Chương 28
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Thiên Quốc cau có nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì men rượu của tôi. Hơi thở phảng mùi rượu từ tôi lướt qua mũi làm anh ta nhíu mày gắt:
– Tôi đã nói cô không được uống rượu khi không có mặt tôi, cô không nhớ gì sao?
Tôi nghe âm thanh anh ta quát cứ ảo ảo như ở trên trời vọng xuống, cười nhếch miệng lè nhè:
– Anh… là cái gì… mà cấm tôi?
Thiên Quốc vỗ vỗ khuôn mặt ngắc ngư của tôi, anh ta lắc đầu bất lực, thở hắt một hơi rồi quắc mắt quát Tùng:
– Ai cho phép cô ta uống rượu? Ý đồ của mày đúng không?
Tôi vẫn đủ nhận thức để hiểu Quốc trách lầm người, lập tức đẩy anh ta khỏi người mình rồi tự ngã ngửa ra sau, cố sức bám vào thành ghế mà cảm thấy mọi thứ cứ chao đảo không thể nào yên được, cuối cùng nằm quay lơ.
Tùng tiến lại đỡ tôi, cau mày bực bội nhìn Quốc đáp:
– Cậu làm gì An khiến con bé chán chường mới thế này, còn quát ai? Tôi nghe An nói cậu đuổi nó đi đấy à? Con bé tội nghiệp chẳng có nơi nào dung thân, vậy mà lại bị cậu đối xử như thế, tôi còn nghe nói hai người yêu nhau cơ đấy, tiếc thật!
Thiên Quốc lập tức xông đến, giật tay tôi khỏi tay Tùng rồi bế xốc ngang người tôi, lừ mắt với Tùng:
– Đúng, An là của tôi. Có hiểu lầm ở đây mà thôi. Giờ tôi đưa An về.
Nghe láng máng những lời Quốc nói, tôi nửa cảm kích nửa không tin chút nào, vùng vằng không chịu nhưng sức tôi không đấu lại được anh ta, nhất là trong tình trạng không bình thường này, cuối cùng chịu theo anh ta ra xe hơi. Phía sau nhóm vệ sĩ của anh ta chặn Tùng lại nên anh không thể ngăn cản hành động của Quốc.
Tôi chẳng biết mình đã làm chiếc giường của Thiên Quốc chịu ghê tởm đến mức nào, chỉ biết khi tôi tỉnh lại, cảm giác đầu đau như búa bổ, còn bản thân thì tiếp tục lao vào toilet gần nhất để nôn ọe. Trời đất, có hai chén hạt mít rượu nút chuối chứ nhiêu mà tôi say đến tối tăm mặt mũi, chẳng còn chút sức lực nào, chỉ tiếp tục gục trong đó.
Lần thứ hai tôi tỉnh lại, lúc này ánh sáng ngày mới đã tràn ngập không gian, trí nhớ của tôi cũng lần lần khôi phục. Nhìn đồng hồ điện tử trên bàn đèn đầu giường, tôi khẽ lắc đầu. Tám giờ sáng mất rồi, mà cơ thể tôi lúc này cũng chẳng thể dậy nổi, coi như sáng nay tôi ốm nghỉ học vậy. Nơi này lạ hoắc lạ huơ nhưng trái tim tôi lại ấm áp kỳ lạ. Thiên Quốc đưa tôi về đây, còn chăm sóc cho tôi trong tình trạng xấu hổ đến muốn độn thổ. Quần áo trên người tôi cũng đã được thay sang đồ ngủ của nam giới… mùi hương phảng phất làm tâm trí tôi dịu lại, mùi hương này là của riêng anh ta mà thôi.
– Nhờ cô mà toàn bộ chăn ga gối đệm của tôi đã được thay mới.
Tôi ngượng đến nóng ran mặt mũi, cố gắng gượng dậy mà đầu óc quay quay, cuối cùng nằm ngay đơ, không dám nhìn thẳng người đàn ông đang đứng cạnh đầu giường mỉa mai nên tôi quay mặt vào tường. Cảm giác tủi thân sớm xâm chiếm đầu óc, tôi cay xè sống mũi đáp trả:
– Ai bảo anh đem tôi về đây, tôi nhờ anh đấy à?
– Tôi không ngu dâng mỡ cho mèo.
Anh ta lườm tôi một cái, ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt chuyển vẻ quan tâm, nhẹ giọng:
– Trong người thế nào rồi?
– Ừm… còn hơi chóng mặt với đau đầu thôi.
– Sao lại liều thế?
– Thì… muốn say, thế thôi!
– Tôi không đến kịp thì sao?
– Thì cũng có người giúp.
– Đừng tin bất kỳ ai ngoài tôi.
Bó tay với lời khuyên này, tôi bĩu nhẹ môi không đồng tình, vẫn không thèm nhìn Quốc.
– Cô biết hắn được bao nhiêu?
– Lâu hơn anh.
Thiên Quốc im lặng, một hồi anh ta trầm giọng nói:
– Tôi không đuổi cô, việc đó ba tôi làm. Tôi có lỗi vì không ngăn được chuyện này. An, tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên đưa cô ra ngoài cùng tôi từ sớm.
Hai má tôi bất giác nóng ran. Thiên Quốc nói vậy có nghĩa anh ta vốn có ý định đưa tôi ra ngoài ở riêng với anh ta sao? Cảm giác chua xót trước từ “đuổi” từ miệng anh ta, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nói bằng giọng mũi:
– Anh không đuổi tôi, nhưng… anh không tin tôi mà ruồng bỏ tôi!
– Tôi đã nhắc nhở nhưng cô không nghe tôi, cũng có nghĩa cô coi thường tôi! Tôi cho cô tự do, không phải đó là điều cô muốn sao?
Cảm giác tức giận khiến sức lực của tôi từ đâu kéo đến, tôi ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng đôi mắt đỏ hoe đáp:
– Được, anh đã ban ơn cho tôi mà để tôi tự do, tại sao lại bắt tôi về đây hả?
Thiên Quốc không trả lời, dường như có chút khựng lại. Mãi một lúc lâu sau, nhìn vào mắt tôi anh ta khẽ nói:
– Tôi đã nghĩ sẽ để cô đi, nhưng… tôi không làm được.
Tôi sững lại, hai mắt tôi mở to nhìn anh ta. Những lời này là lời thừa nhận… Anh ta… yêu tôi?
– Ở đây với tôi.
– Tôi đã nói cô không được uống rượu khi không có mặt tôi, cô không nhớ gì sao?
Tôi nghe âm thanh anh ta quát cứ ảo ảo như ở trên trời vọng xuống, cười nhếch miệng lè nhè:
– Anh… là cái gì… mà cấm tôi?
Thiên Quốc vỗ vỗ khuôn mặt ngắc ngư của tôi, anh ta lắc đầu bất lực, thở hắt một hơi rồi quắc mắt quát Tùng:
– Ai cho phép cô ta uống rượu? Ý đồ của mày đúng không?
Tôi vẫn đủ nhận thức để hiểu Quốc trách lầm người, lập tức đẩy anh ta khỏi người mình rồi tự ngã ngửa ra sau, cố sức bám vào thành ghế mà cảm thấy mọi thứ cứ chao đảo không thể nào yên được, cuối cùng nằm quay lơ.
Tùng tiến lại đỡ tôi, cau mày bực bội nhìn Quốc đáp:
– Cậu làm gì An khiến con bé chán chường mới thế này, còn quát ai? Tôi nghe An nói cậu đuổi nó đi đấy à? Con bé tội nghiệp chẳng có nơi nào dung thân, vậy mà lại bị cậu đối xử như thế, tôi còn nghe nói hai người yêu nhau cơ đấy, tiếc thật!
Thiên Quốc lập tức xông đến, giật tay tôi khỏi tay Tùng rồi bế xốc ngang người tôi, lừ mắt với Tùng:
– Đúng, An là của tôi. Có hiểu lầm ở đây mà thôi. Giờ tôi đưa An về.
Nghe láng máng những lời Quốc nói, tôi nửa cảm kích nửa không tin chút nào, vùng vằng không chịu nhưng sức tôi không đấu lại được anh ta, nhất là trong tình trạng không bình thường này, cuối cùng chịu theo anh ta ra xe hơi. Phía sau nhóm vệ sĩ của anh ta chặn Tùng lại nên anh không thể ngăn cản hành động của Quốc.
Tôi chẳng biết mình đã làm chiếc giường của Thiên Quốc chịu ghê tởm đến mức nào, chỉ biết khi tôi tỉnh lại, cảm giác đầu đau như búa bổ, còn bản thân thì tiếp tục lao vào toilet gần nhất để nôn ọe. Trời đất, có hai chén hạt mít rượu nút chuối chứ nhiêu mà tôi say đến tối tăm mặt mũi, chẳng còn chút sức lực nào, chỉ tiếp tục gục trong đó.
Lần thứ hai tôi tỉnh lại, lúc này ánh sáng ngày mới đã tràn ngập không gian, trí nhớ của tôi cũng lần lần khôi phục. Nhìn đồng hồ điện tử trên bàn đèn đầu giường, tôi khẽ lắc đầu. Tám giờ sáng mất rồi, mà cơ thể tôi lúc này cũng chẳng thể dậy nổi, coi như sáng nay tôi ốm nghỉ học vậy. Nơi này lạ hoắc lạ huơ nhưng trái tim tôi lại ấm áp kỳ lạ. Thiên Quốc đưa tôi về đây, còn chăm sóc cho tôi trong tình trạng xấu hổ đến muốn độn thổ. Quần áo trên người tôi cũng đã được thay sang đồ ngủ của nam giới… mùi hương phảng phất làm tâm trí tôi dịu lại, mùi hương này là của riêng anh ta mà thôi.
– Nhờ cô mà toàn bộ chăn ga gối đệm của tôi đã được thay mới.
Tôi ngượng đến nóng ran mặt mũi, cố gắng gượng dậy mà đầu óc quay quay, cuối cùng nằm ngay đơ, không dám nhìn thẳng người đàn ông đang đứng cạnh đầu giường mỉa mai nên tôi quay mặt vào tường. Cảm giác tủi thân sớm xâm chiếm đầu óc, tôi cay xè sống mũi đáp trả:
– Ai bảo anh đem tôi về đây, tôi nhờ anh đấy à?
– Tôi không ngu dâng mỡ cho mèo.
Anh ta lườm tôi một cái, ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt chuyển vẻ quan tâm, nhẹ giọng:
– Trong người thế nào rồi?
– Ừm… còn hơi chóng mặt với đau đầu thôi.
– Sao lại liều thế?
– Thì… muốn say, thế thôi!
– Tôi không đến kịp thì sao?
– Thì cũng có người giúp.
– Đừng tin bất kỳ ai ngoài tôi.
Bó tay với lời khuyên này, tôi bĩu nhẹ môi không đồng tình, vẫn không thèm nhìn Quốc.
– Cô biết hắn được bao nhiêu?
– Lâu hơn anh.
Thiên Quốc im lặng, một hồi anh ta trầm giọng nói:
– Tôi không đuổi cô, việc đó ba tôi làm. Tôi có lỗi vì không ngăn được chuyện này. An, tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên đưa cô ra ngoài cùng tôi từ sớm.
Hai má tôi bất giác nóng ran. Thiên Quốc nói vậy có nghĩa anh ta vốn có ý định đưa tôi ra ngoài ở riêng với anh ta sao? Cảm giác chua xót trước từ “đuổi” từ miệng anh ta, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nói bằng giọng mũi:
– Anh không đuổi tôi, nhưng… anh không tin tôi mà ruồng bỏ tôi!
– Tôi đã nhắc nhở nhưng cô không nghe tôi, cũng có nghĩa cô coi thường tôi! Tôi cho cô tự do, không phải đó là điều cô muốn sao?
Cảm giác tức giận khiến sức lực của tôi từ đâu kéo đến, tôi ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng đôi mắt đỏ hoe đáp:
– Được, anh đã ban ơn cho tôi mà để tôi tự do, tại sao lại bắt tôi về đây hả?
Thiên Quốc không trả lời, dường như có chút khựng lại. Mãi một lúc lâu sau, nhìn vào mắt tôi anh ta khẽ nói:
– Tôi đã nghĩ sẽ để cô đi, nhưng… tôi không làm được.
Tôi sững lại, hai mắt tôi mở to nhìn anh ta. Những lời này là lời thừa nhận… Anh ta… yêu tôi?
– Ở đây với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.