Chương 29
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Bàn tay ấm áp của Thiên Quốc siết chặt tay tôi, anh ta buông một câu khiến tôi thực sự sững sờ. Nhớ đến câu nói hôm nào của anh ta, tôi lập tức rụt tay lại, quay mặt đi chất vấn:
– Nếu anh muốn chơi bời với tôi thì ngừng ý định đó đi! Tôi đã có người giúp đỡ, không cần phải bám vào anh để anh muốn đối xử ra sao thì đối xử nữa!
Thiên Quốc như chấn động trước những gì tôi vừa nói, anh ta áp hai bàn tay ấm áp lên má tôi. Ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như có lửa bên trong, anh ta nghiêm giọng nói:
– Tôi không chơi bời với cô.
– Anh… đừng lừa tôi! Tôi đã nghe hết những lời anh nói với ba anh rồi!
Thiên Quốc ngẫm nghĩ rồi “À” lên một tiếng, anh ta chợt cười rồi nói:
– Tôi không nói vậy thì làm sao ba tôi đồng ý cho chúng ta bên nhau chứ?
– Chẳng lẽ… phải lừa ông ta vậy mới được sao?
Tôi bực bội hỏi. Thiên Quốc bĩu nhẹ môi cười, bẹo má tôi anh ta nói:
– Vậy cô muốn gì? Cô nghiêm túc với tôi chứ?
Tôi nóng ran mặt mũi, nghiêm túc gật đầu. Người đàn ông trước mặt tôi kinh ngạc, hai mắt sáng rỡ ngạc nhiên hỏi:
– Không phải… cô chỉ lợi dụng tôi thôi sao?
Thì ra lâu nay Thiên Quốc nghĩ tôi lợi dụng anh nên mới nhận lời anh, cũng cho rằng tôi không chân thành. Tôi ngượng đến đỏ tía cả mặt mày, tự nhiên lại thành thẳng thắn thừa nhận tình yêu tôi dành cho anh. Ngượng quá hóa giận tôi lắc đầu trùm chăn nằm yên thành bọc kén. Người kia vui vẻ ôm cả kén vào lòng, sau đó vạch chăn lộ khuôn mặt đỏ hồng của tôi ra, cụng trán vào trán tôi, đáy mắt ánh lên tinh nghịch thì thầm:
– Yêu đương nghiêm túc. Sinh một bầy con.
Cái đồ quỷ này! Tôi mím môi lắc đầu nhưng không thể trốn đi đâu được, khi Quốc đặt môi mình lên môi tôi, tôi liền nhăn mặt nói:
– Đừng, miệng em hôi lắm.
– Hôn chỗ khác được không?
Đáng ghét! Tôi quằn quại cong lưng về anh không chịu. Lúc này cơ thể tôi vừa hôi vừa mệt mỏi đau nhức, không sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Thiên Quốc cười lên thành tiếng, anh không ép buộc tôi thêm nữa, buông tôi ra anh nói:
– Tôi phải tiếp tục giải quyết vụ ăn trộm đá quý kia. Em cứ nghỉ ngơi đi, bao giờ khỏe hẳn hãy lên trường. Tôi sẽ thuê người đến đây chăm sóc cho em.
Tôi quay ra nhìn anh, tự nhiên cảm giác bùi ngùi khi biết sắp phải xa anh, yếu ớt lên tiếng:
– Không cần thuê người, em tự chăm sóc bản thân được. Anh… phải đi nữa sao?
– Không muốn?
Tôi không biết nên gật hay lắc, cuối cùng chỉ bần thần nhìn anh. Thiên Quốc phì cười, anh không trêu tôi thêm nữa, gật đầu nói:
– Tôi phải theo dấu vết bọn trộm đến tận biên giới nên ít nhất một tuần nữa mới quay lại đây. Chuyện nhà họ Vương tôi đã xử lý xong, tuần tới em hãy theo dõi báo đài, nhớ thưởng tôi gì đó khi tôi quay lại, được chứ?
Tôi ngơ ngác không hiểu gì cả, người kia chỉ mím môi cười, sau đó khoác thêm áo dạ rời đi. Cảm giác chóng mặt làm tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ mệt nhọc, đến khi ngửi thấy mùi cháo gà mới mơ màng tỉnh giấc, bụng đã cảm thấy sôi lên òng ọc. Nhìn qua cửa sổ, ánh sáng chỉ còn leo lét, lúc này đã là gần sáu giờ chiều, tôi cũng không ngờ cơn say có thể khiến tôi cạn kiệt sức lực, cảm giác đất trời sụp đổ đến vậy. Chẳng cần ai cấm đoán thì từ giờ tôi cũng sẽ chẳng dám động vào một giọt rượu nào nữa!
Bước về bếp, tôi nhận thấy một người phụ nữ tầm tuổi năm mươi đang đảo muôi trên nồi nóng, bất giác cảm thấy lòng bình an dịu lại. Biết có người, người phụ nữ vóc dáng hơi đậm ấy liền quay đầu lại, nở một nụ cười hiền hậu nói:
– Cậu chủ nhà này bảo cô đến đây chăm sóc cho cháu. Có trà gừng cô vừa pha đấy, mà cháu phải ăn rồi hãy uống! Cháu đã muốn ăn chưa để cô múc ra bát?
– Cháu cảm ơn cô, cháu đói ngấu rồi đấy ạ. Cháo thơm quá… lâu lắm rồi cháu không được ăn cháo.
Cô giúp việc cười đặt bát cháo nóng ra trước mặt tôi, giải thích:
– Lúc trước cô vẫn đến đây nấu ăn cho cậu chủ nhà, hơn nửa năm nay không thấy cậu ấy gọi, cứ nghĩ cậu ấy không quay lại đây nữa.
Thì ra lúc trước Thiên Quốc ở căn hộ này ít về nhà, giờ anh để tôi ở lại đây. Tôi vâng dạ múc thìa cháo thơm ngon đưa vào miệng, cảm thấy hiểu hơn về con người anh khi nhìn qua cách anh bài trí nơi này. Căn hộ sang trọng trang nhã với tông màu xám trắng, trên tường treo mấy bức tranh phong cảnh đơn giản, còn có nhiều kỷ vật từ nhiều nơi anh đã đi qua được bài trí khéo léo, có vẻ như nơi này mới là nơi anh yêu thích, một thế giới của riêng anh. Trên nóc tủ rượu nhỏ ở bếp, tôi sững lại khi thấy một tấm ảnh anh chụp cùng một cô gái trẻ rất xinh đội mũ rộng vành, váy trắng tung bay dưới chân tháp Eiffel. Khuôn mặt hai người ngập tràn hạnh phúc. Cạnh tấm ảnh này còn có một tấm anh chụp cùng một nhóm bạn, cũng có cô gái đó đứng cạnh anh. Cô gái đó… là ai vậy? Có khi nào là bạn gái cũ của anh không?
– Nếu anh muốn chơi bời với tôi thì ngừng ý định đó đi! Tôi đã có người giúp đỡ, không cần phải bám vào anh để anh muốn đối xử ra sao thì đối xử nữa!
Thiên Quốc như chấn động trước những gì tôi vừa nói, anh ta áp hai bàn tay ấm áp lên má tôi. Ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như có lửa bên trong, anh ta nghiêm giọng nói:
– Tôi không chơi bời với cô.
– Anh… đừng lừa tôi! Tôi đã nghe hết những lời anh nói với ba anh rồi!
Thiên Quốc ngẫm nghĩ rồi “À” lên một tiếng, anh ta chợt cười rồi nói:
– Tôi không nói vậy thì làm sao ba tôi đồng ý cho chúng ta bên nhau chứ?
– Chẳng lẽ… phải lừa ông ta vậy mới được sao?
Tôi bực bội hỏi. Thiên Quốc bĩu nhẹ môi cười, bẹo má tôi anh ta nói:
– Vậy cô muốn gì? Cô nghiêm túc với tôi chứ?
Tôi nóng ran mặt mũi, nghiêm túc gật đầu. Người đàn ông trước mặt tôi kinh ngạc, hai mắt sáng rỡ ngạc nhiên hỏi:
– Không phải… cô chỉ lợi dụng tôi thôi sao?
Thì ra lâu nay Thiên Quốc nghĩ tôi lợi dụng anh nên mới nhận lời anh, cũng cho rằng tôi không chân thành. Tôi ngượng đến đỏ tía cả mặt mày, tự nhiên lại thành thẳng thắn thừa nhận tình yêu tôi dành cho anh. Ngượng quá hóa giận tôi lắc đầu trùm chăn nằm yên thành bọc kén. Người kia vui vẻ ôm cả kén vào lòng, sau đó vạch chăn lộ khuôn mặt đỏ hồng của tôi ra, cụng trán vào trán tôi, đáy mắt ánh lên tinh nghịch thì thầm:
– Yêu đương nghiêm túc. Sinh một bầy con.
Cái đồ quỷ này! Tôi mím môi lắc đầu nhưng không thể trốn đi đâu được, khi Quốc đặt môi mình lên môi tôi, tôi liền nhăn mặt nói:
– Đừng, miệng em hôi lắm.
– Hôn chỗ khác được không?
Đáng ghét! Tôi quằn quại cong lưng về anh không chịu. Lúc này cơ thể tôi vừa hôi vừa mệt mỏi đau nhức, không sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Thiên Quốc cười lên thành tiếng, anh không ép buộc tôi thêm nữa, buông tôi ra anh nói:
– Tôi phải tiếp tục giải quyết vụ ăn trộm đá quý kia. Em cứ nghỉ ngơi đi, bao giờ khỏe hẳn hãy lên trường. Tôi sẽ thuê người đến đây chăm sóc cho em.
Tôi quay ra nhìn anh, tự nhiên cảm giác bùi ngùi khi biết sắp phải xa anh, yếu ớt lên tiếng:
– Không cần thuê người, em tự chăm sóc bản thân được. Anh… phải đi nữa sao?
– Không muốn?
Tôi không biết nên gật hay lắc, cuối cùng chỉ bần thần nhìn anh. Thiên Quốc phì cười, anh không trêu tôi thêm nữa, gật đầu nói:
– Tôi phải theo dấu vết bọn trộm đến tận biên giới nên ít nhất một tuần nữa mới quay lại đây. Chuyện nhà họ Vương tôi đã xử lý xong, tuần tới em hãy theo dõi báo đài, nhớ thưởng tôi gì đó khi tôi quay lại, được chứ?
Tôi ngơ ngác không hiểu gì cả, người kia chỉ mím môi cười, sau đó khoác thêm áo dạ rời đi. Cảm giác chóng mặt làm tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ mệt nhọc, đến khi ngửi thấy mùi cháo gà mới mơ màng tỉnh giấc, bụng đã cảm thấy sôi lên òng ọc. Nhìn qua cửa sổ, ánh sáng chỉ còn leo lét, lúc này đã là gần sáu giờ chiều, tôi cũng không ngờ cơn say có thể khiến tôi cạn kiệt sức lực, cảm giác đất trời sụp đổ đến vậy. Chẳng cần ai cấm đoán thì từ giờ tôi cũng sẽ chẳng dám động vào một giọt rượu nào nữa!
Bước về bếp, tôi nhận thấy một người phụ nữ tầm tuổi năm mươi đang đảo muôi trên nồi nóng, bất giác cảm thấy lòng bình an dịu lại. Biết có người, người phụ nữ vóc dáng hơi đậm ấy liền quay đầu lại, nở một nụ cười hiền hậu nói:
– Cậu chủ nhà này bảo cô đến đây chăm sóc cho cháu. Có trà gừng cô vừa pha đấy, mà cháu phải ăn rồi hãy uống! Cháu đã muốn ăn chưa để cô múc ra bát?
– Cháu cảm ơn cô, cháu đói ngấu rồi đấy ạ. Cháo thơm quá… lâu lắm rồi cháu không được ăn cháo.
Cô giúp việc cười đặt bát cháo nóng ra trước mặt tôi, giải thích:
– Lúc trước cô vẫn đến đây nấu ăn cho cậu chủ nhà, hơn nửa năm nay không thấy cậu ấy gọi, cứ nghĩ cậu ấy không quay lại đây nữa.
Thì ra lúc trước Thiên Quốc ở căn hộ này ít về nhà, giờ anh để tôi ở lại đây. Tôi vâng dạ múc thìa cháo thơm ngon đưa vào miệng, cảm thấy hiểu hơn về con người anh khi nhìn qua cách anh bài trí nơi này. Căn hộ sang trọng trang nhã với tông màu xám trắng, trên tường treo mấy bức tranh phong cảnh đơn giản, còn có nhiều kỷ vật từ nhiều nơi anh đã đi qua được bài trí khéo léo, có vẻ như nơi này mới là nơi anh yêu thích, một thế giới của riêng anh. Trên nóc tủ rượu nhỏ ở bếp, tôi sững lại khi thấy một tấm ảnh anh chụp cùng một cô gái trẻ rất xinh đội mũ rộng vành, váy trắng tung bay dưới chân tháp Eiffel. Khuôn mặt hai người ngập tràn hạnh phúc. Cạnh tấm ảnh này còn có một tấm anh chụp cùng một nhóm bạn, cũng có cô gái đó đứng cạnh anh. Cô gái đó… là ai vậy? Có khi nào là bạn gái cũ của anh không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.