Chương 4: Chia tay mà không thể buông tay
Lưu Ly Tiên
07/05/2015
CHƯƠNG 4
Có những lúc em đã cố quên anh để cho trái tim thôi không nhung nhớ
Nhưng sao càng quên lại càng thấy nhớ
Và em biết trái tim đã không còn nằm ở đây
Mà nó đã mãi theo anh
……..Hiện tại bây giờ em rất nhớ anh
***
Chuông cửa chợt reo, nó vang dội như tiếng lòng của Lưu Ly. Làm sao bây giờ, tâm trí không còn muốn mở cửa, cô sợ người khác nhìn thấy bản thân mình bây giờ. Một cô gái mạnh mẽ, không bao giờ khuất phục hiện tại lại nước mắt đầm đìa. Đúng là con gái khi yêu thì thay đổi hẳn. nhưng cuối cùng không chịu nổi sự tra tấn lỗ tai, cô bước tới mở cửa , chưa kịp nhìn đã bị ai đó ôm vào lòng. Mùi hương quen thuộc, nó không nồng đậm, không khó chịu nhưng làm người khác không thể nào quên. Nó mang mùi hương nhàn nhạt pha 1 chút mùi hoa mai. Loài hoa cô thích nhất. Lưu Ly thích mai vì nó không thơm lắm, màu vàng sáng tươi như là mặt trời mùa xuân và thích nhất chính là ý nghĩa của nó. Mai chính là hạnh phúc.
Người đó ôm cô rất chặt, giọng khàn khàn :
- Tôi đã làm sai gì sao?
Đôi mắt cô đỏ rực, muốn khóc lắm, muốn la to rằng mình không muốn nói những lời như vậy nhưng cô đành giữ nó trong cổ, kìm nén cảm xúc, không cho mình rơi lệ.
- Anh không có sai, là em sai.
- Em sai?
- Phải, là em không tốt, không hợp với anh. Thử nhìn lại xem, chúng ta không hợp nhau. Anh có biết cực bắc và nam của trái đất không? Nó không thể nào gặp được nhau cũng như em và anh, chúng ta đang ở trên 2 cực đó đấy.
- Haha, hôm nay em triết lí quá nhỉ? Nhưng anh thấy hiện giờ anh và em đang ở chung 1 chỗ mà, đừng có “chạm dây” nữa, được không? Anh không thích em như thế.
Nói xong liếc nhìn sang bàn ăn thấy ngổn ngang lon bia, rồi lại nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng trong ngực.
- Cô gái em giỏi nhỉ? Biết uống cả bia.
- Không cần anh quản.
Rồi cô cầm 1 lon, tu 1 hớp hết nửa lon. Uống kinh thế?
Anh vội vàng khuyên ngăn.
- Nói thế nhưng anh không thích người mình yêu uống rượu đâu. Một mình anh là đủ rồi.
Giật lon bia từ tay ai kia, uống cạn. Nhìn xuống những lon còn lại, vài phút tu sạch không còn lon nào. Cô trợn tròn mắt, căm tức nhìn anh, rõ ràng là mình giải sầu sao bây giờ thành ra ai kia. Bực à nha
- Anh quá đáng! Em nói là kết thúc với anh rồi, tìm đến đây làm gì, dư hơi quá nhỉ?
Nhìn cái miệng cô chuyển động rất đáng yêu, không bận tâm cô nói gì, anh vươn tay kéo cô vào người hôn lên má “Chụt”, chưa kịp để cô phản ứng, anh làm 1 phát nữa lên môi. Mềm thật, ngọt nữa còn hòa trộn với mùi bia, không say rượu cũng say tình của cô thôi. Nụ hôn càng lúc càng sâu, anh nghiêng người làm cô mất cân bằng ngã xuống ghế sô pha, mặt vẫn hồng như quả cà chua.
- ưm….buông ra….không thể thở được.
- vậy thì đừng nói linh tinh nữa._anh rời môi cô.
- Không, phải nói_Cô gan lì.
- Vậy thì phải hôn thôi.
Nói xong tiếp tục nhưng lần này là cắn, mút hôn theo kiểu Pháp í. Cô ngà ngà say, không đủ sức chống đỡ, lờ mờ đưa tay ôm lấy cổ ai kia, nhẹ nhàng đáp lại nụ cười bá đạo ấy. Anh mỉm cười, tay vươn lên đặt trên vai cô kéo một đường xuống bàn tay sau đó nắm chặt. Cô bây giờ say thật rồi, lấy 2 chân ôm hông ai kia như con bạch tuột, quyến rũ như nước. Anh nhìn động tác của cô, lắc đầu, thì thầm bên đôi tai bé nhỏ : “ Là em quyến rũ anh đấy.”
Cô thấy ngứa ngáy 1 bên tai, miệng vẫn cắn mút môi anh, nhưng tất cả đều do anh dẫn dắt. Từ từ bàn tay anh không yên phận đặt lên cổ cô, trượt xuống nơi đẫy đà, xoa nắn nhẹ. Cô giật mình lấy tay anh ra thì 1 tay khác len vào váy ngủ vuốt ve vùng đùi trắng.
Nhìn thấy anh như vậy, cô không sợ mà còn châm chọc:
- Nà, đây không có rãnh đâu chơi trò này với đó nha. Đây muốn chia tay, đó suy nghĩ chưa đấy?
- Hừ, nhưng tôi muốn chơi, cưng làm gì được, còn chuyện chia tay thì không thể nào, đừng quên chúng ta còn có tờ cam kết.
Dứt lời hành động trở nên hung bạo, đưa tay dời xuống lưng cô, lấy cái áo lót vứt xuống sàn, bế cô vào phòng mặc cho ai kia đang la hét.
- Thả ra, không đùa nữa.
- Hừ, muộn rồi, hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là lễ độ.
Nói xong đặt cô lên giường ra sức hôn, dịu dàng có, mãnh liệt có làm cô không thể nào thở nổi anh mới buông ra. Nhìn gương mặt cô ửng hồng mê người anh không nhịn nữa lại cúi xuống hôn nhưng lần này là vùng cổ. Tiếng “chụt” vang lên trong đêm nghe như là tiếng nước chảy í. Hôn xong một hồi anh ngẩng mặt lên thấy ai kia ngủ mất rồi, xỉn quá mà. Anh biết cô có thói quen này, uống rượu không đến say lắm nhưng ngủ thì sâu lắm, không la hét hay nói chuyện linh tinh, kể khổ nhưng những người khác. Anh lắc đầu, thủ thỉ vào tai cô : “ Nếu không phải là em say anh nhất định sẽ không tha cho em, lần sau tốt nhất là đừng nên uống rượu trước mặt anh, nếu không người chịu thiệt sẽ là em…” Anh chợt khó hiểu 1 chút, tại sao cô đòi chia tay, lý do thì cô lại bịa đặt, nhưng anh muốn cô khẳng định cho anh biết. Anh sốc cô dậy.
- Nói, tại sao đòi chia tay._Lắc mạnh người kia.
- ……….
- Có nói hay không. _ Anh lấy tay xoa mạnh vùng ngực cô ( Eo, dê xòm quá.)
- ………..ưm, tại sao cái gì, muốn ngủ đừng làm phiền._Cô đẩy cánh tay làm càn kia ra, trùm chăn ngủ
- Không nói thì anh sẽ muốn em đêm nay._Anh xấu xa lên tiếng.
- Muốn thì muốn, ai sợ ai._Cô hùng hổ lên tiếng.
- Ok! Nếu em thích thế.
Anh xoay người cô lại, cởi hết áo ngủ lẫn quần lót, chăm chú nhìn cô như món đồ dễ vỡ, xinh đẹp rạng ngời. Thoáng nghĩ không nên làm vậy nhưng nhịn không được cúi xuống ngậm nhủ hoa trên ngực Lưu Ly. Cô ưm 1 tiếng, muốn đẩy ai kia ra nhưng sức lực không lại, đành phải chịu trận.
Anh đứng lên, cởi từng món đồ trên người mình xuống, nhẹ nhàng nằm lên người cô. Thân hình cô rất mềm mại, rất mịn, sờ hoài không chán, làm ai đó say mê. Chấn Cơ lần lượt hôn qua khắp người cô không chừa chỗ nào, nhất là vùng ngực và tay, anh cố tình tạo nên những vết hôn thật sâu, thật đậm. Rồi 2 người làm chuyện gì đó đó....
Buổi sáng tinh mơ bắt đầu một ngày mới, hoa nở cánh đón chào, chim thì đua nhau ríu rít. Chúng đều bận rộn duy chỉ có 2 người trong phòng là vẫn còn ngủ. Cô đang ôm chặt anh, đầu cô kê trên tay anh, úp mặt vào lòng ngực rắn chắc, chân thì không an phận cọ sát vùng đùi ai kia, làm người đó chịu khổ mà không dám lên tiếng.
Lạ thật, bình thường cô ngủ chỉ ôm gối ôm, mà gối ôm thì rất mềm sao hôm nay cái gối ôm này cứng thế. Sờ soạt một hồi thấy cái gối này rất lạ, rất thơm, mùi hương này quen lắm. Choàng mở mắt thì thấy cảnh tượng không thể đỏ mặt tía tai hơn. Người nằm ngủ bên cạnh cô là anh, sao lại là anh? Tối qua hai người đã làm gì.
Lưu Ly đỏ mặt đút đầu vào trong chăn, kinh hoàng la lên, đẩy người đang nằm cạnh mình ra xa. Anh, anh không có mặc đồ, trời ạ, cô cũng vậy, chuyện gì vậy nè……..
Sáng sớm ồn chết được, Chấn Cơ mở mắt, cười như không cười, nhìn cô gái trước mặt, sau đó kéo chăn lại che kín thân thể mình lạnh nhạt lên tiếng.
- Em hay chào buổi sáng bằng cách này sao?
- Anh, anh, anh….huhu….a…..chuyện gì xảy ra vào tối đêm qua._Chỉ tay vào mặt anh, cà lăm cả buổi mới nói được câu.
Anh cười mỉm, trong đầu đang suy nghĩ mưu kế gạt cô……..Anh muốn làm cho cô từ bỏ cái ý định chia tay với mình, mà nếu cô có muốn chia tay thì cũng không thể nào buông tay, mãi dây dưa với anh...
Có những lúc em đã cố quên anh để cho trái tim thôi không nhung nhớ
Nhưng sao càng quên lại càng thấy nhớ
Và em biết trái tim đã không còn nằm ở đây
Mà nó đã mãi theo anh
……..Hiện tại bây giờ em rất nhớ anh
***
Chuông cửa chợt reo, nó vang dội như tiếng lòng của Lưu Ly. Làm sao bây giờ, tâm trí không còn muốn mở cửa, cô sợ người khác nhìn thấy bản thân mình bây giờ. Một cô gái mạnh mẽ, không bao giờ khuất phục hiện tại lại nước mắt đầm đìa. Đúng là con gái khi yêu thì thay đổi hẳn. nhưng cuối cùng không chịu nổi sự tra tấn lỗ tai, cô bước tới mở cửa , chưa kịp nhìn đã bị ai đó ôm vào lòng. Mùi hương quen thuộc, nó không nồng đậm, không khó chịu nhưng làm người khác không thể nào quên. Nó mang mùi hương nhàn nhạt pha 1 chút mùi hoa mai. Loài hoa cô thích nhất. Lưu Ly thích mai vì nó không thơm lắm, màu vàng sáng tươi như là mặt trời mùa xuân và thích nhất chính là ý nghĩa của nó. Mai chính là hạnh phúc.
Người đó ôm cô rất chặt, giọng khàn khàn :
- Tôi đã làm sai gì sao?
Đôi mắt cô đỏ rực, muốn khóc lắm, muốn la to rằng mình không muốn nói những lời như vậy nhưng cô đành giữ nó trong cổ, kìm nén cảm xúc, không cho mình rơi lệ.
- Anh không có sai, là em sai.
- Em sai?
- Phải, là em không tốt, không hợp với anh. Thử nhìn lại xem, chúng ta không hợp nhau. Anh có biết cực bắc và nam của trái đất không? Nó không thể nào gặp được nhau cũng như em và anh, chúng ta đang ở trên 2 cực đó đấy.
- Haha, hôm nay em triết lí quá nhỉ? Nhưng anh thấy hiện giờ anh và em đang ở chung 1 chỗ mà, đừng có “chạm dây” nữa, được không? Anh không thích em như thế.
Nói xong liếc nhìn sang bàn ăn thấy ngổn ngang lon bia, rồi lại nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng trong ngực.
- Cô gái em giỏi nhỉ? Biết uống cả bia.
- Không cần anh quản.
Rồi cô cầm 1 lon, tu 1 hớp hết nửa lon. Uống kinh thế?
Anh vội vàng khuyên ngăn.
- Nói thế nhưng anh không thích người mình yêu uống rượu đâu. Một mình anh là đủ rồi.
Giật lon bia từ tay ai kia, uống cạn. Nhìn xuống những lon còn lại, vài phút tu sạch không còn lon nào. Cô trợn tròn mắt, căm tức nhìn anh, rõ ràng là mình giải sầu sao bây giờ thành ra ai kia. Bực à nha
- Anh quá đáng! Em nói là kết thúc với anh rồi, tìm đến đây làm gì, dư hơi quá nhỉ?
Nhìn cái miệng cô chuyển động rất đáng yêu, không bận tâm cô nói gì, anh vươn tay kéo cô vào người hôn lên má “Chụt”, chưa kịp để cô phản ứng, anh làm 1 phát nữa lên môi. Mềm thật, ngọt nữa còn hòa trộn với mùi bia, không say rượu cũng say tình của cô thôi. Nụ hôn càng lúc càng sâu, anh nghiêng người làm cô mất cân bằng ngã xuống ghế sô pha, mặt vẫn hồng như quả cà chua.
- ưm….buông ra….không thể thở được.
- vậy thì đừng nói linh tinh nữa._anh rời môi cô.
- Không, phải nói_Cô gan lì.
- Vậy thì phải hôn thôi.
Nói xong tiếp tục nhưng lần này là cắn, mút hôn theo kiểu Pháp í. Cô ngà ngà say, không đủ sức chống đỡ, lờ mờ đưa tay ôm lấy cổ ai kia, nhẹ nhàng đáp lại nụ cười bá đạo ấy. Anh mỉm cười, tay vươn lên đặt trên vai cô kéo một đường xuống bàn tay sau đó nắm chặt. Cô bây giờ say thật rồi, lấy 2 chân ôm hông ai kia như con bạch tuột, quyến rũ như nước. Anh nhìn động tác của cô, lắc đầu, thì thầm bên đôi tai bé nhỏ : “ Là em quyến rũ anh đấy.”
Cô thấy ngứa ngáy 1 bên tai, miệng vẫn cắn mút môi anh, nhưng tất cả đều do anh dẫn dắt. Từ từ bàn tay anh không yên phận đặt lên cổ cô, trượt xuống nơi đẫy đà, xoa nắn nhẹ. Cô giật mình lấy tay anh ra thì 1 tay khác len vào váy ngủ vuốt ve vùng đùi trắng.
Nhìn thấy anh như vậy, cô không sợ mà còn châm chọc:
- Nà, đây không có rãnh đâu chơi trò này với đó nha. Đây muốn chia tay, đó suy nghĩ chưa đấy?
- Hừ, nhưng tôi muốn chơi, cưng làm gì được, còn chuyện chia tay thì không thể nào, đừng quên chúng ta còn có tờ cam kết.
Dứt lời hành động trở nên hung bạo, đưa tay dời xuống lưng cô, lấy cái áo lót vứt xuống sàn, bế cô vào phòng mặc cho ai kia đang la hét.
- Thả ra, không đùa nữa.
- Hừ, muộn rồi, hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là lễ độ.
Nói xong đặt cô lên giường ra sức hôn, dịu dàng có, mãnh liệt có làm cô không thể nào thở nổi anh mới buông ra. Nhìn gương mặt cô ửng hồng mê người anh không nhịn nữa lại cúi xuống hôn nhưng lần này là vùng cổ. Tiếng “chụt” vang lên trong đêm nghe như là tiếng nước chảy í. Hôn xong một hồi anh ngẩng mặt lên thấy ai kia ngủ mất rồi, xỉn quá mà. Anh biết cô có thói quen này, uống rượu không đến say lắm nhưng ngủ thì sâu lắm, không la hét hay nói chuyện linh tinh, kể khổ nhưng những người khác. Anh lắc đầu, thủ thỉ vào tai cô : “ Nếu không phải là em say anh nhất định sẽ không tha cho em, lần sau tốt nhất là đừng nên uống rượu trước mặt anh, nếu không người chịu thiệt sẽ là em…” Anh chợt khó hiểu 1 chút, tại sao cô đòi chia tay, lý do thì cô lại bịa đặt, nhưng anh muốn cô khẳng định cho anh biết. Anh sốc cô dậy.
- Nói, tại sao đòi chia tay._Lắc mạnh người kia.
- ……….
- Có nói hay không. _ Anh lấy tay xoa mạnh vùng ngực cô ( Eo, dê xòm quá.)
- ………..ưm, tại sao cái gì, muốn ngủ đừng làm phiền._Cô đẩy cánh tay làm càn kia ra, trùm chăn ngủ
- Không nói thì anh sẽ muốn em đêm nay._Anh xấu xa lên tiếng.
- Muốn thì muốn, ai sợ ai._Cô hùng hổ lên tiếng.
- Ok! Nếu em thích thế.
Anh xoay người cô lại, cởi hết áo ngủ lẫn quần lót, chăm chú nhìn cô như món đồ dễ vỡ, xinh đẹp rạng ngời. Thoáng nghĩ không nên làm vậy nhưng nhịn không được cúi xuống ngậm nhủ hoa trên ngực Lưu Ly. Cô ưm 1 tiếng, muốn đẩy ai kia ra nhưng sức lực không lại, đành phải chịu trận.
Anh đứng lên, cởi từng món đồ trên người mình xuống, nhẹ nhàng nằm lên người cô. Thân hình cô rất mềm mại, rất mịn, sờ hoài không chán, làm ai đó say mê. Chấn Cơ lần lượt hôn qua khắp người cô không chừa chỗ nào, nhất là vùng ngực và tay, anh cố tình tạo nên những vết hôn thật sâu, thật đậm. Rồi 2 người làm chuyện gì đó đó....
Buổi sáng tinh mơ bắt đầu một ngày mới, hoa nở cánh đón chào, chim thì đua nhau ríu rít. Chúng đều bận rộn duy chỉ có 2 người trong phòng là vẫn còn ngủ. Cô đang ôm chặt anh, đầu cô kê trên tay anh, úp mặt vào lòng ngực rắn chắc, chân thì không an phận cọ sát vùng đùi ai kia, làm người đó chịu khổ mà không dám lên tiếng.
Lạ thật, bình thường cô ngủ chỉ ôm gối ôm, mà gối ôm thì rất mềm sao hôm nay cái gối ôm này cứng thế. Sờ soạt một hồi thấy cái gối này rất lạ, rất thơm, mùi hương này quen lắm. Choàng mở mắt thì thấy cảnh tượng không thể đỏ mặt tía tai hơn. Người nằm ngủ bên cạnh cô là anh, sao lại là anh? Tối qua hai người đã làm gì.
Lưu Ly đỏ mặt đút đầu vào trong chăn, kinh hoàng la lên, đẩy người đang nằm cạnh mình ra xa. Anh, anh không có mặc đồ, trời ạ, cô cũng vậy, chuyện gì vậy nè……..
Sáng sớm ồn chết được, Chấn Cơ mở mắt, cười như không cười, nhìn cô gái trước mặt, sau đó kéo chăn lại che kín thân thể mình lạnh nhạt lên tiếng.
- Em hay chào buổi sáng bằng cách này sao?
- Anh, anh, anh….huhu….a…..chuyện gì xảy ra vào tối đêm qua._Chỉ tay vào mặt anh, cà lăm cả buổi mới nói được câu.
Anh cười mỉm, trong đầu đang suy nghĩ mưu kế gạt cô……..Anh muốn làm cho cô từ bỏ cái ý định chia tay với mình, mà nếu cô có muốn chia tay thì cũng không thể nào buông tay, mãi dây dưa với anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.