Chương 5: Hạnh Thúy trở về
Lưu Ly Tiên
07/05/2015
Chương 5:
Làm sao đây?
Tell me plz…
Mọi người sinh ra là đều có mục đích. Giống như tôi sinh ra là để viết truyện cho các bạn đọc và các bạn sinh ra là để lắng nghe, nhìn và nhận xét những gì diễn ra trong câu chuyện của tôi.
Nhưng thực chất chúng ta sinh ra đời là để tìm kiếm những gì mình yêu thương.
Bạn có thấy như vậy không?
- Haha, chuyện gì thì nhìn cũng biết, hỏi chi cho nhiều._Chấn Cơ bình tỉnh trả lời
- Tại sao lại như vậy? không biết, thềnh đây… huhu. _ Lủn mếu máo
- Được đây thềnh cho cưng,mình cưới nhau đi._ Cơ nói chắc như in
- Khùng à! Đây không chấp nhận đâu._Nó phản bác
- Vậy muốn gì?
- Không biết…. không biết đừng hỏi nữa.
- Vậy cứ như thế đi.
Lưu Ly ôm đầu, bây giờ phải làm sao? Thật ra cô cũng yêu Cơ nhưng không đến mức bán rẻ bản thân. Cô cứ tưởng tình yêu của mình trong sáng, không chút bụi bẩn. Cô còn nghĩ đến lúc tân hôn cô sẽ trao tặng người ấy bản thân của mình. Nhưng giờ thì sao, cảnh tượng trước mắt cũng đủ để cô biết được mình đã làm ra chuyện gì. Dù rằng Chấn Cơ đồng ý chịu trách nhiệm thì ba mẹ cô, ba mẹ Cơ sẽ gật đầu chúc phúc hay không? Hai người còn quá trẻ, ăn chưa no,lo chưa tới, liệu cô và hắn đã sẵn sàng cho cuộc sống gia đình? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Lưu Ly. Cô cứ suy nghĩ mà quên bên cạnh có 1 khuôn mặt rất khó coi.
- Này, chuyện này tôi sẽ nói với đấng bề trên. Cưng lo bên nhà cưng nha. Mình cưới nhau nha, haha._ Lời hắn nói làm ai đó tỉnh lại từ trong mộng.
- Khoan đã…. Tôi……à đây….chưa chuẩn bị tinh thần, chờ một thời gian nữa có được không?_Lần này Lưu Ly rất tỉnh táo.
- Ưm….. Thôi được. Chờ tí nữa cho cô vợ nhỏ chuẩn bị tinh thần, tội vợ tôi quá.
- Ai là vợ đó……… Không được nói bậy.
Vừa nói, vừa đứng lên, chiếc chăn trùm kín thân thể ai kia rơi xuống, tất cả cảnh sắc rơi vào mắt hắn không sót 1 chi tiết nào.
- Á! Quỷ háo sắc,nhắm mắt lại cho tôi._Lủn hét lên.
- Ok! Xin lỗi vợ, nhưng anh nghĩ lỗi do em mà, anh vô tội. Anh đi ra ngoài trước, em thay đồ đi._Nói xong khuất dạng.
Mọi chuyện sao thế này, rõ ràng là muốn buông tay nhưng tại sao không thể. Có lẽ cô và hắn thiếu nợ nhau,món nợ tình này có lẻ đã nối họ lại làm một. Nhưng sợi dây tơ hồng ấy có đủ dài, đủ dai để buộc họ lại mãi mãi. Buổi tiệc vui nào thì cũng sẽ đến lúc tàn, Lủn lại là đứa đặc biệt không thích những thứ đột ngột như chia tay, xa nhau và nỗi buồn. Chia tay với Thúy là điều cô nuối tiếc nhất nhưng giờ biết làm sao khi hoàn cảnh không cho phép. Bây giờ cô thật sự rất muốn nghe Hạnh Thúy gọi mình dạy đi học vào buổi sáng, cứ cằng nhằng khi cô làm điều gì đó sai. Cô rất rất nhớ, rất muốn gặp “Lắm Hành Thúi” của cô.
Điện thoại lúc ấy chợt vang lên, là Thúy, thật sự là Thúy, Lưu Ly không tin vào mắt mình, cắn chặt môi cho nước mắt ngừng tuôn trào. Cô, cô biết làm sao,nói gì đây, nhưng không thể để điện thoại reo mãi, cô gượng gạo bất máy.
- A nhô, “Hành Thúi” bây giờ mới nhớ đến đây sao? Chết đâu mà bây giờ mới gọi về thế. Hay bị người ta bắt cóc tống tiền kêu mình đi chuộc đấy, à,không, chắc bị trai đá rồi mới nhớ tới chị em đúng không, khai mau ta sẽ thứ tội cho._ Nói cả lèo.
- Trời ơi là trời, tao khổ quá mà, qua đây tùm lum chuyện hết,mà mới có ngày là tao gọi cho mày, còn bất bẻ nữa là sao? Mày muốn gì,muốn ăn dậm hông? Tao thấy mày nên trở lại thời trẻ trâu là vừa. Với lại tên tao là Hạnh Thúy, không phải hành thúi. Ok. Còn kêu vậy nữa là chết nha con kia,..._giáo huấn nghiêm dữ.
- Ó ồ, I’m so sorry but i love you đó con khùng, không kêu nữa nhưng.... thui,mày nói tiếp đi._ Lủn do dự không biết nên nói hay không.
- Bên mày có chuyện gì à? Sao ấp úng, mày không có tác phong nói chuyện vậy._ Bắt đầu hoài nghi.
- Có sao đâu!
- Khai mau.
- Có gì đâu khai.
- Khai không?
- Đây đang ở bedroom không phải bathroom,không có toilet, sao mà khai được?
- Đừng giỡn mặt nha,không khai tao từ này.
- Không có thật mà
- Vậy được, từ nay về sau đừng nói chuyện với tao nữa, tao không có đứa bạn như mày._Hạnh Thúy tức giận.
- Được rồi tao nói.
- ...
- Thật ra, mấy hôm trước mẹ Cơ có kiếm tao, bảo tao rời xa, tha cho Cơ. Tao đã làm vậy nhưng không ngờ.... không ngờ...
- Không ngờ gì?
- Giữa tụi tao xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Ý muốn gì?
- Chuyện nam .....nữ_ Cố hết sức nói ra.
“Đoàng” có ai đó bắt đầu choáng, 2 đứa này mạnh nha. Mình vừa đi có bữa làm ra chuyện động trời. Nhưng phải làm sao đây,Lặng im 2 phút. Đầu dây bên kia có tín hiệu: “ Ngày mai tao về”. Nói xong Hạnh Thúy cúp máy.
Làm sao đây?
Tell me plz…
Mọi người sinh ra là đều có mục đích. Giống như tôi sinh ra là để viết truyện cho các bạn đọc và các bạn sinh ra là để lắng nghe, nhìn và nhận xét những gì diễn ra trong câu chuyện của tôi.
Nhưng thực chất chúng ta sinh ra đời là để tìm kiếm những gì mình yêu thương.
Bạn có thấy như vậy không?
- Haha, chuyện gì thì nhìn cũng biết, hỏi chi cho nhiều._Chấn Cơ bình tỉnh trả lời
- Tại sao lại như vậy? không biết, thềnh đây… huhu. _ Lủn mếu máo
- Được đây thềnh cho cưng,mình cưới nhau đi._ Cơ nói chắc như in
- Khùng à! Đây không chấp nhận đâu._Nó phản bác
- Vậy muốn gì?
- Không biết…. không biết đừng hỏi nữa.
- Vậy cứ như thế đi.
Lưu Ly ôm đầu, bây giờ phải làm sao? Thật ra cô cũng yêu Cơ nhưng không đến mức bán rẻ bản thân. Cô cứ tưởng tình yêu của mình trong sáng, không chút bụi bẩn. Cô còn nghĩ đến lúc tân hôn cô sẽ trao tặng người ấy bản thân của mình. Nhưng giờ thì sao, cảnh tượng trước mắt cũng đủ để cô biết được mình đã làm ra chuyện gì. Dù rằng Chấn Cơ đồng ý chịu trách nhiệm thì ba mẹ cô, ba mẹ Cơ sẽ gật đầu chúc phúc hay không? Hai người còn quá trẻ, ăn chưa no,lo chưa tới, liệu cô và hắn đã sẵn sàng cho cuộc sống gia đình? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Lưu Ly. Cô cứ suy nghĩ mà quên bên cạnh có 1 khuôn mặt rất khó coi.
- Này, chuyện này tôi sẽ nói với đấng bề trên. Cưng lo bên nhà cưng nha. Mình cưới nhau nha, haha._ Lời hắn nói làm ai đó tỉnh lại từ trong mộng.
- Khoan đã…. Tôi……à đây….chưa chuẩn bị tinh thần, chờ một thời gian nữa có được không?_Lần này Lưu Ly rất tỉnh táo.
- Ưm….. Thôi được. Chờ tí nữa cho cô vợ nhỏ chuẩn bị tinh thần, tội vợ tôi quá.
- Ai là vợ đó……… Không được nói bậy.
Vừa nói, vừa đứng lên, chiếc chăn trùm kín thân thể ai kia rơi xuống, tất cả cảnh sắc rơi vào mắt hắn không sót 1 chi tiết nào.
- Á! Quỷ háo sắc,nhắm mắt lại cho tôi._Lủn hét lên.
- Ok! Xin lỗi vợ, nhưng anh nghĩ lỗi do em mà, anh vô tội. Anh đi ra ngoài trước, em thay đồ đi._Nói xong khuất dạng.
Mọi chuyện sao thế này, rõ ràng là muốn buông tay nhưng tại sao không thể. Có lẽ cô và hắn thiếu nợ nhau,món nợ tình này có lẻ đã nối họ lại làm một. Nhưng sợi dây tơ hồng ấy có đủ dài, đủ dai để buộc họ lại mãi mãi. Buổi tiệc vui nào thì cũng sẽ đến lúc tàn, Lủn lại là đứa đặc biệt không thích những thứ đột ngột như chia tay, xa nhau và nỗi buồn. Chia tay với Thúy là điều cô nuối tiếc nhất nhưng giờ biết làm sao khi hoàn cảnh không cho phép. Bây giờ cô thật sự rất muốn nghe Hạnh Thúy gọi mình dạy đi học vào buổi sáng, cứ cằng nhằng khi cô làm điều gì đó sai. Cô rất rất nhớ, rất muốn gặp “Lắm Hành Thúi” của cô.
Điện thoại lúc ấy chợt vang lên, là Thúy, thật sự là Thúy, Lưu Ly không tin vào mắt mình, cắn chặt môi cho nước mắt ngừng tuôn trào. Cô, cô biết làm sao,nói gì đây, nhưng không thể để điện thoại reo mãi, cô gượng gạo bất máy.
- A nhô, “Hành Thúi” bây giờ mới nhớ đến đây sao? Chết đâu mà bây giờ mới gọi về thế. Hay bị người ta bắt cóc tống tiền kêu mình đi chuộc đấy, à,không, chắc bị trai đá rồi mới nhớ tới chị em đúng không, khai mau ta sẽ thứ tội cho._ Nói cả lèo.
- Trời ơi là trời, tao khổ quá mà, qua đây tùm lum chuyện hết,mà mới có ngày là tao gọi cho mày, còn bất bẻ nữa là sao? Mày muốn gì,muốn ăn dậm hông? Tao thấy mày nên trở lại thời trẻ trâu là vừa. Với lại tên tao là Hạnh Thúy, không phải hành thúi. Ok. Còn kêu vậy nữa là chết nha con kia,..._giáo huấn nghiêm dữ.
- Ó ồ, I’m so sorry but i love you đó con khùng, không kêu nữa nhưng.... thui,mày nói tiếp đi._ Lủn do dự không biết nên nói hay không.
- Bên mày có chuyện gì à? Sao ấp úng, mày không có tác phong nói chuyện vậy._ Bắt đầu hoài nghi.
- Có sao đâu!
- Khai mau.
- Có gì đâu khai.
- Khai không?
- Đây đang ở bedroom không phải bathroom,không có toilet, sao mà khai được?
- Đừng giỡn mặt nha,không khai tao từ này.
- Không có thật mà
- Vậy được, từ nay về sau đừng nói chuyện với tao nữa, tao không có đứa bạn như mày._Hạnh Thúy tức giận.
- Được rồi tao nói.
- ...
- Thật ra, mấy hôm trước mẹ Cơ có kiếm tao, bảo tao rời xa, tha cho Cơ. Tao đã làm vậy nhưng không ngờ.... không ngờ...
- Không ngờ gì?
- Giữa tụi tao xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Ý muốn gì?
- Chuyện nam .....nữ_ Cố hết sức nói ra.
“Đoàng” có ai đó bắt đầu choáng, 2 đứa này mạnh nha. Mình vừa đi có bữa làm ra chuyện động trời. Nhưng phải làm sao đây,Lặng im 2 phút. Đầu dây bên kia có tín hiệu: “ Ngày mai tao về”. Nói xong Hạnh Thúy cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.