Chương 3: Trái tim là thứ khó bảo nhất.
Lưu Ly Tiên
07/05/2015
Có phải còn yêu là còn hy vọng
Có phải hạnh phúc không tìm cũng đến
Có phải anh đã từng yêu em….
Tình yêu là khi còn bên cạnh nhau bạn sẽ quên mất nói lời yêu thương cùng người mình yêu. Mãi cho đến khi họ không còn bên mình nữa, bạn mới tự hỏi liệu người đó có yêu mình hay mình có thật sự yêu họ.
Hãy nói yêu khi bạn thật lòng muốn thế…
***
Một ngày nữa lại trôi qua, Hạnh Thúy phải theo ba mẹ qua nước ngoài định cư. Hôm chia tay, nó nắm tay Thúy thật chặt:
- Này, có chuyến bay đi liệu có chuyến bay về không đấy? Đây không muốn xa đó đâu._Lủn nũng nịu, nhìn tội dễ sợ.
- Haha, con này, làm sao thế, tao đi thì lâu lâu về thăm mày, đã đi luôn đâu mà lo._Hạnh Thúy nhỏ nhẹ mà nghẹn ngào.
- Thôi, ở lại đi, không cho đi. Đây không muốn.huhu….._Nó khóc to.
Trong sân bay đầy người, ai cũng nhìn nó. Đúng là ở đây rất nhiều người khóc nhưng không ai khóc xấu như nó. Hắn đứng chung mà mất cả mặt, lúc lâu sau nó mới nín, giọng khản đặc.
- Nhớ gọi cho đây, ai ăn hiếp đó phải nói đây biết, đây sẽ xử đẹp nó._Vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, hất cái mặt như mèo lên thị chúng, buồn cười chết được với cái tướng này.
- You đi xa quá, you đi luôn đi nhé!!!!_hắn nhàn nhạt mở miệng.
- Lủn cứ để mình lo, cưng ấy sẽ ổn thôi._Hắn bổ sung.
- Được tôi tin ông. Tôi đi đây. Mày giữ gìn sức khỏe nha, tao sẽ nhớ mà lắm._Thúy gạt tay nó, chạy thật nhanh về phía soát vé.
- Huhu…..đây sẽ chăm sóc tốt cho mình, đó nhất dịnh phải về với đây nha._ Đúng thật là, yếu đuối quá.
- Thôi về đi.
- Không, chờ chút. Đây muốn nhìn máy bay. Nó nà.
Níu tay hắn thật chặt, nó cảm thấy đau lòng lắm nhưng bàn tay ai đó như an ủi nó. Hắn im lặng chờ với nó. Chờ chiếc máy bay vút lên khỏi bầu trời bay về nơi nước Mỹ xa xôi nó lại muốn khóc. Hắn chở nó về nhà, suốt đường về nó không nói một tiếng. Khuôn mặt vẫn còn đọng nước mắt. Nó và Thúy chơi chung đã được 10 năm, nói thế nào thì tình cảm dành cho nhau cũng rất là nhiều, nhiều đến mức nó cũng không biết được.
Nhớ lúc học lớp 8, nó đánh nhau với mấy con nhỏ trong trường. Tụi nó thì 1 bầy, vậy mà nó dám một mình đánh. Lúc đó con Thúy thấy tụi kia tán nó tát tát tay, nhịn không được bay vào đánh con nhỏ kia hai tát, nắm tay nó chạy ra khỏi vòng vây. Về nhà Thúy, hai đứa ôm nhau khóc sướt mướt. Lúc đó nó mới cảm nhận, nó thật sự rất thương con Thúy.
Kể từ đó lúc nào có Thúy là có nó. Lắm lúc giận và cãi nhau nhưng rất nhanh lại hòa. Người chị em này nhất định không thể mất. Nó thầm nhủ.
Vậy mà giờ đây người ngồi trên chiếc máy bay kia lại là đứa bạn nó thương nhất, khóc là ít. Thậm chí nó còn muốn nhảy lên máy bay theo qua bên đó luôn.
Thời gian cứ thế trôi qua, nó được Cơ đưa về nhà an toàn. Khoảng tuần sau, nó có một cuộc hẹn quan trọng.
- Con hãy nghe dì, vì tương lai của Cơ, con hãy từ bỏ nó đi. Nó không hợp với con.
- Dì à, chắc dì hiểu lầm rồi, con chỉ coi Cơ là bạn.
- Nhưng nó thì không nghĩ vậy. Thật sự dì đã nói tất cả những gì nên nói, nó 1 2 không chịu nghe dì. Dì thật chẳng biết làm sao. Dì biết là nó đang cùng con hẹn hò, chỉ có lý do này nên nó mới dám cãi dì.
- Hì hì, dì quá coi trọng con rồi, con không có mị lực như vậy đâu.
Nói 1 hồi lâu 1 người không nhịn được nữa.
- Tôi đã nói hết lời rồi, tôi yêu cầu cô tránh xa con trai tôi rồi. Cô nghĩ mình là ai, nhà thì nghèo, cũng chẳng xinh đẹp, học thì tàm tạm thôi, dám dụ dỗ con tôi, cô hay nhĩ!
- Dì sao dì lại nặng lời như vậy?
- Thôi đừng tỏ ra hiền lành. Hừ…cô quen Cơ gì cái gì? Vì thương nó sao? Hay vì tiền của nhà tôi. Con tôi nó ngu chứ tôi thì không. Nói đi, muốn bao nhiêu thì chia tay nó?
- Con không cần tiền, con đã nói con và Cơ không có gì hết.
- Vậy sao? Vậy thì tránh xa nó đi, nó cần phải làm theo tôi muốn. Với lại tôi không có thích cô. Tốt nhất hãy nhớ, tôi mà còn thấy cô bên cạnh nó thì đừng có trách.
- Dì à, con biết con nên làm gì, chuyện của con với Cơ, con sẽ tự giải quyết.
- Vậy là không chịu tha cho nó sao? Cô muốn gia đình tôi tan nát cô mới chịu thôi.
- Dì, con không có ý đó. Thôi được rồi, con sẽ cho dì câu trả lời dì muốn. Bây giờ con không tiếp tục bàn chuyện với dì nữa.
Nó đứng lên, đi về một nước không thèm nhìn mặt của người phía sau đen như thế nào.
***
“Em yêu anh nhiều nhưng em biết làm gì hơn
Khi mà chính em buông tay anh ra gạt bỏ tình yêu hãy còn say
Con khờ này yêu ai sẽ mãi yêu một mình người đó thôi
Sẽ phải chờ, sẽ phải đợi mặc kệ cho dòng thời gian cứ trôi.”
***
Buổi sáng hiện lên trên khung cửa sổ phòng nó, căn phòng nhỏ chỉ vài mét vuông nhưng được trang hoàng rất là thú vị. Tất cả là một tay nó làm. Lủn là một cô bé rất thích vẽ, ước mơ của cô là làm thiết kế thời trang nhưng do không được đào tạo trường lớp nên đành phải dẹp nó qua một bên. Cô thường hay đùa với chúng bạn là mình thích làm tổng thống để ban ra luật không cho học sinh học nhiều.
Nó cầm 1 cây viết lông rồi vẽ lên tường “MỘC CHẤN CƠ”, Nó sẽ mãi không quên cái tên này. Rồi cầm lấy điện thoại gọi, 2 giây sau đã có người bắt máy:
- Nhớ tôi sao?
- ….
- Thôi nói nhớ đi, tôi sẽ bay qua điện thoại gặp cưng.
- Chúng…….ta….chia …..t…ay đi.
- Tại sao?
- Đây yêu người khác.
- Không tin, giỡn à, mình hằng ngày quấn lấy cưng thời gian đâu cưng có người khác, lừa ai thế?
- Đây nói chia tay._Nó gầm lên.
- Nói, bây giờ đang ở đâu?
- Không cần quan tâm, đây đã quyết định rồi, chúng ta chia tay, cho dù đó không muốn cũng phải……….Tút tút tút_Đầu dây bên kia đã mất liên lạc.
Nó gục xuống sàn, khóc to như chưa bao giờ được khóc. Một lúc sau, nó vào nhà bếp cầm lấy vài lon bia trên tay. Ngồi xuống ghế sô pha uống ừng ực. Thật là đắng, nó thường thấy ba uống thứ này khi cãi nhau với mẹ, nhưng hôm nay người sử dụng lại làm nó. Bia đắng từ đầu môi đắng vào, làm tâm trạng nó bình tĩnh, nó cứ uống từng ngụm lớn như cố quên đi 1 nỗi đau không thể nào diễn tả được. Có phải yêu một người là tim sẽ đập mạnh khi nhìn thấy người ấy, tim nó nhói khi phải xa người ấy không? Hiện tại bây giờ nó thì sao? Tim nó đau, đau lắm. Nó yêu hắn sao? Chỉ là đùa giỡn thôi mà, mẹ người ta đã lên tiếng như vậy rồi khi lẽ cứ mặt dày như không biết. Cách tốt nhất là dừng lại, tốt cho nó và cả cho hắn. Dù nó biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng nó vẫn khóc. Đúng là trái tim là thứ khó bảo nhất……..
Có phải hạnh phúc không tìm cũng đến
Có phải anh đã từng yêu em….
Tình yêu là khi còn bên cạnh nhau bạn sẽ quên mất nói lời yêu thương cùng người mình yêu. Mãi cho đến khi họ không còn bên mình nữa, bạn mới tự hỏi liệu người đó có yêu mình hay mình có thật sự yêu họ.
Hãy nói yêu khi bạn thật lòng muốn thế…
***
Một ngày nữa lại trôi qua, Hạnh Thúy phải theo ba mẹ qua nước ngoài định cư. Hôm chia tay, nó nắm tay Thúy thật chặt:
- Này, có chuyến bay đi liệu có chuyến bay về không đấy? Đây không muốn xa đó đâu._Lủn nũng nịu, nhìn tội dễ sợ.
- Haha, con này, làm sao thế, tao đi thì lâu lâu về thăm mày, đã đi luôn đâu mà lo._Hạnh Thúy nhỏ nhẹ mà nghẹn ngào.
- Thôi, ở lại đi, không cho đi. Đây không muốn.huhu….._Nó khóc to.
Trong sân bay đầy người, ai cũng nhìn nó. Đúng là ở đây rất nhiều người khóc nhưng không ai khóc xấu như nó. Hắn đứng chung mà mất cả mặt, lúc lâu sau nó mới nín, giọng khản đặc.
- Nhớ gọi cho đây, ai ăn hiếp đó phải nói đây biết, đây sẽ xử đẹp nó._Vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, hất cái mặt như mèo lên thị chúng, buồn cười chết được với cái tướng này.
- You đi xa quá, you đi luôn đi nhé!!!!_hắn nhàn nhạt mở miệng.
- Lủn cứ để mình lo, cưng ấy sẽ ổn thôi._Hắn bổ sung.
- Được tôi tin ông. Tôi đi đây. Mày giữ gìn sức khỏe nha, tao sẽ nhớ mà lắm._Thúy gạt tay nó, chạy thật nhanh về phía soát vé.
- Huhu…..đây sẽ chăm sóc tốt cho mình, đó nhất dịnh phải về với đây nha._ Đúng thật là, yếu đuối quá.
- Thôi về đi.
- Không, chờ chút. Đây muốn nhìn máy bay. Nó nà.
Níu tay hắn thật chặt, nó cảm thấy đau lòng lắm nhưng bàn tay ai đó như an ủi nó. Hắn im lặng chờ với nó. Chờ chiếc máy bay vút lên khỏi bầu trời bay về nơi nước Mỹ xa xôi nó lại muốn khóc. Hắn chở nó về nhà, suốt đường về nó không nói một tiếng. Khuôn mặt vẫn còn đọng nước mắt. Nó và Thúy chơi chung đã được 10 năm, nói thế nào thì tình cảm dành cho nhau cũng rất là nhiều, nhiều đến mức nó cũng không biết được.
Nhớ lúc học lớp 8, nó đánh nhau với mấy con nhỏ trong trường. Tụi nó thì 1 bầy, vậy mà nó dám một mình đánh. Lúc đó con Thúy thấy tụi kia tán nó tát tát tay, nhịn không được bay vào đánh con nhỏ kia hai tát, nắm tay nó chạy ra khỏi vòng vây. Về nhà Thúy, hai đứa ôm nhau khóc sướt mướt. Lúc đó nó mới cảm nhận, nó thật sự rất thương con Thúy.
Kể từ đó lúc nào có Thúy là có nó. Lắm lúc giận và cãi nhau nhưng rất nhanh lại hòa. Người chị em này nhất định không thể mất. Nó thầm nhủ.
Vậy mà giờ đây người ngồi trên chiếc máy bay kia lại là đứa bạn nó thương nhất, khóc là ít. Thậm chí nó còn muốn nhảy lên máy bay theo qua bên đó luôn.
Thời gian cứ thế trôi qua, nó được Cơ đưa về nhà an toàn. Khoảng tuần sau, nó có một cuộc hẹn quan trọng.
- Con hãy nghe dì, vì tương lai của Cơ, con hãy từ bỏ nó đi. Nó không hợp với con.
- Dì à, chắc dì hiểu lầm rồi, con chỉ coi Cơ là bạn.
- Nhưng nó thì không nghĩ vậy. Thật sự dì đã nói tất cả những gì nên nói, nó 1 2 không chịu nghe dì. Dì thật chẳng biết làm sao. Dì biết là nó đang cùng con hẹn hò, chỉ có lý do này nên nó mới dám cãi dì.
- Hì hì, dì quá coi trọng con rồi, con không có mị lực như vậy đâu.
Nói 1 hồi lâu 1 người không nhịn được nữa.
- Tôi đã nói hết lời rồi, tôi yêu cầu cô tránh xa con trai tôi rồi. Cô nghĩ mình là ai, nhà thì nghèo, cũng chẳng xinh đẹp, học thì tàm tạm thôi, dám dụ dỗ con tôi, cô hay nhĩ!
- Dì sao dì lại nặng lời như vậy?
- Thôi đừng tỏ ra hiền lành. Hừ…cô quen Cơ gì cái gì? Vì thương nó sao? Hay vì tiền của nhà tôi. Con tôi nó ngu chứ tôi thì không. Nói đi, muốn bao nhiêu thì chia tay nó?
- Con không cần tiền, con đã nói con và Cơ không có gì hết.
- Vậy sao? Vậy thì tránh xa nó đi, nó cần phải làm theo tôi muốn. Với lại tôi không có thích cô. Tốt nhất hãy nhớ, tôi mà còn thấy cô bên cạnh nó thì đừng có trách.
- Dì à, con biết con nên làm gì, chuyện của con với Cơ, con sẽ tự giải quyết.
- Vậy là không chịu tha cho nó sao? Cô muốn gia đình tôi tan nát cô mới chịu thôi.
- Dì, con không có ý đó. Thôi được rồi, con sẽ cho dì câu trả lời dì muốn. Bây giờ con không tiếp tục bàn chuyện với dì nữa.
Nó đứng lên, đi về một nước không thèm nhìn mặt của người phía sau đen như thế nào.
***
“Em yêu anh nhiều nhưng em biết làm gì hơn
Khi mà chính em buông tay anh ra gạt bỏ tình yêu hãy còn say
Con khờ này yêu ai sẽ mãi yêu một mình người đó thôi
Sẽ phải chờ, sẽ phải đợi mặc kệ cho dòng thời gian cứ trôi.”
***
Buổi sáng hiện lên trên khung cửa sổ phòng nó, căn phòng nhỏ chỉ vài mét vuông nhưng được trang hoàng rất là thú vị. Tất cả là một tay nó làm. Lủn là một cô bé rất thích vẽ, ước mơ của cô là làm thiết kế thời trang nhưng do không được đào tạo trường lớp nên đành phải dẹp nó qua một bên. Cô thường hay đùa với chúng bạn là mình thích làm tổng thống để ban ra luật không cho học sinh học nhiều.
Nó cầm 1 cây viết lông rồi vẽ lên tường “MỘC CHẤN CƠ”, Nó sẽ mãi không quên cái tên này. Rồi cầm lấy điện thoại gọi, 2 giây sau đã có người bắt máy:
- Nhớ tôi sao?
- ….
- Thôi nói nhớ đi, tôi sẽ bay qua điện thoại gặp cưng.
- Chúng…….ta….chia …..t…ay đi.
- Tại sao?
- Đây yêu người khác.
- Không tin, giỡn à, mình hằng ngày quấn lấy cưng thời gian đâu cưng có người khác, lừa ai thế?
- Đây nói chia tay._Nó gầm lên.
- Nói, bây giờ đang ở đâu?
- Không cần quan tâm, đây đã quyết định rồi, chúng ta chia tay, cho dù đó không muốn cũng phải……….Tút tút tút_Đầu dây bên kia đã mất liên lạc.
Nó gục xuống sàn, khóc to như chưa bao giờ được khóc. Một lúc sau, nó vào nhà bếp cầm lấy vài lon bia trên tay. Ngồi xuống ghế sô pha uống ừng ực. Thật là đắng, nó thường thấy ba uống thứ này khi cãi nhau với mẹ, nhưng hôm nay người sử dụng lại làm nó. Bia đắng từ đầu môi đắng vào, làm tâm trạng nó bình tĩnh, nó cứ uống từng ngụm lớn như cố quên đi 1 nỗi đau không thể nào diễn tả được. Có phải yêu một người là tim sẽ đập mạnh khi nhìn thấy người ấy, tim nó nhói khi phải xa người ấy không? Hiện tại bây giờ nó thì sao? Tim nó đau, đau lắm. Nó yêu hắn sao? Chỉ là đùa giỡn thôi mà, mẹ người ta đã lên tiếng như vậy rồi khi lẽ cứ mặt dày như không biết. Cách tốt nhất là dừng lại, tốt cho nó và cả cho hắn. Dù nó biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng nó vẫn khóc. Đúng là trái tim là thứ khó bảo nhất……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.