Chương 41: Chương 21 ( p2 )
Kieuanh nguyen
04/01/2021
Chương 21 \( p2 \)
Thiên Phong lái xe trở cô đến nhà ba mẹ vợ thật ra trong lòng cũng có chút lo lắng , hôm qua bị đuổi hôm nãy sẽ không tiếp diễn chứ ? Anh thì không sao nhưng anh không muốn thấy Mỹ Linh buồn
" Em đừng có lo lắng ba mẹ chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận , hôm nay họ gọi chúng ta đến xem như tốt hơn rất nhiều rồi " Mỹ Linh mím môi từ nhỏ ba mẹ luôn là người chỉ cô đường đúng , lấy Thiên Phong không lẽ là sai ? Cô biết bây giờ họ không vui nhưng cô không thể làm gì hơn được
Thiên Phong đậu xe vào trong sân nói Mỹ Linh chờ anh trước cửa , thật ra bản thân cô bây giờ cũng không dám đối diện
" Anh chị tính ở ngoài đó luôn sao ? " Mẹ cô ra mở cửa gằn giọng nói sau đó để cửa như vậy bước vào trong nhà , Thiên Phong nhẹ nắm tay cô đi vào trong .. anh có thể cảm nhận bây giờ cô đang rất lo lắng
" Ba mẹ bọn con mới đến " chỉ có một mình yên Thiên Phong mở miệng còn cô chẳng nói gì , từ lúc đi vào cô không dám nhìn thẳng chỉ toàn cúi đầu
" Bây giờ lấy chồng rồi đâu có cần đến ông bà già này " Mỹ Linh nghe vậy hoảng hốt lắc đầu cô sao có thể quên ? Chỉ là cô sợ nếu nói ba mẹ sẽ tức giận
" Bà này,.. " ba cô ngồi kế bên khẽ nói nhỏ đã nói tối hôm qua rồi mà hôm này vẫn vậy , cứ thế này thì làm sao mà con nó dám nói gì ?
" Ba mẹ hôm nay gọi bọn con đến có chuyện quan trọng gì không ? " Thiên Phong nắm bàn tay đang run của cô .. bây giờ cô không cần làm gì hết anh sẽ bảo vệ
" Hai đứa thoải mãi đi ông bà già này kêu hai đứa qua ăn bữa cơm " không để cho vợ mình nói ông đã mở miệng , nếu mà để cho bà nói thế nào cũng hư bột hư đường
" Nhưng trước bữa ăn ba mẹ có chuyện muốn nói riêng với Thiên Phong Mỹ Linh con lên phòng đi " Thiên Phong nắm tay cô gật đầu Mỹ Linh đứng dậy bước đi , bây giờ chỉ còn có ba người không gian yên tĩnh đến lạ
" Nói đi cậu muốn kết hôn với con gái tôi làm gì ? " Thời gian trôi qua một lúc lâu mẹ cô mới nhẹ lên tiếng
" Đơn giản con yêu cô ấy " mẹ cô nghe vậy híp mắt nói ai tin ? Không phải lúc đầu yêu con gấu trúc gì đó sao ? Yên không còn bé trở về lại yêu ? Không lẽ con gái bà đẹp như vậy sao ? Mà sự thật vốn dĩ là vậy con gái bà theo gen bà sao mà không đẹp ?
" Con biết nói thế này ba mẹ sẽ không tin nhưng xin bà mẹ cho con chứng minh "
" Chứng minh bằng cách nào ? " Bây giờ ba cô mới lên tiếng
" Thời gian chỉ cần ba mẹ cho con thời gian có thể sẽ lâu nhưng con sẽ không từ bỏ , con chỉ mong ba mẹ tha thứ những điều trước kia con làm .. con sẽ bù đắp lỗi lầm của mình bằng nửa quãng đời còn lại , chỉ mong ba mẹ có thể một lần chấp nhận con " cả hai như rơi vào trầm mặc không chấp nhận thì được sao ? Đúng vậy có lẽ lên buông bỏ quá khứ một lần , ông bà còn sống thì Thiên Phong có thể làm gì được ? Điều ông bà mong Mỹ Linh có thể hạnh phúc nếu bây giờ thật sự hạnh phúc .. mà họ không chấp nhận thì không phải đang hủy hoại con gái sao ?
" Được tôi tin cậu một lần nữa nhưng cậu lên nhớ nếu con bé có mệnh hệ gì tôi sẽ tính với câụ " Thiên Phong nghe vậy vui mừng hai người họ chấp nhận rồi , từ giờ anh không còn phải lo nghĩ gì nữa
Sau bữa ăn Mỹ Linh dọn dẹp bát xuống dưới rửa mẹ cô cũng đi vào trong phụ , cô chỉ dám đứng nép qua một bên phụ rửa không dám lên tiếng
" Con sẽ không hối hận với quyết định của mình phải không ?
" Dạ ? " Mỹ Linh ngơ ngác nhìn qua mẹ mình , ý của mẹ cô như vậy là thế nào ?
" Từ giờ con không cần phải lo nghĩ gì nữa ba mẹ chấp nhận hai đứa , nhưng với một điều kiện là hai đứa phải hạnh phúc " cô nghe mẹ nói xong bật khóc vội ôm lấy mẹ mình , bà thấy vậy nước mắt cũng rớt xuống theo .. thật ra bà không khó khăn gì chỉ sợ con gái bị kẻ khác ức hiếp , nhưng bây giờ bà sẽ thử tin chắc chắn Thiên Phong làm được
Sau lúc đó mẹ cô đeo vào tay cô một sợi dây đó là của hồi môn bà cho , nhìn nó vậy thôi chứ giá trị thì không phải nói .. sợi dây này bà giữ cả mười năm rồi bây giờ con gái lấy chồng xem như có chút vốn
Đến lúc cô rời đi bà mới bật khóc chồng bà lắc đầu thở dài
" Được rồi bà đừng có như con nít chứ ? "
" Con nít cái ông cốc nhà ông " nói xong bà giận dỗi đi vào nhà , thế là hôm nay có một người cực khổ năn nỉ
~~
" Tối nay em rảnh không ? " Thiên Phong vừa lái xe khẽ liếc nhìn cô hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
" Tối nay có bữa tiệc em rảnh không tham gia cùng anh " Mỹ Linh khẽ suy nghĩ thật ra cô cũng là người trong nghề , đương nhiên biết tối nay là giành cho các cặp đôi .. nếu cô không đi thì sợ Thiên Phong không có bạn đồng hành
" Nếu em không muốn cũng không sao " Mỹ Linh nghe vậy lắc đầu dù sao họ bây giờ là vợ chồng , giúp nhau một chút cũng được xem như trả ơn
" Tôi rảnh tối nay tôi đi cùng anh "
Thiên Phong lái xe trở cô đến nhà ba mẹ vợ thật ra trong lòng cũng có chút lo lắng , hôm qua bị đuổi hôm nãy sẽ không tiếp diễn chứ ? Anh thì không sao nhưng anh không muốn thấy Mỹ Linh buồn
" Em đừng có lo lắng ba mẹ chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận , hôm nay họ gọi chúng ta đến xem như tốt hơn rất nhiều rồi " Mỹ Linh mím môi từ nhỏ ba mẹ luôn là người chỉ cô đường đúng , lấy Thiên Phong không lẽ là sai ? Cô biết bây giờ họ không vui nhưng cô không thể làm gì hơn được
Thiên Phong đậu xe vào trong sân nói Mỹ Linh chờ anh trước cửa , thật ra bản thân cô bây giờ cũng không dám đối diện
" Anh chị tính ở ngoài đó luôn sao ? " Mẹ cô ra mở cửa gằn giọng nói sau đó để cửa như vậy bước vào trong nhà , Thiên Phong nhẹ nắm tay cô đi vào trong .. anh có thể cảm nhận bây giờ cô đang rất lo lắng
" Ba mẹ bọn con mới đến " chỉ có một mình yên Thiên Phong mở miệng còn cô chẳng nói gì , từ lúc đi vào cô không dám nhìn thẳng chỉ toàn cúi đầu
" Bây giờ lấy chồng rồi đâu có cần đến ông bà già này " Mỹ Linh nghe vậy hoảng hốt lắc đầu cô sao có thể quên ? Chỉ là cô sợ nếu nói ba mẹ sẽ tức giận
" Bà này,.. " ba cô ngồi kế bên khẽ nói nhỏ đã nói tối hôm qua rồi mà hôm này vẫn vậy , cứ thế này thì làm sao mà con nó dám nói gì ?
" Ba mẹ hôm nay gọi bọn con đến có chuyện quan trọng gì không ? " Thiên Phong nắm bàn tay đang run của cô .. bây giờ cô không cần làm gì hết anh sẽ bảo vệ
" Hai đứa thoải mãi đi ông bà già này kêu hai đứa qua ăn bữa cơm " không để cho vợ mình nói ông đã mở miệng , nếu mà để cho bà nói thế nào cũng hư bột hư đường
" Nhưng trước bữa ăn ba mẹ có chuyện muốn nói riêng với Thiên Phong Mỹ Linh con lên phòng đi " Thiên Phong nắm tay cô gật đầu Mỹ Linh đứng dậy bước đi , bây giờ chỉ còn có ba người không gian yên tĩnh đến lạ
" Nói đi cậu muốn kết hôn với con gái tôi làm gì ? " Thời gian trôi qua một lúc lâu mẹ cô mới nhẹ lên tiếng
" Đơn giản con yêu cô ấy " mẹ cô nghe vậy híp mắt nói ai tin ? Không phải lúc đầu yêu con gấu trúc gì đó sao ? Yên không còn bé trở về lại yêu ? Không lẽ con gái bà đẹp như vậy sao ? Mà sự thật vốn dĩ là vậy con gái bà theo gen bà sao mà không đẹp ?
" Con biết nói thế này ba mẹ sẽ không tin nhưng xin bà mẹ cho con chứng minh "
" Chứng minh bằng cách nào ? " Bây giờ ba cô mới lên tiếng
" Thời gian chỉ cần ba mẹ cho con thời gian có thể sẽ lâu nhưng con sẽ không từ bỏ , con chỉ mong ba mẹ tha thứ những điều trước kia con làm .. con sẽ bù đắp lỗi lầm của mình bằng nửa quãng đời còn lại , chỉ mong ba mẹ có thể một lần chấp nhận con " cả hai như rơi vào trầm mặc không chấp nhận thì được sao ? Đúng vậy có lẽ lên buông bỏ quá khứ một lần , ông bà còn sống thì Thiên Phong có thể làm gì được ? Điều ông bà mong Mỹ Linh có thể hạnh phúc nếu bây giờ thật sự hạnh phúc .. mà họ không chấp nhận thì không phải đang hủy hoại con gái sao ?
" Được tôi tin cậu một lần nữa nhưng cậu lên nhớ nếu con bé có mệnh hệ gì tôi sẽ tính với câụ " Thiên Phong nghe vậy vui mừng hai người họ chấp nhận rồi , từ giờ anh không còn phải lo nghĩ gì nữa
Sau bữa ăn Mỹ Linh dọn dẹp bát xuống dưới rửa mẹ cô cũng đi vào trong phụ , cô chỉ dám đứng nép qua một bên phụ rửa không dám lên tiếng
" Con sẽ không hối hận với quyết định của mình phải không ?
" Dạ ? " Mỹ Linh ngơ ngác nhìn qua mẹ mình , ý của mẹ cô như vậy là thế nào ?
" Từ giờ con không cần phải lo nghĩ gì nữa ba mẹ chấp nhận hai đứa , nhưng với một điều kiện là hai đứa phải hạnh phúc " cô nghe mẹ nói xong bật khóc vội ôm lấy mẹ mình , bà thấy vậy nước mắt cũng rớt xuống theo .. thật ra bà không khó khăn gì chỉ sợ con gái bị kẻ khác ức hiếp , nhưng bây giờ bà sẽ thử tin chắc chắn Thiên Phong làm được
Sau lúc đó mẹ cô đeo vào tay cô một sợi dây đó là của hồi môn bà cho , nhìn nó vậy thôi chứ giá trị thì không phải nói .. sợi dây này bà giữ cả mười năm rồi bây giờ con gái lấy chồng xem như có chút vốn
Đến lúc cô rời đi bà mới bật khóc chồng bà lắc đầu thở dài
" Được rồi bà đừng có như con nít chứ ? "
" Con nít cái ông cốc nhà ông " nói xong bà giận dỗi đi vào nhà , thế là hôm nay có một người cực khổ năn nỉ
~~
" Tối nay em rảnh không ? " Thiên Phong vừa lái xe khẽ liếc nhìn cô hỏi
" Có chuyện gì sao ? "
" Tối nay có bữa tiệc em rảnh không tham gia cùng anh " Mỹ Linh khẽ suy nghĩ thật ra cô cũng là người trong nghề , đương nhiên biết tối nay là giành cho các cặp đôi .. nếu cô không đi thì sợ Thiên Phong không có bạn đồng hành
" Nếu em không muốn cũng không sao " Mỹ Linh nghe vậy lắc đầu dù sao họ bây giờ là vợ chồng , giúp nhau một chút cũng được xem như trả ơn
" Tôi rảnh tối nay tôi đi cùng anh "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.