Chương 6: Sóng gió kéo đến
Lưu Ly Tiên
07/05/2015
Chương 6:
Sân bay 9h20, từ trong sân bay xuất hiện một bóng dáng yêu kiều, một cô gái mang vẻ đẹp phương Đông nhìn trong khá năng động. Cái kính mát to che gần nữa khuôn mặt xinh xắn nhưng cũng làm tôn lên nét thùy mị. Chiếc váy màu hồng khẽ bay trong gió tạo cho người nhìn cảm giác mềm mại, êm ã. Cô ấy không ai xa lạ chính là Hạnh Thúy _ người bạn thân của Lủn. Có lẻ Thúy đã Thấy Lưu Ly nên bất chấp hình tượng nhu mì chạy nhanh tới chỗ cô bạn thân đang đứng. Cứ tưởng là họ sẽ ôm lấy nhau khóc lóc một phen nhưng không, Hạnh Thúy chạy vội lại mắng thật to,âm lượng vô cùng lớn:
- Mày khùng quá rồi á! Con này sao lại như vậy.
Lưu Ly tròn xoe mắt, mặt lập tức đỏ lên 1 tầng như thoa phấn.
- Nếu đó muốn xỉ nhục đây trước mặt mọi người thì xem như đó thành công rồi. Congratulation!
Hạnh Thúy hiểu ra mình hơi “lố” vội vàng nhìn xung quanh thấy ai cũng nhìn mình như thú trong rừng mới ra, lập tức ho khan 1 tiếng. Xoay người nắm chặt tay Lưu Ly:
- Xin lỗi, tại tao hấp tấp quá.
- Mình về nhà rồi nói tiếp.
Rồi hai người nắm tay rời khỏi sân bay, bóng họ khuất dần sau làn xe cộ.
Về đến nhà của Thúy.
- Kể tao nghe rõ hơn được rồi chứ.
Lưu Ly không vội, tự động xuống bếp cầm 2 ly nước, đặt lên bàn trà. Uống một hơi rồi nhẹ nhàng hỏi.
- Đó có biết “ sự tích bươm bướm” không?
- Không, mà sao lại nói vậy.
Làm ngơ không trả lời câu hỏi ấy,cô vẫn tiếp tục đề tài của mình.
- Đây có lần nghe người khác kể lại : “Ở một vùng đất xa xôi, nơi đó có một người tên là Ankle. Anh sống một mình nơi dãy đồi và xung quanh Ankle toàn là những động vật đáng yêu. Hằng ngày, anh đều đi đốn củi, trồng cây và cứu giúp các con thú bị thương. Có một chú bướm thường hay đậu vào vai anh, nghe anh hát và kể chuyện. Ankle cứ nghĩ rằng chú bướm xinh đẹp kia sẽ không bao giờ lên tiếng trả lời lại anh thế nên anh cứ vô tư nói tất cả những gì mình nghĩ. Ankle không hề biết chú bướm kia thật sự là ai. Đến một ngày chú bướm đột nhiên mất tích, không còn kề bên Ankle như ngày nào nữa. Anh vội vã tìm kiếm hết khu rừng này đến khu rừng khác. Cho đến khi mình đã kiệt sức, anh ngước mắt nhìn lên thì thấy mình đang đứng trước một lâu đài. Nơi đây cỏ cây héo tàn, hoang vu và lạnh lẽo. Anh nhìn thấy chú bướm của mình bay lượn vòng quanh lâu đài rồi đột nhiên rơi nhanh xuống đất như một chiếc lá khô. Ankle chạy nhanh đến, nâng niu bướm trên tay và hỏi rằng : “ Làm sao thế? Bướm à,đừng chết, nói cho ta biết làm sao mới cứu được em.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong không gian quái dị : “ Máu,hãy cho tôi máu của anh.” Ankle nghe vậy, cắn đầu ngón tay, máu anh chảy ra, rơi trên người bướm. Từ từ nó tỉnh dậy và như có phép thần, chú bướm kia trở lại là người. Nhưng còn có điều bất ngờ hơn là, trên tay cô gái ấy là một con dao khảm ngọc, nó không thương tiếc ghim vào người anh. Máu anh chảy ra, khắp cả khu rừng chết tràn ngập máu, nhưng cây cối nơi đây bỗng dưng tươi tốt lạ thường. Nhìn cô gái anh chỉ nói một câu : “ Có lẻ ta đã sai, hai chúng ta không phải sinh ra dành cho nhau.” Cô gái với vẻ mặt sắc lạnh : “ Thật ra ta chính là phù thủy của khu rừng chết này, cái ta làm là muốn nó sống lại. Và ngươi chính là kẻ hy sinh, ngươi thật ngốc.” Anh đưa tay chạm vào mặt cô : “Hy sinh cho người mình yêu thì không có gì đáng hối hận, tôi mong em sẽ hạnh phúc.” Rồi anh ngủ say trong vòng tay cô, khi mắt anh nhắm lại, cả người anh phát sáng và chẳng phút chốc biến thành một con bướm màu cam mà người ta gọi là Apolo. Cô gái ngước mắt nhìn anh khẽ cười, sống tiếp tục cuộc sống bất tử của mình…..”
- Sao không kể tiếp? _Thúy thắc mắc.
- Cái kết cậu tự suy nghĩ đi._ Lủn trả lời.
- Bực à nha._ Hạnh Thúy quát.
- Tôi muốn cậu giúp.
Hai người nói chuyện mà không liên quan gì với nhau, câu hỏi và câu trả lời không hề khớp nhưng họ vẫn hiểu. hay thật, bạn thân mà.
***
Hôm sau, ở trong lớp học có 2 bạn trẻ trò chuyện rôm rã trong lớp. Hạnh Thúy kéo tay chắn Cơ:
- Này,đi mua bánh cùng tớ đi.
- Không!
- Sao?
- Lười.
- Vậy nảy giờ thấy Lưu Ly không, tôi muốn tìm nó.
Chấn Cơ ngó xung quanh,trong lòng chợt nghĩ: “ con bé này sao cứ hay chạy lung tung thế, về phải giáo huấn lại mới được.” Rồi cũng phải theo bước Hạnh Thúy ra cantin.
Đi ngang qua một góc khuất đâu đó có tiếng ai vọng lại, giọng nói rất quen thuộc, không quá ngọt ngào nhưng rất dễ nghe. Hình như là Lưu Ly, cái tên ấy hiện lên trong đầu ngay lập tức. Vội nhìn về nơi đó, Phong và Lủn đang nói chuyện rất hăng say. Tay Phong cũng choàng lên vai cô nhưng cô không hề tránh, cơn giận lên đến đỉnh điểm. Chấn Cơ chạy ngay qua đó……..
Sân bay 9h20, từ trong sân bay xuất hiện một bóng dáng yêu kiều, một cô gái mang vẻ đẹp phương Đông nhìn trong khá năng động. Cái kính mát to che gần nữa khuôn mặt xinh xắn nhưng cũng làm tôn lên nét thùy mị. Chiếc váy màu hồng khẽ bay trong gió tạo cho người nhìn cảm giác mềm mại, êm ã. Cô ấy không ai xa lạ chính là Hạnh Thúy _ người bạn thân của Lủn. Có lẻ Thúy đã Thấy Lưu Ly nên bất chấp hình tượng nhu mì chạy nhanh tới chỗ cô bạn thân đang đứng. Cứ tưởng là họ sẽ ôm lấy nhau khóc lóc một phen nhưng không, Hạnh Thúy chạy vội lại mắng thật to,âm lượng vô cùng lớn:
- Mày khùng quá rồi á! Con này sao lại như vậy.
Lưu Ly tròn xoe mắt, mặt lập tức đỏ lên 1 tầng như thoa phấn.
- Nếu đó muốn xỉ nhục đây trước mặt mọi người thì xem như đó thành công rồi. Congratulation!
Hạnh Thúy hiểu ra mình hơi “lố” vội vàng nhìn xung quanh thấy ai cũng nhìn mình như thú trong rừng mới ra, lập tức ho khan 1 tiếng. Xoay người nắm chặt tay Lưu Ly:
- Xin lỗi, tại tao hấp tấp quá.
- Mình về nhà rồi nói tiếp.
Rồi hai người nắm tay rời khỏi sân bay, bóng họ khuất dần sau làn xe cộ.
Về đến nhà của Thúy.
- Kể tao nghe rõ hơn được rồi chứ.
Lưu Ly không vội, tự động xuống bếp cầm 2 ly nước, đặt lên bàn trà. Uống một hơi rồi nhẹ nhàng hỏi.
- Đó có biết “ sự tích bươm bướm” không?
- Không, mà sao lại nói vậy.
Làm ngơ không trả lời câu hỏi ấy,cô vẫn tiếp tục đề tài của mình.
- Đây có lần nghe người khác kể lại : “Ở một vùng đất xa xôi, nơi đó có một người tên là Ankle. Anh sống một mình nơi dãy đồi và xung quanh Ankle toàn là những động vật đáng yêu. Hằng ngày, anh đều đi đốn củi, trồng cây và cứu giúp các con thú bị thương. Có một chú bướm thường hay đậu vào vai anh, nghe anh hát và kể chuyện. Ankle cứ nghĩ rằng chú bướm xinh đẹp kia sẽ không bao giờ lên tiếng trả lời lại anh thế nên anh cứ vô tư nói tất cả những gì mình nghĩ. Ankle không hề biết chú bướm kia thật sự là ai. Đến một ngày chú bướm đột nhiên mất tích, không còn kề bên Ankle như ngày nào nữa. Anh vội vã tìm kiếm hết khu rừng này đến khu rừng khác. Cho đến khi mình đã kiệt sức, anh ngước mắt nhìn lên thì thấy mình đang đứng trước một lâu đài. Nơi đây cỏ cây héo tàn, hoang vu và lạnh lẽo. Anh nhìn thấy chú bướm của mình bay lượn vòng quanh lâu đài rồi đột nhiên rơi nhanh xuống đất như một chiếc lá khô. Ankle chạy nhanh đến, nâng niu bướm trên tay và hỏi rằng : “ Làm sao thế? Bướm à,đừng chết, nói cho ta biết làm sao mới cứu được em.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong không gian quái dị : “ Máu,hãy cho tôi máu của anh.” Ankle nghe vậy, cắn đầu ngón tay, máu anh chảy ra, rơi trên người bướm. Từ từ nó tỉnh dậy và như có phép thần, chú bướm kia trở lại là người. Nhưng còn có điều bất ngờ hơn là, trên tay cô gái ấy là một con dao khảm ngọc, nó không thương tiếc ghim vào người anh. Máu anh chảy ra, khắp cả khu rừng chết tràn ngập máu, nhưng cây cối nơi đây bỗng dưng tươi tốt lạ thường. Nhìn cô gái anh chỉ nói một câu : “ Có lẻ ta đã sai, hai chúng ta không phải sinh ra dành cho nhau.” Cô gái với vẻ mặt sắc lạnh : “ Thật ra ta chính là phù thủy của khu rừng chết này, cái ta làm là muốn nó sống lại. Và ngươi chính là kẻ hy sinh, ngươi thật ngốc.” Anh đưa tay chạm vào mặt cô : “Hy sinh cho người mình yêu thì không có gì đáng hối hận, tôi mong em sẽ hạnh phúc.” Rồi anh ngủ say trong vòng tay cô, khi mắt anh nhắm lại, cả người anh phát sáng và chẳng phút chốc biến thành một con bướm màu cam mà người ta gọi là Apolo. Cô gái ngước mắt nhìn anh khẽ cười, sống tiếp tục cuộc sống bất tử của mình…..”
- Sao không kể tiếp? _Thúy thắc mắc.
- Cái kết cậu tự suy nghĩ đi._ Lủn trả lời.
- Bực à nha._ Hạnh Thúy quát.
- Tôi muốn cậu giúp.
Hai người nói chuyện mà không liên quan gì với nhau, câu hỏi và câu trả lời không hề khớp nhưng họ vẫn hiểu. hay thật, bạn thân mà.
***
Hôm sau, ở trong lớp học có 2 bạn trẻ trò chuyện rôm rã trong lớp. Hạnh Thúy kéo tay chắn Cơ:
- Này,đi mua bánh cùng tớ đi.
- Không!
- Sao?
- Lười.
- Vậy nảy giờ thấy Lưu Ly không, tôi muốn tìm nó.
Chấn Cơ ngó xung quanh,trong lòng chợt nghĩ: “ con bé này sao cứ hay chạy lung tung thế, về phải giáo huấn lại mới được.” Rồi cũng phải theo bước Hạnh Thúy ra cantin.
Đi ngang qua một góc khuất đâu đó có tiếng ai vọng lại, giọng nói rất quen thuộc, không quá ngọt ngào nhưng rất dễ nghe. Hình như là Lưu Ly, cái tên ấy hiện lên trong đầu ngay lập tức. Vội nhìn về nơi đó, Phong và Lủn đang nói chuyện rất hăng say. Tay Phong cũng choàng lên vai cô nhưng cô không hề tránh, cơn giận lên đến đỉnh điểm. Chấn Cơ chạy ngay qua đó……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.