Chương 1: Cô Nhi.
LƯU ĐẠT
08/01/2023
Hôm nay là ngày đầu tiên Phương Ngôn làm việc, vốn dĩ là ngày nàng vui vẻ. Nhưng mà nàng không ngờ được, thì ở công ty vừa đến không được một lúc, nàng nhận được một cuộc điện thoại xa lạ. Hậu quả của nhận điện thoại này, chính là đem tâm trạng của nàng từ thiên đường trực tiếp đánh vào mười tám tầng địa ngục.
Một thanh âm lạnh như băng, "Phương Ngôn phải không? Ngươi lập tức đến phòng bệnh nặng của bệnh viện đệ nhất Nhân Dân, cha mẹ của ngươi xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu" sau đó thì gác máy, từ đầu đến đuôi cả cơ hội Phương Ngôn nói một câu một cũng không có.
Phương Ngôn ngốc nghếch nhìn điện thoại, là thật hay giả, sẽ không phải gạt người chứ, ba mẹ không có nói với mình họ hôm nay sẽ đến a. Phương Ngôn vẫn đang ngây người ra, cũng không chú ý được tổng giám chi nhánh thì đứng ở phía sau nàng.
"Ngày đầu tiên làm việc thì phát ngẩng, ngươi rốt cuộc đến qua ngày tháng hay là đến làm việc, tố chất này còn là sinh viên tài cao sao?” giám đốc nhìn chính mình đứng phía sau nàng nửa ngày, con người này lại có thế còn không biết, cuối cùng nhịn không được phát hỏa. Người của nhân viên bộ phận nhân sự có phải bị hối lộ không, người như vậy cũng có thể chiêu vào. Còn không ngại nói với hắn năm nay giúp hắn tìm được một sinh viên tài cao.
"A. Xin lỗi giám đốc, vừa rồi có điện thoại đến nói ba mẹ tôi xảy ra tai nạn xe đưa vào bệnh viện, tôi không biết là thật hay giả, cho nên..." Phương Ngôn liền vội vàng đứng lên khom lưng xin lỗi, nàng cảm thấy rất khó xử, ngày thứ nhất đi làm thì ngây người bị giáo huấn.
Giám đốc chi nhánh thấy dáng vẻ của nàng không giống nói dối “Ngươi còn không nhanh gọi điện thoại đến bệnh viện xác nhận, người trẻ tuổi bây giờ tâm lý chịu áp lực thật tệ, đụng đến chút chuyện thì chỉ ngây người phát ngẩng.”
Đúng nha, chính. mình làm sao quên có thể gọi điện đến bệnh viện xác nhận, xem ra mình thật sự bị dọa ngốc rồi.
"Cám ơn giám đốc nhắc nhở, tôi lập tức gọi điện xác nhận."
Phương Ngôn nhìn giám đốc không có ý rời khỏi, rõ ràng giám đốc vẫn đang nghi ngờ chính mình, nàng chỉ có thể ở trước mặt hắn gọi điện đến bệnh viện. Chính mình ngày đầu tiên làm việc không thể lười nhát không nói, cho dù là lười nhát cũng không thể lấy cha mẹ của mình để thoái thác đâu.
"Chào cô, xin hỏi là bệnh viện đệ nhất Nhân Dân phải không? tôi muốn hỏi một chút, hôm nay phòng bệnh nặng có phải nhận vào một cặp vợ chồng, nam tên là Phương Vệ, nữ tên là Trần Huệ không.”
"Xin đợi xíu, tôi giúp cô tra một chút" thanh âm của cô y tá rất ôn nhu, để Phương Ngôn nghe được cảm thấy rất thoải mái.
"Đúng là có cặp vợ chồng này, bây giờ còn đang cấp cứu, xin hỏi cô là người nhà sao? làm phiền cô nhanh chống qua đây, tình trạng của họ có chút tệ.”
Phương Ngôn cầm lên balô của mình, nàng nhìn giám đốc vẫn chưa nói chuyện, giám đốc mở miệng trước rồi.
"Tiểu Phương ngươi mau đi xem thử đi, mấy ngày này ta thì coi ngươi vẫn chưa đến báo danh" con người giám đốc vẫn thật sự không tệ, Phương Ngôn cảm thấy công ty này có mùi vị tình người.
"Cám ơn giám đốc." Phương Ngôn đeo xong balô xông đến cửa thang máy, thang máy vẫn đang ở tầng trệt, trong lòng nàng rất vội. Nàng làm một quyết định, bản thân chạy đi, nếu không cũng không biết phải đợi đến khi nào, vẫn may công ty là ở lầu 10, nhưng mà loại mọt sách không rèn luyện thân thể thường xuyên như nàng đây, chạy xuống lầu cũng đủ để nàng thở dốc.
Phương Ngôn chạy nhanh đến trước cửa, rất không dễ dàng mới đón được một chiếc taxi, "Bác tài, khoa cấp cứu của bệnh viện đệ nhất Nhân Dân" bác tài thấy nàng đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ thở hồng hộc, biết chắc chắn là chuyện gấp, nhanh chóng chạy nhanh chút đưa nàng đến trước cửa khoa bệnh nặng.
Phương Ngôn chạy vào khoa bệnh nặng, giống như con ruồi khồng đầu đụng khắp nơi, chính là không tìm được phòng cấp cứu bên trong. Người nàng đều rối đi, căn bản nhìn không được bảng chỉ dẫn trên tường. Muốn tìm người hỏi, đụng phải bác sĩ y tá thấy bộ dạng đi đều rất vội, nàng nhút nhát không dám lên hỏi. Rất không dễ dàng thấy được một y tá dáng vẻ không phải rất bận, cuối cùng nàng kích lên dũng khí đi lên hỏi.
"Cô y tá, xin hỏi phòng cấp cứu ở chỗ nào, tôi là con gái của một cặp vợ chồng hôm nay bị tai nạn đưa vào đây." cô y tá lườm nàng một cái, phòng cấp cứu rõ ràng ở địa phương chỗ quẹo hành làng phía trước, nàng ta không biết nhìn bảng chỉ dẫn sao?
"Phía trước hành lang quẹo qua chính là phòng cấp cứu, cô không thấy trên tường có chỉ dẫn sao?"
Phương Ngôn mới ngẩng đầu thấy được thật sự có bảng hướng dẫn, "Xin lỗi, tơi sốt ruột không thấy được, thật ngại quá làm phiền cô rồi."
"Cô đi quầy phục vụ bên kia hỏi một chút xem, chỗ này ngoài phòng cấp cứu, đừng chạy sai." cô y tá hảo tâm nhắc nhở nàng, Phương Ngôn mới biết thì ra còn có quầy phục vụ. Chính mình thật sự vô dụng, đụng tới một chút chuyện thì loạn thành như vậy. Hoàn cảnh trong nhà rất kém, thế nhưng cha mẹ vẫn luôn chú tâm chăm sóc nàng, cái này không thể làm cái kia không thể làm. Tuy rằng ra ngoài học ba năm, nhưng cùng thời điểm ở ký túc xá của trường học bạn tốt cũng rất chăm sóc nàng, hoàn toàn có thể nói không có sống độc lập thật sự, hôm nay là ngày thứ nhất nàng bắt đầu thực tập, không nghĩ tới thì phát sinh chuyện này.
Phương Ngôn dựa theo phương hướng chạy đến quầy phục vụ cô y tá cho nàng, "Cô y tá, tôi là con gái của Phương Vệ, làm phiền cô giúp tôi tra thử xem cha mẹ tôi đang ở phòng cấp cứu nào."
Cô y tá còn chưa kịp mở miệng, sau lưng Phương Ngôn truyền ra một âm thanh nữ nhân lạnh như băng.
"Ngươi chính là Phương Ngôn, theo ta qua đây đi."
Phương Ngôn quay người thấy được một vị đứng phía sau nàng...mỹ nữ trang điểm đậm tuyệt diễm, mặc trên người một bộ đồ da màu đen, khiến cô nhìn qua vừa lại lãnh diễm. Lòng của Phương Ngôn cũng phải nhảy ra ngoài, nàng vẫn là lần thứ nhất khoảng cách gần như vậy, thấy được mỹ nữ diễm lệ như thế, đối phương hình như quen biết nàng.
"Tiểu thư, người hay là đi lên xe nghỉ ngơi đi, người ở đây nhiều lắm, sợ chen trúng người. Chờ sự tình có kết quả chúng tôi sẽ lập tức thông báo người biết trước, người ngày hôm qua đến bây giờ vẫn không có nghỉ ngơi." ở thời điểm Phương Ngôn còn đang si mê, một vị bên cạnh mỹ nữ nhìn qua chắc là dáng dấp vệ sĩ nam mặc áo đen, ở bên cạnh mỹ nữ nhẹ nhàng nói chuyện.
"Phương tiểu thư... Phương tiểu thư..." Cô y tá kêu gọi cuối cùng Phương Ngôn hoàn hồn, "Có... cô y tá, cô giúp tôi tra được chưa?"
Mỹ nữ Lãnh diễm thấy được Phương Ngôn lại dám phớt lờ lời của mình, tiếp tục đi hỏi cô y tá, liếc mắt ra hiệu. Hai vị vệ sĩ đi tới bắt lấy Phương Ngôn, đi theo phía sau của mỹ nữ lãnh diễm, trực tiếp kéo đi đến phía ngoài phòng cấp cứu.
"Cha mẹ cô hiện tại ở..." Cô y tá thấy được Phương Ngôn trực tiếp bị bắt lấy kéo đi, phương hướng đó chính là phương hướng cấp cứu của phòng cấp cứu cha mẹ của nàng, cô ấy rất thức thời câm miệng, không tiếp tục nói nữa. Nhìn qua một nữ nhân hai vệ sĩ, khẳng định không phải người dễ trêu chọc, dù sao nàng bị kéo đến nơi nào, chính mình chi bằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Phương Ngôn đột nhiên cảm giác mình bị bắt kéo đi...đây rốt cuộc là chuyện gì...
"Dừng...tự tôi sẽ đi..." Phương Ngôn bắt đầu liều mạng giãy dụa, cả người của khu bệnh nặng đồng loạt nhìn hành động của bốn người này. Trong khi mỹ nữ lãnh diễm bước vào, cũng đã rất nhiều người lén lút ngắm cô, bây giờ thấy được vệ sĩ của cô kéo theo một cô gái tướng mạo không tệ, nhưng không có cách so với cô, trong lòng âm thầm suy đoán chuyện gì xảy ra.
"Trước giờ chưa từng có ai dám không làm theo lời của ta, ngươi là người đầu tiên, để nàng ta tự đi." mỹ nữ lãnh diễm dừng bước lại quay người về hướng Phương Ngôn, Phương Ngôn cảm giác mình rất vô tội, chính mình chỉ là nhận được điện thoại đến xem cha mẹ rốt cuộc thế nào, lại không quen biết cô, tại sao nhất định phải nghe lời cô. Không đúng, thanh âm lạnh như băng này...không phải người vừa rồi gọi điện thoại cho mình sao?
"Mỹ nữ đợi đã, vừa rồi có phải cô gọi điện thoại cho tôi biết không?" Phương Ngôn tăng nhanh bước chân đuổi theo mỹ nữ lãnh diễm, khi đưa tay kéo mỹ nữ kéo, mỹ nữ phát uy rồi.
"Cách ta xa một chút, đừng dùng tay dơ bẩn của ngươi chạm ta. Là ta thông báo ngươi tới, để ngươi có cơ hội thấy bọn họ một lần cuối." ách... người mỹ nữ này nói chuyện hình như có chút khó nghe. Vốn dĩ còn vừa đi vừa nhìn tay của chính mình, không dơ nha. Vừa nghe đến cô nói cha mẹ mình như vậy, họ còn đang ở phòng cấp cứu, cô tại sao có thể nói như vậy, họ đắc tội cô?
Phương Ngôn trước giờ không cãi vã với người khác lập tức không biết nên nói cái gì cho phải, mắng cô? chính mình chưa bao giờ sẽ mắng người. Đánh cô? cô có hai cái vệ sĩ vạm vỡ đi theo. Phương Ngôn chỉ có thể hung tợn trừng cô một chút, chính mình đi tới đứng trước cửa phòng cấp cứu. Nàng rất muốn hỏi đến tột cùng tại sao phải nguyền rủa cha mẹ của mình như thế, nhưng là rõ ràng tiếp tục nói chuyện với cô sẽ chỉ làm chính mình khó chịu, chỉ có thể trong lòng lén lút phúc nghị (ngoài miệng không nói nhưng trong lòng có cách nghĩ) mỹ nữ lãnh diễm này xinh đẹp như vậy, nhìn qua chắc là con cái nhà giàu, làm sao tâm địa hư hỏng như vậy.
Phương Ngôn đến trước cửa phòng cấp cứu, dáng vẻ rất thả lỏng tựa ở bên tường, không phải nàng không có lương tâm không lo lắng cha mẹ mình, mà là nàng tin tưởng người thân duy nhất của nàng sẽ không như thế bỏ lại một mình nàng. Mỹ nữ lãnh diễm ngồi ở một chiếc ghế sofa không biết vệ sĩ từ nơi nào mang đến, lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng hình như đang có kế hoạch gì.
Cửa của phòng cấp cứu ở thời điểm hai người mỗi người một suy nghĩ bổng nhiên mở ra, một y tá vội vả chạy ra, nhìn bốn người trước cửa. "Người nhà của Phương Vệ? có đến không?"
Phương Ngôn nhanh chóng đi qua, "Tôi là con gái của họ, ba mẹ tôi thế nào?"
"Ba cô lập tức thì sẽ ra ngoài, bản thân cô nắm chặt thời gian cuối cùng đi. Mẹ cô chúng tôi chỉ có thể nói xin lỗi, chúng tôi thật sự hết cách rồi, vết thương rất nặng, chúng tôi đã tận lực rồi" nói xong cô y tá lập tức trở lại phòng cấp cứu, Phương Ngôn đã ngây người. Lời của cô y tá nàng thì nghe hiểu rồi, thế nhưng nàng không thể tin được, cha mẹ nàng sẽ hiện tại vào lúc này rời khỏi nàng. Nàng đã trưởng thành có thể làm việc rồi, có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ rồi, làm sao có thể ở thời điểm này nói rời khỏi thì rời khỏi.
"Ha ha...thời tiết hôm nay thật sự không tệ, tối nay có thể mở tiệc chúc mừng rồi..." thanh âm lạnh như băng của mỹ nữ lãnh diễm, lúc đầu Phương Ngôn nghe tới thì quá lạnh chút, thế nhưng còn rất dễ nghe, thế nhưng hiện tại tiếng cười của cô đối với nàng mà nói là chói tai cỡ nào.
"Cô đừng quá đáng, họ gặp phải bất hạnh đối với cô mà nói là chuyện vui vẻ như vậy sao? họ làm chuyện gì có lỗi với cô, cô có cần đến cười trên sự đau khổ của người khác như vậy." nhút nhát của Phương Ngôn ở thời điểm này không thể nhịn được nữa, thì ra cũng sẽ phản kích.
"Ta đương nhiên vui vẻ rồi, Phương Vệ làm chuyện gì có lỗi với ta, ngươi lập tức thì sẽ biết." trong ánh mắt lạnh như băng của mỹ nữ lãnh diễm lộ ra thù hận, để Phương Ngôn không rét mà run.
"Phương tiểu thư ba cô ra rồi, cô phải nắm chặt thời gian, thời gian không nhiều rồi." cô y tá vừa rồi ra tới cùng một y tá khác di chuyển giường bệnh ra ngoài, Phương Ngôn thấy được ba, lập tức suýt chút nữa ngất đi. Phương Vệ ở bên trong phòng cấp cứu đã thanh lý qua, thế nhưng dáng vẻ của ông ta đối với con gái thân nhất mà nói, vẫn là... khó có thể tiếp nhận.
Phương Ngôn nắm lấy một bàn tay duy nhất còn lại của ba nàng, "Ba..."
"Ngôn Ngôn, sau này ba không thể tiếp tục chăm sóc con rồi, phải học chăm sóc chính mình, ba mẹ có lỗi với con." Phương Vệ chính mình là bác sĩ, ông ấy biết mình bây giờ là hồi quang phản chiếu, không có nhiều thời giờ như vậy cho ông ấy lãng phí.
Ông ấy nhìn đến mỹ nữ bên cạnh nở nụ cười nhìn ông ấy, "Phó tiểu thư, tôi nợ các người, kiếp sau sẽ trả cho cô, xin cô buông tha Ngôn Ngôn đi, được không? tôi biết tôi không có tư cách cầu xin các người, nhưng qua nhiều năm như vậy, trừng phạt của mọi người đối với chúng tôi còn chưa đủ sao? chuyện của người lớn đừng giận lây trên người đứa nhỏ này, nó là vô tôi."
"Trừng phạt có đủ hay không không phải ngươi nói thì tính, là ta nói mới tính. Còn về chuyện của con gái ngươi, ta đối với nàng thế nào, cũng là chuyện của ta, Phó Tình ta muốn làm cái gì, còn chưa tới lượt người sắp chết như ngươi đến quản." thì ra tên của mỹ nữ lãnh diễm là Phó Tình, lời cô nói ra thật sự rất vô tình. Rốt cuộc Phương Vệ làm chuyện gì có lỗi với cô, để cô hận ông như vậy, ông ấy sắp chết rồi cũng không chịu buông tha cho người nhà của ông ấy.
"Cô làm sao máu lạnh như vậy, cô đều biết ông ấy...tại sao cả yêu cầu cuối cùng của ông ấy cũng không chịu đáp ứng." Phương Ngôn hoàn toàn không biết ba và Phó Tình rốt cuộc phát sinh cái gì, để Phó Tình hận ông ấy như thế. Nhưng mà sự lãnh khóc vô tình của Phó Tình, triệt để chọc giận nàng, làm cho nàng nổi nóng đến xông đến cô thét lên.
Phương Vệ nắm chặt tay nàng, "Ngôn Ngôn, ba...có lỗi với con...cũng có...có lỗi...với cô ấy...đừng...trách...cô ấy, cô ấy cũng...là...một...đứa trẻ...đáng thương..."
"Ba...ba..." nước mắt của Phương Ngôn từ từ lướt xuống, thế nhưng nàng không khóc ra tiếng, người chung quanh chỉ có thể nghe được từng tiếng từng tiếng trầm thấp của nàng kêu gọi ba của nàng. Thật là người nghe được rơi lệ, thương tâm, có lẽ duy nhất thờ ơ không động lòng chỉ có Phó Tình lãnh huyết kia.
Vốn dĩ hôm nay nên là ngày Phương Ngôn vui vẻ, mặc dù là thời gian thử việc, nhưng chỉ cần chính mình chăm chỉ làm việc, công ty nhất định sẽ tuyển dụng mình. Nàng còn ảo tưởng chính mình nỗ lực làm việc kiếm tiền, sau đó đón ba mẹ đến thành phố, để họ dưỡng già, nàng nhiều năm nỗ lực học tập như vậy, chính là vì một ngày như thế. Nhưng không ngờ được hôm nay lại là một ngày bi thảm nhất trong cuộc đời của nàng, hôm nay ba mẹ nàng đều rời nàng mà đi, nàng trở thành một đứa cô nhi rồi.
Hết chương 1:
Một thanh âm lạnh như băng, "Phương Ngôn phải không? Ngươi lập tức đến phòng bệnh nặng của bệnh viện đệ nhất Nhân Dân, cha mẹ của ngươi xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu" sau đó thì gác máy, từ đầu đến đuôi cả cơ hội Phương Ngôn nói một câu một cũng không có.
Phương Ngôn ngốc nghếch nhìn điện thoại, là thật hay giả, sẽ không phải gạt người chứ, ba mẹ không có nói với mình họ hôm nay sẽ đến a. Phương Ngôn vẫn đang ngây người ra, cũng không chú ý được tổng giám chi nhánh thì đứng ở phía sau nàng.
"Ngày đầu tiên làm việc thì phát ngẩng, ngươi rốt cuộc đến qua ngày tháng hay là đến làm việc, tố chất này còn là sinh viên tài cao sao?” giám đốc nhìn chính mình đứng phía sau nàng nửa ngày, con người này lại có thế còn không biết, cuối cùng nhịn không được phát hỏa. Người của nhân viên bộ phận nhân sự có phải bị hối lộ không, người như vậy cũng có thể chiêu vào. Còn không ngại nói với hắn năm nay giúp hắn tìm được một sinh viên tài cao.
"A. Xin lỗi giám đốc, vừa rồi có điện thoại đến nói ba mẹ tôi xảy ra tai nạn xe đưa vào bệnh viện, tôi không biết là thật hay giả, cho nên..." Phương Ngôn liền vội vàng đứng lên khom lưng xin lỗi, nàng cảm thấy rất khó xử, ngày thứ nhất đi làm thì ngây người bị giáo huấn.
Giám đốc chi nhánh thấy dáng vẻ của nàng không giống nói dối “Ngươi còn không nhanh gọi điện thoại đến bệnh viện xác nhận, người trẻ tuổi bây giờ tâm lý chịu áp lực thật tệ, đụng đến chút chuyện thì chỉ ngây người phát ngẩng.”
Đúng nha, chính. mình làm sao quên có thể gọi điện đến bệnh viện xác nhận, xem ra mình thật sự bị dọa ngốc rồi.
"Cám ơn giám đốc nhắc nhở, tôi lập tức gọi điện xác nhận."
Phương Ngôn nhìn giám đốc không có ý rời khỏi, rõ ràng giám đốc vẫn đang nghi ngờ chính mình, nàng chỉ có thể ở trước mặt hắn gọi điện đến bệnh viện. Chính mình ngày đầu tiên làm việc không thể lười nhát không nói, cho dù là lười nhát cũng không thể lấy cha mẹ của mình để thoái thác đâu.
"Chào cô, xin hỏi là bệnh viện đệ nhất Nhân Dân phải không? tôi muốn hỏi một chút, hôm nay phòng bệnh nặng có phải nhận vào một cặp vợ chồng, nam tên là Phương Vệ, nữ tên là Trần Huệ không.”
"Xin đợi xíu, tôi giúp cô tra một chút" thanh âm của cô y tá rất ôn nhu, để Phương Ngôn nghe được cảm thấy rất thoải mái.
"Đúng là có cặp vợ chồng này, bây giờ còn đang cấp cứu, xin hỏi cô là người nhà sao? làm phiền cô nhanh chống qua đây, tình trạng của họ có chút tệ.”
Phương Ngôn cầm lên balô của mình, nàng nhìn giám đốc vẫn chưa nói chuyện, giám đốc mở miệng trước rồi.
"Tiểu Phương ngươi mau đi xem thử đi, mấy ngày này ta thì coi ngươi vẫn chưa đến báo danh" con người giám đốc vẫn thật sự không tệ, Phương Ngôn cảm thấy công ty này có mùi vị tình người.
"Cám ơn giám đốc." Phương Ngôn đeo xong balô xông đến cửa thang máy, thang máy vẫn đang ở tầng trệt, trong lòng nàng rất vội. Nàng làm một quyết định, bản thân chạy đi, nếu không cũng không biết phải đợi đến khi nào, vẫn may công ty là ở lầu 10, nhưng mà loại mọt sách không rèn luyện thân thể thường xuyên như nàng đây, chạy xuống lầu cũng đủ để nàng thở dốc.
Phương Ngôn chạy nhanh đến trước cửa, rất không dễ dàng mới đón được một chiếc taxi, "Bác tài, khoa cấp cứu của bệnh viện đệ nhất Nhân Dân" bác tài thấy nàng đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ thở hồng hộc, biết chắc chắn là chuyện gấp, nhanh chóng chạy nhanh chút đưa nàng đến trước cửa khoa bệnh nặng.
Phương Ngôn chạy vào khoa bệnh nặng, giống như con ruồi khồng đầu đụng khắp nơi, chính là không tìm được phòng cấp cứu bên trong. Người nàng đều rối đi, căn bản nhìn không được bảng chỉ dẫn trên tường. Muốn tìm người hỏi, đụng phải bác sĩ y tá thấy bộ dạng đi đều rất vội, nàng nhút nhát không dám lên hỏi. Rất không dễ dàng thấy được một y tá dáng vẻ không phải rất bận, cuối cùng nàng kích lên dũng khí đi lên hỏi.
"Cô y tá, xin hỏi phòng cấp cứu ở chỗ nào, tôi là con gái của một cặp vợ chồng hôm nay bị tai nạn đưa vào đây." cô y tá lườm nàng một cái, phòng cấp cứu rõ ràng ở địa phương chỗ quẹo hành làng phía trước, nàng ta không biết nhìn bảng chỉ dẫn sao?
"Phía trước hành lang quẹo qua chính là phòng cấp cứu, cô không thấy trên tường có chỉ dẫn sao?"
Phương Ngôn mới ngẩng đầu thấy được thật sự có bảng hướng dẫn, "Xin lỗi, tơi sốt ruột không thấy được, thật ngại quá làm phiền cô rồi."
"Cô đi quầy phục vụ bên kia hỏi một chút xem, chỗ này ngoài phòng cấp cứu, đừng chạy sai." cô y tá hảo tâm nhắc nhở nàng, Phương Ngôn mới biết thì ra còn có quầy phục vụ. Chính mình thật sự vô dụng, đụng tới một chút chuyện thì loạn thành như vậy. Hoàn cảnh trong nhà rất kém, thế nhưng cha mẹ vẫn luôn chú tâm chăm sóc nàng, cái này không thể làm cái kia không thể làm. Tuy rằng ra ngoài học ba năm, nhưng cùng thời điểm ở ký túc xá của trường học bạn tốt cũng rất chăm sóc nàng, hoàn toàn có thể nói không có sống độc lập thật sự, hôm nay là ngày thứ nhất nàng bắt đầu thực tập, không nghĩ tới thì phát sinh chuyện này.
Phương Ngôn dựa theo phương hướng chạy đến quầy phục vụ cô y tá cho nàng, "Cô y tá, tôi là con gái của Phương Vệ, làm phiền cô giúp tôi tra thử xem cha mẹ tôi đang ở phòng cấp cứu nào."
Cô y tá còn chưa kịp mở miệng, sau lưng Phương Ngôn truyền ra một âm thanh nữ nhân lạnh như băng.
"Ngươi chính là Phương Ngôn, theo ta qua đây đi."
Phương Ngôn quay người thấy được một vị đứng phía sau nàng...mỹ nữ trang điểm đậm tuyệt diễm, mặc trên người một bộ đồ da màu đen, khiến cô nhìn qua vừa lại lãnh diễm. Lòng của Phương Ngôn cũng phải nhảy ra ngoài, nàng vẫn là lần thứ nhất khoảng cách gần như vậy, thấy được mỹ nữ diễm lệ như thế, đối phương hình như quen biết nàng.
"Tiểu thư, người hay là đi lên xe nghỉ ngơi đi, người ở đây nhiều lắm, sợ chen trúng người. Chờ sự tình có kết quả chúng tôi sẽ lập tức thông báo người biết trước, người ngày hôm qua đến bây giờ vẫn không có nghỉ ngơi." ở thời điểm Phương Ngôn còn đang si mê, một vị bên cạnh mỹ nữ nhìn qua chắc là dáng dấp vệ sĩ nam mặc áo đen, ở bên cạnh mỹ nữ nhẹ nhàng nói chuyện.
"Phương tiểu thư... Phương tiểu thư..." Cô y tá kêu gọi cuối cùng Phương Ngôn hoàn hồn, "Có... cô y tá, cô giúp tôi tra được chưa?"
Mỹ nữ Lãnh diễm thấy được Phương Ngôn lại dám phớt lờ lời của mình, tiếp tục đi hỏi cô y tá, liếc mắt ra hiệu. Hai vị vệ sĩ đi tới bắt lấy Phương Ngôn, đi theo phía sau của mỹ nữ lãnh diễm, trực tiếp kéo đi đến phía ngoài phòng cấp cứu.
"Cha mẹ cô hiện tại ở..." Cô y tá thấy được Phương Ngôn trực tiếp bị bắt lấy kéo đi, phương hướng đó chính là phương hướng cấp cứu của phòng cấp cứu cha mẹ của nàng, cô ấy rất thức thời câm miệng, không tiếp tục nói nữa. Nhìn qua một nữ nhân hai vệ sĩ, khẳng định không phải người dễ trêu chọc, dù sao nàng bị kéo đến nơi nào, chính mình chi bằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Phương Ngôn đột nhiên cảm giác mình bị bắt kéo đi...đây rốt cuộc là chuyện gì...
"Dừng...tự tôi sẽ đi..." Phương Ngôn bắt đầu liều mạng giãy dụa, cả người của khu bệnh nặng đồng loạt nhìn hành động của bốn người này. Trong khi mỹ nữ lãnh diễm bước vào, cũng đã rất nhiều người lén lút ngắm cô, bây giờ thấy được vệ sĩ của cô kéo theo một cô gái tướng mạo không tệ, nhưng không có cách so với cô, trong lòng âm thầm suy đoán chuyện gì xảy ra.
"Trước giờ chưa từng có ai dám không làm theo lời của ta, ngươi là người đầu tiên, để nàng ta tự đi." mỹ nữ lãnh diễm dừng bước lại quay người về hướng Phương Ngôn, Phương Ngôn cảm giác mình rất vô tội, chính mình chỉ là nhận được điện thoại đến xem cha mẹ rốt cuộc thế nào, lại không quen biết cô, tại sao nhất định phải nghe lời cô. Không đúng, thanh âm lạnh như băng này...không phải người vừa rồi gọi điện thoại cho mình sao?
"Mỹ nữ đợi đã, vừa rồi có phải cô gọi điện thoại cho tôi biết không?" Phương Ngôn tăng nhanh bước chân đuổi theo mỹ nữ lãnh diễm, khi đưa tay kéo mỹ nữ kéo, mỹ nữ phát uy rồi.
"Cách ta xa một chút, đừng dùng tay dơ bẩn của ngươi chạm ta. Là ta thông báo ngươi tới, để ngươi có cơ hội thấy bọn họ một lần cuối." ách... người mỹ nữ này nói chuyện hình như có chút khó nghe. Vốn dĩ còn vừa đi vừa nhìn tay của chính mình, không dơ nha. Vừa nghe đến cô nói cha mẹ mình như vậy, họ còn đang ở phòng cấp cứu, cô tại sao có thể nói như vậy, họ đắc tội cô?
Phương Ngôn trước giờ không cãi vã với người khác lập tức không biết nên nói cái gì cho phải, mắng cô? chính mình chưa bao giờ sẽ mắng người. Đánh cô? cô có hai cái vệ sĩ vạm vỡ đi theo. Phương Ngôn chỉ có thể hung tợn trừng cô một chút, chính mình đi tới đứng trước cửa phòng cấp cứu. Nàng rất muốn hỏi đến tột cùng tại sao phải nguyền rủa cha mẹ của mình như thế, nhưng là rõ ràng tiếp tục nói chuyện với cô sẽ chỉ làm chính mình khó chịu, chỉ có thể trong lòng lén lút phúc nghị (ngoài miệng không nói nhưng trong lòng có cách nghĩ) mỹ nữ lãnh diễm này xinh đẹp như vậy, nhìn qua chắc là con cái nhà giàu, làm sao tâm địa hư hỏng như vậy.
Phương Ngôn đến trước cửa phòng cấp cứu, dáng vẻ rất thả lỏng tựa ở bên tường, không phải nàng không có lương tâm không lo lắng cha mẹ mình, mà là nàng tin tưởng người thân duy nhất của nàng sẽ không như thế bỏ lại một mình nàng. Mỹ nữ lãnh diễm ngồi ở một chiếc ghế sofa không biết vệ sĩ từ nơi nào mang đến, lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng hình như đang có kế hoạch gì.
Cửa của phòng cấp cứu ở thời điểm hai người mỗi người một suy nghĩ bổng nhiên mở ra, một y tá vội vả chạy ra, nhìn bốn người trước cửa. "Người nhà của Phương Vệ? có đến không?"
Phương Ngôn nhanh chóng đi qua, "Tôi là con gái của họ, ba mẹ tôi thế nào?"
"Ba cô lập tức thì sẽ ra ngoài, bản thân cô nắm chặt thời gian cuối cùng đi. Mẹ cô chúng tôi chỉ có thể nói xin lỗi, chúng tôi thật sự hết cách rồi, vết thương rất nặng, chúng tôi đã tận lực rồi" nói xong cô y tá lập tức trở lại phòng cấp cứu, Phương Ngôn đã ngây người. Lời của cô y tá nàng thì nghe hiểu rồi, thế nhưng nàng không thể tin được, cha mẹ nàng sẽ hiện tại vào lúc này rời khỏi nàng. Nàng đã trưởng thành có thể làm việc rồi, có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ rồi, làm sao có thể ở thời điểm này nói rời khỏi thì rời khỏi.
"Ha ha...thời tiết hôm nay thật sự không tệ, tối nay có thể mở tiệc chúc mừng rồi..." thanh âm lạnh như băng của mỹ nữ lãnh diễm, lúc đầu Phương Ngôn nghe tới thì quá lạnh chút, thế nhưng còn rất dễ nghe, thế nhưng hiện tại tiếng cười của cô đối với nàng mà nói là chói tai cỡ nào.
"Cô đừng quá đáng, họ gặp phải bất hạnh đối với cô mà nói là chuyện vui vẻ như vậy sao? họ làm chuyện gì có lỗi với cô, cô có cần đến cười trên sự đau khổ của người khác như vậy." nhút nhát của Phương Ngôn ở thời điểm này không thể nhịn được nữa, thì ra cũng sẽ phản kích.
"Ta đương nhiên vui vẻ rồi, Phương Vệ làm chuyện gì có lỗi với ta, ngươi lập tức thì sẽ biết." trong ánh mắt lạnh như băng của mỹ nữ lãnh diễm lộ ra thù hận, để Phương Ngôn không rét mà run.
"Phương tiểu thư ba cô ra rồi, cô phải nắm chặt thời gian, thời gian không nhiều rồi." cô y tá vừa rồi ra tới cùng một y tá khác di chuyển giường bệnh ra ngoài, Phương Ngôn thấy được ba, lập tức suýt chút nữa ngất đi. Phương Vệ ở bên trong phòng cấp cứu đã thanh lý qua, thế nhưng dáng vẻ của ông ta đối với con gái thân nhất mà nói, vẫn là... khó có thể tiếp nhận.
Phương Ngôn nắm lấy một bàn tay duy nhất còn lại của ba nàng, "Ba..."
"Ngôn Ngôn, sau này ba không thể tiếp tục chăm sóc con rồi, phải học chăm sóc chính mình, ba mẹ có lỗi với con." Phương Vệ chính mình là bác sĩ, ông ấy biết mình bây giờ là hồi quang phản chiếu, không có nhiều thời giờ như vậy cho ông ấy lãng phí.
Ông ấy nhìn đến mỹ nữ bên cạnh nở nụ cười nhìn ông ấy, "Phó tiểu thư, tôi nợ các người, kiếp sau sẽ trả cho cô, xin cô buông tha Ngôn Ngôn đi, được không? tôi biết tôi không có tư cách cầu xin các người, nhưng qua nhiều năm như vậy, trừng phạt của mọi người đối với chúng tôi còn chưa đủ sao? chuyện của người lớn đừng giận lây trên người đứa nhỏ này, nó là vô tôi."
"Trừng phạt có đủ hay không không phải ngươi nói thì tính, là ta nói mới tính. Còn về chuyện của con gái ngươi, ta đối với nàng thế nào, cũng là chuyện của ta, Phó Tình ta muốn làm cái gì, còn chưa tới lượt người sắp chết như ngươi đến quản." thì ra tên của mỹ nữ lãnh diễm là Phó Tình, lời cô nói ra thật sự rất vô tình. Rốt cuộc Phương Vệ làm chuyện gì có lỗi với cô, để cô hận ông như vậy, ông ấy sắp chết rồi cũng không chịu buông tha cho người nhà của ông ấy.
"Cô làm sao máu lạnh như vậy, cô đều biết ông ấy...tại sao cả yêu cầu cuối cùng của ông ấy cũng không chịu đáp ứng." Phương Ngôn hoàn toàn không biết ba và Phó Tình rốt cuộc phát sinh cái gì, để Phó Tình hận ông ấy như thế. Nhưng mà sự lãnh khóc vô tình của Phó Tình, triệt để chọc giận nàng, làm cho nàng nổi nóng đến xông đến cô thét lên.
Phương Vệ nắm chặt tay nàng, "Ngôn Ngôn, ba...có lỗi với con...cũng có...có lỗi...với cô ấy...đừng...trách...cô ấy, cô ấy cũng...là...một...đứa trẻ...đáng thương..."
"Ba...ba..." nước mắt của Phương Ngôn từ từ lướt xuống, thế nhưng nàng không khóc ra tiếng, người chung quanh chỉ có thể nghe được từng tiếng từng tiếng trầm thấp của nàng kêu gọi ba của nàng. Thật là người nghe được rơi lệ, thương tâm, có lẽ duy nhất thờ ơ không động lòng chỉ có Phó Tình lãnh huyết kia.
Vốn dĩ hôm nay nên là ngày Phương Ngôn vui vẻ, mặc dù là thời gian thử việc, nhưng chỉ cần chính mình chăm chỉ làm việc, công ty nhất định sẽ tuyển dụng mình. Nàng còn ảo tưởng chính mình nỗ lực làm việc kiếm tiền, sau đó đón ba mẹ đến thành phố, để họ dưỡng già, nàng nhiều năm nỗ lực học tập như vậy, chính là vì một ngày như thế. Nhưng không ngờ được hôm nay lại là một ngày bi thảm nhất trong cuộc đời của nàng, hôm nay ba mẹ nàng đều rời nàng mà đi, nàng trở thành một đứa cô nhi rồi.
Hết chương 1:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.