Chương 25: Hàn Cảnh Thiên hồn phi phách tán
Diệp Ngọc Y Giai
10/02/2015
“Đi đi, trở về với gia đình của cô đi”. Anh nhìn tôi đầy lạnh lùng mà nói.
“Không, em muốn ở bên anh”. Ôm chặt lấy anh tôi òa khóc, tôi biết anh là muốn tốt cho tôi, không muốn tôi khó xử nên mới là vậy nhưng mà tôi không muốn. Anh đẩy tôi ra rồi đi ra cửa.
“Hàn Cảnh Thiên chịu thua đi”. Lâm Triết dùng một cái hồ lô chĩa về phía Cảnh Thiên trong miệng niệm thần chú.
Chỉ thấy một cơn gió rất mạnh đang anh vào trong, tôi chạy đếng giữ chặt lấy anh không cho anh bị hút vào.
“Ngu ngốc, mau buông tay ra”. Giọng anh lộ vẻ khẩn trương lo lắng, lòng tôi ấm áp vô cùng, nhìn anh đau đớn do bị sức hút từ hồ lô, tôi là con người còn cảm nhận được huống chi anh là quỷ. Làm sao để giúp anh thoát khỏi đây, nhìn về Lâm Triệt.
Tôi buông tay anh, chạy với tốc độ nhanh nhất lao vào Lâm Triệt xô cậu ta xuống đất, hồ lô rơi xuống bên cạnh, tôi dùng sức ôm lấy Lâm Triệt quay lại nhìn anh.
“Anh mau chạy đi Cảnh Thiên, mau rời khỏi đây, chỉ cần anh thoát được chúng sẽ lại bên nhau”. Anh nhìn tôi, lúc này một giọng nói vang lên ngay cửa:
“Muốn trốn không dễ”.
Là họ Hắc Bạch Vô Thường, sao họ lại đến đây, “Cảnh Thiên”. Nhìn bọn họ đánh nhau, lòng tôi rối bời, anh đang bị thương, anh làm sao đánh thắng họ rời khỏi đây. Bọn họ sẽ không tha cho anh, tôi chạy lại đỡ một chưởng cho anh, phun ra ngụm máu.
“Lại là cô, lần trước may mắn thoát được, lần này cô đừng mong có thể giúp hắn”. Hắc Vô Thường lên tiếng.
“Ngu ngốc em không biết bảo vệ bản thân sao, suốt ngày cứ để minh vào hoàn cảnh nguy hiểm, em không biết lo lắng cho bản thân mình sao?” Ôm tôi vào lòng anh tức giận mắng tôi nhưng từ trong ánh mắt của anh tràn đầy sự quan tâm, lo lắng cùng đau lòng.
“Em dĩ nhiên biết lo lắng cho mình nhưng em càng lo lắng cho anh hơn, em không thể nhìn anh gặp nguy hiểm”.
“Tuệ Khương”. Là giọng của mẹ và chị, họ đang chạy về phía tôi.
“Không, em muốn ở bên anh”. Ôm chặt lấy anh tôi òa khóc, tôi biết anh là muốn tốt cho tôi, không muốn tôi khó xử nên mới là vậy nhưng mà tôi không muốn. Anh đẩy tôi ra rồi đi ra cửa.
“Hàn Cảnh Thiên chịu thua đi”. Lâm Triết dùng một cái hồ lô chĩa về phía Cảnh Thiên trong miệng niệm thần chú.
Chỉ thấy một cơn gió rất mạnh đang anh vào trong, tôi chạy đếng giữ chặt lấy anh không cho anh bị hút vào.
“Ngu ngốc, mau buông tay ra”. Giọng anh lộ vẻ khẩn trương lo lắng, lòng tôi ấm áp vô cùng, nhìn anh đau đớn do bị sức hút từ hồ lô, tôi là con người còn cảm nhận được huống chi anh là quỷ. Làm sao để giúp anh thoát khỏi đây, nhìn về Lâm Triệt.
Tôi buông tay anh, chạy với tốc độ nhanh nhất lao vào Lâm Triệt xô cậu ta xuống đất, hồ lô rơi xuống bên cạnh, tôi dùng sức ôm lấy Lâm Triệt quay lại nhìn anh.
“Anh mau chạy đi Cảnh Thiên, mau rời khỏi đây, chỉ cần anh thoát được chúng sẽ lại bên nhau”. Anh nhìn tôi, lúc này một giọng nói vang lên ngay cửa:
“Muốn trốn không dễ”.
Là họ Hắc Bạch Vô Thường, sao họ lại đến đây, “Cảnh Thiên”. Nhìn bọn họ đánh nhau, lòng tôi rối bời, anh đang bị thương, anh làm sao đánh thắng họ rời khỏi đây. Bọn họ sẽ không tha cho anh, tôi chạy lại đỡ một chưởng cho anh, phun ra ngụm máu.
“Lại là cô, lần trước may mắn thoát được, lần này cô đừng mong có thể giúp hắn”. Hắc Vô Thường lên tiếng.
“Ngu ngốc em không biết bảo vệ bản thân sao, suốt ngày cứ để minh vào hoàn cảnh nguy hiểm, em không biết lo lắng cho bản thân mình sao?” Ôm tôi vào lòng anh tức giận mắng tôi nhưng từ trong ánh mắt của anh tràn đầy sự quan tâm, lo lắng cùng đau lòng.
“Em dĩ nhiên biết lo lắng cho mình nhưng em càng lo lắng cho anh hơn, em không thể nhìn anh gặp nguy hiểm”.
“Tuệ Khương”. Là giọng của mẹ và chị, họ đang chạy về phía tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.