắn môi đến mức muốn chảy máu trong lòng tức giận nhưng chẳng thể làm gì , Mỹ Linh là mày tất cả là tại mày
~~
" Mỹ Linh em có thể gặp anh một chút không ? " Thiện Minh nhắn tin rồi gửi qua cho cô không bao lâu nhận lại thông báo của cô , anh phải làm sao đây ? Cô mà biết chuyện này thì thế nào ?
" Em vào xe ngồi đi " Mỹ Linh không nói không rằng mở cửa xe bước lên , cô cũng muốn xem Thiện Minh muốn nói với cô điều gì ?
" Em sao vậy ? Tại sao lại lạnh lùng vậy ? Thường ngày em hay cười lắm mà " Mỹ Linh khẽ liếc nhìn Thiện Minh thì ra anh chưa biết được sự thật , anh chưa biết được hôm nay cô nhìn thấy cái gì
" Em kể cho anh nghe một câu chuyện muốn nghe không ? " Thiện Minh nghe vậy im lặng gật đầu cô muốn kể gì cũng được , mọi thứ cô nói anh đều sẽ nghe
" Có một cô gái trong đêm chờ mong bạn trai mình nhắn tin , chờ không được lên đi ngủ chỉ vì cô ấy không muốn làm phiền người ấy với gia đình .. nhưng hôm sau cô ấy lại xem được điều mình không lên xem , cô gái đó bây giờ bị cắm một cái sừng rất lớn nhưng vẫn im lặng , đến bây giờ vẫn không thể tin đó là sự thật " Mỹ Linh nhẹ giọng nói nhưng lại như một thanh sắt bén đâm thẳng vào ngực Thiện Minh , cô biết sự thật rồi sao ? Anh giải thích thế nào mới hợp lý đây ? Chính bản thân anh cũng không hiểu sao nó lại thành thế này
" Mỹ Linh em nghe anh nói,.. "
" Suỵt,.. em còn chưa nói hết anh đã hoảng hốt cái gì ? Bây giờ mới quan trọng nè em cho anh xem cái này " Mỹ Linh lấy trong túi ra cái điện thoại bấm một cái gì đó , Thiện Minh ngồi kế bên không ngừng lo sợ
" Anh xem có phải góc chụp hình rất đẹp không ? " Thiện Minh nhìn vào bức ảnh cô cho xem ảnh như không tin nổi sự thật , góc ảnh này nhìn vào có thể thấy rõ mặt ai bên trong
" Mỹ Linh em nghe anh giải thích mọi chuyện không phải như vậy đâu " Mỹ Linh nghe xong như vừa nghe thấy chuyện cười , giải thích ? Giải thích còn có nghĩa gì sao ?
" Bây giờ tôi chẳng muốn nghe gì hết tôi bây giờ chỉ cần yên tĩnh , bây giờ anh nói sự thật đi nữa tôi tin thì được gì ? Người khác nhìn vào thì vẫn thấy tôi là tiểu tam phá hoại gia đình người khác " Mỹ Linh nói xong giọt nước mắt cũng chảy xuống cô đã từng hứa phải mạnh mẽ , không được khóc nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được
Mỹ Linh mày quá thất bại rồi thất bại một cách thảm hại , sao mày có thể ngu dốt cho người khác cơ hội làm gì ? Để rồi họ quay lại đâm mày một phát mày không ngờ .. quả nhiên là cuộc sống lòng người không ai đoán được
" Anh thật sự bị oan không như em nghĩ đâu anh biết bây giờ anh nói thế nào em cũng không tin , nhưng anh thật sự không phải người như vậy " Thiện Minh bây giờ như muốn rơi vào tuyệt vọng anh phải làm sao đây ? Làm thế nào để nói cho cô hiểu đây ?
" Thiện Minh chúng ta chia tay đi cũng đừng gặp nhau nữa .. xin anh cho tôi lấy lại lòng tự trọng còn xót lại cuối cùng " Mỹ Linh nói xong mở cửa xe bước vào nhà cô mệt rồi thật sự mệt rồi , ông trời ơi vì sao ông lại làm như thế với tôi ?
Thiện Minh ngồi bất động trong xe hôm qua họ còn rất hạnh phúc mà ? Vì sao chỉ một chút họ lại biến thành người dưng ? Tại sao cuộc đời lại đối sử bất công vậy chứ ? Thiện Minh bật máy lái xe trong vô thức dường như không biết lên dừng chỗ nào .. cuộc sống này đúng là chẳng cho ai tất cả được điều này là mất điều kia
~~
" Thiện Minh sao con lại uống nhiều như vậy ? " Bà ta đang ngồi xem phim liền chạy đến đỡ lấy Thiện Minh
" Như ý nguyện của mẹ rồi đó người mẹ tốt của con cô ấy không còn cần con nữa , mẹ vui lắm phải không ? Bây giờ hay rồi Mỹ Linh bỏ rơi con rồi cô ấy mặc kệ con thế nào luôn rồi .. haha Mỹ Linh bỏ rơi con rồi cô ấy không cần con nữa "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.