Chương 2: Không Tiền Còn Dám Chết.
LƯU ĐẠT
08/01/2023
"Ngươi khóc đủ rồi chưa, đủ rồi thì đi theo ta." Phương Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó Tình một mặt không biểu tình, Phó Tình vẻ mặt lạnh lùng ở trong mắt cô là chướng mắt như vậy.
"Muốn đi hay ở lại là chuyện của bản thân tôi, tại sao tôi phải đi với cô, dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? cha nợ con trả, đạo lý này ngươi không hiểu? đương nhiên, nếu như ngươi đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với cha ngươi, ta thì không có cách tóm ngươi." cái này... đây là ánh mắt coi thường, nàng ta dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Hừ...coi thường thì thế nào, thấy chết ngươi sẽ không đoạn tuyệt quan hệ cha con, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn bị ta kéo đi.
"Nợ? nợ cái gì? Tuy rằng nhà chúng tôi chỉ có bốn bức tường, thế nhưng chúng tôi chưa từng có mượn các loại nợ, làm sao có thể thiếu nợ?" Phương Ngôn vừa rồi nghe được đối thoại của ba và Phó Tình, biết giữa họ chắc chắn có vấn đề gì, nhưng mà trước giờ ba đều không nói mấy chuyện này với nàng.
"Nợ cái gì, nợ mạng người. Xem ra Phương Vệ không nói qua với ngươi chuyện này, đi theo ta đi, ta sẽ để ngươi biết rõ ràng, hắn là thiếu nhà chúng ta món nợ này. Chuyện phía sau ta để người đến xử lý, dù sao nhà các ngươi thiếu ta đủ nhiều rồi, không để ý để các ngươi nợ thêm một chút.
Ba chữ nợ mạng người dọa đến Phương Ngôn, ba chỉ là một bác sĩ nông thôn thông thường, làm sao sẽ thiếu nữ giàu có này món nợ mạng người, nhưng mà hậu sự của ba mẹ làm sao có thể giao cho một người ngoài đến xử lý, hiếu thuận của Phương Ngôn làm không được.
"Cám ơn ý tốt của cô, hậu sự của ba mẹ tôi tự tôi sẽ xử lý, không làm phiền cô.”
“Người chưa thật sự bước vào xã hội như ngươi, ngươi biết xử lý mấy chuyện này không? " chính mình khó có được có lòng tốt, con người này cư nhiên còn không biết trân trọng. Thấy ánh mắt quật cường của Phương Ngôn, tại sao cô cảm thấy quen thuộc như vậy, có lẽ khi đó ánh mắt của mình cũng là như vậy chứ.
Hai mươi năm rồi, mẹ rời khỏi mình đã hai mươi năm, chính mình làm sao cũng không buông được đoạn oán hận này. Hôm nay thấy được Phương Ngôn nắm tay của Phương Vệ, từng tiếng từng tiếng kêu gọi, trái tim của chính mình giống như lại trở về mười năm trước. Thời điểm đó chính mình cũng là kéo lấy tay của mẹ, kêu gọi mẹ tỉnh lại, thương cảm của mình cũng không yếu hơn của Phương Ngôn hiện tại mấy phần. Không thể, tuyệt đối không thể đồng tình nàng ta, nhà nàng ta nợ mình, nhất định nàng ta phải trả.
Phương Ngôn bị vấn đề của Phó Tình, lập tức im lìm đi. Mình ở cái thành phố này học bốn năm, thế nhưng đối với cái thành phố này không có hiểu rõ chút nào, lập tức để cho mình xử lý những chuyện này, nàng vẫn thật sự có chút không biết nên làm sao thì tốt. Ba mẹ vừa đi, vô thân vô cố chính mình nên đi tìm người nào giúp đỡ, vừa nghĩ đến mấy chuyện này, nước mắt của Phương Ngôn lại bắt đầu rơi xuống.
Phó Tình trong lòng thở dài, cô gái trước mặt này yếu đuối lại kiên cường, tại sao dễ dàng để chính mình mềm lòng như vậy.
"Ta để người đến giúp ngươi, sau đầu thất hẳn sẽ dẫn ngươi đến gặp ta, đến khi đó chúng ta đem nợ tính rõ ràng, như vậy có thể rồi chứ." Ta đều nhẹ dạ giúp ngươi, ngươi không thức thời một chút không nữa, sau này ngươi đừng muốn có ngày sống tốt. Phó Tình một bộ ngữ khí ác liệt không cho phép ngươi cự tuyệt, để Phương Ngôn nghe ra ý của cô, được rồi, vẫn là tiếp nhận thôi.
Nhưng mà Phương Ngôn thật sự không muốn đối thoại với Phó Tình nữa, chỉ đành gật đầu biểu thị chính mình đồng ý với quyết định của cô. Tuy Phương Ngôn không có nói chuyện, nhưng mà thái độ của nàng vẫn là để Phó Tình rất hài lòng, Phó Tình từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn cũng không nhìn Phương Ngôn một cái nữa, dẫn hai vệ sĩ đi.
Đi đến khúc quanh của hành lang, cô lại dừng lại, "Đợi người của ta đến xử lý chuyện tiếp, đừng tự mình chủ trương" Lại là loại khẩu khí mệnh lệnh ác liệt kia, cô nói xong trực tiếp đi rồi.
Phương Ngôn thấy được cô chuyển biến rời khỏi, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cúi đầu nhìn cơ thể của ba đã bắt đầu lạnh, "Cô y tá, có thể để tôi nhìn mẹ tôi không."
"Được, vậy cô đi theo chúng tôi, di thể của mẹ cô đã được đưa đến phòng thái bình, ba cô tiêm mũi cường tim chống đỡ ra ngoài nói chuyện với cô.” y tá đa số đều là nhìn quen sinh ly tử biệt, Bình thường cũng sẽ không dễ dàng đáng thương những đứa con đánh mất người thân. Cùng Phương Ngôn nói chuyện vị y tá này chính là người như vậy, để làm cho nàng đến thăm cũng chỉ bởi vì đây là nhân chi thường tình (chuyện thường tình của loài người) mà thôi.
Phương Ngôn theo y tá di chuyển giường bệnh đến phòng thái bình, "Cô y tá, có thể đặt ba mẹ tôi cùng nhau không? đừng tách họ ra. Tôi ở đây bồi họ một chút, có được không? "
"Cô không sợ thì cô ở một chút đi, tôi còn có chuyện tôi đi trước, tôi sẽ không ở đây bên cô. Có điều cô không thể ở quá lâu, không hợp quy định, hơn nữa trong đây quá lạnh, cô mặc ít như vậy dễ dàng lạnh." hôm nay chẳng lẽ tâm trạng cô y tá tốt? lời nói hay như vậy, thật sự là khó có được. Nhưng mà cũng phải, phòng thái bình ai nguyện ý ở trong đây chứ, sợ cũng sợ chết rồi.
"Được, cám ơn cô y tá." Phương Ngôn sớm thì cảm thấy lạnh rồi, nhưng muốn bồi ba mẹ một chút. Không khí nóng bức bên ngoài hơn ba mươi độ, nàng đương nhiên mặc áo tay ngắn, vẫn may nàng mặc quần dài, nếu không càng lạnh.
Phương Ngôn thấy cô y tá ra ngoài, mới quay đầu nhìn hai chiếc giường bệnh phía trước mặt mình, ba mẹ đều được cô y tá che lên vải trắng. Nàng kích lên dũng khí, đem vải trắng của hai người kéo ra, nhìn theo gương mặt của ba mẹ vì tai nạn xe bị thương đến rất lợi hại, nàng rất thương tâm.
"Ba mẹ, sau này con nên làm sao, tại sao phải còn lại một mình con ở đây." hai tay Phương Ngôn nắm chặt tay của ba mẹ, quỳ ở chính giữa hai giường, phòng thái bình yên tĩnh vang vọng tiếng nức nở trầm thấp của nàng.
Qua một khoảng thời gian rất dài, Phương Ngôn mới buông tay của ba mẹ ra, giúp họ đem tay để lại trên giường bệnh, vải trắng trên đầu lần nữa đậy lại. Nàng đi đến cuối giường, khom người chào ba mẹ, “Ba mẹ đừng trách con, con trở về sẽ đem nhà của chúng ta bán đi, con cũng không có thể để cho hai người an táng hoành tráng, con không muốn nợ người khác. Con sẽ kiên cường sống tiếp, con sẽ xử lý tốt nợ của ba, con sẽ không để hai người lo lắng."
Phương Ngôn đi ra khỏi phòng thái bình, vừa từ bên trong đi ra, cảm thấy không khí bên ngoài rất thoải mái. Nàng không tâm trạng cũng không có thời gian cảm khái, bởi vì trước cửa đứng một nam nhân mặc một bộ vest đen, nhìn thấy nàng đi ra vội vàng xông đến mỉm cười gật đầu với nàng.
"Vị tiểu thư này, chúng tôi là của nhà tang lễ an thân, dám hỏi hậu sự của ông nhà bà nhà có phải có thể giao cho chúng tôi xử lý không. Chúng tôi là chuyên nghiệp, cô xem đây là báo giá của chúng tôi, đương nhiên cô có thể không chọn toàn bộ, cô có thể chọn…”
"Tôi không có tiền." Phương Ngôn rất trực tiếp đánh gãy đoạn dài lời nói chuẩn bị của tên nam nhân, nhưng bây giờ chính mình xác thực là không có tiền, nàng vẫn phải trở về quê đem nhà và nơi khám bệnh của ba xử lý.
Nam nhân vừa mỉm cười nói chuyện với nàng, vừa nghe đến không có tiền lập tức trở mặt, "Không có tiền còn dám chết, không biết bây giờ người chết rất quý. Sớm nói không có tiền đi, hại ta kề sát với ngươi như vậy, thật mẹ nó xúi quẩy.”
Phương Ngôn vừa muốn tiếp lời, nhưng mà có một thanh âm cắt ngang lời nàng. “Ngươi là của nhà tang lễ đó, chúng ta sẽ đem các ngươi loại trừ ra ngoài.” hành lang đối diện đến là một vị nam từ mặc vest thẳng tấp trẻ tuổi phong độ phiêu phiêu .
"Cô là Phương Ngôn phải chứ, hậu sự của ba mẹ cô do Phó thị chúng tôi toàn quyền thay mặt giúp cô, cô không cần bận tâm những chuyện này. Đối với vấn đề phương diện tiền, đổng sự trưởng nói sau này cô ấy sẽ đích thân tính với cô. Quên tự giới thiệu một chút, tôi là thư kí của đổng sự trưởng Phó Tình, tôi họ Vương, cô có thể gọi tôi thư kí Vương thì được rồi. Trước tiên tôi giúp cô xử lý thích đáng.”
Nam nhân của nhà tang lễ cúi đầu hung hăng lườm Phương Ngôn một cái, sau đó cười hì hì với thư kí Vương, “Vương tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không biết vị tiểu thư này là người của Phó thị, vừa rồi lời nói đắc tội cỡ nào, thật sự vô cùng xin lỗi. Chúng tôi an thân có thể là nhà tang lễ lớn nhất cả trấn, cô xem…”
"Uh, an thân xác định là lựa chọn đầu tiên của chúng tôi, nhưng mà lời vừa rồi…ha ha, lựa chọn nhà tang lễ có thể không phải chuyện của ta, mà là vị Phương tiểu thư này.”
Mẹ nó, bây giờ nhà tang lễ khác cướp làm ăn rất lợi hại, nếu không chính mình cũng không cần ở bệnh viện mua chuộc y tá, vừa có người chết hắn thì lập tức đến, giành trước một bước. Y tá này lời cũng không nói rõ ràng với mình, sớm biết là người của Phó thị, chính mình khẳng định sẽ không vì nữ nhân này một câu không tiền thì nói năng lỗ mãng.
"Phương tiểu thư, vừa rồi..."
Phương Ngôn không có để ý hắn, nàng đi đến bên cạnh thư kí Vương, nhưng mà cách anh ta còn có chút khoảng cách. Chính mình vừa từ phòng thái bình ra ngoài, chính mình không để ý, nhưng người khác có lẽ thật sự sẽ cảm thấy xúi quẩy cùng với nàng.
"Vương tiên sinh, cám ơn anh đặc biệt đến đây, bản thân tôi chạy xe trở về thì được rồi. Nhà tang lễ thì không cần, làm phiền anh giúp tôi trực tiếp liên hệ nơi hỏa táng đi. Tôi muốn mang tro cốt của ba mẹ trở về, đem tro cốt của họ rãi ở trên con sông nhỏ trong làng, để họ mãi mãi ở chung với nhau." vừa rồi Phương Ngôn nhìn báo giá, giá trên trời mà. Nàng không muốn nợ càng nhiều, cho nên lựa chọn cách làm tiện lợi nhất. Ba mẹ luôn đều rất ân ái, nhiều năm như vậy chưa từng thấy họ cãi nhau, phát sinh tranh chấp. Nàng tin cách làm của mình, sẽ là cách ba mẹ muốn nhất, họ khẳng định sẽ không muốn rời khỏi.
"Tôi cần phải xin ý kiến một chút, cô đợi tôi." thư kí Vương tự mình cũng không dám làm quyết định, Phó Tình kêu anh ta đến chỉ là xử lý tất cả sự việc, nhưng không cho anh ta quyền giải quyết tất cả.
Phương Ngôn rất không biết nói gì, chuyện của ba mẹ mình, tại sao cần một người ngoài đến vung tay múa chân. Nhưng nàng không muốn làm khó thư kí Vương, làm việc dưới trướng loại người kia, khẳng định đều là hoảng hoảng sợ sợ cả ngày.
"Đổng sự trưởng, cô ấy nói không cần nhà tang lễ, giúp cô ấy liên hệ nơi hỏa thiêu, cô ấy mang tro cốt trở về thì được rồi." thư kí Vương rất cung kính gọi điện cho Phó Tình, vị tiểu thư này có thể không dễ chọc, chính mình không thể giúp nàng làm chủ .
“Ân…rất có khí phách, tùy cô ấy đi. Chuyện xử lý xong rồi, trực tiếp dẫn cô ấy đến biệt thự của ta, nghe rõ chưa?" Phó Tình rất tức giận bị đánh thức, hôm qua chơi thâu đêm, hôm nay cả buổi sáng thì nhận được tin tức chuyện của vợ chồng Phương Vệ, cô từ quán bar trực tiếp đến bệnh viện. Từ bệnh viện ra ngoài trở về công ty xử lý một chút chuyện công, vừa mới rãnh về nhà ngủ.
Phó Tình rất chú ý hình tượng của mình, cho nên cho dù là bị đánh thức, cô cũng sẽ không để người khác nghe ra cô đang ngủ. Ôi, bị đánh thức ngủ không được, Phó Tình rất tức giận, rất không dễ dàng mới ngủ. Phó Tình ngồi dậy, nhìn theo căn phòng trống không, tuy trang trí vô cùng hào hoa, nhưng mà cảm giác cho chính mình luôn là lạnh như băng, cho nên cô lúc ngủ không được đều không muốn trở về.
Cô xuống giường đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn theo di ảnh của mẹ, "Mẹ, hôm nay hắn đi rồi, người để con hận nhiều năm như vậy đi rồi, con tận mắt thấy được hắn trút xuống một hơi cuối cùng, thế nhưng con không có nửa điểm cảm giác vui vẻ, nhìn dáng vẻ con gái của hắn thương tâm, con nhớ đến thời điểm mẹ đi, dáng vẻ của chính con. Tuy rằng khi đó con mới năm tuổi, thế nhưng bản thân con nhớ rất rõ ràng, là sai lầm của hắn để mẹ rời con mà đi. Hắn cầu xin con buông tha con gái hắn, chuyện không thể nào, con tuyệt đối sẽ không buông tha cô ấy."
Thư kí vương gọi xong điện thoại quay đầu lại Phương Ngôn, "đổng sự trưởng nói tùy cô, cô là muốn bây giờ liên hệ hay là..."
"Bây giờ đi, đúng là đã làm phiền anh rồi."
"Phương Ngôn, tôi hiểu rõ ý của cô, nếu không thì làm một đạo trường (nơi cúng) loại nhỏ, cô giúp bác sĩ Phương giữ qua đầu thất. Phương diện chi phí, để tôi chi trả, coi như một chút báo đáp của tôi đối với bác sĩ Phương đi" thư kí Vương cảm thấy không thể cứ như vậy đem người đưa đến nơi hỏa táng, nếu như là người bình thường anh ta chắc chắn sẽ không nhúng tay, thế nhưng bác sĩ Phương vệ trước đây đã cứu mẹ anh ta, nếu để cho mẹ anh biết anh làm như vậy, về nhà khẳng định sống ngày không dễ chịu.
"Vương tiên sinh quen biết ba tôi?" Phương Ngôn rất kinh ngạc nhìn thư kí Vương, chuyện lúc trước của ba chính mình hoàn toàn cũng không biết. Trước mặt tới một cô gái nhà giàu kiêu ngạo nói ba thiếu cô mạng người, hiện tại tới một người thư kí Vương nguyện ý ở trong phạm vi năng lực của anh ta giúp ba nàng mở một đạo trường nhoo nhỏ qua đầu thất.
"Tôi không quen biết bác sĩ Phương, nhưng mà tôi biết ông ấy đã cứu mẹ của tôi, vì lẽ đó cô thì để tôi báo ân đi."
"Vậy anh biết ba tôi và Phó Tình rốt cuộc là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không? Ba trước giờ không đề cập với tôi chuyện lúc trước của ông ấy, cho nên tôi cũng không biết, tại sao Phó Tình nói ba tôi nợ cô ấy mạng người." rất không dễ dàng đến một người quen biết ba, nàng muốn biết trước đây ba rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện của đổng sự trưởng tôi từng nghe qua, nhưng đây không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết. Thế nhưng cô không biết không phải tôi có thể nói, chờ chuyện của bác sĩ Phương giải quyết xong, cô ấy sẽ đích thân nói với cô. Bây giờ duy nhất có thể làm giúp cô, chỉ có những thứ này."
"Nga...cám ơn ý tốt của Vương tiên sinh, tôi thay ba xin nhận tấm lòng. Nhưng vẫn là không làm phiền anh, anh giúp tôi trực tiếp liên hệ nơi hỏa táng đi, tôi còn phải về quê giải quyết chuyện khác" tuy đối phương nói là báo ân, nhưng chính mình không muốn lại nợ bất cứ ân tình của người nào.
"Được rồi, vậy cô đợi tôi một chút, tôi lập tức đi liên hệ. Cô cũng không cần ở đây đợi, trước tiên cô trở về tắm rửa ăn gì đi, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cô."
Phương Ngôn ngẫm lại cũng phải, bản thân luôn phải sạch sạch sẽ sẽ tiễn ba mẹ đoạn đường cuối cùng. "Được, vậy tôi trở về kí túc xá, anh phải nhớ thông báo cho tôi." Phương Ngôn mặc dù là tốt nghiệp, nhưng nàng vẫn ở kí túc xá của trường học. Nhưng mà nàng cần phải rời khỏi trước khi vào học, khai giảng học sinh mới vào thì không có giường của nàng, bây giờ nàng còn có thể ở trong trường học là giáo viên hướng dẫn của nàng tìm người giúp đỡ để nàng ở tạm.
Hết chương 2:
"Muốn đi hay ở lại là chuyện của bản thân tôi, tại sao tôi phải đi với cô, dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? cha nợ con trả, đạo lý này ngươi không hiểu? đương nhiên, nếu như ngươi đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với cha ngươi, ta thì không có cách tóm ngươi." cái này... đây là ánh mắt coi thường, nàng ta dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Hừ...coi thường thì thế nào, thấy chết ngươi sẽ không đoạn tuyệt quan hệ cha con, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn bị ta kéo đi.
"Nợ? nợ cái gì? Tuy rằng nhà chúng tôi chỉ có bốn bức tường, thế nhưng chúng tôi chưa từng có mượn các loại nợ, làm sao có thể thiếu nợ?" Phương Ngôn vừa rồi nghe được đối thoại của ba và Phó Tình, biết giữa họ chắc chắn có vấn đề gì, nhưng mà trước giờ ba đều không nói mấy chuyện này với nàng.
"Nợ cái gì, nợ mạng người. Xem ra Phương Vệ không nói qua với ngươi chuyện này, đi theo ta đi, ta sẽ để ngươi biết rõ ràng, hắn là thiếu nhà chúng ta món nợ này. Chuyện phía sau ta để người đến xử lý, dù sao nhà các ngươi thiếu ta đủ nhiều rồi, không để ý để các ngươi nợ thêm một chút.
Ba chữ nợ mạng người dọa đến Phương Ngôn, ba chỉ là một bác sĩ nông thôn thông thường, làm sao sẽ thiếu nữ giàu có này món nợ mạng người, nhưng mà hậu sự của ba mẹ làm sao có thể giao cho một người ngoài đến xử lý, hiếu thuận của Phương Ngôn làm không được.
"Cám ơn ý tốt của cô, hậu sự của ba mẹ tôi tự tôi sẽ xử lý, không làm phiền cô.”
“Người chưa thật sự bước vào xã hội như ngươi, ngươi biết xử lý mấy chuyện này không? " chính mình khó có được có lòng tốt, con người này cư nhiên còn không biết trân trọng. Thấy ánh mắt quật cường của Phương Ngôn, tại sao cô cảm thấy quen thuộc như vậy, có lẽ khi đó ánh mắt của mình cũng là như vậy chứ.
Hai mươi năm rồi, mẹ rời khỏi mình đã hai mươi năm, chính mình làm sao cũng không buông được đoạn oán hận này. Hôm nay thấy được Phương Ngôn nắm tay của Phương Vệ, từng tiếng từng tiếng kêu gọi, trái tim của chính mình giống như lại trở về mười năm trước. Thời điểm đó chính mình cũng là kéo lấy tay của mẹ, kêu gọi mẹ tỉnh lại, thương cảm của mình cũng không yếu hơn của Phương Ngôn hiện tại mấy phần. Không thể, tuyệt đối không thể đồng tình nàng ta, nhà nàng ta nợ mình, nhất định nàng ta phải trả.
Phương Ngôn bị vấn đề của Phó Tình, lập tức im lìm đi. Mình ở cái thành phố này học bốn năm, thế nhưng đối với cái thành phố này không có hiểu rõ chút nào, lập tức để cho mình xử lý những chuyện này, nàng vẫn thật sự có chút không biết nên làm sao thì tốt. Ba mẹ vừa đi, vô thân vô cố chính mình nên đi tìm người nào giúp đỡ, vừa nghĩ đến mấy chuyện này, nước mắt của Phương Ngôn lại bắt đầu rơi xuống.
Phó Tình trong lòng thở dài, cô gái trước mặt này yếu đuối lại kiên cường, tại sao dễ dàng để chính mình mềm lòng như vậy.
"Ta để người đến giúp ngươi, sau đầu thất hẳn sẽ dẫn ngươi đến gặp ta, đến khi đó chúng ta đem nợ tính rõ ràng, như vậy có thể rồi chứ." Ta đều nhẹ dạ giúp ngươi, ngươi không thức thời một chút không nữa, sau này ngươi đừng muốn có ngày sống tốt. Phó Tình một bộ ngữ khí ác liệt không cho phép ngươi cự tuyệt, để Phương Ngôn nghe ra ý của cô, được rồi, vẫn là tiếp nhận thôi.
Nhưng mà Phương Ngôn thật sự không muốn đối thoại với Phó Tình nữa, chỉ đành gật đầu biểu thị chính mình đồng ý với quyết định của cô. Tuy Phương Ngôn không có nói chuyện, nhưng mà thái độ của nàng vẫn là để Phó Tình rất hài lòng, Phó Tình từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn cũng không nhìn Phương Ngôn một cái nữa, dẫn hai vệ sĩ đi.
Đi đến khúc quanh của hành lang, cô lại dừng lại, "Đợi người của ta đến xử lý chuyện tiếp, đừng tự mình chủ trương" Lại là loại khẩu khí mệnh lệnh ác liệt kia, cô nói xong trực tiếp đi rồi.
Phương Ngôn thấy được cô chuyển biến rời khỏi, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cúi đầu nhìn cơ thể của ba đã bắt đầu lạnh, "Cô y tá, có thể để tôi nhìn mẹ tôi không."
"Được, vậy cô đi theo chúng tôi, di thể của mẹ cô đã được đưa đến phòng thái bình, ba cô tiêm mũi cường tim chống đỡ ra ngoài nói chuyện với cô.” y tá đa số đều là nhìn quen sinh ly tử biệt, Bình thường cũng sẽ không dễ dàng đáng thương những đứa con đánh mất người thân. Cùng Phương Ngôn nói chuyện vị y tá này chính là người như vậy, để làm cho nàng đến thăm cũng chỉ bởi vì đây là nhân chi thường tình (chuyện thường tình của loài người) mà thôi.
Phương Ngôn theo y tá di chuyển giường bệnh đến phòng thái bình, "Cô y tá, có thể đặt ba mẹ tôi cùng nhau không? đừng tách họ ra. Tôi ở đây bồi họ một chút, có được không? "
"Cô không sợ thì cô ở một chút đi, tôi còn có chuyện tôi đi trước, tôi sẽ không ở đây bên cô. Có điều cô không thể ở quá lâu, không hợp quy định, hơn nữa trong đây quá lạnh, cô mặc ít như vậy dễ dàng lạnh." hôm nay chẳng lẽ tâm trạng cô y tá tốt? lời nói hay như vậy, thật sự là khó có được. Nhưng mà cũng phải, phòng thái bình ai nguyện ý ở trong đây chứ, sợ cũng sợ chết rồi.
"Được, cám ơn cô y tá." Phương Ngôn sớm thì cảm thấy lạnh rồi, nhưng muốn bồi ba mẹ một chút. Không khí nóng bức bên ngoài hơn ba mươi độ, nàng đương nhiên mặc áo tay ngắn, vẫn may nàng mặc quần dài, nếu không càng lạnh.
Phương Ngôn thấy cô y tá ra ngoài, mới quay đầu nhìn hai chiếc giường bệnh phía trước mặt mình, ba mẹ đều được cô y tá che lên vải trắng. Nàng kích lên dũng khí, đem vải trắng của hai người kéo ra, nhìn theo gương mặt của ba mẹ vì tai nạn xe bị thương đến rất lợi hại, nàng rất thương tâm.
"Ba mẹ, sau này con nên làm sao, tại sao phải còn lại một mình con ở đây." hai tay Phương Ngôn nắm chặt tay của ba mẹ, quỳ ở chính giữa hai giường, phòng thái bình yên tĩnh vang vọng tiếng nức nở trầm thấp của nàng.
Qua một khoảng thời gian rất dài, Phương Ngôn mới buông tay của ba mẹ ra, giúp họ đem tay để lại trên giường bệnh, vải trắng trên đầu lần nữa đậy lại. Nàng đi đến cuối giường, khom người chào ba mẹ, “Ba mẹ đừng trách con, con trở về sẽ đem nhà của chúng ta bán đi, con cũng không có thể để cho hai người an táng hoành tráng, con không muốn nợ người khác. Con sẽ kiên cường sống tiếp, con sẽ xử lý tốt nợ của ba, con sẽ không để hai người lo lắng."
Phương Ngôn đi ra khỏi phòng thái bình, vừa từ bên trong đi ra, cảm thấy không khí bên ngoài rất thoải mái. Nàng không tâm trạng cũng không có thời gian cảm khái, bởi vì trước cửa đứng một nam nhân mặc một bộ vest đen, nhìn thấy nàng đi ra vội vàng xông đến mỉm cười gật đầu với nàng.
"Vị tiểu thư này, chúng tôi là của nhà tang lễ an thân, dám hỏi hậu sự của ông nhà bà nhà có phải có thể giao cho chúng tôi xử lý không. Chúng tôi là chuyên nghiệp, cô xem đây là báo giá của chúng tôi, đương nhiên cô có thể không chọn toàn bộ, cô có thể chọn…”
"Tôi không có tiền." Phương Ngôn rất trực tiếp đánh gãy đoạn dài lời nói chuẩn bị của tên nam nhân, nhưng bây giờ chính mình xác thực là không có tiền, nàng vẫn phải trở về quê đem nhà và nơi khám bệnh của ba xử lý.
Nam nhân vừa mỉm cười nói chuyện với nàng, vừa nghe đến không có tiền lập tức trở mặt, "Không có tiền còn dám chết, không biết bây giờ người chết rất quý. Sớm nói không có tiền đi, hại ta kề sát với ngươi như vậy, thật mẹ nó xúi quẩy.”
Phương Ngôn vừa muốn tiếp lời, nhưng mà có một thanh âm cắt ngang lời nàng. “Ngươi là của nhà tang lễ đó, chúng ta sẽ đem các ngươi loại trừ ra ngoài.” hành lang đối diện đến là một vị nam từ mặc vest thẳng tấp trẻ tuổi phong độ phiêu phiêu .
"Cô là Phương Ngôn phải chứ, hậu sự của ba mẹ cô do Phó thị chúng tôi toàn quyền thay mặt giúp cô, cô không cần bận tâm những chuyện này. Đối với vấn đề phương diện tiền, đổng sự trưởng nói sau này cô ấy sẽ đích thân tính với cô. Quên tự giới thiệu một chút, tôi là thư kí của đổng sự trưởng Phó Tình, tôi họ Vương, cô có thể gọi tôi thư kí Vương thì được rồi. Trước tiên tôi giúp cô xử lý thích đáng.”
Nam nhân của nhà tang lễ cúi đầu hung hăng lườm Phương Ngôn một cái, sau đó cười hì hì với thư kí Vương, “Vương tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không biết vị tiểu thư này là người của Phó thị, vừa rồi lời nói đắc tội cỡ nào, thật sự vô cùng xin lỗi. Chúng tôi an thân có thể là nhà tang lễ lớn nhất cả trấn, cô xem…”
"Uh, an thân xác định là lựa chọn đầu tiên của chúng tôi, nhưng mà lời vừa rồi…ha ha, lựa chọn nhà tang lễ có thể không phải chuyện của ta, mà là vị Phương tiểu thư này.”
Mẹ nó, bây giờ nhà tang lễ khác cướp làm ăn rất lợi hại, nếu không chính mình cũng không cần ở bệnh viện mua chuộc y tá, vừa có người chết hắn thì lập tức đến, giành trước một bước. Y tá này lời cũng không nói rõ ràng với mình, sớm biết là người của Phó thị, chính mình khẳng định sẽ không vì nữ nhân này một câu không tiền thì nói năng lỗ mãng.
"Phương tiểu thư, vừa rồi..."
Phương Ngôn không có để ý hắn, nàng đi đến bên cạnh thư kí Vương, nhưng mà cách anh ta còn có chút khoảng cách. Chính mình vừa từ phòng thái bình ra ngoài, chính mình không để ý, nhưng người khác có lẽ thật sự sẽ cảm thấy xúi quẩy cùng với nàng.
"Vương tiên sinh, cám ơn anh đặc biệt đến đây, bản thân tôi chạy xe trở về thì được rồi. Nhà tang lễ thì không cần, làm phiền anh giúp tôi trực tiếp liên hệ nơi hỏa táng đi. Tôi muốn mang tro cốt của ba mẹ trở về, đem tro cốt của họ rãi ở trên con sông nhỏ trong làng, để họ mãi mãi ở chung với nhau." vừa rồi Phương Ngôn nhìn báo giá, giá trên trời mà. Nàng không muốn nợ càng nhiều, cho nên lựa chọn cách làm tiện lợi nhất. Ba mẹ luôn đều rất ân ái, nhiều năm như vậy chưa từng thấy họ cãi nhau, phát sinh tranh chấp. Nàng tin cách làm của mình, sẽ là cách ba mẹ muốn nhất, họ khẳng định sẽ không muốn rời khỏi.
"Tôi cần phải xin ý kiến một chút, cô đợi tôi." thư kí Vương tự mình cũng không dám làm quyết định, Phó Tình kêu anh ta đến chỉ là xử lý tất cả sự việc, nhưng không cho anh ta quyền giải quyết tất cả.
Phương Ngôn rất không biết nói gì, chuyện của ba mẹ mình, tại sao cần một người ngoài đến vung tay múa chân. Nhưng nàng không muốn làm khó thư kí Vương, làm việc dưới trướng loại người kia, khẳng định đều là hoảng hoảng sợ sợ cả ngày.
"Đổng sự trưởng, cô ấy nói không cần nhà tang lễ, giúp cô ấy liên hệ nơi hỏa thiêu, cô ấy mang tro cốt trở về thì được rồi." thư kí Vương rất cung kính gọi điện cho Phó Tình, vị tiểu thư này có thể không dễ chọc, chính mình không thể giúp nàng làm chủ .
“Ân…rất có khí phách, tùy cô ấy đi. Chuyện xử lý xong rồi, trực tiếp dẫn cô ấy đến biệt thự của ta, nghe rõ chưa?" Phó Tình rất tức giận bị đánh thức, hôm qua chơi thâu đêm, hôm nay cả buổi sáng thì nhận được tin tức chuyện của vợ chồng Phương Vệ, cô từ quán bar trực tiếp đến bệnh viện. Từ bệnh viện ra ngoài trở về công ty xử lý một chút chuyện công, vừa mới rãnh về nhà ngủ.
Phó Tình rất chú ý hình tượng của mình, cho nên cho dù là bị đánh thức, cô cũng sẽ không để người khác nghe ra cô đang ngủ. Ôi, bị đánh thức ngủ không được, Phó Tình rất tức giận, rất không dễ dàng mới ngủ. Phó Tình ngồi dậy, nhìn theo căn phòng trống không, tuy trang trí vô cùng hào hoa, nhưng mà cảm giác cho chính mình luôn là lạnh như băng, cho nên cô lúc ngủ không được đều không muốn trở về.
Cô xuống giường đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn theo di ảnh của mẹ, "Mẹ, hôm nay hắn đi rồi, người để con hận nhiều năm như vậy đi rồi, con tận mắt thấy được hắn trút xuống một hơi cuối cùng, thế nhưng con không có nửa điểm cảm giác vui vẻ, nhìn dáng vẻ con gái của hắn thương tâm, con nhớ đến thời điểm mẹ đi, dáng vẻ của chính con. Tuy rằng khi đó con mới năm tuổi, thế nhưng bản thân con nhớ rất rõ ràng, là sai lầm của hắn để mẹ rời con mà đi. Hắn cầu xin con buông tha con gái hắn, chuyện không thể nào, con tuyệt đối sẽ không buông tha cô ấy."
Thư kí vương gọi xong điện thoại quay đầu lại Phương Ngôn, "đổng sự trưởng nói tùy cô, cô là muốn bây giờ liên hệ hay là..."
"Bây giờ đi, đúng là đã làm phiền anh rồi."
"Phương Ngôn, tôi hiểu rõ ý của cô, nếu không thì làm một đạo trường (nơi cúng) loại nhỏ, cô giúp bác sĩ Phương giữ qua đầu thất. Phương diện chi phí, để tôi chi trả, coi như một chút báo đáp của tôi đối với bác sĩ Phương đi" thư kí Vương cảm thấy không thể cứ như vậy đem người đưa đến nơi hỏa táng, nếu như là người bình thường anh ta chắc chắn sẽ không nhúng tay, thế nhưng bác sĩ Phương vệ trước đây đã cứu mẹ anh ta, nếu để cho mẹ anh biết anh làm như vậy, về nhà khẳng định sống ngày không dễ chịu.
"Vương tiên sinh quen biết ba tôi?" Phương Ngôn rất kinh ngạc nhìn thư kí Vương, chuyện lúc trước của ba chính mình hoàn toàn cũng không biết. Trước mặt tới một cô gái nhà giàu kiêu ngạo nói ba thiếu cô mạng người, hiện tại tới một người thư kí Vương nguyện ý ở trong phạm vi năng lực của anh ta giúp ba nàng mở một đạo trường nhoo nhỏ qua đầu thất.
"Tôi không quen biết bác sĩ Phương, nhưng mà tôi biết ông ấy đã cứu mẹ của tôi, vì lẽ đó cô thì để tôi báo ân đi."
"Vậy anh biết ba tôi và Phó Tình rốt cuộc là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không? Ba trước giờ không đề cập với tôi chuyện lúc trước của ông ấy, cho nên tôi cũng không biết, tại sao Phó Tình nói ba tôi nợ cô ấy mạng người." rất không dễ dàng đến một người quen biết ba, nàng muốn biết trước đây ba rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện của đổng sự trưởng tôi từng nghe qua, nhưng đây không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết. Thế nhưng cô không biết không phải tôi có thể nói, chờ chuyện của bác sĩ Phương giải quyết xong, cô ấy sẽ đích thân nói với cô. Bây giờ duy nhất có thể làm giúp cô, chỉ có những thứ này."
"Nga...cám ơn ý tốt của Vương tiên sinh, tôi thay ba xin nhận tấm lòng. Nhưng vẫn là không làm phiền anh, anh giúp tôi trực tiếp liên hệ nơi hỏa táng đi, tôi còn phải về quê giải quyết chuyện khác" tuy đối phương nói là báo ân, nhưng chính mình không muốn lại nợ bất cứ ân tình của người nào.
"Được rồi, vậy cô đợi tôi một chút, tôi lập tức đi liên hệ. Cô cũng không cần ở đây đợi, trước tiên cô trở về tắm rửa ăn gì đi, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cô."
Phương Ngôn ngẫm lại cũng phải, bản thân luôn phải sạch sạch sẽ sẽ tiễn ba mẹ đoạn đường cuối cùng. "Được, vậy tôi trở về kí túc xá, anh phải nhớ thông báo cho tôi." Phương Ngôn mặc dù là tốt nghiệp, nhưng nàng vẫn ở kí túc xá của trường học. Nhưng mà nàng cần phải rời khỏi trước khi vào học, khai giảng học sinh mới vào thì không có giường của nàng, bây giờ nàng còn có thể ở trong trường học là giáo viên hướng dẫn của nàng tìm người giúp đỡ để nàng ở tạm.
Hết chương 2:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.