Chương 8: Điều bí mật
Lưu Ly Tiên
07/05/2015
Cuộc đời mà đâu ai biết trước ngày mai sẽ ra sao. Cho nên
cách duy nhất có thể làm là sống hết mình với hiện tại. Đừng ngoảnh đầu nhìn lại
quá khứ, dù là nó rất đẹp rất hoa mĩ thì cũng đã qua rồi. Hôm nay là một ngày mới
để bạn thử sức mình và trãi nghiệm những điều mới. Hãy vui lên nha. ( Xin lỗi
vì mình lâu ra chap mới).
***
Cuộc đời của mỗi người cũng như là quyển nhật kí vậy. Bạn biết không khi bạn ngừng bút ở trang này thì trang sau sẽ là một câu chuyện mới. Và Lưu Ly cũng như thế…
4 năm trôi qua… tại Austraylia….
“ Alo, Lủn này. Mày khỏe chứ, tao nhớ mày quá! Mình tính chừng nào về thế. Định để tao chờ mày đến râu mọc tới càm rồi mày mới chịu về à?” _ Hạnh Thúy quát trong điện thoại.
“ À, mai đây về, đó đừng có lo. Chờ đây ổn định mọi thứ cho cha mẹ và còn thủ tục chuyển trường nữa.”_ Lưu Ly đáp lời.
“ Mà lần này về nước là định cư luôn hay còn bay qua bay lại. Tao thấy nay tai nạn máy bay còn nhiều hơn xe cộ, mày bay bay còn chừng khủng bố đấy.” _Thúy hăm dọa.
“ Không, đây quyết rồi. Đây cần phải kiếm tiền, thật nhiều tiền. Mà ở ÚC thì còn ba mẹ, họ sợ mình làm việc nặng nhọc nhưng đó thấy rồi hoàn cảnh gia đình bây giờ…” _ Lưu Ly buồn bã.
“ Thôi được rồi. Mai về rồi hãy nói” _ Hạnh Thúy tắt điện thoại, thở dài… “ Con nhỏ này sao số khổ thế”.
Tại sân bay, mọi người tấp nập ngược xuôi. Ai cũng khẩn trương tìm người thân sau một chuyến bay dài. Thúy đứng dựa lưng lên bức tường lạnh, đôi mắt ngó xa xăm tìm bóng hình ai đó. Thật lâu sau, một cô gái tóc cột cao, đôi mắt đen láy, khuôn mặt trắng hồng với những đường cong thanh tú. Cô gái ấy chạy nhanh về phía Hạnh Thúy, Thúy chưa kịp phản ứng gì đã bị người kia ôm vào lòng, siết rất chặt làm cô không thở nổi. Chừng nữa phút sau, cánh tay thon dài ấy nhẹ nhàng buông xuống. Giọng nói trong trẻo vang lên : “ Chúng ta về thôi”.
Hạnh Thúy không nói gì, im lặng nhìn cô, sau đó gật đầu đồng ý. Lưu Ly khoác tay Thúy như tình nhân, hai người sải bước đến bên đường đón xe. Suốt chặng đường về họ không nói câu nào mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
Biệt thự Rose…
- Tạm thời cứ ở đây đi. Dù sao nhà mày cũng bay cùng món nợ đó rồi. Hiện tại bây giờ tao nuôi mày. Đợi mày học ra làm có tiền rồi trả tao cũng được.
- Đây biết rồi, được nuôi thì phải tranh thủ ăn mới được. Đây đói bụng quá.
- Khỉ con. _ Thúy bốp mũi Lưu Ly cái, rồi bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng ăn xa hoa, nhìn mà muốn lé con mắt. Giữa phòng ăn là một cái bàn to ơi là to, trên ấy có một bộ trà làm từ gốm Bát Tràng, một lọ hoa ly trắng, không gian thoang thoảng mùi Lavender mà Lưu Ly thích. Tất cả thức ăn đều được mang lên. Nhìn mà nhận xét thì chỉ có một từ “ xa xỉ”. Ly khẽ nhíu mài, thúc tay Thúy.
- Ăn mà cũng nhìn thế sao? Đây là người không phải heo nhé. Nuôi kiểu này làm tới hết đời chắc cũng không trả hết nợ.
- Vậy thì ở luôn, hầu hạ tao suốt đời, không cần trả nợ.
- Xía, mơ đi.
- Mày tính học trường nào?
- Tạm thời mình muốn làm nghệ thuật, như vậy nhanh kiếm ra tiền. Đồng thời mình cũng có khả năng trang trải để học ngành luật.
- Không cần cực thế, tao lo cho mày được.
- Thôi, đừng như vậy, đây nợ đó nhiều rồi. Nếu không có tiền của đó chắc cả nhà đây mất mạng rồi. không thể sống bám người khác mãi.
- Ok. Tùy cưng.
- Đừng có xưng hô với đây kiểu đó….
Hạnh Thúy tính gấp miếng cá cho Ly, nghe cô nói vậy, bàn tay khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ly. Có điều gì đó cô rất muốn nói ra nhưng cuối cùng cũng giấu lại. Cúi đầu ăn, trong đầu hiện lên là hình ảnh của Chấn Cơ. Từ khi hai người chia tay, cô hoàn toàn mất liên lạc với Chấn Cơ. Cũng đúng thôi, cậu ta chắc chắn rất giận cô. Nhưng một hôm, Cơ gọi điện đến nói rằng nhà Ly đã xảy ra chuyện, cô không tin nhưng Chấn Cơ đã giải thích một câu ngắn gọn. “ Chưa muốn cô ta chết thì mau dung tiền tôi gửi qua thẻ tín dụng trả nợ cho nhà cô ta đi, tốt nhất là nhanh lên.” Hạnh Thúy tái mặt, có chuyện về gia đình Ly mà cô không biết sao? Vừa lo nhưng cũng vừa giận. Nhưng chắc chắn là Chấn Cơ không có lừa mình. Cô vội vàng ra ngân hàng kiểm tra thẻ tín dụng. Trong thẻ cô không ngờ lại có 1 khoảng tiền rất lớn: 1 tỉ. Trời ơi, rút cuộc là chuyện gì, sao Chấn Cơ lại gửi số tiền lớn như vậy?
Cô láy xe phóng nhanh trên đường, vượt vô số đèn đỏ chạy nhanh đến nhà Ly. Cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là cái ngôi nhà xinh xắn đầy đủ tiện nghi bây giờ chỉ còn mỗi cái vỏ. Ba Ly thì đứng chống nạnh đi qua đi lại. Mẹ Ly khóc đến ngất đi. Chỉ có Ly là ngồi đó như một con búp bê sứ. Chạm nhẹ tay cũng có thể làm nó vỡ vụn. Nhìn cô trong còn thảm hơn cả mẹ mình. Hạnh Thúy chạy ngay vào nhà, không màn đến việc chào hỏi người lớn. Ôm lấy Lưu Ly, cánh môi hồng cố gắng nặn từng chữ : “ Ổn rồi, tớ đây”. Lưu Ly ngước lên, cái đầu tiên cô làm là nắm lấy tay Thúy, hỏi nhẹ : “ sẽ chết đúng không, tiền nợ đó, nhà tôi không có khả năng trả. Nếu có chết thì mình tôi đủ rồi. đừng làm hại gia đình tôi.” Nói xong Ly ngất lịm trong tay Thúy. Khi cô tỉnh lại mọi chuyện đã được giải quyết. Ly không hỏi một câu nói, cô luôn cho rằng Thúy là người cứu cô, cứu gia đình cô. Qua mọi việc, người nhà qua Úc làm ăn, Lưu Ly bắt buộc theo cùng. Sau 4 năm cuộc sống vẫn không khá hơn, thậm chí càng ngày càng tệ hại. Ly quyết định quay về, một là trả nợ cho Thúy, hai là làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.
Dù gì bên đó sống trong một căn nhà cấp 4, nheo nhút người, có thể nói là rất tệ. Về đây sẽ yên tĩnh và nhiều cơ hội để lập nghiệp hơn. Ly thầm hứa là sẽ cố gắng, cố gắng hết sức….
Hạnh Thúy thì không biết phải làm sao. Dù gì Cơ và Ly cũng chia tay rồi, nói ra sự thật liệu có cứu vãn nổi tình yêu ấy. Nhưng đã 4 năm trôi qua, ai cũng đã lớn. Cơ chưa chắc là không tìm được người mình thích. Mẹ cậu ta thì khỏi nói, độc đoán, ngang ngược. Mà Ly lại không muốn nhìn nhắc đến Cơ, chỉ mới xưng hô theo cách Cơ hay làm “ Cưng “ thui mà đã muốn cắn chết mình . Thôi dấu luôn cho rồi…
Bữa trưa cứ thế diễn ra trong im lặng….. mà bão trong lòng thì đang diễn ra cuồn cuộn
***
Cuộc đời của mỗi người cũng như là quyển nhật kí vậy. Bạn biết không khi bạn ngừng bút ở trang này thì trang sau sẽ là một câu chuyện mới. Và Lưu Ly cũng như thế…
4 năm trôi qua… tại Austraylia….
“ Alo, Lủn này. Mày khỏe chứ, tao nhớ mày quá! Mình tính chừng nào về thế. Định để tao chờ mày đến râu mọc tới càm rồi mày mới chịu về à?” _ Hạnh Thúy quát trong điện thoại.
“ À, mai đây về, đó đừng có lo. Chờ đây ổn định mọi thứ cho cha mẹ và còn thủ tục chuyển trường nữa.”_ Lưu Ly đáp lời.
“ Mà lần này về nước là định cư luôn hay còn bay qua bay lại. Tao thấy nay tai nạn máy bay còn nhiều hơn xe cộ, mày bay bay còn chừng khủng bố đấy.” _Thúy hăm dọa.
“ Không, đây quyết rồi. Đây cần phải kiếm tiền, thật nhiều tiền. Mà ở ÚC thì còn ba mẹ, họ sợ mình làm việc nặng nhọc nhưng đó thấy rồi hoàn cảnh gia đình bây giờ…” _ Lưu Ly buồn bã.
“ Thôi được rồi. Mai về rồi hãy nói” _ Hạnh Thúy tắt điện thoại, thở dài… “ Con nhỏ này sao số khổ thế”.
Tại sân bay, mọi người tấp nập ngược xuôi. Ai cũng khẩn trương tìm người thân sau một chuyến bay dài. Thúy đứng dựa lưng lên bức tường lạnh, đôi mắt ngó xa xăm tìm bóng hình ai đó. Thật lâu sau, một cô gái tóc cột cao, đôi mắt đen láy, khuôn mặt trắng hồng với những đường cong thanh tú. Cô gái ấy chạy nhanh về phía Hạnh Thúy, Thúy chưa kịp phản ứng gì đã bị người kia ôm vào lòng, siết rất chặt làm cô không thở nổi. Chừng nữa phút sau, cánh tay thon dài ấy nhẹ nhàng buông xuống. Giọng nói trong trẻo vang lên : “ Chúng ta về thôi”.
Hạnh Thúy không nói gì, im lặng nhìn cô, sau đó gật đầu đồng ý. Lưu Ly khoác tay Thúy như tình nhân, hai người sải bước đến bên đường đón xe. Suốt chặng đường về họ không nói câu nào mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
Biệt thự Rose…
- Tạm thời cứ ở đây đi. Dù sao nhà mày cũng bay cùng món nợ đó rồi. Hiện tại bây giờ tao nuôi mày. Đợi mày học ra làm có tiền rồi trả tao cũng được.
- Đây biết rồi, được nuôi thì phải tranh thủ ăn mới được. Đây đói bụng quá.
- Khỉ con. _ Thúy bốp mũi Lưu Ly cái, rồi bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng ăn xa hoa, nhìn mà muốn lé con mắt. Giữa phòng ăn là một cái bàn to ơi là to, trên ấy có một bộ trà làm từ gốm Bát Tràng, một lọ hoa ly trắng, không gian thoang thoảng mùi Lavender mà Lưu Ly thích. Tất cả thức ăn đều được mang lên. Nhìn mà nhận xét thì chỉ có một từ “ xa xỉ”. Ly khẽ nhíu mài, thúc tay Thúy.
- Ăn mà cũng nhìn thế sao? Đây là người không phải heo nhé. Nuôi kiểu này làm tới hết đời chắc cũng không trả hết nợ.
- Vậy thì ở luôn, hầu hạ tao suốt đời, không cần trả nợ.
- Xía, mơ đi.
- Mày tính học trường nào?
- Tạm thời mình muốn làm nghệ thuật, như vậy nhanh kiếm ra tiền. Đồng thời mình cũng có khả năng trang trải để học ngành luật.
- Không cần cực thế, tao lo cho mày được.
- Thôi, đừng như vậy, đây nợ đó nhiều rồi. Nếu không có tiền của đó chắc cả nhà đây mất mạng rồi. không thể sống bám người khác mãi.
- Ok. Tùy cưng.
- Đừng có xưng hô với đây kiểu đó….
Hạnh Thúy tính gấp miếng cá cho Ly, nghe cô nói vậy, bàn tay khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ly. Có điều gì đó cô rất muốn nói ra nhưng cuối cùng cũng giấu lại. Cúi đầu ăn, trong đầu hiện lên là hình ảnh của Chấn Cơ. Từ khi hai người chia tay, cô hoàn toàn mất liên lạc với Chấn Cơ. Cũng đúng thôi, cậu ta chắc chắn rất giận cô. Nhưng một hôm, Cơ gọi điện đến nói rằng nhà Ly đã xảy ra chuyện, cô không tin nhưng Chấn Cơ đã giải thích một câu ngắn gọn. “ Chưa muốn cô ta chết thì mau dung tiền tôi gửi qua thẻ tín dụng trả nợ cho nhà cô ta đi, tốt nhất là nhanh lên.” Hạnh Thúy tái mặt, có chuyện về gia đình Ly mà cô không biết sao? Vừa lo nhưng cũng vừa giận. Nhưng chắc chắn là Chấn Cơ không có lừa mình. Cô vội vàng ra ngân hàng kiểm tra thẻ tín dụng. Trong thẻ cô không ngờ lại có 1 khoảng tiền rất lớn: 1 tỉ. Trời ơi, rút cuộc là chuyện gì, sao Chấn Cơ lại gửi số tiền lớn như vậy?
Cô láy xe phóng nhanh trên đường, vượt vô số đèn đỏ chạy nhanh đến nhà Ly. Cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là cái ngôi nhà xinh xắn đầy đủ tiện nghi bây giờ chỉ còn mỗi cái vỏ. Ba Ly thì đứng chống nạnh đi qua đi lại. Mẹ Ly khóc đến ngất đi. Chỉ có Ly là ngồi đó như một con búp bê sứ. Chạm nhẹ tay cũng có thể làm nó vỡ vụn. Nhìn cô trong còn thảm hơn cả mẹ mình. Hạnh Thúy chạy ngay vào nhà, không màn đến việc chào hỏi người lớn. Ôm lấy Lưu Ly, cánh môi hồng cố gắng nặn từng chữ : “ Ổn rồi, tớ đây”. Lưu Ly ngước lên, cái đầu tiên cô làm là nắm lấy tay Thúy, hỏi nhẹ : “ sẽ chết đúng không, tiền nợ đó, nhà tôi không có khả năng trả. Nếu có chết thì mình tôi đủ rồi. đừng làm hại gia đình tôi.” Nói xong Ly ngất lịm trong tay Thúy. Khi cô tỉnh lại mọi chuyện đã được giải quyết. Ly không hỏi một câu nói, cô luôn cho rằng Thúy là người cứu cô, cứu gia đình cô. Qua mọi việc, người nhà qua Úc làm ăn, Lưu Ly bắt buộc theo cùng. Sau 4 năm cuộc sống vẫn không khá hơn, thậm chí càng ngày càng tệ hại. Ly quyết định quay về, một là trả nợ cho Thúy, hai là làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.
Dù gì bên đó sống trong một căn nhà cấp 4, nheo nhút người, có thể nói là rất tệ. Về đây sẽ yên tĩnh và nhiều cơ hội để lập nghiệp hơn. Ly thầm hứa là sẽ cố gắng, cố gắng hết sức….
Hạnh Thúy thì không biết phải làm sao. Dù gì Cơ và Ly cũng chia tay rồi, nói ra sự thật liệu có cứu vãn nổi tình yêu ấy. Nhưng đã 4 năm trôi qua, ai cũng đã lớn. Cơ chưa chắc là không tìm được người mình thích. Mẹ cậu ta thì khỏi nói, độc đoán, ngang ngược. Mà Ly lại không muốn nhìn nhắc đến Cơ, chỉ mới xưng hô theo cách Cơ hay làm “ Cưng “ thui mà đã muốn cắn chết mình . Thôi dấu luôn cho rồi…
Bữa trưa cứ thế diễn ra trong im lặng….. mà bão trong lòng thì đang diễn ra cuồn cuộn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.